Khi ta đi lướt qua nhau
Chương 9
Diệp Tri Ngã không thể xác định được rõ ràng sựviệc xảy ra trong buổi tối ngày hôm qua rốt cuộc là thực hay là ảo. Khi cô vừatỉnh dậy, mở to mắt và nhảy xuống giường ngủ, bước nhanh đến cánh cửa phòng ngủvà mở toang ra, Phí Văn Kiệt đang đứng ngay đó, đã mở hé cánh cửa bên ngoài từbao giờ.
“Anh Văn Kiệt…”, Diệp Tri Ngã rạng ngời ánh mắt,lộ rõ sắc thái xen lẫn không biết là bi thương hay là vui mừng, “Thật sự là anhsao…”
Trong ánh mắt Phí Văn Kiệt không có lấy một chútthương cảm hay đồng tình gì cả, anh nhìn cô nghiêm nghị một hồi rất lâu rồi giọngđầy vẻ trầm ngâm: “Tối hôm qua em đã uống say rồi”.
Diệp Tri Ngã cười hoang mang lo lắng, khi cô tỉnhdậy bộ dạng cô trông như thế nào vậy, còn bây giờ đây khi đang đứng trước PhíVăn Kiệt thì với bộ dạng gì đây. Không cần soi gương thì chắc chắn cũng có thểđoán ngay ra được tư thế đầy nhếch nhác luộm thuộm của cô: “Anh đến tìm em, là…là có việc gì không ạ?”
Phí Văn Kiệt nhấp một ngụm trà được đặt trên ghếsofa rồi trả lời cô: “Anh đến đưa thiếp mời cho em, tuần sau là ngày sinh nhậthai mươi tư tuổi của Tiểu Mẫn, bọn anh chuẩn bị đính hôn vào buổi lễ tổ chứcsinh nhật của cô ấy”.
“Vậy sao”, Diệp Tri Ngã mỉm cười, hai hàng mikhông ngừng chớp liên tục, “Vậy thì em chúc mừng hai người trước…”
“Tiểu Mẫn nói cô ấy muốn đến gửi thiếp mời choem, anh nghĩ rằng nên để anh tự đến đây mời em thì tốt hơn”, Phí Văn Kiệt cườimột cách điềm đạm, “Bác sỹ Diệp, tôi muốn cô hiểu ý tôi muốn nói gì”.
Diệp Tri Ngã bần thần hết cả người, mỉm cười nhẹnhàng và cúi đầu xuống: “Em hiểu, em… em tuần sau có chút việc bận rồi, có thểkhông tham gia được buổi lễ đính hôn của hai người, em xin lỗi…”
Phí Văn Kiệt gật gật đầu, không còn nhìn thẳngvào mắt cô nữa, mở cửa phòng ra và thuận tay đóng cửa lại trước khi rời khỏicăn phòng. Diệp Tri Ngã im lặng lắng nghe tiếng bước chân chầm chậm khuất xa củaanh rồi thở một tràng dài, quay người đi đến bên giường, nằm trên giường mộtcách vô thức.
Uống rượu say thì cũng chỉ có thể không còn nhậnthức được gì trong khoảnh khắc say mềm khi đó. Thế nhưng sau khi say rồi thì vẫnphải thức giấc tỉnh dậy. Những điều cần đối diện thì rốt cuộc vẫn cứ phải đốidiện mà thôi. Diệp Tri Ngã nằm bất động trên giường im lặng suy ngẫm một hồilâu, sau đó ngồi dậy dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp khắp một lượt trong phòng, đeotúi xách vào vai và bước ra khỏi căn phòng của mình. Cô đã nằm trong phòng bangày liền, thế là đủ lắm rồi. Quãng thời gian tiếp theo đây dù là nghỉ ngơitĩnh dưỡng hay là đang bị tù đày lương tâm tội lỗi, dù thế nào thì cô cũngkhông thể tiếp tục cuộc sống hồ đồ vô nghĩa như thế này được nữa.
Công tác đã được nhiều năm rồi, nhưng cô chưabao giờ cảm giác lại có thể rảnh rỗi đến dường vậy. Trước nay cô vốn bận rộnluôn chân luôn tay, bận rộn không ngớt. Thế nhưng đột nhiên rảnh rỗi như thếnày thì cô lại không biết làm gì bây giờ. Cô đứng giữa dòng người qua lại tấp nậpngay giữa trung tâm thành phố, đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng ấm áp trên người,rồi đi vào một rạp chiếu phim.
Lần trước đó đi vào rạp chiếu phim cô không cònnhớ được đó là khi nào nữa. Diệp Tri Ngã thoáng đôi chút hưng phấn khi vào rạptìm bộ phim yêu thích và mua tấm vé xem phim cho riêng mình. Cô cũng mua bắprang bơ và nước uống rồi đi vào trong phòng chiếu phim. Một bộ phim chiếu tronghai tiếng được cô xem một cách chăm chú, tiếp đến cô lại đi vào một hiệu sách,mua vài quyển mà trước đó cô vốn đã rất muốn mua về đọc thế nhưng lại chẳng baogiờ có đủ thời gian để nghiền ngẫm sách cả. Sau khi bước ra khỏi hiệu sách côliền đi đến quán để ăn trưa, việc tiếp theo đó là lượn khắp một vòng siêu thị.Khi đọc tiểu thuyết thì phải có đồ ăn vặt để sẵn phục vụ bên cạnh mới được. Côcòn mua thêm một vài đồ ăn mà khi nấu nướng phải tốn công mất sức đầu tư mới nấuđược. Cô đã có thời gian rảnh rỗi đến như thế thì phải đầu tư đối xử tốt vớicái dạ dày của mình thôi. Căn phòng bếp trong nhà cô đã từ rất lâu rồi ngoàidùng để nấu mì ăn liền ra thì cũng chưa lúc nào được nướng bất kỳ món nào rồi.
Phương án di dời lò cao áp của Phí Văn Kiệt dướisự trợ giúp hết mình của Kiều Thận Ngôn cuối cùng đã được phê chuẩn thông qua.Quá trình thực hiện cụ thể cũng đã được thiết kế xong xuôi. Bây giờ đang xây dựngmột nền móng mới và đặt các thiết bị trợ giúp khác bên cạnh lò cao áp đó. Trongtay Phí Văn Kiệt cầm một bản thảo phác họa thao tác, tỉ mỉ so sánh đối chiếu vớicác số liệu lúc nãy vừa kiểm tra xong. Đây là công việc đầu tiên từ ngày anh đượcthăng quan lên chức mới tại tập đoàn, cho nên nhất định chỉ được thành công,không thể cho phép thất bại. Khi anh đang bận rộn liền chân liền tay thì độtnhiên tiếng điện thoại vang lên. Anh đưa bản thảo phác họa cho người tổng kiếntrúc sư, đi ra một nơi khác nghe điện thoại. Cởi bỏ mũ an toàn lao động ra.“Bây giờ sao? Bây giờ anh đang ở công trường rồi, rất bận. Có việc gì không thế?”
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười phía bên kia điện thoạinói với anh: “Anh bận quá à, anh trai em nói tìm chúng ta có việc gấp, anh mauvề đây đi anh!”
“Có việc gấp sao?”, Phí Văn Kiệt nhăn trán, “Anhấy nói có việc gì gấp?”
“Không có đâu, chỉ là đang đợi anh thôi, anhkhông đến thì anh ấy không chịu nói cho em nghe. Em thấy điệu bộ của anh ấy cóvẻ lo lắng lắm anh à, anh hãy về đây mau đi anh nhé!”
Phí Văn Kiệt do dự một chút rồi gấp điện thoạibàn lại, bàn giao cho vài nhân viên cấp dưới tiếp tục hoàn thành nốt công việcđang dang dở rồi một mình lái xe rời khỏi công trường và đi về khu thành phố,sau một tiếng đồng hồ dài đã về đến tập đoàn gang sắt Ninh Huy nằm trong mộttòa nhà lớn ngay chính giữa trung tâm thành phố.
Một tòa nhà cao bốn mươi tầng, tập đoàn gang sắtNinh Huy chiếm trọn toàn bộ ba tầng cao nhất trong tòa nhà lớn thênh thang này. Bộ phận sản xuất và vậnchuyển thì được đặt tại vùng ngoại ô thành phố. Còn nơi đây là bộ phận thị trườngvà bộ phận quản lý điều hành. Văn phòng giám đốc của Kiều Thận Ngôn nằm bênphía đông nam của tầng thứ bốn mươi – tầng cao nhất trong tòa nhà này, đây cũnglà văn phòng rộng lớn thoáng đãng nhất và nhìn ra khung cảnh bên ngoài đẹp nhấttrong toàn bộ tòa nhà cao tầng khi nhìn ra xa. Phí Văn Kiệt từ trong thang máybước ra ngoài. Kiều Mẫn Hàng đang nói chuyện với thư ký liền đứng lên nắm tayPhí Văn Kiệt: “Anh đến rồi sao, sao lại đến muộn như thế chứ?”
“Hơi tắc đường”. Phí Văn Kiệt mỉm cười bước đi,“Anh trai em đâu rồi?”
“Đang ở bên trong ạ”, Kiều Mẫn Hàng giơ tay chỉvào phía văn phòng của Kiều Thận Ngôn, “Lúc nãy vừa có vài người đi vào trongđó tìm anh trai em có việc, nên em đi ra ngoài đợi ạ”.
Cô thư ký của Kiều Thận Ngôn họ Vương, đã hơn bốnmươi tuổi. Từ ngày ông Kiều Giám An mới bắt đầu sự nghiệp thành lập tập đoàngang thép Ninh Huy này, cô đã có mặt và làm việc tại nơi này rồi. Cô là một trongnhững nhân viên lão làng trong tập đoàn. Chức vụ của cô tuy không cao nhưng tiếngnói của cô rất có uy tín và cũng được dòng họ nhà Kiều tin tưởng giao trọngtrách. Thư ký Vương pha một tách cafe rổi đưa cho Phí Văn Kiệt nói: “Giám đốcLý của bộ phận khai thác đang ở bên trong đó, báo cáo về vấn đề mở rộng nhà máychế biến tại Hải Thành, hình như đang tiến hành dự án thì phát sinh một chútmâu thuẫn với Ủy ban thôn tại khu vực đó thì phải”.
Phí Văn Kiệt gật gật đầu, rồi đi cùng Triệu MẫnHàng ra phía ghế sofa ngồi xuống: “Không chỉ có riêng gì tập đoàn của chúng tađâu, bây giờ vấn đề di dời là mâu thuẫn chung thường xuyên xảy ra ở bất cứ nơiđâu mà. Nếu quá trình chi phí bồi thường thoải mái thì gây thiệt hại cho lợiích tập đoàn, nhưng chặt chẽ quá thì lại dễ gây đến tranh chấp giữa các bên, thựcsự không dễ dàng gì mà giải quyết được đâu”.
Thư ký Vương lắc đầu than thở: “Đúng vậy, chuyệnnày đã kéo dài đến tận hơn hai tháng nay rồi đấy, nếu mà tiếp tục kéo dài nữathì tiền vay lãi sẽ chẳng thể nào cầm cố tiếp được nữa, mà lịch trình xây dựngcông xưởng cũng sẽ bị đình trệ thêm, đội ngũ công nhân xây dựng tại bên đó cũngkhó mà có thể nói chuyện được”.
Hai người nói chuyện mỗi người một câu rôm rả,Kiều Mẫn Hàng ngồi bên cạnh lắng tai nghe nhưng có vẻ không hiểu rõ cho lắm,kéo lấy cánh tay Phí Văn Kiệt tỉ mỉ đo đạc, rồi đùa nghịch ngón tay giữa bênbàn tay trái của anh, lại đem ra so sánh với ngón tay trỏ của mình xem ngón taynào to hơn hay nhỏ hơn.
Phí Văn Kiệt buồn cười hỏi cô: “Em đang làm cáigì thế hả?”
Kiều Mẫn Hàng nắm lấy ngón tay giữa của anh vànói: “Em đang nhìn xem anh đeo chiếc nhẫn như thế nào thì đẹp nhỉ”.
“Đeo bất cứ cái nào cũng đều được mà, anh đeocái nào cũng đều đẹp hết cả”.
Thư ký Vương nghe hai người thanh niên đang nóicười với nhau, liền mỉm cười đi vào ngồi trong vị trí của mình. Kiều Mẫn Hàngcười và vỗ vào cánh tay của Phí Văn Kiệt: “Mặt anh đúng là dày quá! Em hỏi anhrốt cuộc khi nào thì rảnh được, anh toàn để cho em một mình đi xem nhẫn thôi,anh xem lúc nào rảnh rỗi thì đi cùng em xem nhẫn chứ, còn xem nhẫn to nhỏ thếnào để còn điều chỉnh được, anh mà không đi là không kịp đâu đấy nhé!”
“Nói chung đều là nhẫn đính hôn thôi mà, cũng chẳngđeo được vài ngày, đợi cho đến ngày mua nhẫn kết hôn thì anh sẽ cẩn thận đi chọnmột cái là xong chứ gì”.
“Anh làm sao mà biết được chỉ đeo vài ngày thôichứ, em còn chưa nói khi nào lấy anh cơ mà. Hơn nữa, ai nói đính hôn rồi thì nhấtđịnh sẽ phải kết hôn cơ chứ?”. Kiều Mẫn Hàng nghiêng đàu cười nói vui đùa với PhíVăn Kiệt, “Không biết chừng ngày nào em gặp được người đàn ông tốt hơn anh, anhđừng có cho rằng đính hôn rồi là bắt buộc phải cưới nhau đâu đấy!”
Phí Văn Kiệt hít lấy hít để mũi của mình, xoaxoa đầu Kiều Mẫn Hàng và nói: “Thế nếu như đến một ngày nào đó anh gặp một ngườicon gái tốt hơn em thì sao? Em cũng đừng có cho rằng đính hôn rồi là bắt buộcphải cưới nhau đâu đấy!”
Kiều Mẫn Hàng nhíu mày nhăn trán làm bộ cau cógiận dỗi cười với anh, cô cúi đầu xuống nắm chặt lấy bàn tay của Phí Văn Kiệt, giốngnhư đang chơi trò chơi mà mình rất yêu thích rất cưng nựng, đùa nghịch từngngón tay trên bàn tay của anh: “Anh Văn Kiệt…”
“Ừ!”
“Anh nói xem, nếu như…”
Phí Văn Kiệt nghiêng đầu nhìn sang phía cô: “Nếunhư làm sao?”
Kiều Mẫn Hàng càng lúc càng cúi đầu thấp xuống,hai hàng mi dài và cong chớp chớp liên tục: “Anh Văn Kiệt, nếu như…”
Cô ngập ngừng nói không thành câu, Phí Văn Kiệtđưa tay nắm chặt lấy bàn tay của cô, rồi nhẹ nhàng âu yếm đặt bàn tay cô vàotrong lòng bàn tay của mình và nói: “Nói gì vậy hả nhóc con? Nếu như làm sao hả,à, anh biết rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi mà em cũng coi luôn đó là sự thậtđấy hả! Em đúng là chẳng có tương lai sáng lạng gì cả!”
Phí Văn Kiệt mỉm cười đỡ cổ Kiều Mẫn Hàng lên, nụcười của cô thật tươi sáng rực rỡ, đôi mắt tròn to cười híp lại giống như hai vầngtrăng khuyết vậy: “Em còn lâu mới coi đó là thật nhé, anh đi đâu tìm được ngườicon gái tốt hơn em thế này cơ chứ, anh đừng có mà mơ!”
Trái tim của Phí Văn Kiệt bỗng nhiên đập lên rấtmạnh, rồi lại lắng xuống. Anh mỉm cười để xóa đi hình ảnh một nụ cười khác độtnhiên lóe sáng và hiện lên trong tâm trí mình: “Em không coi đó là sự thật thìem muốn nói gì nào? Không được ấp a ấp úng đâu nhé, chúng ta chẳng phải đã nóirõ ràng với nhau rồi, rằng giữa hai người phải thành thật không được che giấu bấtcứ điều gì cơ mà”.
Nụ cười của Kiều Mẫn Hàng bỗng nhiên trở nên gượnggạo miễn cưỡng, mười ngón tay của cô đan xem vào mười ngón tay của anh, để đôibàn tay gầy nhỏ của cô đan chặt vào bàn tay to lớn của anh: “Anh Văn Kiệt, ý emmuốn nói là… nếu như có một ngày nào đó… em chỉ đưa ra một giả thiết thôi… nếunhư có một ngày nào đó bệnh tình của em lại tái phát nữa, nhưng khi đó không thểgượng dậy được nữa…”
“Em nói cái gì thế hả?”, Phí Văn Kiệt lấy sứckéo bàn tay ra, mím môi thật chặt tỏ vẻ không vui, “Anh đã nói với em bao nhiêulần rồi cơ mà, anh không cho phép em nói ra những lời như vậy nữa!”
“Em chỉ là đưa ra một giả thiết mà thôi anh à,anh xem anh kìa, cứ phải bắt em nói ra mới được sao, em nói ra rồi thì anh lạigiận em! Đúng là mất cảm hứng quá cơ!”. Kiều Mẫn Hàng rất tự nhiên hôn lên máPhí Văn Kiệt một cái, “Được rồi được rồi, em đã hôn anh rồi mà anh vẫn chưa chịusao, lại giận dỗi lại sầm mặt xuống, chúng mình đứng với nhau thế này thì thếnào cũng có người nói chúng mình là một đôi đen trắng bù trừ cho nhau rồi, mặtcủa anh đúng là không thể nào đen hơn được nữa đấy! Đừng giận em nữa anh nhé,ngoan nào!”
Phí Văn Kiệt vừa giận vừa buồn cười. Cánh cửavăn phòng của Kiều Thận Ngôn bỗng nhiên mở ra, sau đó ba người đàn ông bước từtrong đi ra. Kiều Thận Ngôn đi sau cùng. Anh nhìn thấy khuôn mặt cười rất tươivui của cô em gái cưng và vẻ mặt dài thượt im phăng phắc của Phí Văn Kiệt liềnlấy giọng ho lên một tiếng nhỏ: “Phí Văn Kiệt, anh vào trong đây một chút”.
Phí Văn Kiệt đứng ngay dậy, gật đầu chào hỏi haivị đồng nghiệp bộ phận khai thác rồi nắm lấy tay Kiều Mẫn Hàng cũng bước vàobên trong văn phòng dành riêng cho tổng giám đốc. Kiều Thận Ngôn hơi chau màynói: “Tiểu Mẫn, em đợi ở bên ngoài một lúc đi, anh có vài điều muốn nói riêng vớiPhí Văn Kiệt trước đã”.
Quan hệ giữa hai người đàn ông này từ trước đếnnay, đặc biệt là thái độ của Kiều Thận Ngôn trước sau như một luôn tỏ vẻ hoàinghi và xét nét đối với Phí Văn Kiệt khiến cho Kiều Mẫn Hàng cảnh giác, khôngcòn cười được nữa: “Có việc gì vậy anh, chẳng phải anh bảo chúng em cùng nhau đếnhay sao, có chuyện gì mà không thể nói cho em biết cùng được chứ”.
Kiều Thận Ngôn không bình tĩnh được nữa nhíu màylên đáp: “Việc công. Em ngồi bên ngoài đợi một lúc đi”. Anh ngửi thấy mùi cafebốc lên thơm lừng, cất giọng gọi thư ký Vương: “Không được cho phép Kiều MẫnHàng uống cafe đấy”.
“Người ta rõ ràng là uống cam ép cơ mà!”, Kiều MẫnHàng tỏ vẻ phẫn nộ, “Điều một điều hai đều là không được không cho phép, aicũng có quyền quản lý em hết, em đúng là một người không có bất cứ địa vị nàotrên thế giới này cả”.
Phí Văn Kiệt mỉm cười vỗ vào vai Kiều Mẫn Hàng,rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay cô rồi lặng lẽ đi vào trong văn phòng của KiềuThận Ngôn.
Hai bên tường trong văn phòng rộng rãi hiện đạinày đều là kính trong suốt, ánh mặt trời rực rỡ chói lóa xuyên thẳng vào nơiđây. Kiều Thận Ngôn mặc bộ vest đứng bên khung cửa sổ và nhìn xuống khung cảnhbên dưới. Ngoài kia cả thành phố đang rất nào nhiệt sầm uất. Những hàng xe vớinhững dòng người tất bật qua lại, người vui người buồn đều có, người bi thươngngười hạnh phúc cũng có cả. Bờ vai của anh rộng và săn chắc, cà vạt đeo trênngười cũng rất thẳng rất chỉn chu, hai cánh tay thả dài xuống hai bên người.Hai bàn tay vô thức nắm chặt lại, tư thế giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơiđâu cũng phòng thủ một cách sát sao đối phương hòng tìm ra kẽ hở sai sót của họ,đánh một cú là đối phương có thể gục ngay tại chỗ.
Bóng dáng vạm vỡ chắc nịch một cách ngoan cườngnày, Phí Văn Kiệt ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ đã biết rằng rồi tương lai đâyanh sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và trắc trở do con người này gây choanh. Anh không nói bất cứ câu gì trước, mà chỉ yên lặng đứng ngây người, đợi chờmột tiếng thốt lên của Kiều Thận Ngôn.
Dường như phải gọi đây là một trận thi gan thìđúng hơn. Hai người đàn ông không ai vội vã lên tiếng trước, chỉ đứng sừng sữngnhư trời trồng, như đợi chờ đối phương hành động trước, mọi thứ yên lặng như tờ.Cuối cùng Kiều Thận Ngôn đành quay người lại, mặt không một chút biểu cảm, đầyvẻ nghiêm nghị nhìn thẳng vào Phí Văn Kiệt, mắt nhíu lại trầm ngâm nói nhỏ: “Lầnnày tôi lại phải nghe lời giải thích như thế nào đây nữa?”
Phí Văn Kiệt bước gần sát phía anh, nhìn thấyhai tấm ảnh đặt đúng tầm nhìn của mình. Một tấm hình chụp anh, thời gian vàokhoảng sáng sớm ngày hôm nay. Anh đi từ trong hành lang của cầu thang dưới khunhà Diệp Tri Ngã ra, giương đôi mắt đầy vẻ luyến tiếc không đành lòng ra đi vànhìn lên phía căn phòng của Diệp Tri Ngã. Một tấm hình khác chụp Diệp Tri Ngã,cô mặc chiếc quần bò và áo blue trắng, bện tóc cột thành một bên đuôi sam, nhìncó vẻ rất giống với điệu bộ của một cô sinh viên hơn đang ngồi khoanh tròn chânđọc sách trong một cửa hiệu sách, trông dáng vẻ dường như rất chăm chú, không đểý rằng mình đang bị chụp trộm trong một cự li vô cùng ngắn ngay sát bên cạnhnhư thế này.
Kiều Thận Ngôn quay lưng lại nhìn ra khung cảnhbên ngoài ô cửa sổ, cong môi lên rất cao, cười chế giễu lộ rõ vẻ coi thường: “Sứcmạnh tình yêu đúng là vĩ đại thật, trạng thái tinh thần như ngày hôm nay củabác sỹ Diệp có phải đã làm cho anh cảm thấy mãn nguyện lắm đúng không, hả? Cả mộtbuổi tối vất vả đúng là không uổng công bỏ ra có đúng không, người bạn thân yêucủa tôi, em rể tương lai yêu dấu của tôi!”
Phí Văn Kiệt cầm những tấm hình trong tay nhưngkhông cảm thấy một chút do dự hay run rẩy gì cả. Anh trầm ngâm lặng lẽ nhìn bứchình chụp Diệp Tri Ngã. Cô đọc sách vẫn với thói quen xấu của ngày xưa, conglưng cúi gằm mặt xuống đọc, chỉ chực chờ cúi thêm một chút nữa là có thể vùi cảkhuôn mặt vào trong quyển sách luôn. Nhưng cũng thật lạ bởi vì thói quen này cômắc phải suốt từ hồi còn học tiểu học rồi cho đến tận ngày hôm nay, thế nhưngcô lại không hề bị cận thị. Ngày trước anh đã khuyên can cô không biết baonhiêu lần, mỗi lần như thế cô đều giả bộ làm thinh rồi nũng nịu lấy đầu bànchân móc vào cổ của anh, trách móc anh rằng cô biến thành bộ dạng như thế này tấtcả cũng chỉ là do anh hết cả, đều do anh ngay từ khi còn học tiểu học đã đòi viếtthư tình gửi cho riêng cô, khiến cho cô cứ phải giấu giấu giếm giếm đọc, đọc rồilại đọc ngấu nghiến, đọc mãi khiến cho cô biến thành bộ dạng như thế đó, bộ dạnglúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị người khác phát hiện ra.
Anh mím môi cười nhẹ, đặt những bức hình chụp xuốngbàn, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Thận Ngôn: “Hóa ra là từ trước đến nay anh luôncho người bám sát theo dõi tôi. Hai bức hình này chụp khá tốt đấy, còn về vấn đềgiải thích thì… anh muốn nghi ngờ tôi như thế nào thì là tự do của anh, tôikhông muốn can thiệp vào việc của anh, tôi không cần thiết phải đi giải thích vớianh làm gì cả, mà nếu có cần giải thích thì cũng chẳng phải là dành cho anhđâu”.
Kiều Thận Ngôn nắm chặt lòng bàn tay lại: “Anh chorằng nếu tôi đưa những bức hình này cho Kiều Mẫn Hàng xem, nó sẽ tin lời giảithích của anh hay sao?”
Phí Văn Kiệt gật gật đầu khẳng định: “Sự tin tưởnggiữa tôi và Tiểu Mẫn anh không có cách gì hiểu được đâu, tôi đã tin tưởng thìchắc chắn rằng cô ấy cũng sẽ tin tưởng”.
Kiều Thận Ngôn trầm ngâm: “Lợi dụng sự thuần khiếtvà lương thiện của Tiểu Mẫn để lừa gạt cô ấy, Phí Văn Kiệt, anh làm cho tôi cảmthấy anh thật là buồn nôn đấy”.
Phí Văn Kiệt ngẩng cao đầu đáp: “Một con người cảngày sống chỉ để nghi ngờ và ganh ghét đố kỵ người khác thì trong mắt vĩnh viễnchỉ chứa đầy rẫy những lợi dụng và lừa gạt. Nếu như anh có dù chỉ đôi chút gọilà công bằng khách quan, thì anh sẽ không phải lúc nào cũng buồn nôn như thếnày đâu”.
Kiều Thận Ngôn cười nhạt thếch: “Khách quan? Tôikhông biết là còn thứ gì có thể khách quan sự thật hơn những tấm hình chụp này,còn thứ gì nữa? Là những lời ngon ngọt ong bay bướm lượn dành cho đàn bà congái hay sao?”
Phí Văn Kiệt cúi đầu xuống, cười nhẹ lắc đầu:“Ông tổng giám đốc Kiều, tôi đang bận vô cùng, không có thời gian để mà ngồinói những câu chuyện nhảm nhí vô vị này với anh, Tiểu Mẫn đang đợi ở bên ngoàikia, bây giờ anh có thể gọi cô ấy vào đây, để cho cô ấy cũng được thưởng thứcngắm nhìn hai bức hình này một chút chứ, lại còn cái mà anh gọi là cả đêm vất vảnữa, anh cũng có thể kể hết ra cho cô ấy nghe một lượt đấy”.
Kiều Thận Ngôn nghiêng đầu ánh mắt sắc lạnh nhưgươm đao nhìn chế giễu: “Anh cho rằng tôi không dám sao?”
Phí Văn Kiệt ngoắc ngón tay lên, cười và khôngnói thêm một lời nào nữa.
Tòa nhà tầng thứ bốn mươi không thể nào nghe thấynhững âm thanh nhộn nhịp của thành phố dưới kia được, lại thêm những bức tườngđược làm bằng kính kiên cố dày dặn. Không khí trong văn phòng rộng lớn này càngtrở nên lặng thinh không có lấy một chút tiếng động nào, chỉ còn nghe thấy tiếngthở đều đều của đối phương, thậm chí có thể nghe thấy cả âm thanh của nhịp timđang đập. Phí Văn Kiệt không thèm nhường nhịn chăm chăm nhìn vào Kiều ThậnNgôn, môi cười nhạt nhẽo khiến cho Kiều Thận Ngôn càng lúc càng trở nên phẫn nộ:“Phí Văn Kiệt, tôi chưa bao giờ gặp loại người có thể hèn hạ đến mức như anh”.
“Như anh nói có vẻ giống như là tôi lại mắc thêmmột tội nữa rồi, lợi dụng căn bệnh của Tiểu Mẫn để uy hiếp loại anh trai yêuchiều cô em gái cưng như anh, ý anh là vậy chứ gì?”. Phí Văn Kiệt cúi đầu cườimột cách bất lực, khi cúi xuống anh lại nhìn thấy hai tấm hình đó, rồi ngẩng đầulên nói tiếp, “Trên công trường còn một đống việc đang chờ, nếu như tổng giám đốckhông còn chỉ thị gì cho tôi nữa thì tôi xin phép đi trước”.
Kiều Thận Ngôn nghiến chặt răng, nhìn thấy PhíVăn Kiệt đang gật đầu với mình rồi sải chân đi ra khỏi văn phòng của anh. KhiPhí Văn Kiệt đẩy cánh cửa chuẩn bị quay người đi, bỗng dưng như vừa nghĩ ra điềugì đó liền với giọng nói tiếp: “Vẫn còn một chuyện nữa tôi nghĩ là cần phải nóicho rõ ràng, tổng giám đốc Kiều, tôi rất không thích loại người cứ đứng đằngsau người khác lẩn lút chơi trò ma quỷ, có vấn đề gì thì có thể nói trực tiếp vớingười ta, tốt nhất là đừng bao giờ giở thủ đoạn hèn hạ xấu xa như thế này nữa,cảm ơn”.
Kiều Mẫn Hàng đứng ở bên ngoài đợi chờ có vẻ vôcùng nóng ruột, nhìn thấy cánh cửa văn phòng vừa mở liền ngay lập tức chạy đến:“Nói xong rồi à, anh trai em đã nói những gì với anh thế?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là một số chuyệncông thôi”. Phí Văn Kiệt nắm tay cô cùng đi ra phía thang máy, vừa bước đi vừaquay về phía thư ký Vương gật đầu chào tạm biệt. Kiều Mẫn Hàng cảm thấy thật làkhó hiểu: “Anh đừng vội đi như thế, anh trai em bảo là tìm em có việc, hay làanh ấy còn việc gì muốn nói với em nữa chứ”.
“Không có việc gì đâu, anh trai em đều đã nói hếtvới anh rồi”.
Kiều Mẫn Hàng ho lên vài tiếng ra hiệu nhắc nhở:“Gì đây chứ, gọi em đến nói rằng có việc quan trọng cần nói với em, biết thếnày thì em chẳng thèm đến đây nữa làm gì, lại còn phải đợi ở đây bao nhiêu lâunữa chứ!”
Phí Văn Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ: “Hôm nayanh không quay về công trường nữa, đi đi, chúng mình cùng đi chọn nhẫn em nhé”.
Kiều Mẫn Hàng cười vui vẻ nắm chặt lấy cánh taycủa anh: “Đi ạ!”
Sau khi biết được thông tin Diệp Tri Ngã khôngthể đến tham gia bữa tiệc đính hôn của mình, Kiều Mẫn Hàng lại tiếp tục gọi điệncho cô. Nhưng Diệp Tri Ngã vẫn như lần trước, tìm lý do quanh co để khước từ lờimời của cô. Kiều Mẫn Hàng nhiệt tình đến mức sau khi gọi điện thoại không đượcliền chạy ngay tới bệnh viện để trực tiếp mời cô thêm lần nữa. Khi đó cô mới biếtđược đầu đuôi sự tình không may mà thời gian gần đây Diệp Tri Ngã bị vướng vàokhông có lối thoát.
Kiều Mẫn Hàng đưa cafe tận tay anh trai, rồi ngồivào ghế đối diện trước mặt anh, người cô hơi ngả về phía bàn, hai tay chắp vàonhau tỏ vẻ lưỡng lự: “Thật là kỳ quái anh à, sao anh lại có thể không suy nghĩđắn đo gì mà cứ ngồi đây làm việc như thế này cơ chứ, hả anh?”
Kiều Thận Ngôn rút từ trong ngăn kéo bàn lấy ramột hộp sô cô la nhỏ xinh ném qua phía em gái: “Tại sao anh lại không suy nghĩđắn đo gì mà cứ ngồi đây làm việc như thế này hả?”
Kiều Mẫn Hàng bóc gói sô cô la ra và đưa mộtthanh lên miệng ăn: “Anh thật sự không biết hay là cố tình giả vờ không biết thế.Bác sỹ Diệp bị người ta kiện cáo rồi, lại còn đòi bồi thương thiệt hại nữa chứ!Sao anh còn không đi giúp chị ấy xem nên giải quyết như thế nào!”
“Không phải cô ấy bị kiện cáo, mà là bệnh viện củacô ấy bị kiện cáo, mà dù cho phải bồi thường thiệt hại thật đi chăng nữa thìcũng sẽ do bệnh viện lo chi phí”.
Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm:“Anh đều đã biết thông tin rồi mà vẫn còn ngồi yên trong tập đoàn làm việc nhưthế này sao!”
Kiều Thận Ngôn cười phá lên: “Anh không ngồitrong tập đoàn này thì anh phải đi đâu được? Bây giờ rõ ràng là giờ làm việc,em tưởng ai cũng được nhàn hạ rảnh rỗi như em hay sao hả?”
“Có anh mới là nhàn hạ rảnh rỗi đấy, em là quantâm đặc biệt đến anh nên mới đến đây chứ bộ!”. Kiều Mẫn Hàng vừa nhai thanh kẹosô cô la trong miệng vừa tiếp tục bóc thêm một thanh nữa, “Vấn đề bây giờ khôngphải là có bồi thường tiền hay không, mà quan trọng ở chỗ chuyện này mà giảiquyết không ổn thỏa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh và tiền đồ của chị ấy,sau này chị ấy làm sao có thể tiếp tục công tác trong bệnh viện một cách thoảimái vô tư được nữa!”
Kiều Thận Ngôn đậy nắp hộ sô cô la lại: “Ăn nhữnghai thỏi sô cô la rồi à. Nói gì thì nói cô ấy cũng đã nộp đơn từ chức rồi, còngì là tiền với đồ nữa”.
“Từ chức!”, Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt ngẩnglên nhìn anh, “Chị ấy làm việc tốt như thế… là do anh đã bắt chị ấy phải từ chứcsao? Có phải là vì vị chủ nhiệm họ Đỗ kia nữa? Có phải vì có người chiếm ngườiyêu của anh ta mà anh ta bày trò chơi xấu bác sỹ Diệp như vậy không?”
Kiều Thận Ngôn thở một hơi thật dài, rồi lại cầmtập hồ sơ lên tay đọc tiếp: “Anh bây giờ có việc cần làm, em có thể ngồi mộtgóc đó mà tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình đi, tối nay anh mời em điăn cơm”.
“Không phải vậy đâu anh à, chuyện em nói với anhcũng là chuyện công mà”. Kiều Mẫn Hàng giật tập văn kiện từ tay Kiều Thận Ngônra, “Anh với bác sỹ Diệp rốt cuộc là như nào vậy, bây giờ ai cũng biết chị ấylà bạn gái của anh rồi, sao càng không quan tâm chăm sóc cho chị ấy nhiều hơn hảanh, này này, anh đừng có mà đùa giỡn với tình cảm của người ta đấy nhé!”
“Anh đã đùa giỡn với tình cảm của ai?”, Kiều ThậnNgôn cười trừ, “Anh có thời gian và sức lực để đi đùa giỡn với tình cảm của ngườikhác nữa sao?”
“Thế tại sao những lúc này đây anh không đi quantâm giúp đỡ bác sỹ Diệp hả anh? Còn nữa, em và anh Văn Kiệt năm lần bảy lượt đếnmời chị ấy tham gia buổi tiệc tổ chức lễ đính hôn của bọn em nhưng chị ấy nhấtquyết không chịu tham gia, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó ở đây rồi, chắc chắnlà chị ấy đã giận dỗi gì anh rồi”.
Kiều Thận Ngôn nhíu mày nhăn trán, cười đầy vẻ ẩný: “Em, và Phí Văn Kiệt?”
“Em nói cho anh biết, anh bình thường luôn tỏ rathông minh, sao bây giờ lại bị hồ đồ lú lẫn lên như thế! Chuyện của anh và chịTôn Gia Linh đã ầm ĩ rùm beng lên như thế rồi, vừa khéo bọn em chuẩn bị làm lễđính hôn thì anh có thể đưa bác sỹ Diệp cùng đến tham dự, ba chắc chắn sẽ khôngcòn than thở gì nữa khi đứng trước đám đông quan khách, như thế chẳng phải làđã mặc nhận rồi sao anh. Cơ hội tốt như thế này anh không tranh thủ tận dụng,liệu lần sau còn có cơ hội như này nữa hay không?”
Nụ cười của Kiều Thận Ngôn càng tỏ ra ẩn ý hơn:“Nghe em nói có vẻ thật đúng như một cơ hội tốt lắm, đây là chủ ý của em, haylà Phí Văn Kiệt đã nói với em thế hả?”
“Đương nhiên là chủ ý của em rồi, anh ấy bây giờcả ngày vùi đầu bên ngoài công trường kia, mỗi lần đi thì hai ba ngày sau mớiquay trở về”.
Kiều Thận Ngôn gật đầu đáp lại: “Công trường bâygiờ đúng là vô cùng bận rộn, có mấy công trình thi công đều đang cập rập cùng mộtlúc. Anh ta chỉ đạo một đống công việc như thế rồi, em đừng có làm phiền hà gìcho anh ta nữa đấy”.
Kiều Mẫn Hàng tủm tỉm cười nhẹ: “Hi hi, anhnày”.
“Sao thế hả?”
Kiều Mẫn Hàng nhấc ly cafe lúc nãy cô bưng đếnđưa cho anh, hít một hơi thật mạnh hương vị của cafe: “Em cảm thấy quãng thờigian này, quan hệ giữa anh và anh Văn Kiệt… dường như đã tốt lên rất nhiều rồithì phải. Được như vậy thì tốt quá còn gì, em cảm thấy vui lắm anh à!”
Kiều Thận Ngôn thoáng đôi chút thương hại lẫn cảmthông nhìn cô em gái, mím môi vào trong, nói khẽ: “Anh đã nói không biết baonhiêu lần là không được uống cafe rồi cơ mà!”
“Em chỉ mới ngửi thôi mà! Em chuẩn bị quên luônhương vị cafe nó như thế nào rồi đấy!”. Kiều Mẫn Hàng tham lam cố gắng hít thêmmột hơi nữa rồi chép miệng hỏi anh, “Anh à, em đã chuẩn bị đính hôn rồi đó, cònanh thì bao giờ mới có được tin tốt lành đây?”
Kiều Thận Ngôn lật sang một trang khác trong tậpvăn kiện: “Lại là ba sai em đến đây để thăm dò thúc giục anh đấy hả?”
Kiều Mẫn Hàng cười tít mắt lại trả lời: “Anh, tuổicủa anh cũng đã không còn ít nữa rồi, nếu gặp đối tượng nào anh cảm thấy hợpthì cũng nên ngẫm nghĩ đến việc hôn nhân đại sự đi là vừa anh à”.
Kiều Thận Ngôn lườm nguýt cô: “Anh trai của cô vẫnđang âm thầm ấp hương hoa nhài chờ thời cơ gặt hái đây, vội vàng để mà có ngàybông hoa nhài cắm vào bãi cứt trâu à”.
Kiều Mẫn Hàng nháy nháy hai hàng mi: “Bình thườngbãi cứt trâu đó không bao giờ cảm nhận được mình là bãi cứt trâu cả đâu anh, đặcbiệt là khi bãi cứt trâu này có kích cỡ đến tận năm bảy tấc to đùng đùng, cócái mũi hếch thẳng lên trời và mắt thì mọc ngay trên đỉnh đầu nữa chứ”.
Kiều Thận Ngôn bị cô chọc cho cười thành tiếng:“Anh còn không biết bao nhiêu là báo cáo cần phải đọc gấp, không có việc gì thìem đi vào bên trong nằm tạm lên giường nghỉ ngơi một lúc đi, xem tạm ti vi hoặcnghe nhạc gì đó được không?”
“Em vẫn còn chưa nói xong cơ mà”.
“Thế thì em nói một mạch cho xong đi, nhanh lênnào cô”.
“Anh à”.
“Ừ?”
Kiều Mẫn Hàng cắn môi: “Hôm đó dì Cát dắt cháuđích tôn nhà dì ấy đến chơi, ba nhìn thấy em bé đó vui đến nỗi nước miếng sắprơi cả ra ngoài luôn. Ba không nói gì cả, nhưng mà em có thể cảm nhận được làba rất ngưỡng mộ được như dì Cát, mong mỏi trong nhà mình cũng có một thiên thầnnhỏ đáng yêu như vậy. Thế nhưng… thế nhưng sức khỏe của em thì lại… Em đã hỏiqua bác sỹ rồi, bệnh tình của em như thế này không thể nào sinh em bé được đâuanh à…”
“Tiểu Mẫn!”. Kiều Thận Ngôn nhăn trán nhìn cô,“Có bệnh thì chúng ta từ từ chữa trị mà, hồi em còn bé bác sỹ chẳng phải nói emkhông thể sống nổi qua mười tám tuổi là gì. Bây giờ chẳng phải em đã hơn haimươi mấy tuổi rồi đó sao! Đợi thêm hai năm nữa nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sức khỏecho thật tốt đi đã, khi đó em muốn sinh mấy con thì sinh, để cho anh còn đượcsung sướng với cảm giác làm cậu nữa chứ!”
Kiều Mẫn Hàng cười tủm tỉm rất vui vẻ: “Em màsinh con thì con em cũng là họ Phí, ba thì vừa phong kiến cổ hủ lại vừa tư tưởngtrọng nam khinh nữ. Mà cả cơ ngơi tài sản của danh gia vọng tộc họ Kiều đều cầncó con cháu nối dõi để lưu truyền lại nữa chứ! Cho nên anh à, anh cần phảinhanh lên một chút đi, sinh một thiên thần nhỏ cho ba bế nữa chứ. Tốt nhất làbây giờ có tin vui đi là vừa. Nếu như bác sỹ Diệp chưa muốn lập gia đình luônthì thể nào ba cũng gào khóc rồi cầu xin hai người mau mau kết hôn cho mà xem!”
“Càng nói càng vớ vẩn rồi!”. Kiều Thận Ngônkhông muốn vòng vo câu chuyện lảm nhảm với cô em gái nữa, đứng lên dắt cô vàogian buồng bên trong, bật ti vi lên cho cô xem rồi đi rót ly cam ép, lấy vàimón ăn vặt phục vụ cô sau đó đi ra ngoài tiếp tục làm việc.
Ông Kiều Giám An đang dần dần giao toàn bộ côngviệc của mình cho con trai lớn. Kiều Thận Ngôn mới tiếp nhận công việc của ôngchưa được bao lâu thời gian nên vẫn còn rất nhiều điều phải không ngừng học hỏithêm, và cũng có rất nhiều hoàn cảnh tình huống cần tập làm cho quen dần. Anh bịmột đống công việc chồng chất lên nhau tạo ra áp lực không hề nhỏ chút nào, chođến lúc hơn năm rưỡi chiều khi thư ký Vương tan ca bước vào chào tạm biệt, anhmới từ trong đống tài liệu ngổn ngang ngẩng đầu lên nhìn, và đưa những chỗ đãghi dấu cẩn thận lại trên tập hồ sơ cho cô thư ký, để ngày mai làm việc sẽ phânphát thông báo cho các bộ phận có liên quan.
Khi thư ký Vương đã dời khỏi văn phòng rồi, KiềuThận Ngôn mới nhấc ly cafe đã nguội lạnh từ bao giờ lên miệng và nhấp một ngụmnhỏ, tim bỗng nhiên đập rộn ràng, anh xem thời gian đã trôi qua bao lâu như thế,nhưng ở gian phòng bên trong Kiều Mẫn Hàng vẫn không hề có một chút động tĩnhgì cả.
Anh hốt hoảng lo lắng đứng bật dậy, ly cafe đangcầm trong tay rơi bịch xuống nền nhà, sải những bước chân dài và nhanh như cắtchạy vào trong gian phòng bên trong mở toang cánh cửa phòng ra, ánh hoàng hôn từbên ngoài cửa sổ đang tỏa chiếu vào trong phòng, chiếu thẳng vào gương mặt đangnăm ngoẹo cổ sang một bên trên ghế sofa của Kiều Mẫn Hàng. Bộ dạng lặng im bấtđộng của cô càng khiến cho Kiều Thận Ngôn đâm ra lo lắng hơn bao giờ hết, anh gọivang lên, Kiều Mẫn Hàng bị sự ồn ào đánh thức, mở to mắt lên nhìn ngơ ngác, mắtcô vẫn còn híp lại mờ mờ ảo ảo nhìn người anh trai mặt tái nhợt không một chútmáu, cô bật lên vài tiếng và giơ tay lên lau khóe miệng: “Làm gì thế… em, em bịrơi nước miếng hay sao hả…”
Ăn cơm tối xong, Kiều Thận Ngôn lái xe chở emgái về khu ngoại phía ngoài thành phố. Bởi vì Kiều Mẫn Hàng mắc bệnh tim ngay từnhỏ nên cô không được đến trường học hành, không giống những cô gái cùng lứa tuổiđều thành thục đánh máy tính chơi trò chơi, mà xem tiểu thuyết thì lại chẳng phảilà sở thích, vận động thể dục thể thao càng không phù hợp. Sở thích duy nhất củacô là chơi trò cờ vây, cũng chính vì sở thích này mà kết thân với Tôn Gia Linh- người bạn tốt nhất trong đời cô. Kiều Thận Ngôn chơi cùng em gái vài nước cờvây, rồi lại thưởng thức tác phẩm gần đây cô mới hoàn thành xong, dặn dò cô sớmnghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi sau đó mới chào tạm biệt ba, trở về căn hộ của riêngmình trong thành phố.
Cả một khu chung cư rộng lớn chỉ nghe thấy duynhất tiếng bước chân đi đến của anh, anh ngồi lặng thinh trên ghế sofa một hồilâu, tay cầm một cốc rượu vang rồi ngẩng mặt lên nhắm nghiền hai mắt lại, nhịptim cho đến lúc này đây vẫn còn đập thình thịch. Người mắc bệnh tim như Tiểu Mẫnthế này, mỗi lần ngủ thiếp đi thì đều có khả năng vĩnh viễn không thể thức dậyđược nữa. Cô đã mắc căn bệnh này từ bao nhiêu năm nay, dường như đã biến thànhcơn ác mộng đáng sợ nhất kinh khủng nhất đối với dòng họ Kiều.
Nhấp một ngụm rượu vang vào miệng, từ cảm giác đắngngắt chuyển dần sang vị ngọt ngào man mác, Kiều Thận Ngôn đang chầm chậm thưởngthức hương vị nhẹ nhàng sâu lắng của loại rượu này, rồi nhấc di động lên gọicho Diệp Tri Ngã.
Diệp Tri Ngã nhìn trên màn hình hiện ra một số lạ,không suy ngẫm gì liền ấn vào nút nghe, khi cô vừa nghe thấy giọng Kiều ThậnNgôn ở bên đầu điện thoại vang lên liền cảm thấy thật hối hận: “Kiều tiên sinh,anh có việc gì chăng?”
“Chỉ là một chút việc nhỏ, liên quan đến vụ kiệnxảy ra trong thời gian gần đây bên bệnh viện của em, bên chỗ anh có thể có đôichút tin tốt lành đấy”.
“Tin tốt lành sao?”, Diệp Tri Ngã thoáng suynghĩ, “Tin tốt lành như thế nào hả anh?”
Kiều Thận Ngôn mỉm cười trả lời: “Gặp rồi sẽ nóichuyện cụ thể. Em có ở nhà không? Sau nửa tiếng nữa anh sẽ đến cổng khu chungcư nơi em ở”.
“Bây giờ đã rất muộn rồi anh ạ, hay là đổi…”. Côchưa kịp nói xong câu thì Kiều Thận Ngôn phía bên kia đã tắt máy từ bây giờ. DiệpTri Ngã không phải là lần đầu tiên làm quen với kiểu cách nói chuyện giống nhưphong cách một vị đại thiếu gia như thiếu gia dòng họ Kiều này đây, tức đến máusôi sục đầy người, nhưng cô lại vô cùng tò mò với tin tức mà anh gọi là tin tốtlành này. Vụ kiện này khiến cho cô vừa không ngừng lo lắng vừa tự trách móc bảnthân mình, giống như bệnh nhân đã lo lắng khẩn cấp cùng đường liền đổ hết tráchnhiệm tội lỗi lên đầu bác sỹ. Biết đâu phía Kiều Thận Ngôn lại có chút manh mốigì đó có lợi cho cô thì sao. Thế nhưng sẽ là manh mối như thế nào cơ chứ? Haylà Kiều Thận Ngôn đã tìm được người nào đó để khiến cho nguyên cáo rút đơn kiệnlại?
Do dự suy nghĩ mông lung mất một hồi rất lâu,hai mươi lăm phút sau Diệp Tri Ngã vẫn quyết định thay bộ đồ khác rồi đi xuốngtòa nhà dưới, từng bước từng bước đi ra phía cổng chung cư nơi cô ở. Xe của KiềuThận Ngôn đã dừng dưới đó từ bao giờ rồi, cánh cửa xe mở hé, anh nghiêng ngườivề hướng Diệp Tri Ngã bước ra, dựa vào thành xe hút điếu thuốc.
Màn đêm đen huyền khiến cho bóng dáng của anhcàng thêm phần mờ ảo hơn, những đường nét gương mặt góc cạnh vào ban ngày đã đượcgọt dũa mềm mại dưới ánh trăng. Bóng dáng cao to vạm vỡ hắt xuống phía đằng xa,đầu và cổ lại cúi nghiêng về phía trước. Nhìn dáng anh đang đứng phảng phất giốngnhư một chiếc cung đang nằm bất động im lìm, ẩn chứa đầy sự mạnh mẽ nhưng cũngthật khẽ khàng, giống như dưới ánh trăng chiếu sáng vằng vặc kia đang suy tư vềcõi nhân tình thế thái đã trải nghiệm trong quãng đời vừa đi qua. Dòng xe cộtrên đường lướt qua người anh, những chiếc đèn xe từng hàng từng hàng sáng tỏatừ xa đến gần, rồi lại tiếp tục từ gần đến xa. Kiều Thận Ngôn như đang đứng giữahai bên khoảng cách vừa dày cộm vừa mỏng manh, bóng dáng anh chơi vơi giữa chốnmênh mang ấy, cô đơn đến nỗi có phần bi thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!