Khi ta đi lướt qua nhau - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Khi ta đi lướt qua nhau


Chương 10


Chương 10: Hãy coi như lời than của gió

Diệp Tri Ngã đi đến phía Kiều Thận Ngôn đang đứngđợi, khi cách anh chỉ còn khoảng năm ba mét nữa thì cô dừng bước, cất giọng rahiệu đã đến. Anh quay đầu lại nhìn, giơ tay lấy điếu thuốc đang hút dở bên miệngxuống, phả ra một làn khói thuốc bay dài trước mặt. Diệp Tri Ngã giả bộ lên tiếngcười vui vẻ: “Vụ kiện liên quan đến bệnh viện bên em thì…”

Kiều Thận Ngôn vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùngchân giẫm lên cho nát, anh quay vào trong xe và nhấn nút mở cánh cửa chỗ vị tríngồi bên cạnh: “Tìm một nơi nào đó ngồi rồi nói tiếp”.

Diệp Tri Ngã đút hai bàn tay vào trong túi áoblouse trắng: “Không thể nói luôn tại đây hay sao ạ?”

“Anh có tin tốt lành dành cho em, em muốn làmsao thì cũng phải mời anh đi uống một chút gì đó chứ”.

Diệp Tri Ngã cười lộ rõ vẻ gượng gạo: “Em… emkhông cầm ví tiền…”

Kiều Thận Ngôn tủm tỉm cười và lắc đầu trả lời:“Thế thì chí ít, em đi uống cùng anh một ly chứ”.

Diệp Tri Ngã ngại ngùng không thể từ chối thêm lầnnữa, gật đầu đồng ý rồi ngồi vào trong xe của Kiều Thận Ngôn.

Trên con đường đã vào đêm khuya trong thành phốnày, gió từ phía ngoài thổi vù vù vào trong xe. Mái tóc xõa xuống của Diệp TriNgã bị gió thổi làm cho hơi rối bời, cô lấy tay kẹp vào cho tóc khỏi bay, đầunhìn về phía ngoài cánh cửa. Kiều Thận Ngôn chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thểnhìn thấy chiếc cổ thon dài và đường cong mượt mà hấp dẫn của vầng trán. Thânhình của cô đúng là khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn qua cũng đều có ấntượng nhớ mãi không nguôi.

Cô bác sỹ tính cách yếu đuối, thân hình bé nhỏmà mềm mại, uyển chuyển, tao nhã, thanh thoát này có lúc biểu hiện thật kiên cườngngoan cố. Nhưng những lúc cô tỏ ra mình kiên cường ngoan cố như vậy lại chínhlà khi thần thái trong hai đôi mắt ấy lộ đầy vẻ bất lực đau khổ không lốithoát. Phần lớn những người đàn ông đã từng nhìn vào đôi mắt cô khi ấy đềukhông cầm nổi lòng mình mà xúc động, mà lo lắng cho cô.

Kiều Thận Ngôn mím chặt môi lại, anh chăm chúnhìn về phía trước và lái xe, cảm thấy vô cùng ngại ngùng về ý nghĩ đột nhiênlóe sáng trong đầu này, cảm giác đó cũng giống như anh đang cố gắng tìm lời lẽđể biện minh thay cho Phí Văn Kiệt vậy.

Xe vẫn chạy liên tục, Diệp Tri Ngã vẫn trầm ngâmngồi lặng lẽ. Cô chẳng hỏi Kiều Thận Ngôn đang định đưa mình đi đâu, cũng chẳngquan tâm cô đang đi trên những con đường nào rồi. Trong xe bật bài hát của côca sỹ tên là Amy Winehouse. Đây cũng là gu âm nhạc của Kiều Thận Ngôn, anh luônthích nghe những bài hát vừa trầm lắng vừa nhẹ nhàng của cô ca sỹ này, cảm giácrất mãnh liệt lại vô cùng gợi cảm. Khi một người đàn ông một mình lắng nghe âmthanh giai điệu bài hát này thật dễ khiến cho anh ta có thể cởi bỏ hết cái lốtmạnh mẽ kiên cường để trở về với con người thực tại của chính mình. Cô dựa vàoghế mải miết thưởng thức bài hát. Tên bài hát này là Rehab (cai nghiện), tronghoàn cảnh này mà nghe bài hát có nội dung như thế này dường như có vẻ khôngliên quan gì đến nhau cho lắm, có thể bởi vì chất xúc tác gây nghiện trong vôtri vô giác hoặc là khi bản thân không thể mắc nghiện được, thì bất cẩn lại làmcho chính mình mắc nghiện.

Một đĩa CD gồm mười một bài hát trong chốc látđã nghe xong, Diệp Tri Ngã tự động với tay lấy ra một chiếc CD khác, đột nhiêngiọng ca sỹ nam vang lên khiến cho cô giật mình quay đầu lại nhìn vào đồng hồhiển thị thời gian trong xe, rồi lại ngó sang phía Kiều Thận Ngôn: “Anh địnhđưa em đi đâu thế ạ?”

“Đến nơi rồi đấy”.

“Đến nơi rồi sao?” Diệp Tri Ngã nhìn về phía trướcmặt, hai người đang tiến vào trong khu cây cối rậm rạp khu ngoại thành phíaĐông thành phố, một con đường nào đó cô không biết tên là gì và từ trước đếnnay cũng chưa từng một lần đi qua. Hai bên đường đều là những hàng cây tùngxanh mướt mập mạp to lớn phải hai ba người mới ôm xuể được, ngó nghiêng trướcsau đều không thấy bóng dáng bất cứ một ngôi nhà nào cả. “Đến đâu rồi cơ?”

Cô vừa dứt giọng, xe ô tô liền rẽ vào một ngã babên trái, con đường này chật hẹp chỉ cho phép hai xe ngược chiều nhau đi lại được,hai bên đường được thay thế bằng hàng cây long não trải dài thẳng tắp. Xe đitrên con đường khúc khuỷu gập ghềnh được chừng một cây số thì dừng lại trướckhoảng sân một ngôi nhà cổ điển. Một đứa trẻ chạy ra chỉ hướng cho xe có thể đỗlại. Kiều Thận Ngôn bước vào trong sân như đã quen thuộc từ bao giờ, bên trongsân có một vị nữ sỹ trạc tuổi trung niên đi ra cười chào và mời đón: “Tổng giámđốc Kiều, ông đã đến rồi”.

Kiều Thận Ngôn gật đầu, chào nói vài câu xãgiao, rồi vị nữ sỹ đó đưa hai người đi vào bên trong. Diệp Tri Ngã bước đằngsau Kiều Thận Ngôn, ngó nghiêng tứ phía. Khu nhà nơi đây được xây theo phongcách cổ điển, phải nói rằng dường như nó giống khu chuyên để phục vụ đóng các bộphim truyền hình thì đúng hơn. Cánh cổng trước sân không lớn lắm nhưng đi vàobên trong thì sâu hun hút, đi mãi cho đến khoảng sân thứ tư thì vị nữ sỹ dẫn đườngđó mới dừng bước, lịch sự mời hai vị khách mới đến bước vào trong căn phòng đãđược chuẩn bị rất chu đáo cẩn thận từ trước.

Trong gian phòng này lại có một người phục vụkhác, bước chân trên tấm thảm trải sàn mềm mại mượt mà để tiếp tục đi đến mộtgian phòng khác nữa, cuối cùng lộ ra một mép cánh cửa của một căn phòng nhỏ nằmsát mặt nước, được trải dài trên mặt một hồ nước nhân tạo nhỏ, hướng tới hồ vớiba mặt kính hình vòng cung trong suốt tạo thành một nửa vòng tròn lớn. Tuy lúcnày thời gian đã về khuya, vừa khéo được chiếu sáng bởi ánh đèn điện ngoài đường,vừa không bị chói mắt lại tạo ánh sáng vừa đủ để khách có thể ngắm nhìn nhữngbúp sen hồng và những chiếc lá sen xanh mượt mà trôi lềnh bềnh trên mặt hồ. Mộtchiếc bàn tròn nhỏ nằm ở vị trí trung tâm giữa căn phòng với kiến trúc hình bánnguyệt lớn này. Cạnh đó hai chiếc ghế ngồi đã được bày biện sẵn, Kiều Thận Ngôntiến đến kéo một trong hai chiếc ghế đó ra và cười nói với Diệp Tri Ngã: “Mờiem ngồi”.

Diệp Tri Ngã cười khen ngợi: “Nơi này đẹp quáanh ạ”.

Trên mặt bàn đã bày sẵn vài món ăn vặt, rượucũng được đặt gọn gàng trong một chiếc bình cao cổ hẹp miệng. Kiều Thận Ngônrót rượu vào cốc phía trước mặt Diệp Tri Ngã, cô vội vàng ngăn cản lại: “Emkhông uống anh ạ”.

“Đây là rượu mơ lấy từ nguồn nước trong tinh khiếtdưới suối và ủ với phương pháp gia truyền cho lên men, độ rượu không mạnh lắm,em uống thử xem sao”.

“Em thật sự không uống được!”. Cũng chính vì uốngrượu mà Diệp Tri Ngã đã hai lần say mềm, hai lần đều khiến cô vô cùng hối hậnsau mỗi lần tỉnh giấc. Kiều Thận Ngôn không miễn cưỡng cô nữa, tự tay rót chomình một ly rồi đưa lên miệng thưởng thức: “Người đâm đơn kiện bệnh viện bên emđó, ngày mai luật sư của ông ta sẽ đến tòa án rút đơn về”.

Diệp Tri Ngã bần thần một hồi rất lâu, rồi vuisướng thốt lên: “Thật thế sao anh? Nhưng mà… Sao ông ấy lại đồng ý rút đơn kiệncơ chứ? Có phải đã gồm điều kiện ràng buộc gì trong đó rồi đúng không anh? Emcó thể bồi thường kinh tế cho ông ta, ông ta có nêu ra đòi bồi thường bao nhiêukhông?”

Kiều Thận Ngôn nhăn trán cau mày, cười tủm tỉmnhìn Diệp Tri Ngã: “Em có thể bồi thường cho ông ta bao nhiêu được cơ chứ?”

“Em?”, Diệp Tri Ngã thần người ra, “Em vừa mớibán nhà đi rồi… Ông ta rốt cuộc đòi bồi thường bao nhiêu ạ?”

Kiều Thận Ngôn uống nốt chỗ rượu còn lại trongly rồi lại rót thêm một ly nữa: “Số tiền này không cần em phải chi ra đâu, phíabên bệnh viện sẽ chi trả”.

“Không, không, không. Đây là do sơ suất của emmà gây nên, hơn nữa đùi của người đó cũng đã… về tình hay về lý thì cũng đều doem phải chi trả số tiền bồi thường này, bán căn nhà ở đi đủ để trả phí phảikhông anh?”, Diệp Tri Ngã cười khẽ, “Giá nhà bây giờ lên cao lắm, so với hồi emmua thì giá đã lên rất nhiều rồi”.

Kiều Thận Ngôn cười nói: “Thế cơ à, thế còn anhthì sao hả, em dự định trả cho anh bao nhiêu phí tinh thần đấy nhỉ?”

Diệp Tri Ngã chớp chớp mắt một lúc rồi nói giọngvô cùng nhỏ nhẹ không thành câu: “Anh cần… bao nhiêu ạ…”

Kiều Thận Ngôn đặt ly rượu lên trên bàn, ngả ngườivề phía sau dựa lưng vào ghế, cười và lắc đầu nguây nguẩy: “Theo anh được biếtthì đại học y rất khó thi vào, có thể được đại học này học thì đều là những họcsinh xuất sắc đấy”.

Diệp Tri Ngã không hiểu ý anh muốn nói gì: “Gì hảanh?”

“Điều này có thể nói lên được một vấn đề như thếnày không nhỉ, học giỏi và mưu trí chưa chắc đã song hành cùng nhau, người ngàyngày học hành chăm chỉ cần mẫn như con vẹt nhưng đi ra ngoài xã hội thì năng lựctự bảo vệ mình lại vô cùng kém cỏi đấy”.

Diệp Tri Ngã dù có ngốc nghếch đến thế nào cũngcó thể nghe ra được hàm ý anh đang giễu cợt mình: “Kiều tiên sinh, anh…”

“Bây giờ có một loại thủ đoạn lừa dối gọi là chạmvào đồ sứ, bác sỹ Diệp đã nghe qua thủ đoạn này chưa vậy?”

“Gì cơ ạ? Ý anh nói người kia cũng là…”

“Anh ta là một con cáo già lọc lõi, căn cứ vào lờikhai của anh ta, sau khi em khám bệnh cho anh ta xong thì hắn lại bị đâm xeliên tiếp ít nhất cũng không dưới mười mấy lần nữa. Trong đó có năm lần cảnhsát giao thông đưa anh ta đi bệnh viện khám sức khỏe cũng đều không phát hiệnra vấn đề gì cả. Do đó mà hắn không được tiền bồi thường là bao, cùng lắm cũngchỉ hơn hai ngàn tệ gọi là phí bồi thường rót vào túi tiền. Lần cuối cùng đóanh ta không khống chế được sự tình để bị xe đâm thật vào người, người lái chiếcxe đó cũng không phanh kịp lại được. Sau khi bị xe đâm vào người, anh ta cũngkhông để ý lắm đến những vết thương đó, để mãi cho đến hơn nửa tháng sau mới bắtđầu đến bệnh viện kiểm tra và khi ấy mới biết rằng chỗ gãy xương đó không thểchữa trị hay phục hồi được nữa rồi, đã vĩnh viễn tàn phế, và cũng có nghĩa anhta không bao giờ có thể tiếp tục công việc này nữa. Cho nên anh ta nghĩ ra thủđoạn cuối cùng là đến bệnh viện em đâm đơn kiện cáo. Sự việc nói chung là như vậy.Ngày mai sau khi luật sư của nguyên cáo đến tòa án rút đơn kiện sẽ báo cáo tườngtận lại quá trình và nội dung của vấn đề này với bệnh viện bên em”.

Diệp Tri Ngã nghe Kiều Thận Ngôn tường thuật lạivấn đề giống như đang nghe một câu chuyện tiểu thuyết vậy. Cô không dám tin vàotai mình và thở một hơi thật dài: “Tại sao lại có thể như thế này cơ chứ…”

“Những sự việc như thế này ngày ngày đều khôngngừng xảy ra trong cuộc sống, có vẻ như bác sỹ Diệp không quan tâm cho lắm đếntin tức thời sự thì phải”.

“Em cũng không phải là không quan tâm”… Tâm trạngbất ổn bồn chồn không biết phải làm sao giải quyết nổi của Diệp Tri Ngã đã dồnlắng bao nhiêu ngày nay giờ như được trút gánh nặng ra khỏi vai. Cô vừa phấnkhích vừa kích động lại có chút buồn bã, hít một hơi thật dài rồi lắc đầu im lặngkhông nói thêm một lời nào nữa. Kiều Thận Ngôn nhìn hai hàng mi dài cúp xuống củaDiệp Tri Ngã liền cầm bình rượu lên rót cho cô một ly đầy rượu: “Ly rượu nàycoi như là vì nước chảy đá mòn vậy”.

Diệp Tri Ngã mỉm cười nhấc ly rượu lên: “Ly rượunày bất luận là như thế nào thì em cũng phải cạn mới được!”

Hai ly rượu chạm vào nhau. Diệp Tri Ngã một hơiuống cạn ly rồi thành thật nói với Kiều Thận Ngôn: “Em không biết nên cảm ơnanh như thế nào đây! Nếu không phải là anh, cả đời này em sẽ sống trong cảnhhành hạ tự trách bản thân mình đến chết mất!”

“Kỳ thực thì anh cũng không làm được gì cả, chỉlà gọi vài cú điện thoại mà thôi. Nếu cần cảm ơn thì nên đánh tiếng cảm ơn TiểuMẫn. Nó ngày ngày ép anh phải nghĩ ra bằng được cách để giúp đỡ em trong chuyệnnày. Nếu như nó không thúc ép anh hối hả như thế thì câu chuyện chưa chắc đã đượcgiải quyết nhanh như thế này đâu”.

“Kiều tiểu thư sao? Em nhất định sẽ phải cảm ơncô ấy mới được!”

Kiều Thận Ngôn vừa uống rượu vừa không ngừng đểmắt quan sát thăm dò sắc mặt của Diệp Tri Ngã: “Em gái của anh được chiều chuộngchăm sóc quá nên đâm ra hư lắm, tính khí thì như tiểu thư. Bình thường nó rấtít khi chủ động bắt chuyện với người lạ. Nhưng anh thấy nó có vẻ thích nói chuyệnvà gần gũi với em. Hai người dường như có duyên với nhau”.

“Đúng là có duyên đấy ạ, thế nhưng em lại khôngcảm thấy Kiều tiểu thư có chút gì gọi là tính khí tiểu thư cả. Tính em ấy thậtvui mà cũng thật chân thành anh ạ”.

“Tiểu Mẫn không học hành đến nơi đến chốn, từtrước đến nay đều là có giáo viên đến dạy kèm trong nhà. Về lĩnh vực này thì mọingười trong gia đình anh không hề có bất cứ yêu cầu gì với em ấy cả. Chỉ mongsao em ấy luôn khỏe mạnh, thành thực, tự tin, lương thiện và tất nhiên cũng cầnphải có cả chân thành nữa là được. Thế nhưng cũng có những lúc anh cảm thấy rấtmâu thuẫn. Thường những người hội tụ được những ưu điểm như thế này đều rất thuầnkhiết, nhưng mà những người thuần khiết như thế lại chính là những người dễ bịtổn thương nhất. Bởi vì họ không có khái niệm phòng vệ cho bản thân mình. Họluôn nghĩ rằng tất cả những người sống xung quanh họ cũng đều thuần khiết giảndị giống như họ vậy. Rốt cuộc phải xé vỏ bọc non nớt đó ra để nhồi nhét tính tựvệ và tăng cường năng lực bảo hộ phòng ngừa cho bản thân, hay là lại tiếp tụcduy trì hiện trạng tồn tại này, bao bọc cho họ để họ có thể mãi mãi sống trongsự bảo vệ của người khác, phải như thế nào mới gọi là đúng?”

Bóng dáng bên ngoài hồ từ trong khung cửa nhìn rathoáng động đậy. Một người phụ nữ trẻ trung mặc sườn xám đứng dưới gốc cây liễuđối diện với hồ, trầm ngâm thổi một khúc nhạc bằng chiếc sáo làm từ gỗ thân câytùng, âm thanh trầm lắng, từphía mặt hồ vang lên giai điệu say mê. Diệp Tri Ngãsuy ngẫm, trầm giọng nói khẽ: “Hoặc là hai cách này của anh đều không đúng, vừakhông nên vội vã ngay phút chốc phủ định toàn bộ những quan niện giá trị tư tưởngmà người ta đã cất công bao lâu xây dựng nên, vừa không nên để mặc cho người tasống dựa dẫm hoàn toàn trong vỏ bọc bảo hộ do mình tạo ra. Nếu là em, em sẽ thửtự mình bỏ tay ra, chọn một con đường bằng phẳng một chút dễ đi một chút, để tạođiều kiện cho họ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, thực tiễn bên ngoàicuộc sống sẽ có ích hơn nhiều so với những lời giảng dạy sáo rỗng. Để cho họ tựthân vận động mới học hỏi được mới trưởng thành lên được, đó mới là biện phápthực tế nhất có tác dụng nhất anh ạ”.

Kiều Thận Ngôn lắng nghe một cách chăm chú:“Nghe có vẻ rất có lý đấy, không nghĩ ra được rằng tư tưởng của em lại sâu sắcđến vậy”.

Diệp Tri Ngã cười khúc khích: “Em làm gì có tưtưởng gì cơ chứ, những điều này đều là đi một ngày đàng học một sàng khôn màthôi anh ạ”.

“Thay đổi?”. Ly rượu nhấc đến môi Kiều Thận Ngônliền dừng ngay lại, rồi anh lại chầm chậm nhấp một ngụm rượu vào miệng, “Nóinhư thế có nghĩa là bác sỹ Diệp ngày xưa cũng đã từng là người thuần khiết đơngiản như thế phải không?”

“Em sao? Ha ha, em còn không biết mình là ngườinhư thế nào nữa”. Diệp Tri Ngã nghe không rõ hai từ “ngày xưa” và “đã từng”trong câu nói chứa đầy ẩn ý khác nữa của Kiều Thận Ngôn khi hỏi cô, cô chỉ mỉmcười đáp lại. Chỉ cho đến khi cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn như đang có hàm ýgì đó khác lạ trong cuộc nói chuyện tưởng như rất bình thường này, nhưng lại khôngnghĩ ra được chủ đề khác để chuyển hướng nên ngay lập tức giơ ly rượu rỗng lêntay: “Loại rượu mơ này hương vị đúng là không đến nỗi lắm, anh rót thêm cho emmột ly nữa nhé”.

Khi đã bắt đầu thì tiếp theo sau đó sẽ không thểdừng lại được. Ngồi trong gian phòng cạnh không gian trên mặt nước nho nhã và đẹpđẽ thế này, nghe tiếng sáo du dương ở phía ngoài kia rồi nhìn xuống một hồ đầyngập những hoa sen. Một chiếc bàn tròn với hai ly rượu mơ nhỏ. Diệp Tri Ngã ngậmhớp rượu trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị của loại rượu mơ vừa thanh vừathơm trong cổ họng, hai gò má bắt đầu đỏ hồng lên. Cô hai tay chắp lên má vànghiêng đầu sang nhìn phía Kiều Thận Ngôn. Nụ cười nhẹ hiện lên khuôn mặt cô giốngnhư cơn gió vừa từ trên trời rất cao kia chầm chậm giữa không trung bao la rồirơi xuống, vẫn chưa hoàn toàn rơi hẳn xuống nền đất, vẫn chưa bị bụi cát trầngian làm ô nhiễm, làm cho phai màu.

Kiều Thận Ngôn nói ba câu với cô thì hai câu rưỡiđều chứa đầy hàm ý sâu xa. Anh uống hết ly này rồi lại rót ly khác, nhìn ánh mắtcủa Diệp Tri Ngã càng lúc càng trong suốt. Người con gái này hoặc là động cơmưu mô thâm độc nham hiểm khôn lường hoặc là thật sự thuần khiết trong trắngnhư không bị chút vẩn đục xã hội nhuốm màu lên, nếu không bị hiện thực cuộc sốngvồ vập đánh ngã khiến cho sứt đầu mẻ trán thì dường như cô vẫn dùng đôi mắttrong veo của đứa trẻ con nhìn ra thế giới rộng lớn vô ngần này.

Rốt cuộc con người thực sự của cô là như thếnào? Kiều Thận Ngôn nhăn mày với tốc độ vô cùng nhanh, mục tiêu ngắm vào khóe mắtđang cười rất tươi của Diệp Tri Ngã rồi lại chuyển nhanh sang khóe môi đang cườicủa cô. Tâm lý muốn đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi này ngày một thôi thúc giụcgiã anh hơn.

Chiếc bàn tròn không lớn lắm. Anh giơ cánh taydài ra, thật nhẹ nhàng là có thể chạm được đến bàn tay phải vừa đang cầm ly rượurỗng vừa đùa nghịch của Diệp Tri Ngã. Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào mubàn tay của cô. Thứ cảm giác lạ lẫm chạm vào khiến cho bàn tay của Diệp Tri Ngãthoáng chút bất ngờ, hoang mang rụt lại ngay lập tức, khiến cho ly rượu trắngđang cầm trong tay rơi bịch xuống mặt bàn, lắc lư xoay vài vòng không thôi.

Nhưng bàn tay vừa nắm hụt ấy dường như không tỏra một chút gì ngại ngùng do dự cả, vẫn lại giơ ra phía trước, nắm thật chắc đểgiữ không cho bàn tay Diệp Tri Ngã đang tìm cách trốn tránh. Năm ngón tay khépchặt vào nhau biểu lộ thái độ cương quyết, Diệp Tri Ngã cố thử đến hai lần đềukhông tài nào rút tay ra được, cô thốt lên trong sự do dự ngại ngùng bất đắcdĩ: “Kiều, Kiều tiên sinh…”

Kiều Thận Ngôn nheo mắt nhìn Diệp Tri Ngã, giọngnói của anh vốn đã trầm, lúc này đây khi nói với cô càng trở nên trầm nhỏ hơnbao giờ hết: “Trong thang máy ngày hôm đó, anh ta gọi em là em, Em Em…”

Sắc mặt Diệp Tri Ngã trong cái nhìn chằm chằmxuyên thẳng của Kiều Thận Ngôn dần chuyển sang trắng bệch, men rượu nồng say vớikhuôn mặt ửng hồng chếch choáng men say đã biến mất, đôi môi cô thâm tím vì đãbị chính mình cắn chặt vào. m thanh cảnh báo trong phút khắc văng vẳng bên taicô, lúc được lúc mất. Ánh mắt Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm xuyên thẳng vào mắtDiệp Tri Ngã khiến cho cô không còn biết trốn đi đâu được nữa, buộc cô phải trởnên cứng rắn đối mặt với điều thật khó xử như thế này: “Bây giờ đã muộn quá rồiKiều tiên sinh ạ, em phải về nhà rồi!”

Kiều Thận Ngôn cảm giác được bàn tay cô bắt đầulạnh lên, nếu như đây không phải là biểu hiện của sự buồn chán như lạc trongcõi hư vô của con tim thì nhất định sẽ là sợ hãi, nỗi sợ hãi thật sự. Anh nhìnvào các đầu ngón tay trên bàn tay cô đều được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng. Bởi vìcông việc của cô là bác sỹ, cô không giống như những cô gái móng tay được sơnxanh đỏ màu sắc rực rỡ khác. Anh đã nhìn quá nhiều những người con gái như vậyrồi, còn cô, đôi bàn tay chất phác giản dị này cũng giống như chính chủ nhân củanó vậy, vừa cô đơn lạc lõng vừa trắng ngần thuần túy, khiến cho người đàn ôngtiếp xúc đều không cưỡng nổi ham muốn hấp tấp ôm chặt cô vào trong lòng để ôm ấp,để che chở cho cô.

Buổi tối hôm đó.

Suốt một buổi tối ngày hôm đó.

Có phải cô cũng đã vừa cô đơn lạc lõng vừa trắngngần thuần túy như vậy nằm e ấp trong lòng của Phí Văn Kiệt, để anh ta che chởcho cô, cho cô cảm giác ấm áp nóng hổi… Giây phút này trong đôi mắt cô hiện rõvẻ hoảng loạn, trong cái đêm hôm đó và trong vòng tay yêu thương che chở củangười đàn ông đó có thể lóe lên một tia sáng như thế nào?

“Tay em rất lạnhđấy”, Kiều Thận Ngôn càng nắm chặt tay cô hơn, hai bờ môi mím chặt vào nhautrong vô thức, hằn lên vết nhăn có thể nhìn thấy rõ. Bàn tay gầy yếu mỏng manhcủa Diệp Tri Ngã nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, cô không thể nào chống chọilại nổi sức mạnh của đôi bàn tay ấy được, “Lạnh rồi phải không em?”

Diệp Tri Ngã mím chặt môi dùng hết sức mình túmmạnh bàn tay lại: “Kiều tiên sinh! Anh… anh bỏ tay ra! Anh làm em đau rồi đấy!”

Kiều Thận Ngôn không còn vẻ mặt chế giễu nhạobáng như lúc nãy nữa, mà trở nên cẩn thận hơn, thái độ tôn trọng hơn. Anh hơinhăn mày lên, nói với giọng khẽ khàng dường như còn khẽ khàng hơn hẳn so với mứccó thể tưởng tượng của anh: “Em là bác sỹ, bệnh tình của của Tiểu Mẫn thì chắcem hiểu rõ hơn anh, hơn Phí Văn Kiệt rồi. Bệnh tim của nó nhất định không thể bịtái phát thêm bất cứ một lần nào nữa đâu”.

Diệp Tri Ngã nhăn vầng trán lên biểu lộ thái độbực bội khó chịu với anh: “Bỏ tay ra! Anh mà không bỏ tay em sẽ hét lên gọi ngườiđấy! Anh bỏ tay em ra mau!”

“Cả anh và em đều hiểu rất rõ, bệnh tình của TiểuMẫn không thể nào chữa trị được. Nó bây giờ giống như là đang sống theo vận maythôi, trời cho sống thêm ngày nào thì may mắn được sống thêm ngày đó. Diệp TriNgã, em nghe cho rõ đây, chỉ cần Tiểu Mẫn vẫn còn sống thì anh sẽ không tiếc hysinh tất cả để có thể bảo vệ được cho nó, để cho nó tận hưởng một cuộc sống hạnhphúc vui vẻ, bất cứ một điều gì gây nguy hại hoặc có thể làm tổn thương nó thìanh tuyệt đối không cho phép xảy ra”.

Diệp Tri Ngã cắn răng chặt vào môi: “Anh nói nhữngđiều này với em để làm gì? Em từ trước đến nay không bây giờ có ý nghĩ muốn làmhại em gái của anh cả”.

Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ lạnh nhạt: “Diệp TriNgã, em rất xinh đẹp, mà cũng còn rất trẻ trung. Em có đợi thêm vài năm nữa thìtrái tim của tên Phí Văn Kiệt đó cũng vẫn là một trái tim chết dành cho em màthôi. Tiểu Mẫn không có được may mắn như em. Thời gian sống của nó chẳng cònbao lâu nữa, nó đã thích Phí Văn Kiệt như thế rồi thì con người của Phí Văn Kiệtnhất định cũng phải thuộc về nó, có thể gọi là lừa gạt cũng được mà là diễn kịchcũng được tất, chỉ cần làm cho nó cảm thấy vui sống là tốt rồi. Sau này đến mộtngày nào đó Tiểu Mẫn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, em và hắn sẽ cótha hồ thời gian để ở bên nhau hàn huyên những kỷ niệm cũ của hai người. Nhưngmà bây giờ giờ thì không thể được! Anh không muốn dùng biện pháp cương quyết đểđối phó với em. Tốt nhất em nên có chút nhẫn nại, một chút tự giác, và hãy rờixa Phí Văn Kiệt đi”.

Diệp Tri Ngã tức giận đến mức toàn thân run lẩybẩy. Khắp người cô lúc này ngoại trừ hơi thở gấp gáp đập dồn dập vào nhau thìchỉ còn dư một chút sức lực để trợn trừng mắt phẫn nộ, lấy hết thái độ khó chịunhìn vào người đàn ông đầy nham hiểm này. Chỉ cách đây có vài phút thôi, anh tavẫn ngồi đây vui vẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện thật ôn hòa nhã nhặn với cô,thế nhưng ngay sau đó có thể thay đổi một mạch một trăm tám mươi độ biến thànhcon người khốc liệt như thế này! Khốc liệt khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợhãi.

Và còn những lời anh nói với cô nữa chứ! DiệpTri Ngã không dám tin nổi vào tai mình nữa lắc đầu nguây nguẩy, tức giận bốclên đỉnh đầu rồi cười thành tiếng: “Anh lấy quyền gì mà nói với tôi những lờinhư thế này hả? Tôi gần ai hơn tôi xa ai hơn là quyền tự do của bản thân tôi,anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi như thế?”

Tiếng cười của Kiều Thận Ngôn trở nên lạnh lẽohơn bao giờ hết: “Lấy vụ cáo trạng bệnh viện bên em làm tư cách. Diệp Tri Ngã,em có tin hay không, anh đã có biện pháp điều tra ra chân tướng sự việc buộcbên nguyên cáo phải rút đơn kiện về, thì cũng có nghĩa là anh sẽ có cách để cóthể tiếp tục vụ kiện này, cho đến khi em thân tàn danh liệt không bao giờ cònđược làm bác sỹ nữa cũng như không còn cách nào để tồn tại trong thành phố NamKinh này nữa thì anh mới chịu thôi”.

Diệp Tri Ngã lấy hơi trút ra từ hai kẽ hàm răngđang rít mạnh vào nhau tức giận nói: “Anh là đồ bỉ ổi!”

“Giống nhau cả thôi!”. Ngón tay Kiều Thận Ngônnhấn chặt lên làn da của cô, dưới làn da ấy dường như không có gì ngoài nhữngxương là xương. Cô cũng gầy gò một cách đáng thương không khác gì Tiểu Mẫn cả.“Biện pháp mà anh dùng để đối phó với người hèn hạ từ trước đến nay là hèn hạhơn cả hắn ta”.

Nước mắt Diệp Tri Ngã lăn dài xuống gò má, côgiương to đôi mắt lên nhìn cũng với mục đích là không để cho nước mắt lăn xuốnghai gò mà được. Thế nhưng đôi mắt ấy có mở to đến cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳngthể ngăn nổi những giọt nước mắt đọng trũng lại trong khóe mắt chỉ chờ chực lănxuống. Những giọt nước mắt như mưa xuân những ngày tháng ba vậy, rơi lướt quangười Kiều Thận Ngôn. Một làn khói trắng của sức sống bừng cháy rồi lại bị dậptắt ngay sau đó, có những điều không nghĩ ra lại vụt sáng lên mạnh mẽ dữ dộitrong tư tưởng, bay đến ngực rồi lướt qua đỉnh đầu xuống dưới cổ họng, rồi lạiluồn vào trong đôi mắt, cố gắng làm tan biến những điều phẫn nộ khó chịu củaanh.

Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật dài, mạnh mẽ rútngay tay ra. Bàn tay Diệp Tri Ngã bị sức mạnh của anh ghì chặt rồi nhấc ra khiếntay cô cũng bị nghiêng hẳn về một phía, chiếc ghế ngồi nặng nề đến thế chắc nịchđến thế cũng bị nghiêng đảo lung lay. Đùi cô chạm vào những điêu khắc chạm trổhoa văn màu sắc trên chân chiếc bàn gỗ đỏ, bị những vết sắc cạnh của những điêukhắc hoa văn này khía vào làn da mỏng manh khiến cô cảm thấy đau nhói, cô cắnrăng cố sức chịu đựng, đứng bật dậy bước chân chạy ra ngoài, mở toang cánh cửađang được đóng rất chặt, gắng hết sức mình chạy khỏi ngôi nhà được thiết kế đầyvẻ tinh hoa tao nhã đó.

Lúc lái xe bon bon đến nơi đây thì chẳng có cảmgiác gì cả, nhưng đến khi thật sự dùng đôi chân trần đi trên con đường rợp đầycây xanh trải dài tít tắp hai bên đường, hơn nữa lúc này lại là sáng sớm, khiếncho cô có cảm giác nơm nớp lo sợ như đang lạc vào chốn rừng hoang vắng vẻ vớinhững thứ âm thanh ma quái ghê rợn. Nước mắt của Diệp Tri Ngã bị tiếng ồn maquái kỳ dị này làm cho giật mình khiếp sợ. Cô đứng lặng lại, quay đầu nhìn vàoánh điện ấm áp trong sân vườn kia rồi lại tiếp tục sải những bước dài ra khỏikhu sân vườn đó.

Đây là một khu ngoại thành phía Đông thành phố,cụ thể là khu nào thì Diệp Tri Ngã không rõ cho lắm, nói chung là cách căn nhàcô ở rất xa. Đi được một đoạn cách sân vườn đó chừng một km đến một ngã ba, conđường có vẻ như rộng rãi hơn hẳn. Diệp Tri Ngã muốn gọi điện thoại yêu cầu taxiđến đón nhưng lại không mang ví tiền, taxi chở về nhà rồi có thể nhờ bác lái xeđợi dưới cổng một lúc cũng được. Nhưng mà lục khắp các túi quần áo cũng đềukhông sờ thấy di động nằm ở đâu. Là cô quên không đem theo hay là lúc nãy chạyvội vàng quá để bị rơi mất điện thoại chốn nào đó rồi? Cô bất lực thở một hơidài, ấm ức khó chịu rồi bực tức dâng lên cả đỉnh đầu, ngó nghiêng xung quanh đềukhông rõ đây là đâu, phương hướng như thế nào. Mỗi hướng đi ra đều có vẻ rất giốngnhau, không biết lúc cô đến đây là từ phương nào nữa.

Sau lưng có tiếng xe ô tô bấm còi. Diệp Tri Ngãquay đầu nhìn lại. Thời gian này và ở đây thì đương nhiên là chỉ có thể là xe củaKiều Thận Ngôn mà thôi. Anh lái xe tiến đến rồi dừng lại bên cạnh cô, nhấn nútkéo cánh cửa hạ xuống: “Vào trong xe, anh đưa em về nhà”.

Diệp Tri Ngã không ngừng bước những bước dài vềphía trước. Kiều Thận Ngôn vẫn kiên trì lái xe đi sát phía bên cạnh cô: “Từ đâyđi vào trong nội thành còn xa lắm đấy”.

Không thèm quan tâm, không thèm quan tâm, khôngthèm quan tâm!

Kiều Thận Ngôn nhìn dáng Diệp Tri Ngã đi bộ trênđường ngẩng cao đầu kiêu ngạo không thèm để ý gì xung quanh, anh trút một hơidài đầy vẻ rảnh rỗi nhàn hạ: “Đừng quên là anh đã cảnh cáo cho em biết rồi đó,khu này an ninh trật tự không tốt cho lắm đâu đấy”.

Cô dừng ngay lại. Xe cũng dừng ngay lại.

Kiều Thận Ngôn ngồi trên chiếc ghế lái xe, phíangoài cửa xe của chiếc ghế bên cạnh anh là Diệp Tri Ngã với mái tóc đen dài xõangang lưng, những lọn tóc thẳng bồng bềnh che đi một phần khuôn mặt của cô. Cônhìn bóng tối đen mờ trải dài bị ánh đèn phía trước xe chiếu sáng, thứ ánh sángvừa dữ dội vừa chói lóa, thứ ánh sáng có thể chiếu sáng đến tận đến vài chụcmét trong màn đêm đen mờ ảo như thế này.

Kỳ thực còn có điều gì có thể thật sự dài hơn xahơn được nữa chứ?Những giấc mơ đã thoáng qua thì cũng đều bị dập tắt hết cả rồi.Những khát vọng cháy bỏng thì cũng mất tăm cả rồi. Giống như hai hàng đèn điệntrên chiếc xe này, bất luận từ phía nguồn xe hay là lúc chuẩn bị bắt đầu đềuchiếu sáng nồng nhiệt như thế này, mãnh liệt như thế nhưng cũng chẳng thể chiếusáng được hết con đường này.

Diệp Tri Ngã thốt lên cười với chính mình, nhènhẹ lắc đầu: “Kiều tiên sinh, anh đã hiểu lầm tôi rồi, quan hệ giữa tôi và anhPhí Văn Kiệt không giống với những gì anh đã nghĩ như thế đâu, mãi mãi về saucũng không bao giờ có thể như thế được đâu… Người anh ấy hận nhất, ghét bỏ nhấtchính là tôi. Anh ấy còn muốn tôi rời xa anh ấy càng xa càng tốt, muốn hơn cảanh nữa. Anh không nhất thiết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào để đối phó vớitôi cả. Tôi biết tôi nên làm như thế nào cho đúng…”

Cô nói xong liền thở một hơi dài, nghiêng đầu lộra một nụ cười thản nhiên vô hồn. Sau đó không chút do dự suy ngẫm gì nữa mà bướcthẳng. Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào trong miệng, ngậm rất lâu cũng chẳngđể tâm tiếp tục hút nữa, mặc cho điếu thuốc cứ thế lặng lẽ cháy tàn. Những lànkhói trắng của tàn thuốc như vết bút vẽ thẳng lên không trung. Diệp Tri Ngã từngbước từng bước đi trên con đường đó, bóng dáng gầy gò, đôi chân nặng trĩu mệt mỏi.Cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn vẫn chăm chú nhìn từ phía sau cô. Nhìn thì cứnhìn đi. Cô xưa nay chẳng phải người kiên cường ý chí, cũng không hề có tham vọngbiến mình thành người kiên cường ý chí.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giục giã khiếncho Tôn Gia Linh đang say sưa trong giấc ngủ chợt tỉnh dậy. Đại tiểu thư Tôncòn trở người ôm chiếc gối thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi tiếng chuông reolên lần thứ ba thì mới bắt đầu cắn răng nghiến lợi tụt xuống khỏi giường chạyra nhấc điện thoại lên nghe: “Mấy giờ rồi hả người anh em? Nếu có việc gấp thìcũng nên gọi vào di động cho tôi chứ? Nửa đêm nửa hôm gọi điện làm phiền ngườikhác thì chỉ có ma quỷ mới bày được ra trò này thôi”.

Kiều Thận Ngôn nói cho Tôn Gia Linh biết vị tríDiệp Tri Ngã đang đứng tại đây: “Cô ấy đang đi một mình trên đường, em mau đếnđây đưa cô ấy về nhà đi”.

Tôn Gia Linh nạt anh: “Có thể như thế được haysao hả ngài đại gia, anh cãi vã với người yêu hiện tại của anh rồi lại bắt vịhôn thê ngày trước của anh là tôi đi giải quyết cho hai người là sao chứ! Anhkhông nghĩ tình cảnh này thật nực cười hay sao hả?”

“Ai bảo nhà em gần chỗ này chứ”, Kiều Thận Ngônthúc giục cô tiếp, “Trong vòng ba phút nữa mà em vẫn chưa bước chân ra khỏiphòng, hậu quả thế nào em tự chịu lấy”.

Tôn Gia Linh giẫn dỗi trút một câu “Nửa đêm gà cụctác!”, sau đó khoác áo qua loa, lấy di động và chìa khóa bước nhanh xuống tòanhà.

Mười lăm phút sau Tôn Gia Linh nhìn thấy bóngdáng Diệp Tri Ngã lững thững trên con đường rợp đầy cây xanh. Khi nhìn thấykhuôn mặt đáng yêu trong cửa kính xe, Diệp Tri Ngã vô cùng bất ngờ. Tôn GiaLinh đưa tay lên mở cánh cửa xe ra, cười và ra hiệu cho cô: “Lên đi chị”.

Diệp Tri Ngã ngồi vào trong xe của Tôn Gia Linhvà gặng hỏi: “Em, sao em lại ở khu này thế hả?”

Tôn Gia Linh khởi động xe, nhấc di động lên lắclắc về phía cô, rồi nhấn vào nút nghe, chuông vừa reo thì đầu dây bên kia đãlên tiếng luôn: “Tìm thấy cô bé lọ lem mà anh đã đánh rơi rồi đấy nhé, tốc độ rấtnhanh phải không nào!”

Diệp Tri Ngã cúi đầu lặng lẽ, hai tay đan vàonhau, lặng thinh ngồi nghe Tôn Gia Linh nói đùa vài câu với Kiều Thận Ngôntrong điện thoại rồi tắt máy luôn ngay sau đó. Tôn Gia Linh cho xe đi thẳngtrên con đường rợp đầy cây xanh, trong chớp mắt đã vào con đường hướng ra phíanội thành. Cô đưa tay che miệng đang ngáp ngắn ngáp dài và nói với Diệp TriNgã: “Bác sỹ Diệp, đã có chuyện gì thế vậy? Anh Kiều không phải là loại ngườikhông biết nâng trứng hứng hoa, nửa đêm nửa hôm lại vứt bỏ con gái người ta rakhu ngoại ô hẻo lánh thế này, việc làm thất đức như thế không giống với phongcách của anh ấy một chút nào cả à”.

Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời: “Không có đâu… làdo chị tự ý muốn xuống xe đi bộ thôi mà…”

“Chị tự ý xuống xe đi bộ, để anh ấy nửa đêm bắtem đang ngon giấc trên chiếc giường ấm áp của mình phải đi tới đây à”. Tôn GiaLinh mỉm cười đưa di động cho Diệp Tri Ngã cầm, “Có cần gọi điện cho anh ấykhông chị?Mắng anh ấy vài câu cho em hả giận một chút đi chị ạ”.

Diệp Tri Ngã khoát tay ra hiệu từ chối: “Ngạiquá, đã làm phiền đến em rồi Tôn tiểu thư, nhà chị ở đường Ninh Hải”.

“Chị đừng khách sáo như vậy!”. Tôn Gia Linh ngóqua gương chiếu hậu nhìn vào bóng chiếc xe ô tô đang chạy bám sát phía sau xecô, cảm thấy thật buồn cười, “Chúng ta đã là bạn của nhau rồi mà chị, từ sau đừngcó xưng hô bác sỹ Diệp hay Tôn tiểu thư nữa đi chị, em gọi chị là chị Diệp nhé,anh Kiều và Tiểu Mẫn thì lúc gọi em là Gia Gia, lúc thì gọi em là Tiểu Tôn, chịgọi em thế nào cũng được chị ạ”.

“Ừ”, Diệp Tri Ngã nói chuyện với Tôn Gia Linh, mộtcô gái rất vui vẻ hòa đồng, cô để ý rằng tất cả câu chuyện khi nói với cô, TônGia Linh đều cố ý đưa đẩy câu chuyện về chủ đề liên quan đến Kiều Thận Ngôn, thếnhưng cô thật sự không còn tâm trạng hay cảm xúc gì khi nhắc tới ba chữ Kiều ThậnNgôn này nữa. Cô luôn giấu mình trong bộ dạng giả vờ nói để qua chuyện choxong. Thật may vì lúc này trên đường còn vô cùng vắng vẻ nên xe chạy với tốc độrất nhanh, chẳng bao lâu đã về tới căn hộ khu chung cư của cô.

Sau khi chào tạm biệt Tôn Gia Linh, Diệp Tri Ngãtrở về nhà. Cô lúc này đã thấm mệt, đặt mình lên giường luôn, ôm chiếc gối ômvà nhắm nghiền hai mắt lại, thế nhưng sao cô không thể nào thiếp đi được. Côvùi đầu vào trong gối tự cười đầy bất lực và vô cảm, đã từ khi nào cô bị biếnthành con người khiến cho người khác phải ghét bỏ như thế chứ, đến mức khôngcòn muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa, đến mức chỉ mong sao cô tránh khỏicuộc sống của họ càng xa càng tốt. Cho nên là cô hãy rời khỏi chốn này càng xacàng tốt, đi đi và đừng quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa.

Sau khi tỉnh giấc, Diệp Tri Ngã ngồi thu dọn lạiđống hành lý đã được sắp xếp gần như xong hết thêm một lần nữa, những đồ đạc cóthể vứt đi thì đều đã vứt đi hết rồi, tất cả đồ đạc cần mang đi đã được xếp gọngàng trong hai chiếc va li làm bằng da, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đi làxong.

Mười giờ sáng, bệnh viện gọi điện vào máy bàntrong nhà Diệp Tri Ngã, quả thật đúng hệt như lời nói của Kiều Thận Ngôn, bênnguyên cáo đã rút đơn kiện về rồi, luật sư bảo hộ cho nguyên cáo cũng đã đến bệnhviện của cô giải thích về toàn bộ quá trình vụ việc, vụ kiện này được coi nhưđã chấm dứt hoàn toàn. Lãnh đạo của bệnh viện đã nói với Diệp Tri Ngã rằng họđang suy ngẫm về vấn đề có nên đâm đơn kiện lại bên nguyên cáo hay không. DiệpTri Ngã trả lời qua loa vài câu cho có lệ, đặt điện thoại xuống bàn trút mộthơi thật dài, đứng giữa phòng khách nhìn thật lâu tất cả mọi thứ trong cănphòng này, căn phòng đã sống cùng với cô suốt hai năm qua, cô cương quyết kéohai chiếc va li bằng da này rồi đi ra khỏi phòng.

Cô lái xe đến trạm đổ xăng trước, sau đó đi rakhỏi thành phố Nam Kinh theo phía Nam, hướng về đường cao tốc rẽ vàoHải Thành. Cô bỏ lại tất cả những cảm giác gọi là ấm ức, không cam chịu, khôngkhuất phục, những giọt nước mắt và những buồn đau, trong đó có cả cảm giác tộilỗi khổ sở… Tất cả cảm giác về những chuyện đã xảy ra trong thành phố này. Bắtđầu từ giây phút này đây cô sẽ không bao giờ hỏi gì thêm hay nghĩ ngợi về nó nữa.Bắt đầu từ khoảnh khắc này đây cô sẽ cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc vui vẻ chochính bản thân mình.

Cảnh vật bên ngoài xe như đang bay lượn giữakhông trung và lùi dần về phía sau. Lúc này vừa đúng là giữa trưa, ánh mặt trờivào thời kỳ đầu đông chiếu sáng ấm áp. Một người con gái lái xe chạy trên conđường cao tốc bằng phẳng không chút gồ ghề hay khúc khuỷu, quanh co. Diệp TriNgã vừa lái vừa cất lời hát vang theo giai điệu trong bài hát bật trong xe.

“Khi anh hôn nhẹ vào vầng trán của em, em bỗngnhiên òa lên khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN