Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Chương 24: Tiểu Thần Chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ


Chương 24: Tiểu Thần Chủ


Khi năm người trở ra ngoài, tường rào cũng được hạ xuống, mọi người trên đảo đều thấy Rei đang cõng nữ hoàng trên lưng. Bọn họ còn muốn có một lời giải đáp thì ngay lúc này bốn khối sức mạnh cực đại phát ra từ lâu đài chính lập tức với tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ bọn họ mà đáp xuống ngay trước mặt Rei.

Khi những làn khói bay biến mất, họ thấy bốn bóng người còn rất trẻ chỉ 7 đến 8 tuổi lớn hơn Kurokku và cặp song sinh một chút, bọn họ đều mặc bộ vest quần lửng, bốn người đều mang những biểu cảm khác nhau, có người tươi mát như đại dương, có người ngây thơ thuần khiết, có người thì tà mị vô cùng mà có người lại âm trầm u ám.

Bốn đứa trẻ lập tức tiến tới quỳ trước mặt Rei, một tay chống xuống đất, một tay trước ngực, một chân quỳ một chân trống. Cả bốn đồng thành lên tiếng.

– Nữ hoàng.

– Đứng cả lên đi.

Rei lạnh giọng lên tiếng. Đúng như dự đoán bốn đứa đều tỉnh giấc. Có lẽ vì việc bọn chúng tỉnh giấc mà ảnh hưởng tới Rin vì bốn đứa bé này đều là Kuro và cô đặc biệt dừng tới sức mạnh san sẻ liên kết với Rin để tạo ra.

– Tỉnh dậy rồi cũng tốt. Nhân có đầy đủ mọi người ở đây ta cũng công bố một vài chuyện.

Rei cõng Kuro mà quay đầu lại nhìn mọi người, ánh mắt của cô sắc lạnh hơn cả thường ngày, gương mặt thâm trầm xa cách khác hẳn cái vẻ u ám vốn có.

– Đây là bốn tiểu thần chủ vừa mới tỉnh giấc. Tiểu thần chủ Đông Bắc tộc Blue, tiểu thần chủ Tây Bắc tộc White, tiểu thần chủ Đông Nam tộc Red và tiểu thần chủ Tây Nam tộc Black.

Rei vừa rứt lời, thì lần lượt bốn tiểu thần chủ được gọi theo tên đều mỉm cười. Trước đó là cậu nhóc Blue một thân trang phục xanh dương, gương mặt bừng sáng cầm mũ chóp cao mỉm cười tươi như hoa với mọi người. Tiếp theo là cô nàng mặc bộ vest trắng White mỉm cười dịu dàng, ngầy thơ với mọi người. Bên cạnh là cô nàng đỏ rực Red mỉm cười quyến rũ vô cùng dù mới chỉ có 8 tuổi. Cuối cùng là cậu nhóc màu đen u ám Black.

– Mọi chuyện tới đây thôi, có chuyện gì cần xin ý kiến hãy hỏi Nora. Nora, mau đưa quản gia riêng tới cho hai vị công tước và cả bốn tiểu thần chủ.

– Vâng.

Nora cúi đầu lên tiếng. Rei cõng Kuro tiếp tục theo hướng lâu đài mà đi. Bốn tiểu thần chủ đứng đó, ba người kia quan sát mọi người thì Black tiến lên một bước.

– Rei-sama, thần có thể giúp một chút cho Kurokku-sama.

– Không cần, nếu làm vậy cơ thể ngươi không tránh khỏi bị tổn thương. Tuy các ngươi đặc biệt hơn những người khác trên đảo nhưng không có nghĩa sẽ chịu được những thứ đó.

Rei nói rồi bước thêm vài bước mà ngay lúc đó một đám Black đang bay tới, bọn chúng cuốn lấy Rei và Kurokku sau đó tất cả cùng biến mất. Blue nhìn Black mỉm cười.

– Đừng quá thất vọng Black, Rei-sama cũng là lo lắng tới sức khỏe của cậu mà thôi, chúng ta cũng chỉ mới tỉnh giấc không thể tiếp nhận khối hắc khí đáng sợ đó được đâu.

– Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ lâu đài chính và các vị nữ hoàng. Không cần phải chào hỏi nhiều.

Red nói rồi dẫn đầu nhóm tiểu thần chủ mới. White mỉm cười chạy lên phía trước lập tức một kết tinh băng xuất hiện dưới chân bốn người bọn họ cùng đưa cả bốn quay trở về lâu đài với tốc độ khá ổn.

Mọi người ở lại vẫn rất kinh ngạc. Bốn tiểu thần chủ này tới quá đột ngột, gây chấn động hơn cả bốn vị quý tộc mới. Hơn nữa thái độ của bọn họ với Rei và của Rei với mọi người cũng rất lạ. Rei cư xử giống như nữ hoàng của hòn đảo này.

– Thời gian hơi gấp, chúng ta chỉ còn lại vài cơ thể nữ nên tôi tái tạo lại hai quản gia. Công tước, nữ quản gia của ngài vẫn lấy tên Yurasa. Tôi đã điều động Yurasa tới chỗ công tước Duke.

