Khi dấu yêu về
Chương 12
Ian cười nửa miệng, \”Chắc sau này cũng không khác mấy đâu, Travis nhỉ?\”
\”Anh… anh có thích tên con không?\”
\”Travis McGee, một nhân vật tưởng tượng của John D. MacDonald đúng không?\”
Meg cười rồi gật đầu, cuối cùng cũng thấy mình đã làm đúng một việc. Ian rất thích đọc cuốn truyện của John D. MacDonald và tay thám tử tư Travis McGee hay rong chơi. Cái tên đó được Meg ưu tiên hàng đầu.
\”Anh có thích\”. Ian đang vặn tay một cách gượng gạo trước ngực cứ như không biết làm gì với chúng. Rồi anh khoanh tay lại, giấu hai bàn tay đi.
Làm như cô định dúi Travis vào lòng anh để thiết lập mối ràng buộc giữa cha con họ ngay chắc? Với một đứa trẻ ở độ tuổi của Travis, chuyện này cũng phải từ từ mới được.
\”Em nghĩ có lẽ ta đi thôi. Chắc anh còn việc cần làm, mai em cũng phải dẫn đoàn đi nữa\”.
Ian đẩy cửa ra, rồi giữ nó cho Meg cùng Travis đi qua, \”Anh nghĩ em nên để một thời gian nữa rồi hãy dẫn đoàn, Meg ạ\”.
\”Vớ vẩn. Công việc của em mà\”. Cô búng ngón tay rồi nói tiếp, \”Chắc không có tên khủng bố nào đóng giả làm khách du lịch nữa đâu\”.
\”Làm sao em biết được?\”
Meg cúi xuống nhặt chiếc ghế trẻ em Felicia đã để lại cạnh bàn tiếp tân, suýt nữa ngã đúng lúc anh nói, sống lưng cô lạnh buốt. Ian giật chiếc ghế từ tay cô.
\”Nếu cái gã Hans gì đó xin tham gia đoàn, chắc chắn em phải nhận ra anh ta chứ\”.
\”Ta chưa biết Hans có dính dáng gì tới vụ này không\”. Anh nhấc chiếc ghế lên rồi băng qua cánh cửa tự động, \”Cũng không chắc anh ta có bè đảng gì\”.
Meg so hai vai lại, Travis bèn cựa quậy cái đầu, \”Em nghĩ em vẫn nên làm như không có chuyện gì xảy ra… mà đúng là thế thật\”.
\”Em nói cũng có lý\”. Anh khom người chui vào hàng ghế sau, \”Móc cái này vào thế nào nhỉ?\”
Cô đưa tay đỡ lấy nách Travis rồi bế thằng bé ra, \”Đây, bế Travis hộ em một chút\”.
Lúc ấn đứa bé vào vồng ngực rắn rỏi của Ian, Meg thót cả tim. Anh có từ chối không?
Ian dang hai tay ôm lấy Travis, tay phải đỡ dưới mông, còn tay trái giữ sau lưng, như thế, Travis sẽ không sợ bị ngã. May thay, Meg đã kịp nhủ lòng, không được để tim vọt khỏi lồng ngực. Phải từ từ, từng bước một.
Meg cúi xuống, luồn đai an toàn vào cái móc sau chiếc ghế trẻ em, rồi ngoảnh lại nói, \”Được rồi, đưa con cho em. Đến lúc buộc dây để khởi hành rồi, em bé\”.
Travis có vẻ không muốn rời tay bố, cũng như Ian tần ngần chưa muốn buông thằng bé ra.
Cô đặt Travis vào ghế em bé, cài khóa giữa hai chân, rồi hôn lên cằm nó. Phải rồi, liều lĩnh quá, hệt như cha nó vậy.
Ian vừa nhìn đường, vừa liếc gương chiếu hậu, chỉnh lại để nhìn rõ Travis, con trai của anh, hơn. Nó giống mình quá. Ý nghĩ đó làm Ian run rẩy từ đầu đến chân. Nhưng sao anh phải ngạc nhiên đến thế? Một nửa gien của thằng bé là thừa hưởng từ anh mà.
*
* *
Thỉnh thoảng, đôi mắt màu xanh lá quen thuộc ấy nhìn anh trong tấm gương, và cứ mỗi lần như vậy, Ian lại mỉm cười với thằng bé. Lúc nãy đứa bé ngoan ngoãn để anh bế, cứ như nó rất thân quen với anh, cũng giống cảm giác khi Ian ôm mẹ của nó vậy.
Sau cú sốc vì biết mình có đứa con trai hai tuổi và sau cả khi tự sỉ vả mình vì không ở bên Travis, Ian cảm thấy cơn giận bắt đầu dâng lên sôi sục. Sở dĩ anh che đậy nó đi vì không đoán được một khi thả lỏng, nó sẽ dẫn tới hệ quả nào.
Cơn giận của bố anh thường nhanh chóng chuyển sang bạo lực, Ian sợ rồi cũng sẽ giẫm phải bước xe đổ đó. Dù gì anh cũng mang gien của ông.
Thoạt đầu, ý nghĩ mình đã để lỡ mất ngày con trai chào đời và hai năm đầu tiên của nó khiến anh bẽ bàng tới mức sẵn sàng chấp nhận bất kỳ lý do gì Meg đưa ra, đối mặt với rất cả những lời lẽ cô ném vào anh. Thế rồi cơn giận len lỏi vào từng ngóc ngách trong con người anh, dù anh vẫn biết Meg làm vậy vì tuổi thơ của cô cũng sóng gió không kém gì của anh.
Làm sao họ nuôi được con đây? Anh lén nhìn lên chiếc gương lần nữa, thằng bé tóc nâu ngồi sau cười toe toét, miệng đầy những chiếc răng mới nhú. Xem chừng Meg vẫn tự xoay sở được.
Họ lái về thị trấn Crestville nhỏ bé, \”Em để xe ở dưới chân núi à?\”
\”Vâng\”. Cô nghịch nghịch chiếc khóa kéo trên áo khoác, \”Tối nay anh có muốn ăn tối với em và Travis không? Hay… hay anh còn bận việc ban nãy?\”
Chiều nay cô vừa làm anh xáo trộn, mà giờ còn đòi anh bình thản ăn tối với đứa con trai mới nhận mặt xong ừ? “Ừ, anh bận. Đại tá Scripps đã cử một điệp viên từ Denver xuống để lo vụ Kayla, nên anh sẽ gặp anh ấy ở bệnh viện mà chúng ta vừa đến lúc nãy\”.
\”Kayla cũng ở đó sao?\” Cô đưa một bàn tay run rẩy lên che miệng.
\”Họ đưa thi thể cô ấy tới đó\”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!