Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ
Chương 26: Đêm Quá Khứ
– Người muốn tạo thêm công dân nữa hòn đảo này chứ Kuro?
Mr. Clock nhìn Kurokku mỉm cười lên tiếng. Kurokku gật đầu sau đó xoay người rời khỏi tầng 7 trở về căn phòng của mình. Hòn đảo này cần thêm nhiều người nữa vì rất nhanh thôi cô sẽ hoàn thiện đầy đủ hòn đảo. Hơn một thế kỉ qua cô đã rất cố gắng để tạo lên đế chế của riêng cô.
Bức tường phía sau tách ra, Kurokku đứng dậy đi vào căn phòng bí mật phía bên kia bức tường. Đứng nhìn căn phòng tông màu pastel nhẹ nhàng, Kurokku liếc mắt về phía một người con gái quen thuộc đang chăm chú chỉnh sửa cơ thể cho một đứa bé nằm trên chiếc giường đơn công chúa.
– Rei…
– Tôi đang hoàn thành giai đoạn cuối, cậu không cần lo lắng nữa Kuro.
– Ta sẽ tạo thêm thật nhiều người hơn trên hòn đảo này. Rei… đứa con của ta và người đó.
Kurokku chạm vào bụng bằng phẳng của mình. Không phải cô không lớn lên được mà là cô đã tự mình hủy bỏ tư cách lớn lên đó. Vì cảm tính nhất thời mà cô đã đánh mất cơ hội được lớn lên như Rei nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì điều đó.
– Tôi đang nuôi dưỡng đứa bé đó bên trong Floeg, nó sẽ mau chóng lớn lên thôi. Kuro, cơ thể cậu hiện tại đang rất yếu nên hãy điều dưỡng thật tốt, việc hoàn thành tạo lập hòn đảo tôi sẽ giúp cậu.
Rei cúi đầu chăm chú vào cơ thể trước mặt chầm chậm lên tiếng. Kurokku đứng ở cửa cô nhìn Rei lại nhìn xuống chân mình.
– Ta xin lỗi cậu Rei. Ta đã san sẻ tình yêu thương cho người khác.
– Đó là ước mơ sâu thẳm của Maria nên không thể trách cậu được. Hơn nữa, ba của đứa bé đó… hắn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng. Tôi đã theo cảm biến mà tìm được, hắn giống như con bé đó.
– Vậy thì… đứa con của ta sẽ khó mà sống một cách bình thường vì cơ thể lời nguyền của ta sẽ ám lên cả nó. Nuôi dưỡng trong Floeg là không đủ, ta sẽ dùng tới nó Rei.
“Rầm.” Kurokku vừa rứt lời tiếng Rei đập tay xuống bàn gỗ bên cạnh vỡ tan tành, gương mặt u ám thường ngày của Rei trở nên đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Kurokku.
– Đừng có ngu ngốc. Nếu cậu dùng tới nó thì cậu sẽ không thể kiểm soát ký ức của Maria và cả của cậu. Cơ thể của hắn ta vốn đã có một loại độc ảnh hưởng tới tuổi thọ của chúng ta mà bây giờ nó đang ăn mòn cơ thể cậu, cậu định để mặc bản thân vì đứa con đáng nguyền rủa của cậu sao?
– Ta đã mất hết người thân rồi. Ta chỉ còn lại nó…
Kurokku nhìn Rei mà nước mắt không ngừng rơi. Rei mím môi lại, ngay lập tức cô xuất hiện bên cạnh Kurokku quỳ xuống mà ôm lấy Kurokku vào lòng.
– Đừng có khóc Kuro, chẳng phải cậu còn bọn tôi sao? Chúng tôi là gia đình của cậu. Ba chúng ta là gia đình của nhau.
– Ừm, ta xin lỗi Rei… Ta thực sự xin lỗi nhưng ta vẫn phải cứu đứa con của mình.
– Cứ làm gì cậu muốn nhưng hãy nghĩ tới bản thân cậu đầu tiên. Hết cách rồi, chúng ta phải mượn sức mạnh của cậu ấy.
Rei rứt lời đứng dậy cầm tay Kurokku cùng biến mất và bức tường cũng trở lại như ban đầu. Hai bọn họ làm vậy là vì Kurokku.
Hơn 200 năm sau, các tiểu thần chủ đang chuẩn bị tỉnh dậy khi ngủ lần thứ 2, những hầu gái và quản gia đều ở bên cạnh tiểu thần chủ của mình chờ ngày chủ nhân tỉnh giấc.
– Nữ hoàng, xoa đầu con đi.
Allen mang cơ thể của một đứa trẻ 16, 17 tuổi mỉm cười ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Kurokku mà làm nũng. Kurokku đưa tay xoa cái đầu đang kề bên vai của cô bé.
– Allen, con sẽ trở thành một tiểu thần chủ, tới lúc đó cũng không thể cứ suốt ngày ở bên ta được.
– Nữ hoàng, con không cần gì hết chỉ cần ở bên người mà thôi. Chẳng phải chúng ta còn có Norin sao?
Allen mỉm cười lên tiếng. Với cậu ta chỉ cần có thể ở gần nữ hoàng ngày nào là hạnh phúc ngày đó. Kurokku cũng không có lên tiếng nữa, cô xoay người lại ôm chầm lấy Allen. Rei đứng bên ngoài nhìn hai người này mà đóng lại cánh cửa thật nhẹ nhàng.
– Đêm nay là nguyệt thực sao?
Rei nói rồi biến mất ngay lập tức. Nora vừa đem bữa tối tới ngạc nhiên nhìn cái bóng đen vừa biến mất mặc dù cô cũng chẳng bận tâm nhiều vì trên hòn đảo này còn có mấy ai làm hại được nữ hoàng?
Tối đó cả hòn đảo lớn bắn pháo hoa mừng sự tỉnh giấc của 3 vị tiểu thần chủ và một cô bé tiểu thư đi kèm. Tiệc tùng cả đêm rất vui vẻ không phân biệt cấp bậc.
Rei ngồi trên ngọn cây táo già cực lớn bên ngoài lâu đài chính ngẩng mặt nhìn lên bầu trời chờ đợi khoảnh khắc nguyệt thực xảy ra. Mặt trăng sẽ nhuốm máu có báo hiệu điều gì hay không?
– Nữ hoàng… người làm sao vậy?
Allen lo sợ nhìn nữ hoàng đôi mắt đang đỏ rực sáng lên cầm một con dao chỉ về phía cậu ta. Nữ hoàng vừa vung dao đã làm Allen bị thương.
– Allen mau giết con bé đó đi… Allen mau giết nó đi.
Một giọng nói như thôi miên trong đầu Allen. Đôi mắt cậu ta phủ một lớp sương mờ, Allen đứng lên cậu ta xông về phía Kurokku mà những dây tơ từ trong người cậu ta chui ra ngoài ngoe nguẩy tấn công làm Kurokku bị thương ở rất nhiều chỗ. Váy trắng bị chém rách, máu từ vết thương rỉ ra.
– Giết… mau giết nó đi… giết nó.
Tiếng nói càng dữ dội hơn nữa. Allen càng tấn công ác liệt hơn nhưng nước mắt cậu ta cứ vậy chảy ra. Kurokku lập tức nhảy bật lại tránh khỏi những dây tơ sống, sau đó cô mím môi phi về phía Allen.
Mọi người đang tiệc tùng thì ngay lúc đó một vụ nổ lớn xảy ra và có gì đó đang rơi xuống. Theo gạch đã vỡ ra rơi xuống đại sảnh tầng một làm mọi người ở trong phòng tiệc cũng đi ra ngoài, họ thấy Allen bị thương nằm trên đống đổ vỡ.
Mọi người con chưa hết kinh ngạc thì lúc này nữ hoàng đã phi xuống đây. Kurokku cầm lấy con dao đâm thẳng xuống bụng Allen. Gương mặt của cô tràn ngập sát khí và tức giận không ngừng đâm Allen.
– Kuro dừng lại…
– Nữ hoàng.
Mr. Clock và Nora vội vàng xông ra giữ lấy Kurokku kéo ra khỏi Allen đã bị trọng thương. Những dây tơ đã bị chặt đang cố thu lại vào cơ thể của Allen. Cậu ta đã bị thương rất nặng. Kurokku thấy máu đỏ chảy ra, cô đẩy cả Mr. Clock và Nora rồi xông tới túm lấy cơ thể của Allen lên. Sức mạnh vật lí giúp cơ thể trẻ con của cô bé cũng nhấc được cả Allen.
– Từ hôm nay… Norin sẽ trở thành tiểu thần chủ Bắc tộc thay thế cho Allen K. Sullivans.
Kurokku vừa rứt lời cô đã thả Allen xuống mà đưa tay túm lấy một mảnh khí kéo thẳng ra ngoài làm cơ thể Allen ngã xuống. Rei đứng ở trước cửa tiến tới, cô cầm theo một cái hộp lớn mở ra đưa tới trước mặt Kurokku.
– Đem nó giam lại ở căn nhà ở Bắc tộc. Ta vĩnh viễn không bao giờ muốn nhìn thấy nó, không được sự cho phép của ta ai cũng đừng có nghĩ tới muốn mở cho nó thoát ra.
Kurokku tức giận hét lên sau đó Rei đã khóa chiếc hộp lại rồi xoay người rời khỏi. Kurokku ngồi xuống bên cạnh cái xác rỗng của Allen nhìn chăm chú gương mặt của cậu ta. Kurokku ngước lên nhìn Mr. Clock và Nora mà nước mắt không ngừng rơi.
– Đêm nay các ngươi lui hết đi.
Kurokku vừa rứt lời mọi người không dám nói nhiều đều rời khỏi lâu đài chính. Cánh cửa nặng nề đóng lại, các rèm cửa ở các tầng cũng tự buông ra che kín. Mọi người không còn thấy gì ở bên trong nữa. Kurokku ngồi ở đại sảnh, cô đưa tay ôm lấy Allen vào lòng không ngừng khóc lớn.
Đám Black, Cretara đen trắng và cả những linh hồn đen dạng trẻ con đều bay lởn vởn xung quanh Kurokku, bọn chúng đều bay như vậy. Đám linh hồn kia phủ kín đại sảnh tầng 1 không để tiếng khóc của Kurokku lọt ra bên ngoài.
– Cuối cùng thì bọn chúng lại ra tay trên thằng bé sao?
Rei khóa cánh cửa lại, cô nhìn lên mặt trăng đã trở về bình thường được một lúc. Kuro đáng thương của cô, phải tự tay giết chết đứa con trai yêu quý của mình. Mà cũng không thể nói rõ ai là người đáng thương nhất ở đây.
– Đã có chuyện gì xảy ra Rei?
– Ba của Allen dùng thôi miên lên cậu ta. Kuro vào những đêm nguyệt thực rất dễ mất kiểm soát và hắn đã lợi dụng điều đó. Có lẽ Kuro là người mất kiểm soát trước mà cũng có thể là Allen bị thôi miên trước nhưng kết cục chỉ có một. Kuro đã giết con trai của cậu ấy.
Rei quay lại nhìn Mr. Clock dù cô đang mỉm cười nhưng hai hàng nước mắt cứ vậy chậm rãi lăn dài trên gò má. Đây là cảm xúc của cô, cảm xúc của cô đang bị ảnh hưởng bởi Kurokku.
– Kuro đã rất yêu hắn ta, cậu ấy đã nghĩ rằng hắn ta cũng sẽ yêu cậu ấy nhưng hình như chúng tôi đều sai rồi. Kuro đánh đổi việc lớn lên để sinh ra Allen, đứa con của bọn họ. Tình thương còn lại cậu ấy dành hết cho Allen nhưng sao lại đau đớn thế này… Liệu từ hôm nay Kuro có còn lại tình cảm nào với thế giới này hay không? Vốn chúng tôi đều không còn trái tim rồi mà?
Rei vừa nói cô vừa cúi xuống nhìn ngực trái trống rỗng thủng một lỗ của mình. Mr. Clock đứng đó, anh ta nắm chặt tay lại không nói một lời nào cả. Chuyện của Kuro ngoài anh ta và Rei ra thì không có một người thứ ba nữa biết được. Kurokku đã gặp gỡ một người đàn ông và bọn họ có một đứa con với nhau là Allen. Nhưng sau đó…
– Đừng cho Kuro biết sự thật rằng cậu ấy đã giết Allen. Sau đêm nay khi cậu ấy ngủ dậy sẽ không còn nhớ gì nữa. Không nhớ được gì thì sẽ không đau đớn.
– Hắn ta sẽ tìm tới chứ Rei?
– Hắn sẽ không đi tìm chúng tôi mà chúng tôi sẽ đi tìm hắn. Chúng tôi còn phải lấy trái tim Maria trở về. Ao, cậu cũng nên cẩn thận vì có thể chúng sẽ đối phó với cả cậu. Đừng để Kuro mất thêm người cậu ấy yêu quý.
Rei nói rồi hòa vào những cánh hoa cùng tan biến trong không gian đêm tĩnh mịch. Mr. Clock đứng đó nhìn vào căn nhà bên bờ hồ. Đứa con của nữ hoàng sao lại đáng thương thế này? Vậy đứa con của anh ta cũng sẽ đáng thương như vậy hay sao?
Ở một nơi nào đó, trong không gian ban đêm, ánh trăng rọi xuống một căn nhà nổi trên mặt biển, trước nhà có vài người đang ngồi trên cái bàn nổi cùng uống rượu vang đỏ, ăn bít tết.
– Ngươi làm vậy không thấy hối hận sao? Nó là con trai của ngươi?
Một cô gái mập mạp to lớn với đôi môi đánh son đỏ chót cười lớn lên tiếng tay cầm dao dĩa cắt thật ngọt miếng thịt. Một quý ông lịch lãm ngồi ngay cạnh bên trái cô gái mập mạp đó nhấc ly rượu vang đỏ lên lắc nhẹ.
– Người đàn bà của ngươi cũng thật ác liệt, cô ta đã không ngần ngại giết chết con trai của các ngươi chỉ để chấm rứt sự mất kiểm soát.
– Cô ta nghe nói rất mạnh phải không? Ta muốn chiến với cô ta một trận.
Một đứa nhóc khác mặc vest màu xanh ngồi ngay cạnh bên bên phải cô gái mập mạp kia vui vẻ lên tiếng. Ba người bọn họ nói chuyện rồi lại nhìn về phía người đàn ông một thân vest đen, mái tóc vàng nổi bật, gương mặt thật đẹp không còn từ gì để diễn tả, người đàn ông đó đang rất tao nhã cắt miếng thịt.
– Từ hôm nay cô ta sẽ không còn biết yêu thương viết như thế nào nữa. Phải chặt đứt mọi thứ tình thân của cô ta. Maria không thể phục sinh thêm một lần nào.
– Haha, ngày đó của quá khứ khi ta móc tim của Maria thì nó từ tương lai trở về ngăn cản ta. Bọn chúng sẽ tìm được nơi an nghỉ cuối cùng mà thôi. Là đáy đại dương lạnh lẽo cô đơn, chỉ bọn chúng bị chôn vùi ở nơi đó cùng với hòn đảo mà chúng dùng cả đời để tạo lên. Haha, ta muốn chờ ngày nó chìm xuống…
Tiếng cười lớn cùng âm thanh sát khí của cô gái mập mạp vang lên làm mọi người cũng chỉ mỉm cười không nói thêm câu gì. Bọn họ cũng rất mong chờ ngày đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!