Khâu Vá Lại Trăm Năm - Chương 45: Chương 45:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Khâu Vá Lại Trăm Năm


Chương 45: Chương 45:


Đến bệnh viện, Tư Tắc đưa Đái Khang An đi làm các bước kiểm tra cơ bản, sau đó làm thủ tục nhập viện cho ông.
“…Bây giờ thầy Đái đã ổn hơn rồi ạ, dạ, phải nằm viện quan sát xem sao…”
Ngoài hành lang phòng bệnh, Tư Tắc dựa vào tường gọi điện cho người nhà Đái Khang An.
Yến Chân nghỉ chân trên ghế nhìn qua. Anh luôn mang theo một khí tức trầm ổn, trưởng thành hơn hẳn những người cùng tuổi, khiến người khác vô thức dựa dẫm vào, tựa như có anh bên cạnh thì chẳng cần lo lắng gì nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại đối diện cô. Sau đó cười khẽ, giữa lông mày mang theo tia mỏi mệt nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.
Mấy y tá qua lại thỉnh thoảng sẽ lén nhìn anh vài cái.
Cúp máy, Tư Tắc ngồi xuống cạnh cô, dựa vào ghế duỗi thẳng chân dài. Giãn người một lúc lại thu chân ngồi thẳng dậy.
Yến Chân đưa một chai nước khoáng qua, Tư Tắc nhận lấy một hơi uống hết nửa chai.
Thấy cô lâu lâu lại nhìn mình, Tư Tắc đóng chai nước, cúi người chống khuỷu tay lên chân, nghiêng đầu nhìn cô, “Muốn hỏi anh cái gì à?”
“Anh biết nhiều thật đó.”
Tư Tắc cúi thấp đầu: “Là nhờ có bà ngoại.”
Lúc anh còn học cấp hai, một sáng hôm nọ, bà anh đi bộ buổi sáng như mọi ngày, bỗng nhiên bất ngờ ngã khụy xuống đất. Chờ xe cứu thương tới cũng muộn rồi.
“Sau này bác cả anh bắt mọi người trong nhà đều phải học kỹ năng sơ cứu phòng trường hợp gặp phải thì cũng đỡ lo lắng hơn. Giống như khi ấy, nếu có người làm hồi sức tim phổi cho bà thì có lẽ bà đã không ra đi như vậy.”
Yến Chân đưa tay qua cầm tay anh, nắm chặt ngón trỏ như đang an ủi.
Tư Tắc cũng nắm chặt tay cô, sau đó bỗng đứng dậy, “Người nhà của thầy Đái phải ngày mai mới đến kịp. Trước hết anh đặt phòng khách sạn cho em ở một đêm.”
“Anh thì sao?”
“Anh ở đây canh.”
Trước tiên cũng chỉ có thể làm vậy. Yến Chân nói tình huống hiện giờ cho Nhậm Khởi Phi, nhờ cô xin nghỉ giùm.
Tư Tắc đặt một phòng rất lớn, chỉ mình cô ở liền lộ ra sự trống vắng.
Tối đó Yến Chân bị khó ngủ, cứ nằm mơ mãi, ngủ không được bao lâu liền tỉnh dậy. Lúc thì mơ mình và Tư Tắc đã về thành phố S, khi lại mơ chuyện xảy ra lúc sáng. Cuối cùng, khi tỉnh dậy lúc 5 giờ, cô không thèm ngủ nữa mà rời giường đi tắm.

Giờ này đã có người ra ra vào vào ở bệnh viện. Yến Chân mang theo giỏ trái cây đi vào khu nội trú.
Đến phòng bệnh, Yến Chân mở cửa ra thấy bên trong ngoài trừ Tư Tắc còn có một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Đái Khang An đã tỉnh, sắc mặt cũng có vẻ tốt hơn nhiều.
Thấy Yến Chân tới, ông liền bảo Tư Tắc mau về nghỉ ngơi.
Con trai Đái Khang An tiễn hai người xuống lầu, trên đường đi không ngừng cảm ơn.
Trước khi tách ra, Tư Tắc bảo anh ta không cần tiễn nữa, “Thấy thầy ấy không sao tôi cũng rất vui.”
Anh hy vọng không ai phải ra đi uất ức như bà ngoại khi đó.
*
Khách sạn cách đây không xa, đi một lúc đã đến.
“Sáng nay cứ nghỉ ngơi đã, chiều rồi hẵng về.” Tư Tắc cầm quần áo đi tắm. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước “Ào ào”.
Yến Chân nghịch điện thoại nhưng một chữ cũng không đọc vào. Trong đầu không kiểm soát được nghĩ miên man ——
Trong không gian mù mịt hơi nước, dòng nước ấm áp chảy lên người anh. Giọt nước thuận theo sợi tóc đen nhánh nhỏ lên bả vai trượt xuống…
Dừng lại dừng lại! Xấu hổ quá, không được nghĩ cái đó. Cô che khuôn mặt đỏ bừng lại, ngã xuống giường kéo áo khoác che đầu lại.
Nhưng chỉ có một phòng thôi thì ngủ kiểu gì được? Đành nhường giường lại cho anh, cô nằm ở sô pha nghỉ một lát vậy.
Hôm qua căng thẳng cả sáng, đến tối lại ngủ không ngon. Bây giờ Yến Chân trùm áo khoác nằm trên sô pha nghĩ lung tung, không lâu sau đã thiếp đi.
Tiếng nước chảy dừng lại, sau đó là tiếng máy sấy không ngừng. Tư Tắc mở cửa phòng tắm ra.
Rèm cửa bị thả xuống ngăn ánh nắng chiếu vào phòng. Chỉ còn một chiếc đèn ngủ lóe lên mờ ảo, không biết ngày hay đêm.
Không thấy cô trên giường, ánh mắt Tư Tắc liền rơi vào ghế sô pha. Anh im lặng cười, đi qua nhấc nhẹ chiếc áo khoác cô trùm lên đầu ra
Người nằm trên ghế sô pha đã ngủ say, lông mi dài tạo thành cái bóng nhỏ phủ lên mắt.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn, không chút đề phòng nào.
Tư Tắc ném cái điện thoại cô còn cầm trong tay qua một bên, cúi người, một tay để ở vai, tay kia luồn xuống dưới đầu gối, bế cô lên.
Thật ra ngay khoảnh khắc đó Yến Chân đã tỉnh lại rồi, sau đó cảm giác thấy thân thể mình di chuyển, cuối cùng được đặt lên giường đắp chăn bông.
Vị trí bên phải bỗng lõm xuống, bên cạnh có thêm một nguồn nhiệt, tản ra mùi hương sữa tắm mát mẻ quen thuộc.

Anh dùng sữa tắm của cô.
Yến Chân vốn quen dùng đồ của mình hơn. Buổi sáng cô để mấy chai lọ sữa tắm gì đó ở trong phòng tắm.
Vậy nên bây giờ mùi thơm trên người bọn họ giống nhau.
Yến Chân từ từ mở mắt, cả phòng đã rơi vào bóng tối, đèn ngủ cũng bị tắt rồi.
Người nằm bên cạnh sau khi tắt đèn liền bất động. Thời gian nhẹ trôi, hô hấp cũng nhẹ nhàng đều đều hơn.
Ngủ rồi à?
Yến Chân đợi một lát, sau đó chậm chạp nghiêng đầu qua. Trong bóng tối, chỉ có thể lờ mờ nhận ra một bóng người, khoảng cách giữa họ không gần cũng không xa.
Yến Chân hơi bất mãn, lặng lẽ nhấc chăn lên. Lật người một cái lắn đến cạnh anh, đầu dán vào bờ vai, ngực dán lên tay anh.
Tư thế ngủ của Tư Tắc rất ngay ngắn, tay chân đặt thẳng. Không giống cô thích cong người lại như con tôm.
Cô xấu xa thò tay vào áo anh sờ s0ạng.
Cảm nhận được làn da nhẵn nhụi ấm áp, phía dưới là cơ bụng rắn chắc.
Ngón tay Yến Chân chọt từng múi cơ bụng đếm đếm, bỗng nhiên bị anh túm tay lại.
“Đừng nghịch.” Giọng anh có chút bất đắc dĩ, “Ngủ đi.”
Ấy, chưa ngủ à?
Yến Chân trực tiếp bò lên ôm cổ anh, mặt cọ lên chỗ xương quai xanh, hài lòng nói: “Được rồi. Đi ngủ…”
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cô bị anh đè dưới thân.
“Không ngủ được…”
Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, vành tai bị anh dùng răng cắn nhẹ.
Tay anh luồn ra sau lưng cô chậm rãi dọc theo sống lưng đi xuống. Lòng bàn tay nóng hổi đặt bên eo cô, chạm vào mép áo thì dừng một lát, sau đó ngón tay mò mẫm chui vào, kế đó là cả bàn tay.
Tim Yến Chân đập nhanh liên hồi, lực chú ý tập trung hết lên bàn tay đang không ngừng di chuyển lên trên.

