Khâu Vá Lại Trăm Năm - Chương 46: Chương 46:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Khâu Vá Lại Trăm Năm


Chương 46: Chương 46:


Quả thực, Yến Chân không nghĩ tới sẽ bị phát hiện sớm như vậy. Bỗng rất muốn đánh chết tên mồm to Y Hạo. Vốn dĩ cô đã tính xong rồi, đợi khi khác nhất định sẽ giới thiệu người yêu cho gia đình, ví dụ như lúc tốt nghiệp đại học.
Nhà cô cũng không tỏ rõ có phản đối chuyện yêu đương lúc đại học hay không, vậy nên Yến Chân cũng chẳng đoán được thái độ của ba mẹ mình với Tư Tắc.
Đến tôi, hai người vừa trở lại thành phố S liền nhận được cuộc gọi của Yến Cẩm.
Đầu bên kia ba cô vẫn như thường, quan tâm hỏi han vấn đề sinh hoạt hằng ngày và tình hình học tập của cô. Cuối cùng mới nói đến trọng điểm.
Yến Cẩm: “Còn đủ tiền không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Chân: “Đủ ạ.” Cô còn có một kho bạc nhỏ bên người đó.
Yến Cẩm: “Không đủ thì nói ba mẹ. Có bạn trai rồi chắc chắn sẽ tiêu xài nhiều hơn trước.”
Yến Chân: “… Dạ.” Đúng là nhiều hơn thật.
Yến Cẩm: “Cuối tháng dẫn bạn trai về.”
Yến Chân: “… Dạ.”
Gì nhanh thế, mới đó đã dẫn về nhà gặp phụ huynh luôn rồi à?
Yến Chân nhìn Tư Tắc, người phía sau cũng đang nhìn cô. Một tay Tư Tắc đang xách ba lô của cô, thấy cô cúp máy liền hỏi: “Bác ấy nói gì?”
“Ba em bảo cuối tháng dẫn anh về nhà.” Yến Chân kéo tay còn lại của anh, hai người chậm rãi đi đến kí túc xá nữ, “Ba em khá nghiêm khắc, yêu cầu rất cao, đối với chuyện huấn luyện còn nghiêm hơn. Nhưng mà từ nhỏ đã rất chiều em, có yêu cầu gì cũng đồng ý. Thẩm mỹ của em với mẹ thì đều giống nhau, chắc chắn bà ấy cũng thích anh.”
Khi còn nhỏ, lũ trẻ họ hàng thường đến nhà cô chơi. Bọn nó đều rất hâm mộ cô có người ba kiên nhẫn lại tốt tính, ba sẽ chải tóc thắt bím tóc nhỏ cho cô, bọn nó không ai được vậy cả.
Nhưng lúc ở trên sân huấn luyện ba như người khác vậy. Nghe Y Hạo kể, ba cô có tiếng là huấn luyện viên ma quỷ, cho dù là loại người gì gia nhập đội đều sẽ bị chỉnh đốn ngoan ngoãn lại.
Gió đêm thổi nhẹ, tiết trời lành lạnh. Giờ này mọi người đều đã ăn tối xong, thỉnh thoảng có mấy nhóm bạn học đạp xe đạp hoặc lướt ván trượt xong đang nhàn nhã vào lớp.
Yến Chân nghiêng đầu, giơ đôi tay đang giao nhau của hai người lên lạc quan nói: “Theo xác suất toán học của bọn anh, thì anh có hai phần ba tỉ lệ được nhà em ủng hộ đó.”
Tư Tắc nghe bạn gái nói, nhớ tới lý luận Úc Thành từng nói trước kia “Ba vợ càng nhìn con rể càng tức tối”, trầm mặc nhìn cô.
Yến Chân bị đôi mặt đẹp đẽ đó nhìn đến mềm lòng: “Yên tâm, em không nghĩ ra lý do gì khiến ba không thích anh cả.”
Bạn trai của cô ưu tú như vậy mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Tắc nhịn không được nghiêng người qua hôn lên khóe miệng cô.
Thật ra loại tâm lý của ba Yến Chân cũng rất dễ hiểu. Nếu có con gái, anh cũng không tưởng tượng được loại người nào mới xứng với con bé, đương nhiên con bé xứng đáng có được người tốt nhất thế giới.
Lúc này hai người đã đi đến dưới lầu ký túc xá nữ. Dáng người xuất sắc dù trong màn đêm vẫn rất thu hút. Thỉnh thoảng có mấy nữ sinh lui tới chú ý đến họ.
Nháy mắt khi Tư Tắc hôn xuống, cô còn nghe được tiếng kích động hô lên khe khẽ của mấy nữ sinh.
Nụ hôn đột nhiên rơi xuống giữa chốn đông người làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý, Yến Chân giật mình giành lại ba lô chạy nhanh về phòng.

Thình thịch thình thịch, tim cô đập nhanh như trống bỏi. Bỗng nhiên hy vọng trời quá tối nên mọi người không nhìn rõ cô.
Chạy về phòng mở cửa ra liền thấy bạn cùng phòng của mình đang ghé vào ban công nhìn xuống, nghe thấy tiếng mở cửa mới quay lại.
“Ấy, tớ không nhìn thấy gì cả.” Nhậm Khởi Phi ôm lấy cây phơi đồ, “Không thấy được cảnh triền miên không dứt lúc ly biệt của ai đó nha.”
Yến Chân: “…”
*
Hôm sau có tiết triết học Mác – Lênin. Trên bục giảng, thầy giáo nhiệt huyết giảng bài. Phía dưới học sinh mỗi người việc.
Bạn cùng phòng vốn đang chăm chú nghịch điện thoại bỗng nhiên giật tay áo cô, Yến Chân quay đầu nhìn. Nhậm Khởi Phi liếc mắt lên bục giảng thăm dò tình hình “quân địch” đang hăng say giảng bài, sau đó nhanh chóng đẩy điện thoại ra trước mặt cô, thấp giọng nói: “Cậu vào Weibo xem đi, đại lão nhà cậu lên hot search kìa.”
Yến Chân hơi khó tin, chẳng lẽ là ảnh chụp dưới phòng ký túc xá hôm qua à? Bây giờ dễ lên hot search như vậy sao?
Chờ mở ra mới phát hiện là video Tư Tắc cứu người ở sân bay huyện L bị phát tán lên Weibo rồi. Thực ra video được đăng cách đây hai ngày rồi. Nhưng mãi đến đêm qua có một nick V lớn chia sẻ lại mới hot lên.
Độ phân giải của video khá kém, vả lại Tư Tắc chỉ lộ nửa mặt, nhưng vẫn có thể thấy được giá trị nhan sắc cực kỳ cao của anh. Video có lẽ là do một người nào đó vây xem quay lại. Toàn bộ quá trình cũng không khác người đó miêu tả lại lắm, hơn nữa còn nhắc tới anh trai nhỏ trong video là một sinh viên đại học, người được cứu chính là thầy của anh.
Lượng chia sẻ càng lúc càng cao, bình luận cũng hơn cả vạn.
Phía dưới là một dãy bình luận khâm phục anh trai nhỏ.
Yến Chân lướt tiếp xuống dưới, nhìn thấy một bình luận tỏ vẻ đã biết chân tướng: “Cái thao tác này cũng rõ ràng quá rồi. Đầu tiên là lăng xê một lượt, sau đó thuận thế debut luôn. Hiện tại mấy tiểu thịt tươi vì muốn nổi tiếng mà cũng liều mạng thật.”
Lập tức có người trả lời: “Lấy giá trị nhan sắc đó debut chắc chắn còn nổi hơn mấy bình bông kia.”
Không lâu sau, Weibo chính thức của trường học cũng bình luận dưới video, biểu thị anh trai nhỏ trong video chính là nghiên cứu sinh của trường họ.
Cộng đồng mạng liền chạy tới Weibo của trường vây xem. Thậm chí còn có người đào được ảnh chụp lúc Tư Tắc đi nhận thưởng. Ánh mắt anh lạnh nhạt đứng trên bục nhận thưởng, ăn mặc chỉnh tề, tay nâng cúp, đẹp trai đến mê người. Bối cảnh xung quanh đều là tiếng Anh, hẳn là anh ra nước ngoài thi đấu. Tấm hình này Yến Chân chưa thấy bao giờ.
Quần chúng ăn dưa cực kỳ hứng thú với anh trai nhỏ vừa đẹp trai vừa học giỏi này, liên lụy tới cả người làm bạn gái là Yến Chân cũng không thoát được.
Càng nhiều thông tin bị tuôn ra hơn. Bài viết liên quan đến Yến Chân năm ngoái cũng bị đào lên. Chỉ là Tư Tắc không dùng Weibo, Yến Chân cũng đã bỏ nick từ đời nào rồi. Vậy nên cuối cùng dân mạng cũng không đào được gì.
Điên cuồng đào bới tin tức trên mạng xong, họ lại bắt đầu đào tin ngoài đời thật. Dù gì thì loại người thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện này cũng rất nhiều.
Quả nhiên lúc tan học, đã có người tìm được chuyên ngành của hai người.
Yến Chân mơ hồ cảm thấy hướng đi của chuyện này đã không kiểm soát được nữa rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên, Tư Tắc lập tức gọi điện đến.
“Chuyện trên mạng anh thấy rồi, sẽ xử lý ngay, không cần lo.” Người bên kia như biết được tâm trạng cô lúc này, vừa nối máy đã an ủi.
Lúc đầu Yến Chân cũng định gọi điện qua cho anh, nhưng nghe được anh nói vậy liền nhẹ nhàng thở phào.
Nhậm Khởi Phi nhìn chằm chằm điện thoại: “Đáng sợ thật, tìm kiếm thông tin của người khác mà như ăn thịt người vậy.”
Ngay sau đó, Yến Chân phát hiện hotsearch kia đã biến mất, Weibo chính thức kia cũng đóng bình luận, đám người đào tin kia cũng nhận được thư kiện của luật sư.

Thao tác này chưa tới nửa tiếng đã xong.
Nhậm Khởi Phi ngồi lại với Yến Chân vẫn chưa ra khỏi phòng học, bỗng nhiên giọng nói kinh ngạc có hơi run rẩy, “Ha, đại lão lợi hại, phía sau hẳn là có đội ngũ chuyên nghiệp xử lý cho? Lúc trước nghe đồn nhà đại lão nhiều tiền, giờ tớ tin rồi.”
Nói xong liền quay qua Yến Chân: “Yến Yến, cậu có biết…”
Yến Chân đáp lại ngay: “Tớ không biết.”
Nhậm Khởi Phi: “… Tớ còn chưa hỏi xong nữa.”
Yến Chân: “Tớ không có hỏi anh ấy nhà anh ấy làm nghề gì.”
Nhậm Khởi Phi: “… Được đó.”
Bỗng nhiên Yến Chân nở nụ cười: “Nhưng mà rất nhanh sẽ biết.”
Nhậm Khởi Phi: “???”
Hình như sắp có chuyện gì xảy ra mà cô không biết.
*
Sau phong ba bão táp trên Weibo, Yến Chân phát hiện gần đây Tư Tắc thường xuyên xem điện thoại hơn. Phải nhớ là người này đã từng không thèm xài điện thoại đó.
Lý do gì khiến một nam sinh chưa từng nghịch điện thoại bây giờ không rời điện thoại nửa bước?
Ngay lập tức trong đầu Yến Chân hiện ra n ý nghĩ.
Với tinh thần to gan kiểm tra, cô dùng tốc độ bàn thờ vươn tay đẩy đầu Tư Tắc ra nhìn vào điện thoại —
Là một giao diện tìm kiếm, từ khóa ở trên là: [Lần đầu đến nhà bạn gái phải chú ý cái gì?]
“…” Yến Chân một là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho xong. Cô rút điện thoại ra khỏi tay anh, ấn mở lịch sử tìm kiếm.
Lịch sử tìm kiếm nhanh chóng hiện ra.
[Lần đầu ra mắt phụ huynh của bạn gái, phải chuẩn bị cái gì?]
[Trước mặt ba mẹ chồng tương lai, phải làm thế nào vừa đúng ý họ vừa không lộ vẻ cố tình?]

Ánh mắt Yến Chân dời từ màn hình điện thoại qua Tư Tắc, khuôn mặt cố giữ vẻ nghiêm túc, “Thật sự không nghĩ tới…”
“Ha ha ha!” Kết quả vẫn nhịn không được, “Căng thẳng đến vậy à!”
Tư Tắc khoanh tay trầm mặc nhìn cô, “Có tin anh có mấy trăm cách khiến em im miệng không?”
Yến Chân ngậm miệng lại, dùng ánh mắt hỏi anh, cách gì?

Tư Tắc liếc mắt nhìn lại cô, em nói thử?
Yến Chân trừng to mắt.
A, cái tên này, một lời không hợp liền động tay động chân!
Tư Tắc nhướn mày nhìn cô, nhịn không được sát lại ghẹo cô, “Muốn thử không?”
“…” Mặt Yến Chân nóng lên, ném điện thoại cho anh, lại ngồi xa anh một chút, “Anh vẫn nên xem mấy cái hướng dẫn của mình đi.”
*
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Khi hai người đến huyện Y cũng đã tối rồi. Yến Chân về nhà trước, Tư Tắc đặt khách sạn. Hôm sau mới chính thức đến ra mắt.
Mới rạng sáng hôm sau, Yến Chân đã bị Diêu Hân Duyệt gọi dậy.
“Mau dọn phòng lại đi. Không phải lát nữa bạn trai con sẽ đến à?”
Yến Chân uể oải cầm điện thoại lên, híp một mắt xem giờ, mới có sáu rưỡi.
“… Còn sớm mà mẹ?”
Tối qua cô căng thẳng quá nên ngủ không được. Bây giờ khó khăn lắm mới ngủ ngon thì lại bị gọi dậy…
Nhưng sao mẹ cô còn kích động hơn cô vậy?
“Vậy cũng nên chuẩn bị rồi. Trang điểm lại, thay đồ nữa, con gái sao lôi thôi lếch thếch như con được?”
Yến Chân: “…”
Cô lôi thôi lếch thếch? Sao mới về ngủ một đêm thôi đã bị chê rồi vậy?
Tắm rửa sạch sẽ xong, lại trang điểm thay đồ theo yêu cầu của mẹ mình. Đợi lúc cô xuống lầu thì người đã ngồi ở phòng khách.
Người phía dưới nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Dù đã bên nhau được một thời gian, nhưng hôm nay Yến Chân vẫn bị Tư Tắc làm choáng váng.
Hiển nhiên tóc của anh đã được tạo mẫu lại. Tóc mái không rủ xuống nữa mà chải ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Ít đi cảm giác thiếu niên, nhiều thêm cảm giác trưởng thành. Chiếc mũi cao thẳng, hình dáng thâm thúy rõ ràng.
Yến Chân đi xuống dưới lầu, vừa vặn gặp Diêu Hân Duyệt mang trái cây từ phòng bếp ra, thấy cô liền nói: “Bữa sáng mẹ có để phần cho con đó, vào ăn đi.”
Nói xong liền mang trái cây đến trước mặt Tư Tắc, nhiệt tình chào hỏi: “Tư Tắc, ăn trái cây đi con. Lão Yến ra ngoài lát nữa sẽ về.”
Tư Tắc vội vàng đứng dậy nhận lấy dĩa trái cây, cảm ơn Diêu Hân Duyệt.
Đang nói thì cửa mở ra, Yến Chân nhìn thấy ba mình từ ngoài trở về.
Nhìn thấy trong phòng đầy ắp hộp quà, cô dừng lại một chút, nhìn Tư Tắc đang đứng một bên chào hỏi ba mình.
Yến Chân cắn một miếng bánh mỳ, bất lực chửi bậy trong lòng, nhiều đồ vậy anh mang theo kiểu gì?
Yến Cẩm ngồi xuống đối diện Tư Tắc, ra hiệu anh cũng ngồi xuống đi.
“Bác trai uống trà không ạ?” Trước mắt có bộ ấm trà, Tư Tắc nhìn lên Yến Cẩm, thấy ông gật đầu liền bắt đầu pha trà.

Động tác như nước chảy mây trôi, rất có ý vị. Rõ ràng là nắm chắc rồi.
Ngay cả Yến Chân ngồi ngoài xem cũng thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
Thần sắc Yến Cẩm khẽ giãn ra, hai người bắt đầu nói chuyện trà đạo, bầu không khí không còn gượng gạo như ban đầu nữa.
Trong lòng Yến Chân khẽ tán thưởng đại lão nhà mình.
Diêu Hân Duyệt ngồi bên cạnh cũng gật đầu, mỉm cười không ngớt.
Cuối cùng mới đến mục đích chính của ngày hôm nay.
Yến Cẩm hỏi nhà anh làm nghề gì, có những ai, sau này có dự định gì?
“…” Yến Chân đen mặt cố gắng ăn nốt bữa sáng.
Vấn đề này, cứ như chuẩn bị gả cô đi luôn không bằng ấy.
Kết quả Tư Tắc lại nghiêm túc trả lời: “Ông cháu chủ tịch tập đoàn năng lượng mới ASTE, còn bác cả giúp ông xử lý chuyện của công ty. Cha mẹ cháu hiện tại đều nghiên cứu trong phòng thí nghiệm ông cháu tài trợ.”
“Cho nên áp lực của cháu cũng không lớn, có thể làm điều mình muốn, học chuyên ngành mình thích.”
Cái tên ASTE này, trong nước không ai không biết tới, cho dù là trên quốc tế cũng rất nổi tiếng. Yến Cẩm và Diêu Hân Duyệt liếc nhau một cái, gia thế như vậy có hơi vượt quá dự liệu của họ, là quá tốt, quá tốt làm người khác không phải lo lắng thêm.
Tư Tắc nói, ánh mắt sáng rực nhìn Yến Chân: “Dự định sau này của cháu, hy vọng có thêm Chân Chân tham dự vào. Nếu được, cháu muốn đợi Chân Chân tốt nghiệp đại học, chúng cháu liền kết hôn.”
Yến Chân ngây ngẩn cả người, như vậy cũng nhanh quá đi, mới đó mà liền kết hôn luôn?
Yến Chân hỏi ra lo lắng trong lòng: “Vậy ý người nhà cháu thế nào?”
Ánh mắt Tư Tắc thành khẩn: “Thật ra Chân Chân đã gặp mẹ cháu rồi ạ. Mẹ cháu và cô ấy đều rất hợp nhau, ba cháu cũng không có ý kiến.”
“Vả lại, ba mẹ cháu đã đến gặp ông ngoại rồi ạ.”
Yến Cẩm kinh ngạc nhìn con gái nhà mình, Yến Chân gật đầu liên tục.
Đúng là đã gặp mặt rồi.
Nói như vậy, thật ra cô cũng đã gặp phụ huynh bên đó rồi.
Xấu hổ quá…
Yến Cẩm trầm mặc một lúc, nhìn về hai người, cuối cùng ung dung thở dài, “Đã đến bên nhau thì phải biết thông cảm, bao dung đối phương. Nếu đã không hợp thì đừng miễn cưỡng, cũng đừng làm tổn thương nhau. Còn khi nào kết hôn, tự các con quyết định đi.”
Yến Chân gật đầu, đột nhiên cảm thấy cánh mũi hơi chua xót.
Lại nói chuyện một lúc nữa, Yến Cẩm biểu thị đã thông qua cửa ải của ông và Diêu Hân Duyệt. Thế giới của hai người trẻ bọn họ, các ông không chen vào nữa.
Yến Chân dẫn anh lên lầu.
Vào phòng, anh nhìn quanh một vòng.
Không phải loại trang trí thiếu nữ mộng mơ, màu sắc căn phòng khá đơn giản, lại tươi sáng, ấm áp.
Trong ngăn tủ có ảnh của cô từ nhỏ đến lớn. Có ảnh chụp một người, có ảnh là chụp cùng người thân, bạn học.
Yến Chân thấy anh nhìn chằm chằm mấy bức ảnh nửa ngày không nhúc nhích, đành đi đến bên cạnh hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Tư Tắc kéo cô qua, “Đang nghĩ, sau này ảnh của em sẽ có cả sự hiện diện của anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN