Chương 56
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Aaaaa bịt mắt! Đây là thứ tôi có thể xem miễn phí sao]
[Ấy thế mà bạn hoa khôi lại cưa đổ Hứa thần rồi!! Ai xem mà chẳng nói một câu bạn hoa khôi giỏi thật!!]
[Nói về trà đạo thì vẫn phải nhìn bạn hoa khôi kia kìa (đầu chó)]
[Lầu trên nói trà đạo gì đó tém tém lại đi, Hứa thần người ta đã công khai thân phận thay bạn hoa khôi rồi, còn mở miệng cái là trà trà trà, bạn là đàn chị Lâm đúng không?]
[Mấy người nói bạn hoa khôi trà xanh rất là ngược đời, Hứa thần và người ta là thanh mai trúc mã, không yêu bạn ấy chẳng lẽ yêu mấy người sao?]
[Lầu trên diss bạn hoa khôi ơi, phiền bạn soi lại gương cái! À đúng rồi, cho mấy thông tin bên lề này, thành tích thi đại học của bạn hoa khôi đứng đầu khoa Báo chí, ngoài ra người ta đúng là bạch phú mỹ, lái Aston Martin. Luận về thực lực tài chính thì Hứa thần còn lâu mới xứng với bạn ấy!]
[Bạn hoa khôi đỉnh vậy ư?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Nữ thần mà tôi muốn giấu cũng không giấu nổi, giá trị nhan sắc quá cao, khiến thực lực bị đánh giá thấp nghiêm trọng cũng là hàng hiếm rồi! Đừng có giở trò so sánh hai bên như trong giới showbiz nữa, hai con người giỏi giang này rõ ràng là một đôi trời sinh được chưa!]
[Một đôi trời sinh +1! Thanh mai trúc mã, cặp nhan bá + học bá, đây là hình tượng nhân vật gì trong tiểu thuyết trên Tấn Giang vậy! Cảnh hôn nhau trong mưa cũng duy mỹ quá trời!! Ngọt chết em mất thôi! Với cả Nhan Thư đẹp đến mức khiến em chết đứ đừ rồi!]
[Là kiểu đẹp đến mức con kiến đi ngang qua cũng phải xuýt xoa ý.]
[Là kiểu đẹp đến mức muốn tranh bạn gái với Hứa thần luôn.]
[…]
Hứa Bùi với lấy điện thoại của Nhan Thư qua xem, sau đó ấn giữ vào một dòng bình luận, tiện tay chấm một cái vào giao diện mới hiện ra.
Nhan Thư thấy thế, lấy làm lạ hỏi: “Anh chấm cái gì đấy?”
Hứa Bùi trả lời tỉnh bơ: “Nút báo cáo.”
Nhan Thư: “… Anh báo cáo người ta làm gì?”
“Lan truyền thông tin sai sự thật.” Hứa Bùi liếc nhanh qua cô, “Em không phải bạn gái anh, là vợ của anh.”
Nhan Thư: “…”
Điền Tư Điềm: “…”
Đúng là nói ba chữ là không rời được chữ “vợ” mà!
Có điều, sau khi được Hứa thần nhắc nhở như vậy, Điền Tư Điềm nghĩ ngay đến một chuyện, “À mà Nhan Nhan, hai người có muốn nói rõ trên mạng không?”
“Nói rõ chuyện gì?” Nhan Thư hơi ngơ ngác.
Điền Tư Điềm: “Chuyện bạn và Hứa thần đã kết hôn chứ gì nữa, tránh cho mấy người trong trường suốt ngày suy đoán lung tung.”
Nhan Thư ù ù cạc cạc, “Việc gì phải đem chuyện riêng tư của mình lên mạng nói? Bọn mình có quen biết họ đâu.”
Điền Tư Điềm gật gù, “Kể cũng phải.”
Nhan Thư lại nói: “Với lại, đây cũng không phải chuyện của một mình mình, thầy Hứa chắc chắn cũng không muốn người khác biết được.”
Cô quay sang nói với Hứa Bùi: “Đúng không?”
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng ánh mắt của cô hiện lên vẻ đã rõ như lòng bàn tay.
Hứa Bùi trầm ngâm giây lát, đáp: “… Ừm.”
Nhan Thư không khỏi có phần đắc ý, “Thấy chưa, mình đã nói mà!”
Cô quá hiểu Hứa Bùi.
Một người kín tiếng như anh ấy, sao có thể công khai chuyện kết hôn riêng tư trước bàn dân thiên hạ.
Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi rồi lại nhìn Nhan Thư nói năng chắc nịch kia, muốn nói rồi lại thôi: “…”
Sao cô ấy cứ cảm thấy, Hứa thần rất muốn để người khác biết nhỉ?
—
Diễn đàn trường sau khi trải qua một phen kinh ngạc và hỗn loạn, vậy mà mọi người lại nhanh chóng chấp nhận sự thật này. Nhân lúc này đang là cuối năm, trên diễn đàn đã tổ chức vô vàn thể loại cuộc bình chọn.
Nào là cặp đôi được chào đón nhất đại học Lan, cặp đôi có giá trị nhan sắc cao nhất, cặp đôi nào được yêu thích nhất… vân vân mây mây.
Còn có một cuộc bình chọn trái khoáy nhất — Cặp đôi nào khiến người ta muốn ấn đầu bắt họ hôn nhau cuồng nhiệt nhất.
…
Dù ở bất cứ cuộc bình chọn nào, Nhan Thư và Hứa Bùi đều như một cặp ngựa ô, số phiếu bình chọn dần dần tăng lên, bỏ xa những cặp đôi nổi tiếng khác ở trong trường.
Nhan Thư xem xong vô số đường link cuộc bình chọn mà Điền Tư Điềm gửi cho mình, trưng ra khuôn mặt đầy vẻ phức tạp, “Bây giờ sinh viên đại học Lan đều rảnh như vậy sao?”
Điền Tư Điềm ở đầu dây bên kia thắc mắc: “Ý, vậy mà bạn lại có phản ứng này ư? Với sự hiểu biết của mình về bạn, mình còn tưởng bạn sẽ hô hào bọn mình bỏ phiếu cho bạn cơ đấy!”
Nhan Thư hoàn toàn cạn lời, cô than thở: “Điềm Điềm, thế thì bạn thật sự nhìn nhầm mình rồi, sao mình lại để ý mấy cái danh hiệu hão này chứ.”
Điền Tư Điềm cảm thấy hết sức lạ lùng, “Uây, gả cho Hứa thần cái khác ngay, ngay cả lòng hiếu thắng cũng mất luôn, bạn đúng là vô dục vô cầu rồi!”
Nhan Thư cũng cho là thế, “Đúng vậy, mình cũng tỉnh ra rồi, cũng không thể để thầy Hứa của chúng ta bẽ mặt đúng không.”
Điền Tư Điềm ở đầu bên kia vô cùng xúc động, khen ngợi cô: “Trưởng thành rồi đấy, Nhan Nhan!”
Nhan Thư giở giọng khiêm tốn: “Do thầy Hứa dạy giỏi đấy.”
Nói xong, lại nghe Điền Tư Điềm khen lấy khen để thầy Hứa nhà mình, Nhan Thư mới vui vẻ cúp máy.
Cô ngẩng lên, liếc Hứa Bùi đang cắm cúi bấm điện thoại ở bên cạnh mình, cô cười hì hì nhảy qua chỗ anh, “Đang làm gì thế, thầy Hứa?”
Hứa Bùi nhấn vào đường link cuối cùng, bỏ phiếu một cách thành thạo rồi lẳng lặng cất điện thoại đi, nói tỉnh bơ: “Số liệu mà Quan Văn Cường gửi có vấn đề, anh phải sửa lại một chút.”
Nhan Thư nhíu mày, “Đàn anh Quan không cẩn thận như vậy sao?”
Hứa Bùi trầm mặc, “… Ừm.”
Vừa mới dứt lời, chuông điện thoại kêu lên.
Quan Văn Cường: [Anh Bùi, em đã bỏ phiếu ở tất cả các đường link rồi! Yên tâm, hai người đứng nhất là cái chắc rồi! Thấy thế nào, đúng là anh em đỡ đần nhau nhỉ!]
Hứa Bùi: [Vất vả rồi]
Nhan Thư vô ý liếc mắt qua màn hình điện thoại của Hứa Bùi, vùa vặn nhìn thấy khung trò chuyện của Quan Văn Cường, “Đàn anh Quan lại có vấn đề gì thế?”
Hứa Bùi ấn tắt màn hình, tâm trạng rất tốt, nhướng mày nói: “Không phải, cậu ấy đã lập công lớn.”
Nhan Thư nghe thấy thế, lập tức đổi giọng: “Em vừa nhìn là biết anh ấy chính là người làm chuyện lớn mà!”
Hứa Bùi nhìn điệu bộ ba phải đáng yêu của cô, bật cười một tiếng rất khẽ, cầm lòng không đặng kéo người ta vào lòng, lảng sang chuyện khác, khẽ hỏi cô: “Hôm nay công việc thế nào?”
Mấy ngày nay Nhan Thư phải chạy đôn chạy đáo theo ekip chương trình, hòa giải mâu thuẫn gia đình, phỏng vấn người buôn bán ác tâm, phổ cập cách chống lại những trò lừa đảo trên mạng, ngày nào cũng mệt bở hơi tai.
Nhưng dù bận thế nào, ngày nào về đến nhà, hai người đều sẽ ngả vào nhau, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày cho người kia một lượt.
“Đứa bé tên là Lạc Lạc, mắc phải hội chứng Cohen*, bệnh này vô cùng hiếm gặp, chỉ riêng việc tra ra nguyên nhân gây bệnh đã lỡ mất hai ba năm rồi, tốn những mấy vạn tệ.” Nhan Thư kể về gia đình mà cô đến phỏng vấn vào hôm nay, ngữ điệu thoáng chốc chùng xuống.
*Hội chứng Cohen (còn gọi là “Hội chứng Pepper” hay “Hội chứng Cervenka”) là một rối loạn di truyền bệnh lý gây ra tình trạng giảm trương lực cơ cùng với các đặc điểm lâm sàng khác như chậm phát triển tinh thần và những dấu hiệu bất thường trên khuôn mặt (Google)
Hứa Bùi đổi sang tư thế khác, thoải mái ôm cô, ngón tay dài quấn lấy, đùa nghịch lọn tóc của cô, yên lặng nghe đoạn tiếp theo cô kể.
“Vốn dĩ điều kiện kinh tế đôi vợ chồng trẻ kia đã không dư dả, đứa bé lại mắc phải loại bệnh này, chỉ có thể một người làm hai công việc, không kể ngày đêm, còn trẻ tuổi mà trông tiều tụy vô cùng.” Nhan Thư nhớ đến người mình phỏng vấn hôm nay, không khỏi thở dài. “Bên phía Lạc Lạc còn phải thực hiện trị liệu phục hồi, hai ngày nữa phải nộp tiền cho bệnh viện nên hai người họ phiền não lắm, hai vợ chồng mới hơn hai mươi tuổi đầu mà đã mọc không ít tóc bạc rồi.”
Hứa Bùi hỏi cô: “Em định làm thế nào?”
Nhan Thư lại thở dài: “Những việc em có thể làm cũng có hạn.”
Cả quá trình cô đều làm theo quy định công việc, chỉ là lúc ra về, cô đã lén nhét hết tiền mặt trên người mình xuống dưới gối của Lạc Lạc.
Sau đó chỉ đợi sau khi chương trình được phát sóng, có cơ quan tổ chức từ thiện nào phản hồi lại không.
Hứa Bùi nghe cô nhắc đến chuyện này, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Như vậy thì quá bị động, có thể bảo bọn họ gửi hồ sơ đến quỹ Ái Đức, sau khi được duyệt, sẽ có người chuyên trách liên hệ bên kia.”
Nhan Thư lắc đầu, “Nhưng thời gian chờ xét duyệt bên quỹ Ái Đức ít nhất cũng phải mất hai tháng, có lẽ sẽ không kịp.”
“Có thể nộp hồ sơ rồi nhờ tổng giám đốc đích thân xét duyệt, ba ngày là xong.”
“Tổng giám đốc đích thân xét duyệt?”
Hứa Bùi bật cười, đang định nói thì có tiếng động vọng lại từ ngoài cửa.
Đợi ông bà Hứa từ ngoài cửa đi vào, Hứa Bùi nhìn về phía mẹ mình, “Giới thiệu một chút, mẹ chồng của em, bà Bùi Dao, tổng giám đốc quỹ Ái Đức.
Nhan Thư: “…”
Bà Hứa vừa nghe chuyện này xong, lập tức nhận lời.
Thấy Nhan Thư vẫn còn do dự, bà bèn trấn an cô: “Chỉ là thời gian được rút ngắn thôi mà Kiều Kiều, con yên tâm, quy chế của quỹ rất hoàn thiện, những quy trình nào cần phải xét duyệt thì sẽ không bỏ sót một cái nào.”
“À đúng rồi.” Bà Hứa bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nghiêng người kéo tay Nhan Thư, cười hiền hòa, “Kiều Kiều, con có hứng thú qua giúp mẹ quản lý quỹ từ thiện không?”
—
Bùi Dao nói một là một hai là hai, ngày hôm sau đã cho Nhan Thư một chức vụ quản lý trên danh nghĩa trong quỹ từ thiện, giảng giải cho cô biết quy trình làm việc của quỹ từ thiện.
Thế là, Nhan Thư càng bận rộn hơn.
Trước đây phải chạy qua chạy lại giữa trường và đài truyền hình, bây giờ có thêm một quỹ từ thiện, cô bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian ngủ cũng thấy hơi xa xỉ.
Vừa ngủ gật một giấc ở trên xe thì lại bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức.
Cô khịt mũi, cất giọng buồn ngủ: “Điềm Điềm, tốt nhất là bạn nên có chuyện để nói.”
Điền Tư Điềm thì chẳng buồn ngủ chút nào: “Có chuyện! Chuyện lớn là đằng khác! Chẳng phải hôm qua bạn còn ném đá mấy cuộc bình chọn cuối năm xàm xí của trường mình sao!?”
“Ờ, sao thế?” Nhan Thư uể oải, “Vì cuộc bình chọn quá là nhàm chán nên bị buộc hủy bỏ rồi à?”
“Không phải!” Điền Tư Điềm hít sâu một hơi, “Là Hứa thần âm thầm chạy đi bỏ phiếu cho hai người, nhưng bị bắt quả tang rồi!”
“Gì cơ!” Cơn buồn ngủ của Nhan Thư lập tức bay sạch, đôi mắt dần trợn tròn, “Anh ấy bỏ phiếu gì cơ?”
Điền Tư Điềm dừng lại một thoáng, nói: “Anh ấy bỏ phiếu chính cái cuộc bình chọn cặp đôi khiến người ta muốn ấn đầu bắt họ hôn cuồng nhiệt nhất mà bạn ném đá nhiều nhất đấy.”
Nhan Thư: “…”
Trong khi còn đang chấn động, Điền Tư Điềm đã bắt đầu phấn khích một cách muộn màng.
Cô ấy kích động gửi cho Nhan Thư hai bức ảnh.
Bức đầu tiên.
Hứa Bùi: [Trong cuộc bình chọn # Cặp đôi khiến người ta muốn ấn đầu bắt họ hôn nhau nhất # trên diễn đàn, tôi đã bỏ một phiếu quý báu cho lựa chọn B. Người qua đường ấn đầu cho môi của Hứa thần và hoa khôi chạm nhau cho tôi…]
Bức ảnh thứ hai là bình luận của bạn học trong trường…
[Hứa thần, nếu anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt đi]
[Chính chủ phát đường ư em chết đây!]
[Hahahahaha tự ấn đầu mình mà hôn chẳng phải là được sao]
[Cứu, hình tượng nam thần của em sụp đổ rồi! Nhưng em vẫn rất vui vẻ!]
[Cười chết mị rồi, có phải Hứa thần không biết có một số cuộc bình chọn tự động chia sẻ không?]
[Đây chính là Hứa thần khi yêu sao? Yêu quá yêu quá hahahaha]
[Hứa thần: Là anh em thì hãy bỏ cho tôi một phiếu!]
[Để lại tên trước khi bị xóa (đầu chó)]
—
Trong lúc mọi người trong trường đang cười nghiêng ngả, Hứa Bùi đang ngồi trong văn phòng của giáo sư Tôn, cắm cúi ghi chép gì đó vào quyển sổ tay.
Vẻ mặt tập trung, sống lưng thẳng tựa như một cây bạch dương nhỏ vươn thẳng mình. Sau khi ghi xong một đoạn, anh ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tròng kính mỏng nhìn về phía giáo sư Tôn, “Còn mồi câu thì sao ạ, có phải chú ý gì không ạ?”
Giáo sư Tôn nắm rõ như lòng bàn tay, “Bột ngô mới nhào sệt lại rồi trộn lẫn với mồi câu. Em đừng coi thường cái này, đây chính là một nghệ thuật đấy, loại cá khác nhau thì mồi câu cũng khác nhau, phải mời bậc thầy chuyên môn về điều chế.”
Giáo sư Tôn nhớ ra chuyện gì đó, “Ấy, em nói em vừa không thích ăn cá lại không thích câu cá, hỏi cái này làm gì?”
Hứa Bùi cười đáp: “Ông ngoại thích ăn món này.”
“Ông ngoại?”
“Nói chính xác là ông ngoại của vợ em.” Hứa Bùi chậm rãi giải thích: “Hai ngày nữa là đến Tết, em và Nhan Thư sẽ cùng về thăm ông cụ.”
Hai ngày nữa họ sẽ về thôn bên sông Liễu Trường, anh phải tranh thủ thời gian chuẩn bị vài thứ.
Khi giáo sư Tôn phản ứng lại thì chẳng thấy bóng dáng của Hứa Bùi nữa rồi.
Ông tức khắc tức giận đến méo miệng, quăng bút ra.
Thế té ra chỉ có mình cô bé kia bận thôi sao?
Còn ông không bận chắc!
Cái thằng nhóc này!
Có vợ vào cái là quên thầy ngay!
—
Hứa Bùi ra khỏi văn phòng giáo sư Tôn, đi được một đoạn lại cảm thấy ánh mắt của cánh sinh viên xung quanh nhìn anh có chút kỳ quặc.
Anh trưng khuôn mặt vô cảm đi qua, mấy sinh viên kia lại liếc đi chỗ khác như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Hứa Bùi dời mắt đi như đang nghĩ gì đó, chuông điện thoại reo lên, anh nhìn thấy Quan Văn Cường gọi điện.
Hứa Bùi nhấc máy, đặt điện thoại bên tai, chậm rãi hỏi: “Hôm nay đã bỏ phiếu chưa?”
Quan Văn Cường còn chưa kịp trả lời thì anh lại nghe thấy giọng người khác ở bên cạnh: “Bỏ rồi bỏ rồi! Bỏ từ lâu rồi!”
Hứa Bùi chậm chạp quay đầu lại, đối mắt với hai người đang đi đến gần.
Có lẽ là vì trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhìn không rõ cảm xúc, người nói leo kia nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng nữ sinh đằng sau cô ấy lại sợ đến run rẩy, nói lí nhí: “À ừm, em cũng bỏ rồi.”
Cuối cùng, còn khẽ bổ sung thêm một câu nghe có vẻ kích động: “Phòng ký túc của bọn em đều bỏ phiếu hết rồi!”
Hứa Bùi: “…?”