Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Chương 7: Tokei
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ


Chương 7: Tokei


– Cũng đến lúc các vị khách mời nên thức giấc rồi.

Aneki nhìn đồng hồ quả quýt được khắc hoa văn tỉ mỉ trên tay sau đó quay qua một nhóm hầu gái.

– Bắt đầu đi, bữa tiệc đến 9 giờ mới chính thức bắt đầu nên họ có khoảng thời gian hai tiếng để thay trang phục và thắc mắc.

– Vâng thưa nữ chủ.

Đám hầu gái cúi đầu rồi rời đi. Korona nhìn Aneki đang đứng đó nhìn xuống sân nơi anh em song sinh Andy và Annie đang chơi đùa.

– Yurasa có nhắn lại rằng Công tước Clock….đã sớm trở lại đây và cũng sớm rời đi rồi.

– Tch….hắn ta có ý gì?

Aneki nắm chặt tay lại. Theo những gì cô thấy được thì ngoài Baron thân thiết hay gặp mặt nữ hoàng ra thì Mr. Clock là người duy nhất trên hòn đảo này biết thân thế thực sự cũng như bí mật của nữ hoàng. Hắn ta lúc nào cũng luôn miệng gọi nữ hoàng là Kuro khiến cho người khác rất khó chịu mặc dù nữ hoàng lại chẳng nói gì cả.

– Vậy phía hai công tước còn lại có…….

– Họ vẫn chưa tỉnh giấc từ giấc ngủ thứ 2 này. Phía quản gia riêng của họ vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi.

– Tiểu thần chủ thì sao?

Nhắc tới tiểu thần chủ Aneki càng chăm chú nhìn anh em song sinh kia hơn. Hai người này thậm chí còn nguy hiểm hơn 4 tiểu thần chủ ở trên đảo dù họ là tiểu thần chủ ngoại tộc. Korona nhìn nữ chủ mà mình phục vụ rồi lại nhìn hai tiểu thần chủ ngoại tộc.

– Họ đều đang trên đường tới lâu đài này.

– Tốt. Hãy chuẩn bị cho thật tốt, đây là trò chơi thứ hai của nữ hoàng trong năm nay, không thể để người thất vọng.

– Vâng.

Korona cúi đầu rồi rời đi.

Trong khi đó, ngoài sân của lâu đài, anh em song sinh đang ngồi ngắt những bông hoa tươi tắn sặc sỡ sắc màu để túm lại thành một bó. Annie đưa tay định ngắt bông hoa tulip đen thì một đôi mắt xuất hiện trên cánh hoa. Andy đã chú ý tới, và rồi một giọng nói trẻ con vang lên.

– Đừng có ngắt hoa Annie, nó sẽ làm hỏng vườn hoa của tôi mất.

– Nữ hoàng – sama, người vẫn khỏe chứ?

Annie mỉm cười, bông hoa đó tự động ngắt và bay lên ngang tầm với hai anh em.

– Tôi không quen kính ngữ phương đông đó. Và tất nhiên tôi luôn khỏe.

– Hihi…

– Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Vừa rứt lời thì bông hoa tiêu biến dần trong không khí. Annie mỉm cười đứng cùng Andy ngắm nhìn những loài sinh vật kì lạ đang lởn vởn xung quanh lâu đài. Trên hòn đảo này có rất nhiều thứ hay ho mà anh em họ cũng nên đi khám phá thì hơn.

– Andy, anh có nghĩ chúng ta nên đi du lịch một vòng quanh đảo?

– Sẽ thích hợp hơn nếu đi cùng đoàn người mới này.

Andy mỉm cười xoa đầu cô em gái. Hai anh em đều biết rằng chắc chắn nữ hoàng sẽ cho phép đoàn người mới này tham quan cả hòn đảo rộng lớn của người.

– Phục vụ thật là tốt.

Simon nhìn những cô hầu gái đang thay trang phục cho mình. Ban đầu cậu ta còn ngại nhưng mà do bị “ép buộc” cho nên cũng không thể làm khác được đành mặc họ. Sau một lúc Simon nhìn mình trong gương lớn thì hoàn toàn kinh ngạc. “Không ngờ mình đẹp trai như vậy. Mình biết mình đã sẵn đẹp nhưng đẹp đến mức này thì….”

Simon đứng đó nhìn mình mãi, hiện cậu đang mặc bộ trang phục quý tộc hoàng gia giống như trong bộ anime mà Jerry từng xem. Một cô hầu cúi đầu nhìn Simon.

– Thừa ngài, vẫn còn hơn 1 tiếng nữa trước khi bữa tiệc bắt đầu, ngài có muốn đi dạo quanh lâu đài chứ?

– À, mà người nhà tôi đâu?

Simon ngắm ngắm mình mà tiện hỏi mấy cô hầu. Cô gái khác nhìn cậu thận trọng lên tiếng.

– Dạ, người nhà Walker đều đang ở phòng khác, có lẽ họ đã đi thăm lâu đài và bên ngoài kia rồi.

– Được, vậy ta cũng đi xem sao, các cô không cần đi theo đâu.

– Vậy, ngài hãy cẩn thận.

Họ cùng đồng loạt cúi đầu rồi đi ra, căn bản họ không dặn Simon tuyệt đối không được phép đi lên căn phòng duy nhất trên tầng 8 bởi vì họ hiểu bản tính con người, càng cảnh báo họ càng tò mò mà muốn khám phá hơn nên tốt nhất không nói gì cho xong.

Simon lúc này đi một lượt quanh lâu đài, cậu ta thấy lạ vì ở đâu cũng có đồng hồ, thay vì treo tranh như ở các lâu đài khác mà cậu ta từng thấy thì họ lại treo đồng hồ đủ loại khác nhau. Và tất cả đồng hồ đều kêu tích tắc cũng tạo một cảm giác rùng rợn vô cùng.

– Simon, nhìn không ra là anh đó.

– Tom, Jerry….

Simon mỉm cười với hai đứa em, cả hai đều mặc trang phục quý tộc châu âu giống cậu. Xem ra chủ của hòn đảo này thực sự muốn biến họ thành các ông bà hoàng. Cả ba anh em vui vẻ đi khám phá lâu đài vừa hay gặp được cặp đôi song sinh đang đứng ở cầu thang tầng 5. Kì lạ là hai anh em song sinh này không hề mặc trang phục giống họ mà vẫn diện vest cùng áo yếm như bình thường.

– A, là người nhà Walker, mọi người có muốn đi một vòng lên trên?

Annie vui vẻ lên tiếng, ba anh em nhà Walker nhìn nhau rồi cũng gật đầu. Cả nhóm 5 người cùng nhau đi khám phá hết lượt, càng những tầng trên họ càng không để đèn điện hình đồng hồ như ở các tầng dưới mà họ để nến hoặc đuốc như thời xưa. Jerry có chút tò mò với cái việc quỷ quái này.

– Chủ của hòn đảo này thật giàu có, họ cũng ưu ái chúng ta quá.

– Aneki rất rất xinh đẹp đó Jerry. Chị ấy cũng tốt bụng nữa, đúng không Andy?

– Ừ.

Andy gật đầu mỉm cười với Annie. Tom liếc nhìn cặp đôi này mà bình thản lên tiếng.

– Chúng ta chưa giới thiệu tên làm sao hai đứa biết được chính xác Jerry như vậy?

– Bọn em có nhìn vào danh sách khách mời. Simon, Tom, Jerry….em là Annie Queen. Đây là anh song sinh của em Andy King.

Annie mỉm cười hồn nhiên giới thiệu. Cô bé tự nhận mình là nữ hoàng và Andy là vua, điều này thật có chút kinh ngạc. Và cứ nói chuyện như vậy họ không biết đã lên tận tầng 8 và dừng trước căn phòng duy nhất từ lúc nào. Cánh cửa phòng làm bằng gỗ gì rất kì lạ có màu đen lại tỏa ra một mùi hương cacao giống y hệt cái dấu trên bức thư mời mà Jerry gửi thấy. Trên cánh cửa đen có đề một dòng chữ Tokei rất lớn mà hình như được làm bằng kim cương thì phải. Ai lại có thể phô trương đến mức này chứ?

– Là kim cương tự nhiên đó.

Tom có vẻ hào hứng. Jerry chăm chú nhìn cái chữ romaji đó mà suy nghĩ chút.

– Tokei….có nghĩa là đồng hồ. Phòng này có đồng hồ sao?

– Ai mà biết được, nó có gì nhỉ?

Annie tò mò nắm lấy tay Andy. Simon bước lên, cậu ta đang từ từ định mở cánh cửa thì……

– Xin hãy rời khỏi đây, mọi người chưa nghe có lệnh cấm lên tầng 8 sao?

Một cô gái mặc bộ vest màu xanh dương, có điều là quần lửng khá bó tự dưng xuất hiện. Cô gái này có mái tóc bạc ngắn ngang cằm và hơi xoăn, cô ta đang bưng một cái khay đựng toàn thức ăn trông rất ngon.

– A, xin lỗi, chúng tôi chưa biết điều đó.

Jerry vội vàng lên tiếng rối rít xin lỗi. Cô gái đó nhìn họ rồi nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên tay mình.

– Đã 8 giờ hơn rồi, mọi người nên quay lại tầng 1 chuẩn bị tham gia bữa tiệc thì hơn.

– Được rồi.

Jerry lại cười cười sau đó lôi lôi kéo kéo hai ông anh rời đi. Simon vẫn nhìn chằm chằm về cánh cửa đó, trong này nhất định có người thì cô gái kia mới mang thức ăn đến. Nhưng tại sao lại cấm không cho ai đến mà cả tầng 8 này lại không hề có một cái đồng hồ nào được treo cả. Rõ ràng cả lâu đài ở chỗ nào cũng có thể thấy được đồng hồ chỉ duy nhất tầng này là không có. Tokei….chẳng lẽ tên người ở bên trong là Tokei, là khách hay chủ nhân ở đây? Không thể người gửi thư là Aneki, chắc chắn đây là một người đặc biệt nào đó. Mà tốt nhất là cứ tạm rời đi lần sau tìm hiểu vậy.

Andy và Annie cũng chuẩn bị lối gót theo thì cô gái kia lại lên tiếng.

– Tiểu thần chủ ngoại tộc, hai người nên ngăn cản họ chứ không nên để họ tới được phòng của nữ hoàng.

– Tokei-sama….à mà có nên gọi người như vậy không?

– Xin lỗi vì đã thất lễ, mong người bỏ qua, nữ hoàng – sama.

Andy mỉm cười túm cổ cô em gái kéo đi. Cô gái tóc bạc chớp mắt một cái sau đó quay lại đi vào trong căn phòng đề tên Tokei kia. Cánh cửa mau chóng đóng lại. Phía sau cánh cửa đó là một căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ cái màn hình máy tính. Ngồi trước màn hình ấy là một cô bé tóc rất dài cả ra trên sàn, cô bé đó mặc một bộ váy lụa hai dây mỏng manh đang ngồi ôm một con gấu bông đôi mắt chăm chú hướng vào màn hình. Nếu ai tinh mắt sẽ thấy trong phòng là vô vàn gấu bông và đồ chơi cả thời cổ lẫn thời hiện đại. Cô gái tóc bạc cúi đầu rồi từ từ tiến tới chỗ cô bé đó.

– Bữa tối của người thưa Kurokku-sama.

– Ta đã nói không quen kính ngữ phương đông mà Norayaki.

Cô bé đó mắt vẫn dán lên màn hình chầm chậm lên tiếng. Norayaki đứng đó có chút cứng nhắc, rất hiếm khi nữ hoàng gọi cả tên cô ra như vậy.

– Cuộc vui của ta lại bắt đầu rồi Nora. Sẽ có rất nhiều, rất rất nhiều niềm vui khác.

– Vâng. Vậy thần xin phép.

Nora đưa tay phải lên trước ngực hơi cúi đầu rời khỏi. Kurokku quay lại nhưng bóng đêm đã che đi gương mặt nhỏ nhắn ấy, cô bé với lấy cái khay và bắt đầu bữa tối tuyệt vời của mình.

– Mọi người, sắp bắt đầu rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN