Khảo Cổ Sư
Cứu rỗi và chờ đợi
Chương 51 Cứu rỗi và chờ đợi
Hóa thành con quỷ điên cuồng khát máu, Mị Lan trở lại làm bản thể của cô, Hoàng kim Cửu vĩ Hồ ly, khắp nơi được thắp lên ngọn lửa băng hàn, thiêu rụi và đóng băng tất cả trong ngọn lửa phản nghịch của cô
Lao tới nhanh đến nổi mắt thường không thể quan sát, đấy là thứ sức mạnh mà không một ai có thể cản lại được, kể cả Lâm Vũ lúc toàn thịnh cũng như Khắc Lai Nhĩ lúc đỉnh phong, tất cả đều không thể so sánh với sức mạnh lúc này của Mị Lan
Cô lao tới đè lấy từng tên một, dùng hàm răng và những chiếc đuôi thon dài mạnh mẽ của mình để xẻ thịt từng người một
Cắt tay cắt chân, đập nát cái đầu của những tộc nhân của bản thân chỉ để báo thù cho người mình yêu, nàng công chúa đã hoàn toàn chối bỏ dòng máu của bản thân chỉ để được ở bên cạnh Khắc Lai Nhĩ
Nàng bây giờ không phải là một người phụ nữ cao quý hay mạnh mẽ gì cả, Mị Lan giờ chỉ là một cô gái yếu đuối vừa đánh mất đi người yêu của mình mà thôi
“ Kh … khoan .. ngươi tính phản bội tộc chúng …”
“ Phọt”
Chưa kịp nói xong lời, cơ thể đã bị đâm thủng ra thành nhiều mảnh, hóa thành một bãi máu lạnh ngắt và tẻ nhạt, sự chênh lệch này quả thật là rất lớn
Nếu như Mị Lan mà đi ngoài tàn phá nhân tộc hoặc thú tộc, chắc chắn cô sẽ khiến cho thế giới lại nổi lên một trận đại sóng, với sức mạnh không thể lường trước này, cô đã đánh đổi cả sinh mạng của mình
Lại gần thân xác của Khắc Lai Nhĩ, cô hóa lại thành thân hình của một thiếu nữ, mệt mỏi và yếu đuối, bước chân không còn đứng vững, Mị Lan đưa cơ thể người mình yêu tới bên cạnh khối băng vĩnh cửu của chàng
Đây chính là một pháp thuật của riêng tộc tinh linh mới có thể sở hữu, thứ sức mạnh có thể phong kín thời gian của một người là điều mà ai cũng thèm khát, nhưng muốn thi triển nó lại cần phải hao tổn rất nhiều sinh mệnh, thậm chí là phải đối mặt cái chết, vậy mà người con trai ngu ngốc này lại không hề ngần ngại mang tất cả đưa cho nàng
“ Đúng là … ngốc mà”
Mân lấy bờ môi của mình, cô cố gắng kiềm chế lại dòng nước mắt của bản thân, nhưng cho đến cuối cùng, cô vẫn không thể cản được thứ cảm xúc to lớn này
Bật gào lên khóc đau đớn, tình cảm của cô dành cho anh không thể nào xóa nhòa, cho dù chúng ta có khác chủng tộc đi chăng nữa, ước như
“ Ước như … trận thế chiến này đừng diễn ra … thì tốt biết mấy”
Cơ thể như mất đi toàn bộ sức lực, Mị Lan gục ngã xuống đất nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Khắc Lai Nhĩ, cặp mắt của cô đã đánh mất mọi thứ, chỉ còn lại tình cảm thương mến này là không bao giờ phai
Thiên Tâm muốn bước lên giúp đỡ bọn họ, nhưng suy cho cùng anh chỉ là một người đứng ở bên ngoài, không thể nào thật sự có thể gây ảnh hưởng tới quá khứ được
Nhìn thấy người con gái đang cố gắng với tới chạm lấy cơ thể người mình yêu, cô đã quyết định từ bỏ hết thứ sức mạnh khủng khiếp mình đang có, dùng tất cả chúng để dựng lên một tòa cốc địa trốn ở sâu bên trong lòng đất
Khắp nơi nhiệt độ bỗng giảm xuống đột ngột, nỗi đau của Mị Lan hóa thành nguồn công kích linh hồn mà Thiên Tâm vẫn luôn cảm nhận kể từ khi bước vào tầng thứ năm này, và đó cũng là lý do vì sao mà anh có thể tìm tới Tử vong cốc địa
“ Cuộc sống này … như những đóa hoa xanh .. thơm ngát trong bầu trời
Sinh mệnh .. là thứ trân quý nhất của cuộc đời …
Nhưng tình yêu lại … mang đến cho chúng ta cảm xúc … khó thể chia lìa
Rồi một ngày nào đó … mầm non bắt đầu nảy trồi … chúng ta sẽ gặp lại nhau …”
Đưa bàn tay vào trước ngực, đâm một phát thật mạnh rồi móc ra trái tim nhân tạo của mình, hóa nó trở lại thành thần thông Băng Hà đặt ở giữa hai người bọn cô
Dòng máu của Mị Lan và Khắc Lai Nhĩ hòa lại với nhau, chảy xuống dưới đất truyền lại sinh mệnh lực của bọn họ, thổi bừng sự sống trong căn phòng cô đơn này
Đã có lúc, họ từng mộng ước rằng sẽ bên nhau mãi mãi, cho dù không phải là nơi này, thì cũng sẽ ở cạnh nhau tại kiếp khác, nếu như còn có cơ hội ..
Anh nguyện sẽ yêu em hết kiếp này đến kiếp khác
Em nguyện sẽ yêu anh hết kiếp này đến kiếp khác
“ Thiên Na tiểu thư ?”
“ Tiểu Na ?”
Bước lên phía trước, thoát ra khỏi rằng buộc của người đứng ở góc nhìn thứ ba, Thiên Tâm hoàn toàn tự do mà đi tới gần hai người bọn họ, anh không đưa tay cướp lấy Băng Hà, thứ đánh dấu cho tình yêu của bọn họ
Đây chính là nổ lực cuối cùng của Khắc Lai Nhĩ, và đây cũng là trái tim Mị Lan đánh đổi để ở bên cạnh chàng suốt đời … vậy nên … lúc này đây anh không còn cần nó nữa
Phá vỡ những cảm xúc liêng thiêng này, anh không thể làm được
Cúi người xuống dưới dùng bàn tay của mình lấy đi một chút máu giữa hai người bọn họ, đặt ở trung tâm của trái tim mình, anh khóc
Những giọt nước mắt tinh khiết tuôn trào theo gương mặt nhỏ nhắn của Thiên Tâm rơi vào trong những giọt máu chứa đầy tình cảm của bọn họ, hóa chúng thành hai hạt giống lấp lánh bảy màu sắc
Cất lên tiếng ca của loài bươm bướm lẫn trốn trong khu rừng, giai điệu của những tán lá đung đưa rào rạt, giai điệu của ngọn gió mát khẽ thổi tràn trên những nhánh cỏ tươi mới, giai điệu của trời đất, giai điệu của mẹ thiên nhiên
Thiên Tâm đung đưa và nhảy theo điệu múa của sinh mệnh, anh chưa từng ca hát bao giờ, cũng chưa từng bay lượn bao giờ, nhưng chỉ trong một phút duy nhất, từ trong truyền thừa của bản thân, nguyện vọng muốn cứu rỗi hai người này đã giúp cho anh học được một khả năng mới
Đôi cánh màu xanh dương nhạt xinh đẹp mọc ra sau lưng, đôi tai nhọn và cặp mắt quyến rũ như viên pha lê, anh cảm thấy toàn bộ cơ thể bị rút đi gần như tất cả năng lượng của bản thân
Nặng nề đề lấy từng khối cơ nhỏ bé, Thiên Tâm đau đớn di chuyển cơ thể, để cho làn gió sinh mệnh nâng đỡ anh thực hiện nghi lễ chuyển sinh của tinh linh tộc
“ Hạt mầm của mẹ”
Vươn tay ra để cho hai hạt giống nhỏ chứa đựng sinh mệnh một lần nữa được gieo vào chính giữa tảng băng, năng lực của riêng tinh linh hoàng mới có thể sử dụng được thi triển bởi một tinh linh con non như anh, cảm thấy thật là chớ trêu
Sức mạnh và hào quang của anh cũng lan truyền sang tới tận Lâm Vũ và Tần Dương, bọn họ như đang được tẩy rửa mà cảm thấy cực kỳ thoải mái, sức mạnh trở nên tinh thuần hơn rất nhiều
Kể cả ngọn lửa Thánh hỏa cũng trở nên êm dịu hơn hẳn, chúng nó coi Thiên Tâm như ba mẹ của mình mà tới gần xoay chuyển, ủ ấm cho cơ thể cô, bọn chúng bỏ xuống sự cao ngạo của mình khi tiếp xúc với anh
“ Từ giờ, các ngươi là con cháu của tinh linh tộc, ta luôn sẵn sàng chào đón các … ngươi”
Nở nụ cười thật tươi như đóa hoa trắng thuần khiết rồi gục ngã xuống dưới đất, anh kiệt sức và ngủ quên một khoảng thời gian rất là dài
Tại khoảng thời gian mà anh không còn tỉnh táo, đã có rất nhiều chuyện diễn ra, khung cảnh này, khoảng thời gian này, và cả những người không thuộc thời đại này, tất cả mọi thứ đều đang thay đổi
Lâm Vũ chầm chậm bước lại gần xoa đầu của cô gái nhỏ đang ngủ say trong băng giá, tại nơi đây, Khắc Lai Nhĩ và Mị Lan đang kề bên cạnh cô mỉm cười như ba mẹ đang chăm sóc cho con của mình, mà cũng như những tộc nhân trung thành nhất đang bảo vệ cho tộc hoàng của bọn họ
Một ngày … hai ngày … ba ngày …
Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng sự ấm áp này làm cho Thiên Tâm cảm thấy rất là thoải mái, trong giấc mơ, anh đã nhìn thấy hai người bọn họ đang mỉm cười vẫy chào anh
Hai mầm non đang bắt đầu nảy mầm và trưởng thành, tại năm trăm trước, Thiên Tâm đã thay đổi một số thứ, và giờ đây năm trăm sau, khi anh tỉnh dậy, anh cảm thấy trong cơ thể có thêm một thứ khác
“ Băng hà … ?”
Một khối cầu màu sáng xanh ở trong cơ thể Thiên Tâm đang di chuyển, mở mắt ra, Thiên Tâm quan sát thấy phía bên ngoài đã không còn là bên trong hang động nữa rồi, khung cảnh này giống như là bên ngoài tầng năm hơn, nhưng mà nhiệt độ đã thấp hơn rất nhiều
Đột ngột hai thanh âm truyền vào bên tai của anh
“ Chúng tôi chờ ngài, khi mà thời tiết chuyển sang mùa băng giá, những tộc nhân ngài chào đón sẽ bảo vệ ngài bằng sinh mệnh của mình”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!