Một nụ hôn khẽ rơi lên mắt, mũi, cằm cô, cuối cùng là lên môi.
Yến Chân bám vào cổ anh, bất giác ưỡn người lên đáp lại.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, răng môi quấn lấy không buông.
Ấm nóng mà ẩm ướt.
Khi đang mê mang, bỗng cô cảm giác được trước ngực lỏng ra.
Cả người như bị ấn nút tạm dừng.
“Lỏng mất rồi.”
Yến Chân: “…”
Lỏng mất rồi.
Mất rồi.
Rồi.
Đương nhiên cô biết, nhưng có thể đừng nói được chứ?
Người nào đó lại mò tay ra sau lưng cô nghiên cứu: “Cài lại thế nào?”
“…Em tự cài.” Yến Chân xấu hổ nghiêng người cài lại, sau đó quay lưng về phía anh trùm chăn che kín đầu, “Ngủ.”
*
Ngủ một giấc dài đằng đẵng, khi Yến Chân tỉnh dậy thấy trong phòng vẫn tối mờ như cũ, mơ màng nhìn lên trần nhà một lát.
Sau đó ngồi bật dậy sờ s0ạng khắp nơi tìm điện thoại xem giờ. Mới mười giờ ba lăm phút, cô thở phào mội hơi.
Trước bàn, màn hình máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, còn Tư Tắc đang ngồi ở đó.
“Tỉnh rồi?” Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại, “Anh đặt vé máy bay rồi, ba giờ bốn mươi chiều.”
Sau đó đứng dậy bật đèn lên.
Yến Chân chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó mơ màng xuống giường mò dép lê vào phòng tắm.
Nhưng lúc soi gương liền như bị dội một xô nước đá ngày đông, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất.
Tóc tai rối bời, quần áo nhăn nhúm, đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ. Khác hẳn với hình tượng tiên nữ nhỏ tỉnh dậy vẫn tươi mát thoát tục hay lười biếng quyến rũ trong phim truyền hình.
Bộ dáng mất hết hình tượng này của cô, lúc nãy, vậy mà, bạn trai cô thấy hết rồi…
Yến Chân mang theo vẻ mặt sống không còn luyến tiếc nữa rửa mặt xong. Nhìn thấy túi trang điểm gần đó liền thấy mình vẫn còn cứu được, trang điểm lại một chút, quyết định phải tẩy sạch trí nhớ bạn trai mình.

Cô thay quần áo xong đi ra, thấy Tư Tắc ngồi trên sô pha, hai mắt anh ngẩn ngơ hơi thất thần.
Yến Chân đi qua, tay quơ quơ trước mặt anh, “Bây giờ em có khác lúc nãy không?”
Lúc này Tư Tắc mới lấy lại tinh thần, nhìn cô rồi nói: “Không có.”
Yến Chân hỏi lại: “Thật không?” Vậy là không có ấn tượng?
Tư Tắc cân nhắc lại một lát, bổ sung thêm một câu: “Nhìn có tinh thần hơn?”
Yến Chân quay người đi: “…” Chẳng thà không nói còn hơn.
Tư Tắc kêu cô lại: “Lúc nãy Y Hạo gọi đến, bác Yến có lẽ đã biết chuyện của chúng ta rồi.”
Yến Chân: “!!!”
Vừa rồi cô chỉ rửa mặt một chút thôi mà điện thoại đã nhận thêm một cuộc gọi, phải nói là cực kỳ sốc luôn.
Tư Tắc đành đứng dậy, cầm điện thoại lên mở ghi âm.
Vừa nhấn nút nghe, đầu bên kia đã nối liên thanh: “Em gái! Báo cho em tin này. Chuyện bạn trai em huấn luyện viên đã biết rồi!”
“…” Tư Tắc lên tiếng, “Là tôi.”
Y Hạo kinh ngạc mấy giây: “Em của tôi đâu?”
Tư Tắc: “Trong phòng tắm.”
Em thì nói là em, còn thêm “của tôi” vào làm gì.
Y Hạo phản ứng lại: “Hai người…”
Tư Tắc nói xen vào: “Vừa nãy anh nói cái gì?”
Y Hạo kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nguyên nhân là do anh lỡ lời khai ra. Sau đó mẹ Y Hạo gặp Diêu Hân Duyệt tám về chuyện đó, cứ nghĩ Yến Chân đã công khai cho cả nhà rồi. Kết quả… Như vậy đồng nghĩa với việc Yến Cẩm cũng biết rồi.
Tư Tắc: “Vậy thì sao?”
Y Hạo cười gian: “Theo hiểu biết của tôi về huấn luyện viên, chắc chắn ông ấy sẽ mang em gái về nhà. Sau đó còn thuận tiện kéo cậu đi chơi cầu lông cùng luôn. Chuẩn bị bị hành hạ chưa?”
Tư Tắc: “…”
Chuẩn bị thế nào cũng vô dụng, vốn dĩ không cùng đẳng cấp rồi.
Cúp máy anh liền rơi vào trầm tư, phải đi nhà bạn gái ư?
Hình như, anh có chút căng thẳng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN