Khi tình yêu được đáp lại.
Chương II: Anh trai.
-Đây là đâu?
Tôi cố gắng dồn tất cả tâm trí lơ đãng về giấc mơ kia vào xung quanh, một dự cảm nào đó loé qua.
Một căn phòng lớn có tông màu tối, sang trọng, đầy đủ nội thất, tinh tế và hoàn hảo chính là cụm từ phù hợp nhất, cũng như chính xác nhất cho chính nó.
-Đảo Ireland ở Anh.
Thiên đặt chiếc cốc nước nóng còn bốc khói trắng nghi ngút chả biết lấy ở đâu mà từ tốn nói, có chút xa lạ.
-Đảo Ireland?! Sao tôi lại ở đây.
Không thể nào, nơi này cách chỗ đó..
Khuôn mặt tôi ngưng đọng lại, hai tay nắm chặt, mắt dăm dăm về một phía.
-Hoàn toàn không thể tưởng tượng được sao? Quý cô?
Thiên hơi nâng miệng, đón nhận ánh mắt có phần khác lạ của tôi.
Cả người tỏa ra ánh sáng mị hoặc mê người.
Mọi hành động của người này..
-Tôi muốn gặp Thiên.
Cả người phía trước cứng đờ trong chốc lát.
-Thật không ngờ.
Giọng nói của người kia rất đẹp, rất hoàn mỹ, người như vậy..
Trong ký ức về một tháng vụt qua thoảng như giấc mộng đấy, không có nửa điểm tương đồng.
-Nói gì đi chứ. Em trai yêu quý của tôi.
Ngoài cửa lại xuất hiện thêm một thân ảnh khác.
-An.
Tôi gượng cười nhạt, vẻ mặt trầm lặng, không lên tiếng.
-An, đây là anh trai tôi, tên tiếng Anh của anh ấy là Luke. Còn tiếng Trung là Tử Sáng. Cậu có thể gọi là Tiểu Sáng. Chúng tôi là song bào.
Thiên.
-Thứ tôi muốn biết không phải chuyện này.
Một khuôn mặt suy nhược, xinh đẹp thoáng lo lắng, làm run động quả tim tôi giống một liều thuốc đắng yêu thích không rời đang dần dần ngặm nhấm tế bào lý trí đang sắp chạm đến cực hạn của bản thân.
-Tại sao tôi ở đây? Tôi muốn một lời giải thích từ cậu đấy Thiên ạ.
Nhẫn lại sự tức giận trong câu nói, tôi đưa ra một ánh mắt cong cong.
-Việc này nói ra khá dài dòng. Chúng ta có thể giải thích mọi thứ trong bữa ăn tối, được chứ? Cô đã hôn mê cũng lâu, chắc cũng thấy đói nhỉ! Bữa tối cũng sắp xong rồi, cô đợi vài phút nữa nhé!
Tử Sáng lôi Thiên còn rối rắm ra khỏi phòng, lịch sự nói.
-Vậy làm phiền anh nhiều rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng là một người ngoài.
Tử Sáng gật đầu ôn hoà rồi đóng cửa lại.
Căn phòng quay trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Tôi ngồi bệt xuống.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh mà tôi lại không có thời gian để chấp nhận nó.
Sàn lạnh ngắt bao bọc tâm run rẩy theo nhịp thở hỗn loạn. Cảm giác bất lực như lần đấy hiện về.
Cái lần mà bản thân không bao giờ muốn nhớ.
Vẫn là..
Quên đi.
iiiiii. /chọn khởi đầu hay kết thúc/
Bữa tối là một bàn ăn hấp dẫn với các món Châu Âu.
Tử Sáng nho nhã kéo ghế ra cho tôi, môi vẫn cười, chẳng qua y đã thay một bộ quần áo xám thoải mái hơn bộ vét đen lúc nãy, nhìn thật sự rất mê người.
-Thiên đâu vậy?
Hình như, Tử Sáng định nói gì đó nhưng cuối cùng câu nói ra với tôi lại là.
-Để tôi gọi nó.
.
Từ lúc, Tử Sáng đi đến bây giờ đã quá mười phút rồi.
Cảm giác đấy lại xuất hiện.
Cứ như lúc trước.
Bất an.
“Bụp!!”
Tiếng động từ phía Tử Sáng đã rời khỏi.
Tôi mím môi, nhẹ nhàng đi đến gần đấy, cả người căng thẳng.
-Thiên. Người đó không phải. Đừng cố chấp nữa. Đừng để mắc sai lầm thêm một lần, trước kia, đã quá đủ rồi.
Bóng người hắt lên rèm cửa bởi ánh trăng nhàn nhạt nói với người kia.
Là sao?
Sai lầm gì?
Ai không phải?
Tôi hỗn lộn trong đống câu hỏi này.
Tôi không biết những gì đang diễn ra nhưng tôi phải rời khỏi đây.
Cả Thiên và Tử Sáng đều không đơn giản.
.
Người tôi tin chắc là Thiên, ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, di mạnh rồi bỏ lại một hờ hững tuyệt tình.
-Đêm nay, không cần phải tìm em đâu. Anh trai.
Tôi nghiêng người nhìn qua tấm rèm, bóng dáng ấy, bóng dáng từng khiến tôi u mê trong thứ tình ngu xuẩn này.
Cảm giác phức tạp ẩn hiện.
-Bữa tối này, xem ra chỉ có tôi và cô nhỉ? Cô An.
Tử Sáng thong thả bước lại gần, cả người thoang thoảng một mùi hương dìu dịu thanh mát của nhãn hiệu tôi ưa thích.
Tôi hơi co đồng tử nhìn y, cố nén xúc động tức giận muốn đập tan bộ mặt cười kia để xem bản chất thật sự kia đáng sợ đến nhường nào nhưng cuối cùng vẫn là hoà nhã nở nụ cười hoàn mỹ.
-Có thể cho tôi mượn điện thoại không?
Làn da trắng của người Anh làm nổi bật tông đen tinh xảo của điện thoại.
Phiên bản giới hạn.
.
“Chuyến bay đến Trung Quốc sẽ không có trong vòng một tuần nên sẽ khó đề về đấy. An yêu quý của tớ.”
Tôi đờ đẫn một lúc, đi vòng vòng trên sàn nhà.
-Vậy thì những chuyến bay khác thì sao?
Tử Sáng ngồi lên ghế, ung dung ăn, mắt vẫn luôn rũ mi dài xinh đẹp. Mỗi động tác, mỗi cử chỉ của y đều hoàn hảo, thanh tao giống như mọi thứ mà y có.
“Không có khả năng đâu. Ít nhất cũng phải năm hoặc sáu ngày gì đó.”
Tôi im lặng.
-Cô An có thể ở lại đây mà?
Hai chúng tôi đối mắt, y không hề trốn tránh ánh mắt nghi ngờ của tôi.
-Thế thì làm phiền anh quá Luke.
Tôi thẳng thắn từ chối lời đề nghị này, dù sao đi nữa tôi vẫn cảm thấy bất tiện.
-Không cần lo lắng. Đằng nào thằng Tim nó cũng sẽ không về trong tuần này.
Tử Sáng đặt dĩa và dao gọn gàng lên giấy ăn.
-Tim là ai vậy?
Tim?
Chẳng lẽ là một người em trai khác?
-Là tên tiếng Anh của Thiên.
Tôi khẽ bật cười.
Thiên – Tim sao?
-Ồ, nhưng ý tôi không phải thế.
Tử Sáng lau lau tay bằng chiếc khăn trắng, khi nó thật sự đã gọn gàng trên mặt bàn, y mới từ tốn nói.
-Tôi rất ít khi ở nhà.
Nếu quả thực lần này mà tôi còn từ chối nữa thì không ổn, người ta cũng đã nói vậy rồi.
-Vậy tôi sẽ ở đây trong năm ngày tới. Mong anh không cảm thấy phiền hà.
Khoé mắt tôi cong lên.
-Đương nhiên là không rồi. Cô An.
Cô An. Cô An.
Anh ta cũng quá lịch sự rồi.
-Anh cứ gọi tôi là An là được. Không cần phải nói như thế đâu.
Ánh mắt y hơi lay động một lát.
-Vậy tôi sẽ gọi là An.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!