Khí Phách Trọng Sinh: Nghịch Thiên Cuồng Nữ Khuynh Thiên Hạ - Chương 14: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Khí Phách Trọng Sinh: Nghịch Thiên Cuồng Nữ Khuynh Thiên Hạ


Chương 14: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga


Tác giả: Hoài Nha Đầu

Editor + beta 👑Mon👑

Sao lại có thể, nữ nhi của nàng năm nay mới năm tuổi, Hoàng Bộ Thụy cái lão bất tử kia, cư nhiên tư tưởng muốn bá chiếm nữ nhi của nàng?, không, không thể, tuyệt đối không thể.

Tề Tịch không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống dưới.

Tề Khanh Hàn nắm chặt nắm tay, đều duy nhất lúc này hắn có thể làm chính là chờ đợi Mộ Dung Thư cẩn có thể nhanh lên xuất hiện, bằng không liền tính hắn liều cả mạng cũng không có khả năng giữ được mẫu tử Tề Tịch .

“Thư phi nương nương, đi lên tiếp chỉ đi! Bên ngoài cũng có cỗ kiệu đang chờ ngài.” Niệm thậm chí nam nhân*, vẻ mặt ý cười nhìn Mộ Dung Lưu Thư.

*[bó tay]

“Không thể _____” thời điểm Tề Tịch phản ứng lại thì, Mộ Dung Lưu Thư đã tới bên người nam nhân truyền chỉ rồi.

“Không cần, Thư Nhi không thể tiếp.”

Tề Tịch vội vàng đứng lên hô lớn.

Mộ Dung Lưu Thư như là không nghe thấy âm thanh hoảng hốt của mẫu thân, từ trong tay nam nhân qua lấy đi thánh chỉ, vẻ mặt ấu trĩ mở ra thánh chỉ nhìn lên nhìn xuống lại lật trái rồi lật phải nhìn xem lại nhìn xem chính diện.

“Thư Nhi.” Tề Tịch thê thảm hô một tiếng, trực tiếp hướng phía sau lảo đảo ngất đi.

“Tiểu thư.” Tiểu Thuần vội vàng tiếp được Tề Tịch,cùng một vẻ mặt lo lắng nhìn Mộ Dung Lưu Thư.

“Ngươi nha!, xin hỏi Hoàng Thượng nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Thực lực nhiều ít.” Mộ Dung Lưu Thư vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn nam nhân truyền chỉ.

“Hồi thư phi nương nương, Hoàng Thượng năm nay 173 tuổi, Thánh giai ngũ tinh Nguyên Tố Sư, nương nương đi theo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ hảo hảo sủng nương nương.”

“Vậy ngươi biết ta năm nay bao nhiêu tuổi sao?” Mộ Dung Lưu Thư liếc mắt một cái lại vô hại mở to mắt tròn trịa, nhìn nam nhân truyền chỉ .

“Nương nương năm nay mới vừa mãn năm tuổi.”

Nam nhân Truyền chỉ vẻ mặt ý cười trả lời, cũng không biết hắn là bởi vì Mộ Dung Lưu Thư quá đáng yêu mới có thể không cảm thấy phiền hà mà trả lời vấn đề của Mộ Dung Lưu Thư .

Vẫn là bởi vì không nghĩ đến sẽ đắc tội vị thư phi nương nương này mới năm tuổi đã bị Hoàng Thượng coi trọng, tóm lại thái độ của hắn vẫn luôn tốt không chút khoa trương.

“173 tuổi giảm đi năm ____”

Mộ Dung Lưu Thư cúi đầu, đếm ngón út chính mình, lông mày nhăn thành một đoàn.

Theo sau đô đô cái miệng nhỏ, cộng thêm một cái dậm chân , tức muốn hộc máu nhìn nam nhân truyền thánh chỉ.

“Ai nha! 173 giảm đi năm, cũng rất nhiều nha! Ta điếm mười ngón tay cũng, không thể điếm xong”

“A?” Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, theo sau vẫn là nghiêm túc trả lời Mộ Dung Lưu Thư hỏi.

“Hồi thư phi nương nương là 168.”

“168 a! Hoàng Thượng Nhà các ngươi có phải hay không đầu óc có bệnh, hay là nói Hoàng Thượng nhà các ngươi thích cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Tuy rằng Mộ Dung Lưu Thư vẫn là vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn nam nhân truyền thánh chỉ , nhưng lời nói vừa nói ra, lại làm ở đây người đều sợ đến hoa dung thất sắc.

Ai lại dám nói Hoàng Thượng một câu không phải? người trên mặt đất quỳ ,thị vệ tới truyền chỉ rất nhiều người đều cảm thấy Hoàng Thượng bọn họ quá không phải người, cư nhiên muốn một đứa bé năm tuổi tiến cung làm phi tử.

Nhưng bọn họ cũng chỉ là trong lòng khó chịu mà thôi, nơi nào dám biểu hiện ra ngoài, cái nha đầu này cư nhiên cứ như vậy nói ra, chẳng lẽ sẽ không sợ bị chém đầu.

Mà lúc này đứng ở nóc nhà tề gia mười mấy nam nhân áo lam , buồn cười giật nhẹ khóe miệng, đi đầu hắc y nam nhân cong cong môi, thoạt nhìn tâm tình tựa hồ thực không tồi.

“Mộ Dung Lưu Thư ngươi đừng vội nói bậy, ngươi muốn hại tề gia chúng ta bởi vì ngươi muốn cả tộc bị chém đầu sao?*” Đại trưởng lão nổi giận đùng đùng quát.

*[ Cv để là mãn môn sao trảm, bác gồ dịch cũng chả ra nhưng ta nghĩ chắc ý này ~ bạn nào biết cmt Mon sửa]

Mộ Dung Lưu Thư quay đầu liếc mắt một cái bĩu môi nhìn xem thì ra là đại trưởng lão,.

“Ngươi tính là thứ gì, liền nói nếu có bị trảm cả tộc cũng chỉ sẽ trảm Mộ Dung gia chúng ta, cùng tề gia các ngươi có rắm quan hệ gì ~.

“Bất quá, cũng không biết Hoàng Bộ Thụy cái lão bất tử kia có dám hay không trảm Mộ Dung gia chúng ta hay không?.”

Nói xong ,Mộ Dung Lưu Thư bắt lấy thánh chỉ trực tiếp xé nát, đem giấy vụn hướng không trung ném đi.

Lúc này đây ở đây mọi người lại một lần ngây dại, Mộ Dung Lưu Thư nhục mạ Hoàng Thượng không nói, còn xé thánh chỉ, tội lỗi này có thể to lắm.

“ngươi nha, trở về nói cho cái lão bất tử Hoàng Bộ Thụy kia, nếu muốn cưới cô nãi nãi, trực tiếp đem thánh chỉ truyền tới Mộ Dung gia đi, chỉ cần cha nhà ta đồng ý, cô nãi nãi nhưng thật ra sẽ không ghét bỏ Hoàng Bộ Thụy quá lão của hắn.”

Mon: Chúc mọi người giáng sinh an lành bên người nhà ~
– lạnh tới nổi đánh chữ không được luôn này ~~ T^T

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN