Biểu Hiện sau đó của bọn họ thật sự vô cùng hài hước, Hòa Trí Dương vậy mà không một chút thay đổi sắc mặt, chỉ im lặng nhìn mà không nói gì.
Hạ Thư Minh lại có vẻ giật mình lo lắng, nhưng Đường Gia Bảo càng rõ ràng trong mắt cậu ta là châm chọc cùng hả hê biết bao nhiêu.
“Gia Bảo, thật ra bức hình đó…”
“Không cần.” Hòa Trí Dương lên tiếng chặn lời Hạ Thư Minh, hắn nghiêm túc nhìn Đường Gia Bảo xong lại thở ra một tiếng: “Tấm hình đó không phải giả, nhưng cũng không phải là thật.
Lúc đó Thư Minh biết được vai diễn Úc Tử Châu chưa cần thử vai đã được định mới cảm thấy không vui, không khí lúc đó khiến cả anh và cậu ấy có chút không đúng.”
Hòa Trí Dương cau mày: “Là Đường Gia Huy gửi cho em tấm hình đó đúng không? Tại sao cậu ta không giải thích rõ ràng là bởi vì Thư Minh bị vấp chân mới tạo ra tình hình như vậy để cậu ta lợi dụng…”
“Đừng có cái gì cũng đổ lỗi cho anh của tôi.”
Đường Gia Bảo thật không thể hiểu nổi trong đầu Hòa Trí Dương đang suy nghĩ cái gì, những lời như vậy mà hắn cũng có thể nói ra được hay sao? Là hắn cho rằng cậu quá ngu ngốc? Hay là cậu đã điên rồi mới có thể tin vào những lời này của hắn?
“Anh tôi nói thật không sai.” Đường Gia Bảo phì cười: “Hòa Trí Dương anh quả nhiên là tên khốn nạn, là đồ cặn bã không hơn không kém.”
Đường Gia Huy định bước ra cho Hòa Trí Dương một đấm vào mặt thì ngừng lại phía sau cổng, cậu còn cho rằng em trai mình sẽ lại ngốc nghếch để mấy câu giải thích không có não kia của hắn lừa gạt, nhưng nếu Gia Bảo thật sự có thể tự mình cắt đứt được với hắn mới là chuyện tốt.
“Anh tôi bán thân thể mình để giúp tôi lấy vai chính sao?” Đường Gia Bảo chỉ Hạ Thư Minh: “Đừng chọc cười tôi, anh của tôi cũng không có ti tiện, đê hèn và không biết xấu hổ như cậu ta.”
Không để bọn họ kịp nói cái gì Đường Gia Bảo đã mạnh tay ném điện thoại vào người Hòa Trí Dương, cậu lớn tiếng cứ như muốn trút tất cả ra ngoài: “Tốt lắm, các người đều thật tốt.
Người yêu của tôi, bạn của tôi, các người sau lưng tôi làm bao nhiêu chuyện yêu đương hẹn hò mà tôi không biết, vậy mà có mặt mũi đứng ở đây giải thích với tôi rằng các người có quan hệ trong sáng?”
Bây giờ là nửa đêm, Đường Gia Bảo lớn tiếng như vậy chắc chắn sẽ để người khác nghe thấy.
Hạ Thư Minh cũng không thể chỉ vì muốn Đường Gia Bảo khó chịu mà khiến cho mình cũng bị liên lụy, cậu nắm lấy hai tay Đường Gia Bảo: “Cậu bình tĩnh đi, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Đường Gia Bảo hất tay Hạ Thư Minh ra, cậu vung lên muốn đấm cậu ta một cái nhưng lại bị Hòa Trí Dương bắt lấy rồi đẩy ngược về sau.
Hắn gắt giọng: “Em phát điên cái gì? Còn muốn đánh người.”
“Tôi đánh kẻ đê tiện như cậu ta thì sao?” Đường Gia Bảo lúc này cũng thật sự chẳng còn bình tĩnh để nghĩ đến thân phận diễn viên của mình, cậu chỉ muốn bộc phát hết tất cả oán giận trong lòng mình: “Khốn kiếp, trước kia tôi còn xem ngu ngốc xem Hạ Thư Minh là bạn.
Tôi nhất định sẽ không để các người sống yên ổn.”
“Đừng tự cho rằng bản thân mình trong sạch lắm.” Hòa Trí Dương chắn trước người Hạ Thư Minh: “Kẻ đê tiện có thể trèo lên giường người khác để đạt được mục đích còn không phải là anh trai của cậu?”
“Câm miệng, không được nói xấu anh của tôi.”
“Cậu ta dám làm mà còn sợ người khác nói sao?” Hòa Trí Dương biết người chụp và gửi hình cho Đường Gia Bảo chắc chắn là Đường Gia Huy, hắn vì vậy càng khinh thường nói: “Đêm hôm đó sau bữa tiệc Đường Gia Huy không về nhà, sao không đi hỏi anh của cậu đã làm chuyện xấu hổ gì?”
“Anh… đồ khốn anh…” Đường Gia Bảo tức giận đến không kiềm chế được, nhưng trước khi cậu làm được gì thì đã thấy một bóng người từ phía sau mình chạy vụt qua.
“Ta đánh chết cái tên ăn cháo đá bát, ta đánh chết hai tên khốn kiếp các người.”
“Dì Vương?” Đường Gia Bảo ngạc nhiên nhìn Dì Vương cầm cán chổi lao đến, vừa liên tục nện lên người Hòa Trí Dương cùng Hạ Thư Minh, vừa luôn miệng mắng.
“Cái đồ mèo mả gà đồng, cái tên khốn dám bắt nạt thiếu gia nhà ta.”
“Dì Vương, dì thôi đi.”
“Ai là dì của đồ chó chết ngươi, ta đánh chết cả đôi chó má các ngươi.” Dì Vương cứ lựa Hạ Thư Minh núp phía sau Hòa Trí Dương và mặt của hắn mà đánh, Hòa Trí Dương vừa phải bảo vệ Hạ Thư Minh vừa phải dùng tay che mặt của mình.
Hắn là diễn viên, không thể để cho mặt mình bị thương.
Tình cảnh bây giờ loạn thành một mớ, cả Đường Gia Bảo đang tức giận cũng ngây ra không biết làm thế nào.
Lúc này thì đột nhiên có người lấy áo khoác của Hòa Trí Dương trên vai cậu mang ném xuống đất, Đường Gia Bảo ngạc nhiên: “Anh?”
“Làm ồn như vậy chắc chắn bị nhiều người nghe thấy rồi, một lúc cũng sẽ có người tò mò nhìn xem.” Đường Gia Huy chỉ liếc mắt khinh thường nhìn Hòa Trí Dương cùng Hạ Thư Minh một cái, sau đó kéo tay em trai mình vào nhà: “Mặc kệ bọn họ, chuyện hôm nay em đừng nhúng tay vào.”
Đường Gia Bảo há miệng ngậm miệng, cuối cũng chỉ im lặng không nói gì.
Cậu nghiến chặt răng bước theo phía sau Đường Gia Huy vào nhà.
***
Đi vào phòng Đường Gia Bảo, tưởng rằng sẽ nhìn thấy em trai mình chắc phải đang cảm thấy khổ sở, thậm chí là khóc lóc vì Hòa Trí Dương, nhưng tất cả lại không giống như cậu tưởng tượng.
Đường Gia Huy không ngờ Đường Gia Bảo lúc này lại đang đứng yên lặng bên cửa kính, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh không chứa đựng chút đau khổ hay tuyệt vọng nào.
Trái lại Đường Gia Huy càng hy vọng em trai mình có thể khóc lớn một trận, cũng có thể lớn tiếng mà mắng Hòa Trí Dương, hoặc là cho người trùm bao rồi đánh hắn đến mặt mũi bầm dập, khiến hắn không thể đóng phim được nữa.
Nghĩ tới đây Đường Gia Huy lại muốn đánh vào đầu mình một cái, nếu Gia Bảo thật sự làm như vậy thì có khác nào việc đời trước Hạ Thư Minh bị đánh đến bị thương cuống họng, không thể hát được nữa.
Đường Gia Huy càng không hy vọng Đường Gia Bảo sẽ trở thành nhân vật phản diện như trong câu truyện kia, khi cậu ở đây, Đường Gia Bảo chỉ là một đứa em trai còn quá khờ dại không hiểu chuyện mà thôi.
Nghe thấy có người vào phòng, Đường Gia Bảo cũng đoán ra là ai.
Bình thường phòng của hai anh em họ nếu không được đồng ý thì không chỉ ngươi giúp việc, cả Vương quản gia và dì Vương cũng không tự ý vào.
Đường Gia Bảo xoay đầu nhìn anh trai, cậu chỉ mỉm cười nhẹ mà không nói gì.
Lúc này trong hai người họ thật sự rất giống nhau, đương nhiên bề ngoài của Đường Gia Huy và Đường Gia Bảo nếu không có nốt ruồi ở đuôi mắt phân biệt, tất cả mọi người đều không tìm ra điểm khác.
Nhưng thời gian gần đây kể cả người làm trong nhà cũng phát hiện ra đại thiếu gia và tiểu thiếu gia không giống nhau đến vậy, nhất là lúc họ cười.
Nụ cười của Đường Gia Huy rất trầm ổn, trưởng thành.
Nhưng Đường Gia Bảo lại mang một nụ cười tươi sáng và có chút trẻ con, bọn họ còn nói thầm với nhau thời gian này chỉ cần mới nhìn đã có thể phân biệt được hai người.
Đường Gia Huy cau mày, cậu ít nhiều thì trước khi đến thế giới này cũng đã bước chân vào xã hội, tiếp xúc rất nhiều người, cũng gặp phải rất nhiều chuyện ngược xuôi mới có thể vươn lên.
Vì vậy con người trầm ổn trưởng thành hơn độ tuổi cũng không lạ, hiện giờ nhìn thấy Đường Gia Bảo như vậy cậu lại cảm thấy chỉ để dì Vương đánh hai tên khốn kia vài cái thật không đủ xả giận.