Đường Gia Huy thở dài một hơi, cậu đi đến trước mặt em trai mình, vẫn chưa kịp lên tiếng đã nghe Đường Gia Bảo nói trước: “Xin lỗi anh.”
Yên lặng nhìn Đường Gia Bảo một lúc, cuối cùng Đường Gia Huy cũng không hỏi lý do vì sao cậu lại nói xin lỗi mà chỉ không ra đầu đuôi nói: “Chỉ mới một đêm cũng suy nghĩ thông suốt rồi?”
“Không.” Đường Gia Bảo nhẹ lắc đầu: “Thật ra em đã nhận ra từ lâu rằng mối quan hệ này đang ngày một trở nên xa lạ, nhưng lại luôn giả vờ như mình không biết gì.
Em tự lừa gạt bản thân, chỉ cần em cố gắng hơn một chút, nhẫn nhịn hơn một chút…”
“Ngốc.” Đường Gia Huy đưa tay xoa đầu em trai: “Thế giới này không thiếu người xứng đáng hơn với em, quan trọng nhất em còn có anh và ba mẹ, cả Vương quản gia và dì Vương.
Mọi người đều rất lo lắng cho em, ba mẹ nói sẽ sớm trở về thôi.”
Đường Gia Bảo nhận được sự quan tâm từ Đường Gia Huy, thật sự thấy tốt hơn nhiều so với tự mình thức trắng một đêm.
Cậu suy nghĩ kỹ rồi, lúc này mới quyết định nói với Đường Gia Huy: “Anh, vài ngày nữa có thể đi cùng em đến nơi thử vai Úc Tử Châu hay không?”
Đường Gia Huy cau mày: “Em vẫn nhất định muốn nhận vai này?”
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Đường Gia Bảo trầm mặt, cậu lại nói: “Lần này không phải vì Hòa Trí Dương, cũng không phải vì Hạ Thư Minh.
Em chỉ vì chính mình.”
“Nếu em thật sự buông bỏ được anh đương nhiên không ngăn cấm, anh chỉ sợ khi phải đối mặt với hai người bọn họ bây giờ đối với em quá khó khăn.”
Đường Gia Bảo cười tự giễu: “Nếu nói em thật sự có thể buông bỏ ngay được đương nhiên là nói dối, em thậm chí còn từng nghĩ đến có nên làm chút gì đó khiến cho bọn họ sống không bằng chết hay không.”
Đường Gia Huy có chút giật mình, cậu nghe thấy rõ trong giọng nói của Đường Gia Bảo ẩn chứa sự oán hận đối với Hòa Trí Dương cùng Hạ Thư Minh.
Bàn tay xoa đầu em trai của Đường Gia Huy cũng hạ xuống, cậu nghiêm giọng: “Em định làm gì?”
“Anh?” Đường Gia Bảo ngước mắt nhìn anh trai, không hiểu tại sao anh mình đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Cậu cùng lắm cũng chỉ muốn trút giận qua lời nói một chút, cũng không thật sự có thể làm gì được hai người kia.
Nghĩ chắc anh mình hiểu lầm vì câu nói vừa rồi, Đường Gia Bảo vội giải thích: “Em cũng chỉ nói như vậy thôi, con người đôi lúc đều sẽ có vài suy nghĩ tiêu cực không phải sao? Em không có định làm chuyện phạm pháp gì đâu, thật đó.”
Đường Gia Huy cũng nhận ra mình vừa có phản ứng hơi lớn, chẳng qua cậu vẫn bị một Đường Gia Bảo vì yêu Hỏa Trí Dương mà mỗi ngày càng trở nên mất lý trí trong truyện làm ảnh hưởng.
Bất quá bây giờ Đường Gia Bảo không có như vậy, có cậu trồng chừng cũng không để Hạ Thư Minh trong tối ngoài sáng khiêu khích cũng như chèn ép tinh thần đến mức bức cho Đường Gia Bảo phát điên.
Đường Gia Huy thở ra một hơi: “Được rồi, lúc đó anh đi cùng với em.”
Hai anh em rất lâu mới có thời gian nói chuyện thoải mái như vậy, Đường Gia Huy sau khi thăm dò một chút, phát hiện Đường Gia Bảo thật sự không có đột nhiên trở tính vì thất tình, bị phản bội như trong tiểu thuyết.
Đường Gia Huy lúc này mới thật sự yên tâm, đến lúc cậu muốn ra ngoài mà vẫn quyết định không nhắc đến chuyện Đường Gia Bảo nên chia tay Hòa Trí Dương nữa, có lẽ hiện giờ cũng đã không cần thiết.
Ít nhất là trong một khoảng thời gian cậu không muốn để cái tên này xuất hiện trước mặt Đường Gia Bảo.
“Anh…” Lên tiếng gọi Đường Gia Huy lại, lúc nhìn thấy anh mình xoay đầu thì Đường Gia Bảo lại có chút ngập ngừng.
Cậu suy nghĩ một chút vẫn không thể hỏi ra tiếng rõ ràng: “An với Du tổng… hai người…”
“Làm sao vậy?”
“Em chỉ là…” Vẫn còn nhớ những lời mà Hòa Trí Dương nói đêm hôm qua, Đường Gia Bảo không tin anh mình sẽ làm chuyện như vậy, nhưng vẫn không thể không có khả năng anh sẽ vì mình.
Đường Gia Bảo tự dùng hai tay đánh vào hai má mình một cái, sau đó nhanh chóng ném cái suy nghĩ “lỡ như” kia ra khỏi đầu.
Cậu thay đổi câu hỏi của mình nói: “Anh cùng Du tổng bây giờ, hạnh phúc chứ?”
Không ngờ lại nghe Đường Gia Bảo hỏi cái này, Đường Gia Huy hơi ngẩn ra một chút mà nhớ tới người đàn ông nào đó.
Cậu đột nhiên bật cười, sau đó cũng chỉ trả lời một chữ: “Ừ.”
Không cần quá nhiều lời để chứng minh mối quan hệ của họ, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười tươi đến hạnh phúc của Đường Gia Huy cũng đủ để trả lời.
Đường Gia Bảo cũng cảm thấy vui vẻ thay cho anh mình, ngày hôm đó khi tổng giám đốc bế anh trai về nhà, còn ân cần và dịu dàng như vậy, tình cảm giữa họ rất rõ ràng, làm sao có thể giống như lời của Hòa Trí Dương nói.
“Du tổng thật sự rất tốt, em có thể nhận ra ngài ấy rất trân trọng anh.”
“Gia Bảo.” Đường Gia Huy bình tĩnh nói: “ Đây không phải là lần đầu tiên anh nói với em điều này, đừng chỉ mãi nhìn về một hướng, mở rộng thế giới xung quanh mình ra.
Một ngày nào đó cũng sẽ có người như vậy xuất hiện bên cạnh em, trân trọng em hơn tất cả.”
Sau khi Đường Gia Huy rời khỏi phòng, Đường Gia Bảo lại dùng thêm một chút thời gian để suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Cậu cảm thấy ganh tị với anh trai của mình vì có được một người như Du tổng ở bên cạnh, cũng thật tin tưởng vào lời nói của anh, rằng một ngày nào đó cũng sẽ có một người quan tâm mình giống như Du tổng quan tâm anh trai xuất hiện.
Đường Gia Bảo lấy điện thoại của mình, lại ấn vào số di động của Hòa Trí Dương, sau khi nhắn cho hắn một câu thì dứt khoát mang số điện thoại kia xóa đi.
Có lẽ muốn quên được người này cũng sẽ không dễ dàng như xóa đi một hàng số này, nhưng Đường Gia Bảo tin chỉ cần mình có quyết tâm thì có thể làm được.
[Hòa Trí Dương, tôi trả lại sự tự do cho anh.
Chúng ta chia tay đi.]
***
Đường Gia Huy tuy không thể hiện ngoài mặt nhưng vẫn rất lo lắng cho Đường Gia Bảo, cậu còn muốn ở nhà thêm một hai ngày nhưng thật sự thời gian này tất cả thành viên của S’boy đều khá bận rộn.
Tưởng Khải Lâm trong thời gian ngắn vậy mà có thể sáng tác thêm bốn bài hát mới cho S’boy, thật ra từ trước cậu ta đã có ý tưởng, thậm chí ngoài bốn bài hát kia còn có khá nhiều bản nhạc khác Tưởng Khải Lâm vẫn chưa lấy ra.
Nhưng không phải cứ như vậy là xong, về phần viết lời một mình Tưởng Khải Lâm cũng lo không xuể, có hai bài quyết định giao cho Lôi Văn viết lời, những bản nhạc chưa hoàn thiện khác Xuyên Nhị xem qua cảm thấy rất được nên chỉ cần chỉnh sửa một chút.
Tóm lại bọn họ đều quyết định toàn bộ album đầu tay này đều sẽ do thành viên trong nhóm đảm nhận, Hà Hào Phi có thể đánh guitar còn có vũ đạo tốt nên rất hào hứng vì một bài nhạc rock rất hay trong bốn bài hát kia.
Tưởng Khải Lâm viết nhạc thường nghiêng về âm điệu nhẹ nhàng hơn nên cũng không trách được cậu nhóc vừa thấy bài nhạc kia thì hai mắt đã sáng rực.
Lại bận rộn một ngày vì luyện tập cùng với mấy thành viên trong nhóm, có một việc làm Đường Gia Huy cảm thấy thoải mái hơn nhiều là Hạ Thư Minh không có đến, cậu cũng không quan tâm để đi hỏi Xuyên Nhị mà chỉ xem như không có người này.
Đường Gia Huy rời khỏi công ty thì trời còn khá sớm, cậu nhìn thấy một tiệm cà phê mới mở khuất một góc phía bên kia đường.
Nhớ lại vừa rồi có nghe Lôi Văn và Hà Hào Phi nhắc đến cà phê ở đây rất ngon, cậu lại nói với tài xế của nhà mình chờ một lát xong mới đi lại đó.
Lúc đang chờ nhân viên pha cà phê lại nhận được cuộc gọi của Du Định Thiên, Đường Gia Huy ấn nút nghe máy: “Anh thích uống cà phê không?”
“Sao cơ?” Điện thoại vừa bắt máy đã nghe thấy câu hỏi này, Du Định Thiên chẳng hiểu đầu đuôi thế nào nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Không phải quá thích nhưng đôi khi vẫn hay uống.”
Đường Gia Huy cười nói: “Gần công ty chúng ta vừa mở một tiệm cà phê mới, nghe mọi người nói uống khá ngon nên cũng đang mua thử đây.
Chờ sau khi em xác nhận rồi, chờ anh trở về có thể cùng nhau đến một lần.”
“Gần công ty?” Giọng Du Định Thiên mang theo cưng chiều nói: “Em không sợ bị người khác chụp được sao?”
“Cà phê của quý khánh đây.”
“Cảm ơn.” Đường Gia Huy nhận hai ly cà phê mang về từ tay nhân viên, trả tiền rồi mới vừa đi vừa nói chuyện với Du Định Thiên: “Em đoán nếu bị chụp được anh mới cảm thấy cao hứng nhất đi.”
“Tuy anh thật sự muốn nói cho tất cả mọi người biết em là người của anh, nhưng chỉ cần em chưa muốn, anh đương nhiên sẽ không để bất cứ kẻ nào tung tin tức ra ngoài.”
“Cái gì mà người của anh?” Nhìn thấy đèn đỏ nên Đường Gia Huy đứng lại bên lề đường, cậu phì cười: “Du tổng, anh còn chưa có qua được cửa ải của ba mẹ em đâu.
Muốn dễ dàng như vậy cướp được con trai của họ về tay sao?”
“Đến con cũng sắp có rồi, ba mẹ của em còn có thể từ chối sao?”
“Nói cũng không biết ngượng miệng, anh…” Đường Gia Huy chợt ngừng lại, cậu giật mình phát hiện ra phương hướng và tốc độ của một chiếc ô tô từ ngã tư bên kia không đúng, vậy mà đâm thẳng vào lề đường nơi cậu đang đứng.
Chiếc ô tô kia không giống như bị mất lái, Đường Gia Huy không có thời gian để tránh kịp, lúc này cậu chỉ nghe thấy tiếng hét lớn của Tưởng Khải Lâm phía sau.
“Đường Gia Huy coi chừng.”