– Nora, cẩn thận bốn đứa nó một chút. Tuy mục đích chúng có mặt trên đảo này không phải với tư cách của một tiểu thần chủ thực sự nhưng… chúng cũng đứng ở hàng tiểu thần chủ. Những người ở lâu đài chính nên cẩn thận chút…. bốn đứa nó đều là… những kẻ điên do Kuro và Rei tạo ra.

Mr. Clock nói rồi chỉnh lại cái mũ chóp cao của mình sau đó anh ta lập tức biến mất theo cơn gió thoáng qua. Nora quay lại nhìn mọi người, cô cũng không biết giải thích chuyện này với bọn họ như thế nào nữa.

Ở tầng 7 là dành riêng cho các vị ở hàng quý tộc. Tầng 1 để tiếp đãi khách, tầng 2 là nơi ở tạm thời của các vị khách và nơi nữ hoàng triệu tập mọi người. Tầng 3 là nơi ở của các vị đứng hàng bậc 2. Tầng 4 là nơi ở của các tiểu thần chủ khi họ tới đây. Vậy chỉ còn tầng 5 và tầng 6 để trống. Bốn đứa nhóc đó nên cho ở tầng nào đây?

– Mọi người nên làm việc của mình đừng quá bận tâm đặc biệt là bốn tiểu thần chủ sẽ không ảnh hưởng tới các vị. Còn lại những người ở lâu đài chính, dù bốn người đó có làm gì cũng đừng để ý tới, làm tốt việc của mình là được.

Nora vừa rứt lời mọi người cũng hiểu cô không muốn giải thích cho họ cũng liền giải tán. Arin đứng phía trước nhà kính nhìn Nora một chút.

– Norayaki, bốn đứa trẻ đó mạnh hơn cô… sức mạnh của bọn chúng kết hợp lại còn trên cả tôi.

Arin nói rồi quay người đi vào bên trong nhà kính tiếp tục công việc chăm sóc cây cối. Nora nhìn về phía Arin thoáng nhíu mày sau đó cũng rời khỏi.

– A, em đói rồi.

White than vãn nhìn ba anh chị đang đi phía trước mình. Cô bé thực sự đói, cái bụng trống rỗng này vẫn cứ liên tục kêu.

– Đến nhà bếp một chút.

Blue mỉm cười, vậy là cả bốn quyết định tới nhà bếp. Nhà bếp của lâu đài nằm ở tầng 1 phía sau đại sảnh và hai căn phòng dự tiệc. Lúc này trong bếp, mùi thơm thức ăn bay nghi ngút mà vị đầu bếp duy nhất trên đảo Kofu với cái đầu trọc cùng bộ trang phục như một lão thầy Trung Quốc từ nhiều thế kỉ trước. Kofu đang trổ tài nấu nướng bậc nhất của mình, xung quanh ông ấy còn có mấy tiểu tiên nhỏ xíu bay bay giúp ông ấy bày biện, thêm chút gia vị.

– Bọn ta đói rồi, ông có gì ăn chút không vậy bếp trưởng?

Blue nhìn Kofu mỉm cười lên tiếng sau đó cả bốn ngồi vào ghế trước bàn bếp chính. Mấy tiểu tiên kia đang cho thức ăn ra đĩa mà bày biện tiện đó đặt tới trước mặt họ. Bình thường Kofu không bao giờ rời khỏi nhà bếp, ông ấy lúc nào cũng trong bếp bận rộn nấu nướng nếu người trong lâu đài chính không ăn sẽ được thuyên chuyển khắp hòn đảo nhờ các tiểu tiên hoặc để sinh vật trên đảo ăn.

Nhìn bốn người tự do đi lại như vậy Kofu nghĩ chắc chắn bọn họ cũng chẳng tầm thường. Lại muốn thưởng thức món ăn nên ông cũng chẳng keo kiệt gì vì với một đầu bếp được mọi người hứng khởi thưởng thức món ăn của mình là điều tuyệt vời nhất.

– Ngon thật đó.

White mỉm cười vui vẻ lên tiếng. Bọn họ đã ngủ rất lâu rồi, thực sự quá lâu và thức ăn nuôi dưỡng họ là những nguồn sức mạnh từ hòn đảo này. Vì vậy khi thức giấc họ thực sự đói.

Trong một căn phòng màu đen, những cây nến bay lơ lửng đang cháy, Rei đặt Kurokku xuống chiếc giường đơn mà bên cạnh là một chiếc giường đơn khác nơi Rin đang nằm ngủ. Rei đứng đó nhìn cả hai người.

– Kuro, nếu cậu bị lạc mình trong Dream thì hòn đảo này tôi sẽ đem nó trôn sống cùng cậu. Tôi dường như đã quá coi thường tên phù thủy đó rồi. Phải mau chóng xử lí người của hắn ở trong này.

– Những giấc mơ sẽ đưa lối. Giấc mơ không chỉ là mơ mộng viển vông của con người mà nó còn dự đoán một tương lai không xa. Giấc mơ của Maria lại càng đem đến điềm báo chính xác hơn rất nhiều.

Một giọng nói vang lên trong căn phòng, làn khói màu hồng như những đám mây bay vờn xung quanh Rei rồi lại tới bên Kurokku và Rin. Rei đứng nhìn đám khói hồng đó.

– Ý ngươi là Kuro sẽ tìm lời giải trong giấc mơ của cậu ấy?

– Hơn thế nữa, ta e rằng Maria sẽ chìm đắm trong quá khứ mà Maria muốn quên nhất.

Đám khói hồng đó rứt lời liền thu mình tan biến dần. Rei nhìn Kurokku tiến tới đưa tay gạt những sợi tóc vướng trước mặt cô bé sang hai bên. Gương mặt ngủ say của họ thật yên bình.

– Đội trưởng, bọn ta muốn tới chỗ con tàu, ông dẫn đường được chứ?

– Vâng.

Đội trưởng Jordan cúi đầu cho người chuẩn bị xe ngựa đưa bốn tiểu thần chủ mới tới nơi con tàu nằm gần rìa ngoài hòn đảo. Cặp song sinh đứng trước lâu đài nhìn về phía bốn tiểu thần chủ đó có chút nhíu mày thăm dò.

– Nữ hoàng – sama tạo ra bốn đứa nó với mục đích gì đây?

– Bọn nó có nói về việc bảo vệ lâu đài chính và nữ hoàng – sama. Những việc đó cũng có rất nhiều người làm được. Chẳng lẽ là muốn đem chúng ra đối kháng ai đó sao?

Annie quay sang nhìn anh trai. Ở hòn đảo này luôn vậy, mọi người luôn kìm hãm nhau. Như cặp song sinh bọn họ có thể đối đầu với Norayaki nếu cố gắng nhưng lại bị kìm hãm bởi Arin Garden. Nói như vậy…

– Arin Garden?

Cả hai anh em cùng lúc lên tiếng. Nhưng Andy lập tức lắc lắc đầu.

– Sao có thể chứ? Arin Garden chẳng phải vô cùng trung thành với nữ hoàng? Nhưng nếu ngoài Arin Garden ra đúng là không nghĩ ra được người thứ hai.

– Mà kệ đi, chúng ta cùng đi ngắm vườn cây của nữ hoàng – sama một chút nào.

Annie kéo tay anh trai cùng vui vẻ đi ngắm vườn hoa bên cạnh đó. Aneki đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài mà Korona đã đi làm việc được phân phó. Cô nhíu mày suy nghĩ rất nhiều.

– Cô đang lo lắng điều gì sao nữ chủ?

– Tôi đang nghĩ tại sao nữ hoàng lại đem cơ thể Allen mà người vô cùng yêu quý cho một kẻ xa lạ khác.

Aneki nhếch miệng cười nhìn Allen. Muốn thăm dò cô sao? Không dễ dàng vậy đâu. Allen tiến tới trước mặt Aneki, hắn đưa tay lên bóp cằm Aneki, ánh mắt sắc lạnh.

– Kuro rất yêu quý “Allen”?

Hắn dường như nghiến răng khi nhắc tới cái tên này. Aneki mỉm cười đẩy bàn tay vô lễ của Allen ra. Cô lại nhìn ra bên ngoài, xem ra tên này rất để ý nữ hoàng.

– Allen là người đầu tiên được chọn sau các vị công tước. Cậu ta được nữ hoàng bồi dưỡng từ lúc bắt đầu, luôn ở bên nữ hoàng trong căn phòng Tokei ở tầng 8. Mọi người lúc đó đều biết vị trí tiểu thần chủ Bắc tộc chắc chắn phải thuộc về cậu ta. Nhưng… ngày mà Norin tỉnh dậy sau giấc ngủ thứ hai, Allen đã phát điên lên và làm nữ hoàng bị thương, tôi chưa từng thấy nữ hoàng bị thương như vậy. Không ai biết lúc đó trong phòng xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ biết nữ hoàng toàn thân là những vết chém và rất nhiều máu với đôi mắt đỏ ngàu tức giận đánh bay Allen từ tầng 8 xuống dưới. Nữ hoàng đã mất kiểm soát suýt chút nữa giết chết Allen nếu như ngài công tước Mr. Clock và quản gia Norayaki không ngăn người lại. Nữ hoàng đã tước đi thân xác của Allen và giam linh hồn Allen vào ngôi nhà ở Bắc tộc. Từ đó mọi thứ đều như chưa từng xảy ra và không ai dám nhắc tới Allen trước mặt nữ hoàng.

Aneki vừa rứt lời quay lại nhìn Allen phía sau gương mặt thâm trầm đáng sợ vô cùng. Đó là những gì mà mọi người trên đảo đều biết. Nữ hoàng đã yêu thương Allen K. Sullivans chỉ sau ngài công tước và tổng quản gia, không có khi là còn hơn vậy nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra và theo như những gì họ nhìn thấy đều đưa ra kết luận Allen đã làm nữ hoàng bị thương. Nhưng dù nữ hoàng bị thương thế nào cũng không đến mức người tức giận như vậy. Cho nên chuyện này vẫn còn là một bí ẩn trên hòn đảo Heaven.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN