Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh - Chương 57: Chương 57:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh


Chương 57: Chương 57:


Chương 57
 
Trans: Cola
 
“Phóng viên Nhan, buổi sáng bên quỹ Ái Đức đã gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là đã thông qua xét duyệt, vừa rồi khoản trợ cấp đã chuyển vào tài khoản của hai vợ chồng tôi rồi, cảm ơn cô nhiều lắm, thật sự… cảm ơn cô…”
 
Nhan Thư đặt điện thoại bên tai, nghe giọng điệu cảm kích lẫn tiếng nghẹn ngào của người phụ nữ đầu bên kia, cô hạ giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ Lạc Lạc, không có gì đâu, chẳng tốn chút công sức nào cả.”
 
Mẹ Lạc Lạc còn muốn nói gì đó, bên cạnh cô ấy có tiếng trẻ con, phát ra hai âm tiết không quá rõ ràng: “Nhan… Nhan…”
 
“Đừng ồn nào Lạc Lạc, ôi trời đừng túm điện thoại… thằng nhóc này, qua kia chơi đi.” Sau một trận ồn ào, lại nghe thấy giọng điệu mang theo vẻ áy náy của mẹ Lạc Lạc: “Thật ngại quá phóng viên Nhan.”
 
Nhan Thư đi ra cổng trường, quan tâm hỏi thăm: “Lạc Lạc thế nào rồi chị?”
 
Mẹ Lạc Lạc bật cười, “Không sao, thằng bé cứ quấy khóc đòi gặp cô, thấy tôi gọi điện cho cô, còn biết đường đến giật điện thoại của tôi cơ đấy.”
 
Trí não Lạc Lạc phát triển chậm, mỗi một hành động nhìn có vẻ bình thường nhưng lại không đơn giản với bé chút nào.
 
Nhan Thư khen ngợi: “Thật thông minh.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô tính thời gian, “Mẹ Lạc Lạc, chị nói với Lạc Lạc là, Tết em sẽ qua thăm bé nhé.”
 
Nhan Thư cúp máy, ra khỏi cổng trường, vừa nhìn là thấy ngay chiếc Volkswagen đậu trước cổng và Hứa Bùi đang đứng sau đuôi xe.
 
Anh xách hai chiếc vali trên bậc thềm bỏ vào cốp xe, khom người, duỗi tay chỉnh lại cho ngay ngắn.
 
Nhan Thư chạy chầm chậm đến, ôm chầm anh từ phía sau, “Thầy Hứa!”
 
Hứa Bùi tiện đà bắt lấy tay cô, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô chuẩn không cần chỉnh.
 
Một giây sau, cô kiễng chân lên, hôn một cái lên môi anh rồi cười tủm tỉm, “Muốn hôn em thì cứ nói, việc gì phải bỏ phiếu?”
 
Hứa Bùi cúi đầu xuống, hôn trả cô một cái, sau đó anh nhíu mày hỏi: “Bỏ phiếu gì nhỉ?”
 
Dừng khoảng hai giây, nghĩ đến chuyện gì đó, anh vẫn nói tỉnh queo: “Ầu, em nói cái đó hả, Quan Văn Cường làm đấy.”
 
Nhan Thư: “Hả?”
 
Hứa Bùi giải thích: “Sản phẩm trong dự án hợp tác với bên Ninh Họp sắp được đưa ra thị trường, bên đó yêu cầu phòng làm việc phối hợp quảng bá sản phẩm. Dạo này anh bận, bèn đưa tài khoản với mật khẩu cho Quan Văn Cường.”
 
“Ồ, thế à.” Nhan Thư nhớ ra, tài khoản Weibo kia của anh đúng là đã đăng mấy bài đăng liên quan đến công việc.
 
Hóa ra cô đã hiểu lầm anh rồi.
 
“Em đã bảo mà, sao anh có thể bỏ phiếu cho mấy cuộc bình chọn vô bổ như vậy.” Nhan Thư hơi ngượng ngùng che mặt lại, lảng sang chủ đề khác: “Ý, anh đang làm gì thế?”
 
Hứa Bùi đáp: “Bê đồ.”
 
