Khi dấu yêu về
Chương 11
Tay cô để lơ lửng phía trên lưng anh, chưa chạm xuống. Liệu anh có cần cô an ủi không, hay sẽ gạt ra, rồi nổi cáu?
Anh vẫn tì người lên chiếc vô-lăng, chỉ có cái đầu là quay sang chỗ cô, \”Travis là con chúng ta à?\”
\”Ph… phải. Nó sắp được hai tuổi rưỡi rồi\”.
Anh rên lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt. Lúc trong văn phòng, hầu như Ian không biểu lộ gì lúc biết tin, vì khả năng tách bạch và giấu kín những mặt khác nhau trong cuộc sống của anh rất tuyệt vời. Nhưng bây giờ những phần được tách bạch đó lại đang xô vào nhau cùng lúc.
\”Anh vừa có một tiếng đồng hồ để quen với cái tin đó rồi. Em cũng thấy lạ vì chưa bị anh lôi xềnh xệch ra khỏi văn phòng lúc anh biết chuyện\”. Cô hếch cằm lên, \”Nhưng phải công nhận anh rất giỏi gạt chuyện khác đi để tập trung vào vấn đề trước mắt, nhất là khi nó dính đến công việc\”.
Ian ngồi bật dậy rồi đấm lên chiếc bánh lái, \”Anh vừa mới biết thôi mà Meg. Vừa mới biết. Vừa lúc nãy xong\”.
\”Cái gì?\” Meg há hốc miệng. Giờ đến lượt cô điếng người, \”Anh vừa mới biết con chúng ta là con anh? Thế anh nghĩ hồi chúng ta còn ở chung em ăn nằm được với ai, hả?
Bây giờ quai hàm của Ian mới hoạt động được bình thường. Anh đưa bàn tay run rẩy lên vuốt mặt, \”Anh không nghĩ em ăn nằm với người khác hồi chúng ta còn sống chung. Anh lại tưởng… Anh lại tưởng em có người mới sau khi ta chia tay\”.
Cô cười mũi, \”Thế mà em nghĩ anh giỏi toán lắm kia đấy. Chúng ta ly thân chưa đến ba năm kia mà\”.
Anh dụi mắt như thể vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mơ điên rồ, \”Anh không biết nữa, Meg ạ. Anh tưởng em mới có em bé, chứ không biết nó đã quá tuổi biết đi rồi.”
\”Em bé mà đòi đi xe ba bánh? Anh đúng là chẳng biết gì về trẻ con hết\”. Câu nói của Meg dập hết mọi ánh sáng trong mắt Ian, khiến mặt anh trắng bệch. Meg cắn môi đến bật cả máu. Anh còn chưa trách cô vì đã giấu chuyện đứa con, thì Meg đã quát Ian trước rồi. Cô đã quá tàn nhẫn với anh, nghĩ tới đây, mắt Meg bắt đầu ngấn nước.
\”Em xin lỗi, Ian\”. Cô thì thầm vào bàn tay đang đưa lên che miệng.
Anh cười, một nụ cười méo mó không làm đôi mắt xanh đang nhíu lại vì đau khổ kia thay đổi, \”Đừng nói thế. Em nói đúng. Em hoàn toàn có quyền giấu anh về chuyện con của chúng ta\”.
Một giọt nước mắt trào ra, lăn trên má Meg rồi rơi xuống ngón tay, nóng bỏng, \”Em làm thế là vì lý do rất ngớ ngẩn và trẻ con. Nhưng ngay từ đầu em không nghĩ thế. Em cũng đã cố tìm cách liên lạc với anh, nhưng hồi đó anh đang nằm vùng kỹ quá\”.
\”Chuyện của anh ấy hả? Gần ba năm qua anh có nằm vùng gì đâu. Em đã thay đổi ý định về việc nói cho anh biết phải không? Em có định sẽ nói với anh về con trai anh… con trai mình không?\”
\”Có chứ\”. Cô xoa lên cánh tay rắn rỏi, cơ bắp của anh, \”Ngày nào em cũng nghĩ đến chuyện đó\”.
Và ngày nào cũng nghĩ đến anh.
\\\Travis cần có bố. Em chỉ không biết..\”.
\”Chỉ không biết anh có đến với con được không\”. Anh giơ bàn tay để ra hiệu cho cô đừng phản bác gì vội, \”Em phát hiện mình có thai khi nào?\”
\”Sau khi anh đi. Sau khi em biết anh không muốn có con\”.
\”Meg, lẽ ra em phải cho anh biết. Anh có quyền được biết, dù em có nghĩ anh sẽ quay lưng lại với em đi nữa\”.
Cô ôm lấy bàn tay Ian đang nắm vô-lăng chặt đến nỗi da trắng bệch, \”Em chưa nghĩ đến điều đó, Ian ạ. Em biết anh sẽ tới bên em, mẹ con em. Chỉ có điều em không muốn ép anh, không muốn em trở thành gánh nặng hay một trách nhiệm nặng nề cho anh thôi\”.
Meg nói bằng cái giọng trống rỗng, đan tay mình vào tay anh để làm dịu đi cái tin sét đánh vừa rồi. Cô vừa khẳng định nỗi lo sợ lớn nhất trong đời Ian là đúng – rằng cô chẳng coi Ian Dempsey thích hợp làm bố. Làm sao cô hiểu được việc chần chừ không muốn nói với anh về Travis chứng tỏ rõ sự lo lắng và bất an của cô? Meg rất sợ phải phụ thuộc vào người khác, vì chính mắt cô đã phải trả cái giá cho sự ỷ lại đó.
Cô hít một hơi sâu rồi định nói gì đó, nhưng đã bị Ian cản lại, \”Thôi, Meg. Em có lý do của em, anh cũng không muốn nghe thêm nữa\”.
Ian chật vật nổ máy chiếc xe thuê, cằm anh bạnh ra, chứng tỏ nỗi đau khi nãy giờ đã biến thành cơn giận dữ. Anh chất nó lên trên mọi cơn giận ngày trước đã dần dà biến anh thành người như bây giờ.
\”Nào, bây giờ đến bệnh viện đường nào để gặp con em trước khi nó xuất viện?\”
Cô nghe rất rõ từ \”con em\” mà Ian vừa nói, nhưng Meg trông đợi gì hơn thế? Chính cô đã gạt Ian ra khỏi cuộc sống của Travis. Cô không thể trông chờ anh sẽ gạt bỏ chuyện đó hay tha thứ cho cô.
Cô chỉ đường đến bệnh viện ở Colorado Springs, rồi ngồi yên trong khi anh giắt chiếc Bluetooth vào tai rồi bắt đầu gọi cho đại tá Scripps. Tai Meg gần như co giật trong khi anh trao đổi thông tin với viên đại tá. Dù chỉ nghe được câu chuyện từ phía Ian, cô vẫn nhận thấy giọng anh rất cáu kỉnh. Cô vẫn nghĩ anh kính nể đại tá Scripps lắm, nhưng Meg hiểu bao nhiêu về phần cuộc sống này của Ian kia chứ?
Có lẽ vẻ cáu kỉnh trong giọng của Ian là do anh vừa biết cô giấu biệt chuyện hai người đã có một đứa con trai. Còn chưa kể cảm giác mất đồng đội, cô gái tên Kayla, bây giờ đã bắt đầu ngấm vào anh. Từ chỗ đang ngồi, Meg thấy như ông đại tá Scripps đang lựa lời nói với Ian về khâu thực hiện nhiệm vụ của anh.
Cô thở dài, rồi ngả đầu sang tấm kính cửa sổ mát lạnh. Cô đã luôn tưởng tượng đến lúc được thông báo với Ian về chuyện đứa con của hai người. Giờ phải lái xe đến bệnh viện trong khi cái chết của một đồng đội đang bao trùm lên cả hai, và nhiệm vụ tình báo đang bị xáo trộn, tất cả những điều này Meg chưa bao giờ tính tới.
Ian dập máy, giật chiếc Bluetooth ra khỏi tai rồi quắc mắt nhìn đường. Mái tóc ngắn sẫm màu rủ lên những đường nét rắn rỏi như tạc của anh. Dáng người thẳng bị gò bó trong không gian chật hẹp của chiếc xe con gợi cho người ta biết đến nghề lính và bản chất chi tiết của anh. Mọi thứ trong cuộc sống của Ian đều có chỗ của riêng nó, mà Meg vừa bước vào rồi làm rối tung hết cả.
\”Nghe chừng xe này trục trặc\”.
Anh nhún vai bằng vẻ rất máy móc, \”Đại tá Scripps bảo ông ấy sẽ thu xếp cho Kayla. Anh muốn tự làm, tự kết thúc việc anh khởi xướng, nhưng ông bảo muốn anh quay trở lại nhiệm vụ\”.
Phải, Ian luôn muốn lo hết mọi việc còn dang dở. Vì tuổi thơ dữ dội của mình, anh đã có thói quen sắp xếp ngăn nắp mọi thứ như vậy. Kỷ cương và trật tự trong quân ngũ đã hút anh như người chết đuối vớ được cọc.
Cô cũng nhận ra đó là nguyên nhân anh chưa đề nghị ly hôn. Anh không muốn lý lịch của mình có một vết đen, cái lý lịch anh giữ trong thâm tâm về một cuộc sống lúc nào cũng có nguy cơ trượt trở lại cái miệng vực tối tăm đầy hỗn loạn, thất vọng và hiểm họa đó.
Cô đã từng rất sợ khi bị hút vào chính cái vòng quay tỉ mỉ đó, vì nó giống hệt thế giới của cha cô mà phải chật vật lắm Meg mới thoát ra được, để không bị nó giết chết như người mẹ và người chị song sinh.
\”Đến chỗ đèn giao thông thì rẽ trái\”. Cô hất ngón tay rồi bám chặt lấy ghế trong lúc Ian bẻ ngoặt sang bên, \”Bệnh viện ở phía trước, bên tay trái. Chắc lối đánh xe thứ hai kia sẽ vào phòng cấp cứu\”.
Anh mím chặt môi, răm rắp làm theo lời cô bảo. Có vẻ như càng lúc Ian càng giận dữ hơn. Cô thậm chí còn hình dung ra cảnh hai tai và lỗ mũi anh bốc khói. Nhưng thực ra, Ian không cho phép bản thân lên cơn thịnh nộ.
Chiếc xe nảy khỏi mặt đường lúc họ lái qua một gờ giảm tốc độ, rồi Ian xoay nó vào một khoang đỗ xe. Anh tắt máy, nhưng vẫn nắm chắc lấy vô-lăng như chuẩn bị cất cánh tới nơi, \”Có cần anh đợi ở đây không?\”
\”Không. Đến lúc anh phải gặp con rồi\”.
Anh thở dài rồi đẩy cửa bước ra. Meg lập cập chui ra khỏi xe trước khi anh kịp sang giúp cô mở cửa. Cô không muốn phiền anh chăm sóc, nhất là sau vụ việc vừa rồi.
Hai cánh cửa tự động mở ra trước mặt họ, Meg vội vã chạy tới bàn đăng ký, \”Tôi tới đón con trai Travis Dempsey. Cháu xuất viện được chưa ạ?\”
Cô nhân viên gõ lạch cạch lên bàn phím rồi chỉnh lại kính, \”Cháu sẵn sàng rồi. Chỉ khâu hai mũi thôi. Chắc giờ cháu đang ở phòng đồ chơi của trẻ con ngay bên kia\”.
\”Cảm ơn cô\”. Meg vấp vào miếng vải lót sàn nhà, hai đầu gối mềm nhũn, run rẩy. Cô không biết cảm giác lo lắng này là do đến đón Travis ở phòng cấp cứu hay vì lần đầu hai cha con được gặp nhau.
Cô đẩy cánh cửa màu xanh đang đung đưa ra và thấy ngay mái đầu nâu sẫm của Travis đang cúi gằm xuống hai chiếc xe nhãn hiệu Hot Wheels trên sàn nhà Felicia đang ngồi trên ghế, nhổm dậy, thả tờ báo xuống \”Meg, xin lỗi vì làm chị lo lắng. Cháu không sao đâu nhưng chắc ta không nên để nó đi cái xe ba bánh ấy nữa. Miếng cao su tuột khỏi bàn đạp rồi, nên cháu bị cạnh của nó cào rách cằm\”.
\”Không phải lỗi của em đâu, Felicia ạ\”. Meg giơ hai tay ra, thấy vậy, Travis xoay mông để nhìn cô rồi lồm cồm bò dậy, \”Chính tôi đã để cháu chơi cái xe ba bánh đó. Đến lúc phải vứt nó đi rồi\”.
Hai bàn chân nhỏ xíu của Travis chập chững băng qua phòng rồi nó sà vào lòng mẹ, \”Ôi chao! Con trai dũng cảm của mẹ. Không được cậy chỗ khâu này ra đâu nhé\”.
Thằng bé ngửa ra sau trong tay mẹ nó, trỏ một ngón tay múp míp vào đường màu đỏ dưới cằm, \”Rách\”.
\”Mẹ thấy rồi\”. Meg hôn nhẹ lên gần vết khâu, \”Con không được liều như thế nữa, nếu không sẽ phải khâu nhiều mũi như thế này nữa đấy\”.
Meg đứng dậy, bế xốc Travis lên. Cô gật đầu với Ian, lúc đó đang dựa người vào tường, đôi mắt sa sầm lại, thật khó đoán anh đang nghĩ gì, “Felicia, đây là Ian Dempsey, cha của Travis. Felicia phụ giúp ở nhà trẻ của mẹ cô bé\”.
Hai má Felicia ửng hồng, cô đang ngạc nhiên. Cô mỉm cười rồi chìa một tay ra, \”Rất hân hạnh được gặp anh, anh Dempsey. Travis rất dễ thương\”.
Rõ ràng Ian phải cố lắm mới kìm lại câu nói đầu tiên đang sắp buột ra khỏi miệng, \”Hân hạnh được gặp cô. Tôi đang mong được tự khám phá ra đây\”.
Đôi mắt xanh của Travis mở tròn, một ngón tay đang đút chặt vào miệng. Không biết nó có hiểu đây là người cha nó đã bắt đầu nhắc đến không?
Meg xốc Travis trên hông rồi quay sang phía Ian, \”Ian, đây là con trai anh đấy\”.
\”Chị Meg, em phải về đây. Em để ghế ngồi của cháu ở phòng chờ. Lúc nào tiện chị đem trả nhà trẻ cũng được. Chào anh, anh Dempsey\”. Felicia khép nép ra khỏi phòng, nhường cho một bà mẹ và đứa con gái đi vào.
Ian tần ngần tiến thêm một bước rồi kê một ngón tay lớn dưới vết rách trên cằm Travis, \”Cái sẹo chiến này to quá\”.
Mắt Travis càng tròn xoe hơn khi nhìn người đàn ông to lớn trước mặt, rồi nó cười toe toét, ngón tay vẫn ngậm trong miệng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!