Khi dấu yêu về
Chương 37
Cô cũng bật loa ngoài cho điện thoại di động, nên giờ giọng nói căng thẳng của Eloise vang lên, “Meg, có cần tôi gọi cảnh sát không?”
Gã đàn ông đưa tay ngang cổ làm dấu, thì thào, “Bảo con mụ già đó là thằng bé không sao đi”.
Meg gật đầu, “Eloise à? Tôi xin lỗi. Tôi vừa nhận được điện thoại của bố Travis. Anh ấy đón cháu rồi. Anh ấy chưa biết mà”.
Eloise thở dài vào máy, “Ôi trời ơi, Meg. Cô làm tôi thót tim. Nếu chồng cô còn ở đó, thì nhớ dặn dò anh ấy kỹ lưỡng nhé”.
Meg ngắt cuộc gọi rồi đặt chiếc di động ra giữa bàn, “Tôi đã bảo chị ấy rồi. Giờ anh muốn gì từ tôi?”
Cô không còn thấy Ian nói gì qua điện thoại nữa, nhưng hy vọng anh đã hiểu ý và nghe được tiếng cô.
Gã đàn ông tiến thêm một bước, “Đơn giản thôi, Meg ạ. Tao muốn mày leo núi một chút, để tao lấy lại thứ của mình và tiếp tục lên đường”.
“Anh bỏ khẩu súng đó ra khỏi mặt tôi được không?”
“Thế mày thích dao hơn chứ gì?”
Meg thốt lên, “Matt. Sao anh lại tấn công Matt?”
“Tao cũng đề nghị anh ta làm việc tương tự, nhưng anh ta từ chối. Mày không ngu ngốc đến nỗi dám từ chối tao chứ hả, Meg? Dù sao tao cũng có thêm Travis rồi. Còn bố của Matt không có nhà, nên tao không lợi dụng nó được”.
Cô cố không nhìn vào chiếc điện thoại đang để kênh cạnh chiếc máy tính, nhưng vẫn thầm cầu nguyện, “Hóa ra anh ở lại Crestville là vì thế? Anh đợi có người tìm thấy chiếc vali à?”
“Tao không phải dân leo núi”.
“Nó ở đâu? Có lẽ giờ không ai lấy được nó đâu”. Cô phải giả vờ như không biết vị trí của chiếc vali, nếu không hắn sẽ biết ngay Ian đã tìm ra nó.
“Lúc Matt còn nói được, hắn ta không nói như vậy với tao đâu. Hắn bảo mọi người dẫn đoàn tự leo lên vách núi đó suốt kia mà”.
“Hôm đầu tiên leo núi đó, Kayla đã thấy chiếc vali, đúng không?” Meg thì thào.
Gã đàn ông nhích lại gần chiếc bàn, vẫn chĩa súng về phía cô, “Chúng tao tình cờ bắt gặp cô ta trên chỗ mỏm đất đó, đang chĩa ống nhòm vào đúng chỗ chiếc vali. Chúng tao biết nơi nó rơi xuống chứ, vì trong đó có cài một thiết bị dò tìm. Chúng tao bảo sẽ chụp ảnh cho cô ta và nhân việc đó để đẩy cô ta xuống”.
“Thế còn du khách người Đức kia thì sao?”
Gã cười lớn như gầm lên làm Meg co rúm lại, “Hắn định tống tiền chúng tao. Mày có tin nổi không?” Hắn lầm bầm gì đó bằng thứ tiếng khác… tiếng Nga chăng?
“Anh là ai?”
“Cứ gọi tao là Mike. Nó gần giống với tên thật của tao hơn Russ”.
“Mike, con trai của tôi đâu?” Meg cố nói trực tiếp vào chiếc điện thoại, rồi nín thở, thầm cầu cho gã kia không để ý.
“Nó đang ở với cô vợ dễ thương của tao”. Mike cười khùng khục, “Tao sẽ ra hiệu cho cô ấy thả thằng bé sau khi mày trèo lên lấy món đồ kia xuống”.
“Không”. Trong đầu Meg đang dần hình thành một kế hoạch. Chừng nào Ian còn cầm máy bên kia và nghe được, có thể nó sẽ có tác dụng.
Lông mày của Mike nhướn lên, hắn cầm chắc súng, “Không à?”
“Bảo cô vợ dễ thương của anh đưa Travis tới chỗ chúng ta, hay ít nhất là ra chỗ nào đó an toàn để tôi có thể nhìn thấy nó. Cái vali ở gần thác trên, đúng không?”
“Làm sao mày biết?”
Cô nhún vai, “Dễ đoán ra thôi. Kayla đứng từ cho đó có thể nhìn thấy rõ, mà vách đá ở đây là khu vực duy nhất trong cả con đèo mà người ta hay leo trèo”.
“Tức là mày muốn vợ tao đưa thằng bé tới chỗ đèo đó à? Kể cả Katrina cũng không thể vừa bế một đứa bé vừa leo bộ xuống được.
“Tôi không dám bảo cô ấy làm thế đâu. Có một chặng dễ đi hơn ở trên thác nước. Đứng từ đèo có thể nhìn lên đó được. Bảo cô ta đem Travis lên đó sau khi đỗ xe ở ngã rẽ trên cột mốc cao tốc số Hai lăm”.
Mắt hắn sáng lên khi nghe thấy cái tên. Tất nhiên, hắn đã leo lên chính con đường đó, đã tự tay lấy cành và lá phủ lên chiếc vali mà.
“Tôi phải thấy được con tôi còn sống và an toàn rồi mới đưa vali cho anh được. Bằng không, đừng hòng tôi leo lên đó”.
Gã đàn ông nheo mắt, “Mày đang định chơi trò gì thế Meg?”
“Tôi phải biết con tôi còn sống. Thế anh định làm gì, hả Mike? Định tiếp tục giết người cho tới khi tìm được một vận động viên leo núi để lấy cái vali cho anh, hay gọi đồng bọn không thể tiên vào trong vòng một trăm mẫu xung quanh ngọn núi đó?”
“Thằng vệ sĩ CIA của mày đâu?” Hắn duỗi thẳng lưng, mở rộng tư thế đứng.
Meg cười mũi, “Anh ấy không phải vệ sĩ của tôi. Như anh vừa nói, anh ấy là CIA đang làm nhiệm vụ. Anh ta không cần con tôi, mà chỉ lăm lăm cái vali đó thôi”.
“Hắn đang ở đâu?”
“Đang đi đón một điệp viên khác, chuẩn bị lùng sục khắp vùng đó. Sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra vị trí của chiếc vali thôi”.
“Vậy thì đi mau”.
“Thế còn con tôi?” Meg khoanh tay trước ngực, trong khi tim đập thình thịch. Cô phải thật bình tĩnh.
“Nó sẽ được đưa tới đó, giờ ra khỏi cái bàn đấy mau, rồi cần lấy thứ gì thì lấy đi trước khi đồng nghiệp của cô quay về. Tao đã vứt quá nhiều xác lại cái thị trấn chết tiệt này rồi”.
Anh nghe thấy chưa Ian? Travis sẽ tới đó. Anh phải cứu lấy con.
*
* *
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!