“Em giúp anh.” Nhan Thư nói xong định đi qua bê nốt hai chiếc vali còn lại thì bị thanh niên ở sau lưng ôm eo, kéo cô quay lại.
 
Hứa Bùi buông tay ra, hất cằm sang bên cạnh, “Em đứng đây là được rồi.”
 
Nhan Thư cười nói: “Em làm gì có yếu ớt như thế, bình thường ở đài truyền hình có thùng còn nặng hơn cái này em còn bê được nữa là.”
 
Hứa Bùi tự động xách hai chiếc vali còn lại, đặt vào trong cốp xe, khẽ nói: “Đài truyền hình nỡ làm thế, còn anh không nỡ.”
 
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt lại bổ nhào vào lòng anh một lần nữa, cười hì hì nói: “Thầy Hứa ơi, sao anh tốt thế cơ chứ!”
 
Anh đưa tay, đóng sập cốp xe lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vò đỉnh đầu cô hai cái, nét cười lan tỏa nơi đáy mắt: “Phải xuất phát rồi, cô Hứa.”
 
“Ông ngoại đang chờ chúng mình về ăn cơm tối đấy.”
 
Nhan Thư sụt sịt mũi, thu lại cảm xúc cảm động, “vâng dạ” mấy tiếng, rồi lại nhón chân hôn anh thêm cái nữa mới hớn hở buông anh ra.
 
Đang định chạy đi mở cửa xe, vừa xoay người cô đã hóa đá tại chỗ.
 
Trước cổng trường đại học Lan, không biết từ khi nào, đã có thêm một đám nữ sinh đang nở “nụ cười dì cả”.
 
Một nữ sinh mang ánh mắt kích động, khuôn mặt nín nhịn đến đỏ bừng lên, khẽ hét vào trong điện thoại: “Aaaaa hôn thật rồi kìa! Ở ngay cổng trường đấy! Đúng là không uổng công bỏ phiếu mà aaaaa!”
 
Nhan Thư: “QAQ”
 
Cô mau lẹ mở cửa xe, ngồi phắt lên ghế như nhảy lên xe rồi đóng sầm cửa lại.
 
Đợi đến khi xe lái đi khỏi, máu nóng trên má Nhan Thư mới dần dần tản đi.
 
Cô bưng mặt, thấp giọng oán thán: “Đàn anh Quan nghĩ kiểu gì không biết, sao lại kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho cuộc bình chọn đó chứ, giờ thì hay rồi, em không còn mặt mũi gặp người khác rồi.”
 
Hứa Bùi an ủi cô, “Ừ, lần sau anh sẽ nói chuyện tử tế với cậu ta.”
 
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.

 
Anh vừa mới dứt lời, điện thoại lập tức đổ chuông, là Quan Văn Cường gọi đến.
 
Hứa Bùi tay cầm vô lăng, liếc qua một cái rồi nói: “Bấm nhận máy giúp anh.”
 
Nhan Thư đáp lại một tiếng, cầm điện thoại lên rồi ấn vào nút nhận cuộc gọi, giọng nói oang oang của Quan Văn Cường vọng ra từ trong điện thoại: “Anh Bùi, cánh anh em đã làm theo lời dặn dò của anh, bỏ phiếu toàn bộ đường link cuộc bình chọn của anh và Nhan Thư rồi, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành xong hết rồi nhé!”
 
Nhan Thư: “…”
 
Hứa Bùi: “…”
 
Bầu không khí trong xe có phần yên ắng, Quan Văn Cường ở đầu bên kia điện thoại vẫn không phát hiện ra, “À phải rồi anh Bùi ơi, hôm nay lại ra một cuộc bình chọn nữa, cái này có phải bỏ phiếu không? Alo? Alo?”
 

 
Thôn Liễu Trường cách thành phố Lan bốn tiếng lái xe.
 
Hai người lên đường từ mười hai giờ trưa, đến thôn Liễu Trường vừa vặn hơn bốn giờ chiều.
 
Nhan Thư vừa nhảy xuống xe đã nhìn thấy ông ngoại mình chống gậy, tinh thần phấn chấn đứng ở ngoài cổng, thò dài cổ nhìn về phía cô.
 
Cô lập tức chạy như bay, ùa mạnh vào lòng ông mình, “Ông ngoại!”
 
Như còn chê chưa đủ, cô dứt khoát ôm chầm lấy ông ngoại, lắc lư hai cái.
 
Khiến bác sĩ lẫn y tá gia đình đứng bên cạnh phải giật mình hoảng hốt, “Chậm thôi, cẩn thận chút…”
 
Ông cụ Nhan cười ha ha, xua tay: “Không sao, con nhóc này từ nhỏ đã có sức lớn, lúc còn bé chừng này còn nằng nặc đòi bế bổng anh Hứa Bùi lên xoay vòng vòng hahaha.”
 
Nhan Thư sửng sốt, “Có chuyện như vậy ư?”
 
Giọng nói lẫn tiếng cười của Hứa Bùi vang lên sau lưng: “Không cho em bế, em còn lăn lộn trên đất ăn vạ, ông nội anh phải trói anh đến trước mặt em, cho em bế anh xoay hai vòng thì em mới chịu trưng ra khuôn mặt tươi tỉnh với mọi người.”
 
Nhan Thư: “…”
 
Có chuyện này ư!
 
Cô hoàn toàn không nhớ ra được!
 
Cô quay đầu lại.
 
Hứa Bùi đang xách hai chiếc vali đi đến, cười nói: “Ông ngoại, dạo này ông khỏe không ạ?”
 

 
Trong phong khách, Nhan Thư và Hứa Bùi ngồi kề vai trên sofa.
 
Cô nhìn đống quà cáp xếp gọn gàng trước mặt, chậm chạp phản ứng lại, hóa ra đống đồ đạc chất đầy ở sau cốp toàn là quà mà Hứa Bùi tặng cho ông ngoại.
 
Cô nghiêng người sang chỗ anh, nói nhỏ: “Anh mua nhiều đồ thế này làm gì!”
 
Hứa Bùi: “Lần đầu tiên về nhà, tặng quà gặp mặt cho ông ngoại, có nhiều hơn nữa cũng không quá đáng.”
 
Nhan Thư nắn lại lời anh: “Đây không phải lần đầu tiên anh đến nhà mà nhỉ? Có phải hồi nhỏ anh chưa từng qua đây bao giờ đâu.”
 
Hứa Bùi khẽ đáp lại: “Làm cháu rể thì đây là lần đầu tiên.”
 
Nhan Thư lén liếc qua đống quà to đùng kia, “Nhưng nhiêu đây cũng nhiều quá.”
 
Đúng lúc này, ông cụ Nhan gật gù rồi nói: “Đúng thế, cái thằng này, việc gì phải mua nhiều đồ như thế.”
 
Hứa Bùi cười đáp: “Ông yên tâm, đây đều không phải thứ đắt đỏ gì đâu ạ.”
 
Anh cầm từng chiếc hộp gỗ lên, mở ra, “Đây là mồi câu mà đại sư Lâm tận tay điều chế, con nghĩ khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, nên mua thêm mấy hộp.”
 
Ông cụ Nhan hơi sửng sốt, “Mồi câu đại sư Lâm điều chế?”
 
Sau khi phản ứng lại, hai mắt ông lóe sáng, nhận lấy hộp gỗ, trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ, “Đồ tốt đấy! Còn mang gì nữa?”
 
Lúc này ông cụ Nhan đang có hứng, không đợi Hứa Bùi trả lời, ông đã tự chống gậy, sải bước lớn đi đến, “Phao câu cá Gia Mộc, đây cũng là đồ tốt! Nghe nói sản phẩm của họ có kỹ thuật mới nhất, vừa mới lấy được bằng sáng chế… Ô, cái cần câu này cũng không tệ…”
 
Ông cụ giũ bỏ vẻ điềm tĩnh trước đó, hào hứng ngắm nghía đống quà, càng lục ra càng vui vẻ. Sau đó ông xua xua tay, đuổi hai người họ đi chỗ khác, còn mình làm tổ trong phòng nghiên cứu đống đồ mới.
 
Nhan Thư đứng trong sân, bất lực lắc đầu, “Đã là ông lão hơn bảy mươi rồi mà vẫn y như đứa trẻ con vậy.”
 
“Cũng tốt mà, dễ dỗ y hệt em.” Hứa Bùi bật cười, chỉ về phía giàn nho ở góc đông nam trong sân, “Còn nhớ chỗ đó không?”
 
Nhan Thư nhìn qua chỗ đó, cũng cười theo anh, “Sao lại không nhớ, lúc còn nhỏ anh suốt ngày ngồi đấy, không đọc sách thì cũng giải đề, chán chết đi được.”
 
Hứa Bùi nhướng mày bật lại: “Lúc đó ngày nào em cũng đến gây rối anh mấy lần liền, sao anh lại chán được?”
 
Nhan Thư bật lại ngay: “Gì mà gây rối chứ, đó là vì em đang tìm anh để chơi mà! Ai bảo anh suốt ngày ngồi lì ở đó, cứ như con mọt sách ý. Lúc anh giải đề ở chỗ đó, tụi nhỏ bọn em đều đang chơi hăng say, không chạy xuống sông bắt cá thì cũng lên núi đào nấm, còn trèo lên cả cây bắt chim nữa… mấy trò này anh đều không biết đâu nhờ.”

 
“Biết chứ.”
 
Nhan Thư hơi ngạc nhiên, “Anh biết á?”
 
Giàn nho được dựng trên mô đất cao, từ chỗ ghế đá nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên sông.
 
Nhưng Hứa Bùi không nhắc đến chuyện này, chỉ “Ừm” một tiếng không nặng không nhẹ, nói: “Bọn em cười to như thế, anh có thể không biết được không?”
 
Anh tỏ vẻ bình thản, chậm rãi kể tội cô:
 
“Có lần bắt được cá, em nằng nặc dùng bút đỏ của anh, đánh son cho cá cưng, còn nhớ chuyện đó không?”
 
“Ồ, còn có một lần hái được nấm dại, còn chưa nấu chín đã lén bỏ vào bát của anh, khiến anh bị đi ngoài ba ngày trời.”
 
“Moi tổ chim rơi xuống đè lên người anh, suýt nữa đã đè gẫy cả tay anh.”
 
“Còn có…”
 
Nhan Thư nghe mà mí mắt giật lung tung, cô tức khắc bịt miệng anh lại, “Đừng nói nữa.”
 
Hồi nhỏ, sao cô lại nghịch ngợm thế nhỉ.
 
Chẳng trách, từ nhỏ anh chẳng tươi cười với cô lần nào.
 
Nhan Thư bĩu môi, nói: “Chắc hồi nhỏ anh cảm thấy em phiền phức lắm nhỉ, lần nào cũng chạy tới chạy lui bên người anh như con quỷ nghịch ngợm ý.”
 
Nhưng ngay sau đó, cô lại cười hì hì khoác lấy tay anh, “Nhưng mà làm sao đây, em vẫn muốn làm phiền anh cả đời đấy! Không ngờ được đúng không nào!”
 
Hứa Bùi nhìn cô chăm chú, đuôi mắt nhiễm nét cười nhạt nhòa, bình thản nói: “Ừ, không ngờ được.”
 
Thú thực không phải anh không ngờ được.
 
Mà là không dám nghĩ.
 
Kể từ giây phút anh nhận ra mình đã phải lòng cô nhóc này, cô đã trở thành điều mà anh không dám nghĩ tới.
 

 
Hai người đứng trong khoảng sân hồi nhỏ, ôm nhau một lúc lâu mới trở vào nhà.
 
Ông cụ Nhan đã sắp xếp những món đồ kia xong xuôi, bê một bàn cờ vây, ngồi trong phòng khách.
 
Hứa Bùi mỉm cười đi qua đó, đọ sức với ông cụ Nhan hai ván cờ, khiến ông cụ nhớ lại cảnh tượng mình cùng chơi cờ với ông cụ Hứa, bùi ngùi không thôi.
 
Nếu không phải đã đến giờ ăn cơm, hai người vẫn còn muốn chơi tiếp.
 
Ăn cơm xong, Hứa Bùi chủ động xin phép vào bếp rửa bát với dì giúp việc.
 
Nhan Thư giật góc áo anh, đang định nói không cần thì thấy anh cười nói: “Kiều Kiều, cũng phải cho anh một cơ hội thể hiện trước mặt ông ngoại chứ?”
 
Nhan Thư đành phải từ bỏ, đưa mắt nhìn anh đi vào trong bếp.
 
Ông cụ Nhan ở bên cạnh cảm thán: “Thằng nhóc Hứa Bùi này, cũng được ra phết.”
 
Nhan Thư cười phì một tiếng, “Rửa tí bát thôi mà đã thu phục được ông rồi sao? Thảo nào anh ấy lại nói ông dễ dỗ!”
 
Ông cụ Nhan lắc lắc đầu, “Đâu chỉ là rửa bát, con xem kể từ khi nó về nhà, có chuyện nào mà nó không hao tâm để ý? Chuẩn bị nhiều quà như thế, mà món nào cũng vừa không quá đắt đỏ, vừa hợp ý ông, e là đã tốn không ít thời gian và công sức đâu. À phải rồi, cái bàn cờ vây kia cũng là quà nó tặng đấy. Trình đánh cờ thì như gà mờ nhưng quý ở chỗ, với sự tài trí của nó, sợ là mới học xong trong hai ngày nay. Để khiến ông già này vui vẻ, nó thật sự tốn nhiều tâm tư đấy.”
 
Nhan Thư hơi ngây người.
 
Mấy ngày nay cô bận rộn, hoàn toàn không để ý Hứa Bùi lại bỏ nhiều thời gian và công sức như vậy. Thậm chí ngay cả cô cũng không nghĩ tới, đối với cô đây là về nhà, còn đối với Hứa Bùi, đây lại là lần đầu tiên về thăm ông ngoại với tư cách là cháu rể.
 
Anh đã cẩn thận lại càng cận thận hơn.
 
Vậy mà anh chưa từng nhắc với cô một lời nào.
 
Nhan Thư mếu máo, “Anh ấy làm những việc này, sao lại không nói với con vậy.”
 
Ông cụ Nhan cười rộ lên, đuôi mắt hằn lên mấy nếp nhăn sâu hoắm, “Thằng bé này từ nhỏ đã thế. Con còn nhớ lúc hai đưa còn nhỏ, lúc đó rõ ràng nó rất quan tâm đến con, thế mà lúc nào cũng tỏ vẻ không ưa con.”
 
Nhan Thư buồn cười, “Đó là vì anh ấy không ưa con thật mà.”
 
Ông cụ Nhan lắc đầu, “Nếu không ưa con thật thì nó còn đi khắp nơi tìm con làm gì? Còn nhớ lúc mẹ con bệnh nặng, ông cho con về nhà ở nửa tháng không?”
 
“Dạ nhớ.” Nhan Thư nói, “Sau đó ba con còn đưa Thư Nhu Nhi về đây ở rất lâu.”
 

Ông cụ Nhan gật đầu, “Đúng, chính là cái lần đó, sau khi con được mẹ con đón về, thằng nhỏ Hứa Bùi suốt ngày sang nhà ta xin cá ăn.”
 
Nhan Thư vô thức hỏi lại: “Chẳng phải anh ấy không thích ăn cá sao?”
 
Ông cụ Nhan bật cười, “Con bé Kiều Kiều ngốc này, đó mà là đến xin cá à? Nó sang xem con về chưa đấy!”
 
Ông cụ lại nhớ ra chuyện gì đó, kể tiếp:
 
“Có lần con nghịch quỷ, nằng nặc đòi đánh son cho cá nhỏ, không đánh được còn tự ôm ấm ức vào người. Ông và lão Hứa đều bó tay với con, cuối cùng vẫn là thằng nhỏ Hứa Bùi cắt giấy đỏ, dán lên miệng cá thì mới dỗ con vui vẻ được đấy.”
 
“Hồi bảy tuổi nó bị đi ngoài, đi đến mức suýt bị mất nước, hỏi nó có phải đã ăn phải đồ không sạch sẽ không, nó cũng chẳng nói năng gì, sau này ông mới biết đó là trò mèo của con nhóc con.”
 
“Cái lần con móc tổ chim rồi bị ngã, nó cũng bị thương, vậy mà cứ một mực đòi bôi thuốc cho con…”
 
Con người đến một độ tuổi nhất định nào đó, sẽ thích nhớ lại chuyện xưa.
 
Càng là chuyện xa lắc xa lơ thì càng nhớ sâu đậm.
 
Nhan Thư lắng nghe ông cụ Nhan càm ràm, khóe miệng nhếch lên từng chút một.
 
Vậy là, hồi nhỏ Hứa Bùi vốn chưa từng ghét cô à.
 
Suýt chút nữa đã bị anh lừa rồi.
 
Nhan Thư: “Sau đó thì sao ạ? Chắc ông ngoại không phải vì những chuyện hồi nhỏ mới bắt con gả cho anh ấy đâu nhỉ?”
 
Ông cụ Nhan thở dài, “Nửa năm trước, ông đi khám mới biết bị ung thư gan –“
 
“Cái gì!” Nhan Thư giật nảy mình.
 
“Đừng sợ Kiều Kiều, là chẩn đoán sai.”
 
Nhan Thư miễn cưỡng thở phào, nhưng vẫn không yên tâm hỏi thêm rất nhiều vấn đề khác nữa, cho đến khi bác sĩ lên tiếng cam đoan ông cụ Nhan không sao, cô mới hoàn toàn yên lòng.
 
Ông cụ Nhan: “Lúc nhận được kết quả xét nghiệm ông chỉ có một suy nghĩ, ông có mất thì cũng chẳng sao, nhưng Kiều Kiều của ông thì phải làm sao đây.”
 
“Ông ngoại!” Nhan Thư vẫn còn sợ hãi, nói: “Ông đừng nói mấy chuyện này nữa!”
 
Ông cụ Nhan xua tay tỏ vẻ không bận tâm, lại cười rồi nói: “Chuyện chẩn đoán sai chỉ là chất dẫn, lúc đó ông cũng tưởng mắc bệnh nặng nên chuyện gì cũng dám làm, chỉ nghĩ ngày nào đó ông đi, chỉ còn lại một mình con, ông làm sao yên tâm cho được, cũng phải có một người chăm sóc con đúng không? Còn về chuyện vì sao ông lại nghĩ đến Hứa Bùi…”
 
Ông khom lưng, rút một bức ảnh từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Nhan Thư, “Con xem cái này đi.”
 
Nhan Thư cầm lấy ảnh, vừa cúi đầu xuống một cái là ngây ra.
 
Bối cảnh bức ảnh là một con đường dài, chính là con đường dài vô tận nối liền khu biệt thự nhà họ Thư với công viên mà cô quen thuộc.
 
Hai hàng đèn đường ngay ngắn ở hai bên đường, bên cạnh cây đèn gần nhất, là một chiếc thang sắt.
 
Một chàng trai cao gầy đang ngồi trên thang, trong miệng ngậm dao dụng cụ, vươn tay về phía ngọn đèn, ánh mắt chuyên chú.
 
Anh ngồi nghiêng với ống kính, đường nét gương mặt đẹp trai vẫn còn mấy phần ngây ngô thời niên thiếu.
 
Vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững.
 
Nhan Thư ngẩn ngơ nhìn bức ảnh, qua một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn lại.
 

 
Hứa Bùi rửa bát xong, được dì giúp việc chỉ đường đến phòng tắm trong phòng dành cho khách, tắm một phen. Vừa quấn khăn tắm, ra khỏi phòng tắm, anh đã bị một bóng dáng nhỏ nhắn mang theo hương hoa cam bổ nhào vào lòng.
 
Trên người anh ngoài trừ chiếc khăn tắm thì chẳng còn mảnh vải nào khác, cơ thể ấm áp của cô gái dán chặt vào người anh, mang theo hơi thở ấm nóng lướt qua lồng ngực anh.
 
Ánh mắt của anh hơi thẫm lại, “Kiều Kiều…”
 
Dường như cô gái trong lòng anh đã sụt sịt, “Là anh, đúng không?”
 
Hứa Bùi: “Hửm?”
 
“Người giúp em sửa đèn đường, không phải Thẩm Thời, mà là anh.” Nhan Thư nhìn trân trân vào anh, “Đúng không?”
 
Hứa Bùi cụp mi nhìn cô, chẳng nói một lời.
 
Mãi một lúc sau, anh mới khẽ “ừm” một tiếng.
 
Cánh tay đang ôm lấy anh của Nhan Thư hơi dùng sức, ôm chặt lấy anh như đã dùng hết sức lực của mình.
 
Ôm chặt hơn nữa.
 
Hóa ra thật sự là anh.
 
Người thắp sáng đường về cho cô, từ trước đến giờ đều chẳng phải ai khác.
 
Mà là Hứa Bùi.
 
Hóa ra, anh đã lưu lại nét bút quan trọng trong cuộc đời của cô sớm như thế, mà cô lại chẳng hay biết gì.
 
Không đúng, còn sớm hơn cả lúc đó.
 
Anh dán miệng cá thành màu đỏ, anh lén bảo vệ cô trước mặt người khác, anh giả vờ không thích cô, nhưng lại sẵn lòng làm vỏ sò ước nguyện của cô, cho cô hai cây kẹo mút ngọt lịm…
 
Khi cô tưởng rằng, chẳng có ai yêu thương cô ngoài ông ngoại, anh lại ở sau lưng lặng lẽ chắn gió che mưa, quét sạch bùn nhơ thay cô.
 
Anh vẫn luôn làm như thế.
 
Nhan Thư cảm động, mắt ầng ậc nước, “Sao anh không nói! May mà em vứt tấm thiệp gửi cho Thẩm Thời đi rồi, nếu không em sẽ bị lỗ nặng rồi đấy huhuhu!”

 
Hứa Bùi bật cười, nói khẽ khàng: “Anh sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
 
Giọng anh rất thấp, như dòng điện từ tính.
 
Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu hút cứ mãi nhìn cô, dưới ánh đèn trông anh vô cùng đẹp trai.
 
Nhan Thư nhìn đến ngẩn ngơ, tâm trí chẳng có thời gian để nghiền ngẫm ý nghĩa trong lời của anh, chỉ nhìn vào mắt anh rồi duỗi tay ra.
 
Ngón tay cô ve vuốt mí mắt hẹp dài của anh, men theo hốc mắt sâu hút, lướt xuống sống mũi cao thẳng đi một mạch xuống dưới, đầu ngón tay khẽ cong lại, miêu tả lại hình dáng đôi môi của anh từng chút một.
 
Sau đó cô lướt xuống cằm, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng thu lại, giữ lấy cằm anh, và rồi cô ngẩng mặt lên, để mắt ngang tầm với anh.
 
Cô gái trong lòng anh đuôi mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng đỏ, đôi mắt ướt át như được ngâm qua nước, lấp loáng sương khói mông lung, nhìn thật sâu vào mắt anh.
 
Đôi môi mọng đỏ hơi hé mở, “Hứa Bùi…”
 
Chất giọng giống hệt đôi mắt của cô, ướt và mềm không sao tả xiết, như đang mời gọi anh.
 
Hứa Bùi dời mắt khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt hơi lẩn tránh.
 
Cô gái trong lòng anh đã nôn nóng nhắm mắt lại, nhón mũi chân lên, xúc động hôn lên môi anh.
 
Khoảnh khắc này, giữa đôi môi anh, toàn là hương vị của cô.
 
Hứa Bùi trượt yết hầu, hơi hé răng cắn vào đôi môi cô với lực vừa phải, cảm giác kích thích khiến cô hơi run run, ngón tay chụm lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm vào lưng anh.
 
Hô hấp của Hứa Bùi nặng nề hơn mấy phần, đôi tay thò vào vạt áo cô theo bản năng.
 
Nhan Thư mơ màng để mặc anh điều khiển, nhưng không ngờ anh lại đột ngột dừng tay lại. Cô mở đôi mắt như chìm trong màn sương đặc, bất mãn ngước nhìn anh.
 
Người thanh niên trước mặt thở nặng nề, đường nét cơ hàm căng ra, đôi mắt trước nay vẫn lạnh lùng thờ ơ đến giờ đã được phủ lên một sự u tối nguy hiểm, đuôi mắt đỏ lên, đồng tử đen thẫm như con sói đói nấp trong bụi cây.
 
Anh nhìn chằm chằm vào cô một hồi.
 
Sau đó, anh nhắm mắt lại một cách kiềm nén, khi mở mắt ra, nét u tối đã tản đi.
 
Hứa Bùi từ từ buông cô ra, anh liếc mắt xuống dưới, đưa tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch của cô.
 
Đợi đến khi nơi tuyết trắng khiến người ta nhìn mà mê đắm kia được che lại hoàn toàn, anh mới chậm chạp lên tiếng: “Anh đi tắm đã.”
 
Giọng vô cùng khàn.
 
Nhan Thư nhất thời không kịp phản ứng, cất giọng còn lẫn tiếng thở hổn hển nhè nhẹ: “Hử? Không phải anh vừa tắm rồi sao?”
 
Hứa Bùi không nói một lời, chỉ hôn lên trán cô một cái, xoay người vọt vào phòng tắm một lần nữa.
 
Một lát sau, tiếng nước rào rạt vang lên.
 

 
“Cái gì cơ! Nam sinh đèn đường thực ra là Hứa thần á?” Vưu Giai há hốc mồm, la toáng lên một cách khoa trương.
 
“Đúng vậy.” Nhan Thư thở dài một hơi, khụt khịt mũi, “May là lúc đó tao làm mất thiệp chúc mừng gửi cho Thẩm Thời rồi, không thì tao đã đưa nhầm người mất tiêu.”
 
“Lúc đó Hứa thần đã thích mày rồi đúng không? Nhịn lâu thật đấy! Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó là xảy ra chuyện tao vừa kể cho mày đó, lúc đó bầu không khí tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, nhưng mày có tin được không! Bầu không khí tươi đẹp như thế mà chúng tao lại không phát sinh chuyện gì!” Nhan Thư cắn ống hút, nói bằng giọng buồn bực.
 
Vưu Giai càng há miệng to hơn, “Ôi vãi, không phải chứ! Hứa thần không làm gì sao?”
 
Thấy Nhan Thư trưng ra vẻ mặt trầm trọng, gật đầu, Vưu Giai cạn lời mất nửa ngày mới trợn tròn mắt, nói với vẻ không thể tin nổi: “Anh ấy còn là đàn ông không vậy!”
 
Nhan Thư nghiến răng trèo trẹo, “Tao cũng thắc mắc như vậy… khụ khụ khụ…”
 
“Mày bị cảm à?”
 
“Ờ, hơi hơi.” Nhan Thư gật đầu, tiếp tục nghiến răng, “Chắc hẳn là vì bị anh ấy chọc tức đây mà, khụ khụ…”
 
Mặc dù nói như vậy nhưng khi nghĩ lại, cô vẫn hơi nghi hoặc hỏi Vưu Giai: “Hay là tao không đủ quyến rũ?”
 
Vưu Giai nghẹn họng.
 
“Mày mà còn không đủ quyến rũ á?” Cô ấy kéo Nhan Thư đến trước gương trong khu mua sắm, “Mày nhìn cho kỹ, mày là báu vật cấp bao nhiêu mà mày còn không rõ sao?”
 
Nhan Thư nhìn bản thân trong gương, gật đầu thật mạnh tỏ vẻ hết sức đồng tình, “Đúng! Trông tao ngọt nước như này, nhất định không phải vấn đề của tao.”
 
“Cho nên, là vấn đề của Hứa Bùi sao?”
 
Nhan Thư tỏ vẻ mặt nặng nề, “Anh ấy có vấn đề lớn rồi, cơ mà tao sẽ không vứt bỏ anh ấy đâu.”
 
Cô suy nghĩ hai giây, lấy điện thoại mở Taobao ra, chấm chấm rất nhiều trên màn hình.
 
Sau đó, cô nói như đã trút bỏ được gánh nặng, “Xong phim!”
 
Vưu Giai ngó vào giao diện trên màn hình, nhìn thấy một dãy đơn đặt hàng Taobao dài thượt.
 
Thuốc bổ thận, viên địa hoàng lục vị, trà tráng dương bổ tinh…
 
Vưu Giai nói với vẻ khâm phục: “Chị em đúng là ghê gớm.”
 
Uống hết chỗ thuốc này, Hứa thần… chậc chậc.
 
Không được cũng phải được.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN