Kháng Sinh Bất Trị - Chương: 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Kháng Sinh Bất Trị


Chương: 1


Tôi tên Nguyễn Như Ý, Tôi là một cô gái bình thường hơn cả bình thường,nếu đặt tôi vào một đám đông thì sẽ không tìm ra tôi đâu. Tôi mới 16 tuổi, Tôi chỉ cao 1m60,nếu tính cả đôi giày thể thao tôi thường đi thì có lẽ là 1m65,vòng 1 bị đám bạn gọi là lép,bù thay khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn vì thế không ít nam sinh ngỏ lời yêu..Nhưng,tôi chẳng đáp trả lại với ai,tôi thấy chuyện yêu đương là cái thứ nhàm chán nhất trên đời…Với tôi 3 thứ cho tôi động lực sống là: gia đình,âm nhạc và game.
Ngôi trường mà tôi sắp sửa đến học là ngôi trường THPT bình thường nhất trong thành phố. Đường đường là con của thanh tra thành phố mà phải học 1 ngôi trường không có gì nổi bật ư? Nhắc mới nhớ,cuối năm học lớp 9 tôi đã đánh nhau với con của ông hiệu trưởng vì cái lí do hết sức củ chuối..Và bây giờ uy tín tôi tụt xuống nặng nề,ba tôi đã đánh tôi vì đã làm mất mặt gia đình, cắt internet 3 tháng hè, doạ sẽ không cho tôi đi học nữa..cũng từ đó tôi lại thích đọc truyện.đặc biệt là thể loại xuyên không và kinh dị.

Tôi có một con bạn từ thuở mầm non và nó ở cạnh nhà tôi luôn.Nó tên Hạ Ân Ân..nó học giỏi,chăm chỉ chẳng bù cho tôi 1 phần..khó khăn thay cho tình bạn chúng tôi là bố mẹ nó bắt nó vào trường chuyên học…còn tôi thì..

Hôm nay nó sang nhà tôi chơi như mọi hôm.mái tóc ngang vai màu nâu nâu tự nhiên,mặc chiếc váy voan đen phối cùng chiếc áo cọc trắng đủng đỉnh chạy sang nhà tôi..cứ mỗi lần nó sang chơi là 2 con chó nhà tôi lại sủa inh ỏi..nó vừa vào nhà vừa đuổi chó…

“Rin ơi,tao có chuyện muốn nói với mày…..nè cu em tránh ra cho chị zô nhà em…dạ con chào bác gái ạ!” Nó nói liên hồi khiến tôi không biết nó đang nói với ai nữa.
Mẹ tôi đang nấu ăn ở dưới bếp vọng ra chào cũng í ới theo…
Nó qua nhà tôi làm náo động cả nhà lên..

“Ân Ân…cho tao mượn..”. Tôi nói với nó bằng giọng hết sức bí mật.
Nó như hiểu ý tôi vội nháy mắt rồi lên phòng của tôi.

“Nghỉ hè này khổ cho mày rồi! Bị cắt internet sướng nhỉ? Có đi du lịch đâu xả stress không cưng!” Vừa lên đến phòng nó đã trêu tức tôi rồi..

” đưa điện thoại đây tao mượn nào..cho tao chơi 1 ván game thôi..nha!” Tôi cố gượng lại để xin xỏ và nó đã đưa cho tôi mượn.thực sự tôi đã bị nghiện game rồi ư? Nhiều khi tôi tự hỏi bản thân mình.

“Này Rin,mày có đọc truyện không? Thấy xuyên không đó thế nào?” Nó hỏi tôi trong khi tay nó cầm cuốn tiểu thuyết dày cộm còn tôi thì đang chơi game…
Tôi trả lời bừa vì đang tới đoạn khó nhất :

“Ừm…cũng bình thường..”
Ân Ân vẫn không cho tôi bình yên chơi game hỏi tiếp:

” nếu mày mà xuyên không thì mày được chọn địa điểm và thời gian thì mày chọn chỗ nào và mày muốn gặp ai?”
Tôi lại không quan tâm mà trả lời theo cái não phát tín hiệu:

” Tao muốn về gặp Bác Hồ,xem thử có đẹp trai không..”
Con nhỏ Ân Ân bò lăn ra giường cười nghiêng ngả..và mấy con chó dưới nhà lại sủa inh ỏi..

” A…hình như bố tao về mày ạ!” Tôi vội nhét chiếc điện thoại xuống gối giấu..và phải chạy xuống nhà chào bố..tôi không biết từ khi nào nhà tôi có cái luật lệ này nữa..
Nhỏ Ân Ân cũng chạy xuống lầu.

“Bố vừa đi làm về ạ!” Tôi chào như mọi khi.

“Con chào bác trai ạ” Ân Ân lễ phép chào theo.

Bố tôi và bố của Ân Ân là bạn thời bộ đội, rất thân nhau. Nếu Ân Ân hoặc tôi là con trai thì chắc chắc họ sẽ cho chúng tôi cưới nhau mất.
Bố của tôi rất nghiêm khắc, sống nề nếp và theo quy củ. Tính tình 2 bố con tôi rất khắc sung..Tôi thì thích sự náo nhiệt, mới mẻ..nói chung 2 tính cách hoàn toàn khác nhau…Về phần mẹ, người phụ nữ hơn cả tuyệt vời, đảm đang hiền hậu…
Bố tôi ngồi xuống ghế sofa, lấy cốc nước cam mẹ vắt sẵn uống ngon lành.
Tôi đang tính vào bếp phụ mẹ thì nghe thấy tiếng nói dõng dạc của bố:

“Rin này, nghỉ hè này con muốn đi chơi đâu không? Bố thấy con ở nhà học hành mãi cũng mệt mỏi rồi..”
Ôi hôm nay bố có uống nhầm thuốc không đấy! Bố muốn mình đi chơi kìa..trước kia cấm này nọ ghê lắm mà!

“Dạ, đi chơi ở đâu bố?” Tôi vui như mở cờ, nhưng vẫn cứ bình tĩnh hỏi.
Nhỏ Ân Ân lại nháy mắt với tôi.

” Cơ quan bố tặng cho mỗi nhân viên 1 vé tour du lịch Vịnh Hạ Long, mà ở đây bố có 2 vé, dạo này bố bận quá.hay 2 mẹ con đi nghỉ mát vài bữa nhỉ!” Bố hôm nay đẹp trai thế không biết.

Nhưng mẹ tôi hình như không vui, không cảm xúc gì thì đúng hơn, vẫn bình thường như trước:

“Công ty em cũng đang xảy ra vài chuyện không đi được đâu.” Thì ra mẹ bận..
Bỗng một tia sáng loé qua đầu,tôi chợt nghĩ ra gì đó

” Hay là để con với Ân Ân đi đi bố!”

“Không được! Hai đứa đi nguy hiểm lắm.” Mẹ tôi vội phản kháng.

“Mẹ yên tâm,tụi con lớn hết rồi.Không bị lạc đâu mẹ…mẹ đồng ý nha!”… tôi phải túm tay mẹ nháy nháy mắt mẹ mới gật đầu nhẹ.
Còn bố tôi ngẫm nghĩ gì đó một lúc rồi cũng gật đầu ừ một cái..
Ôi..hạnh phúc quá..1 tháng ở nhà đọc sách chán nản.tôi lại được tự do rồi,tôi nhìn nhỏ bạn dơ ngón tay cái lên cho 1 like. Nhỏ lại nháy mắt cười tủm tỉm, Hai chúng tôi lại lên phòng.

” Tao phải đăng statuss khoe mới được..hí hí”. Nhỏ lấy lại điện thoại bấm bấm vừa cười..
Thật chán nản với mấy thanh niên ATSM mà…(ảo tưởng sức mạnh)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN