Khi tôi là con gái? - CHƯƠNG 12: Bệnh viện thật đông vui
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Khi tôi là con gái?


CHƯƠNG 12: Bệnh viện thật đông vui


– Cậu là An Vũ…
– Chào
– Cậu thật sự là An Vũ
Nó nhẹ gật đầu rồi tìm đến hàng ghế mà chầm chậm ngồi xuống. Lê Thái vẫn nhìn nó khó hiểu.
– Đừng nhìn tôi nữa, ngồi đi.
Không khí căng thẳng bỗng dưng xuất hiện.
– An Nhiên là bạn gái của cậu?
Câu hỏi đột ngột của Lê Thái làm nó bàng hoàng lại có chút buồn cười.
– Haha, sao lại hỏi như thế? Khụ
Nó không kìm được cảm xúc mà bật cười thành tiếng. Cười xong nó thấy hơi ân hận, bởi cái eo tự dưng phản chủ đau lên từng cơn.
– Ừm…
Lê Thái để hờ tay lên lưng nó, nhưng lại không dám chạm vào.
– Tôi có theo dõi facebook của cậu, cậu từng đăng hình An Nhiên…
– Tôi…
Nó lục lại kí ức mơ hồ của mình. Nó từng đăng hình An Nhiên sao? Hình An Nhiên?
– Aaaa, tấm hình đại diện…haizz con bé là em họ tôi. Tôi, Phùng An Vũ, Phùng An Nhiên.
Nó chỉ vào phòng cấp cứu.
– Tôi có đăng cap là người yêu của tôi, con bé giận tôi mấy hôm luôn. Haizz, mong là nó bình an…
– Vậy ra tôi hiểu lầm cô ấy…
Sau một khoảng lặng giữa đôi bên, Lê Thái phá vỡ không khí bằng một câu nó khó hiểu.
……………………………
Vậy là An Nhiên đã qua cơn nguy kịch. Phùng An Vũ lại trở lại là chính mình. Nếu An Nhiên tỉnh lại, mọi thứ lại về đúng với quy đạo. Không còn đối mặt với những lo sợ nữa, cậu chỉ nghĩ rồi cảm thấy sung sướng.
Lê Thái ngất đi cũng đã một đêm, nhưng vì không biết cách liên lạc với người nhà nên cậu đành nhờ giáo viên chủ nhiệm.
– Này…
– Mẹ làm con giật mình.
– Tại ai đang mải mê ngắm trai kìa…
– Hứ, mẹ xem con mẹ chưa đủ đẹp sao?
Cậu lằm bằm phản bác chuyện mẹ khen Lê Thái đẹp trai, còn nhìn nó lại bỉu môi.
Mặc dù cũng là bệnh nhân nhưng so với hai con người nằm ì trên giường bệnh thì cậu cảm thấy mình dồi dào sinh lực ghê gớm. Cậu hết ngồi bên giường An Nhiên để cầu Phật, lại chạy qua bên giường Thái để cầu Chúa. Cậu mong cả hai mau mau tỉnh lại để cậu dẹp hết được bao nhiêu cái tò mò về tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Cậu đang nhìn ngắm Lê Thái, rồi chê lấy chê để cậu ta không đẹp bằng mình thì con người xuất hiện ngay trước cửa phòng làm nó sực tỉnh. Trình Kha…
Trình Kha không đi một mình, bên cạnh cậu là một người phụ nữ trạc tuổi mẹ nó, nhưng vóc dáng mảnh mai, da trắng nổi bật trông “sang” và rất “thần thái” nha.
Cậu gật đầu chào.
– Bác là mẹ của cậu ấy ạ?
– …
Người đó chỉ gật đầu rồi tiến tới bên giường bệnh của Lê Thái.
– Mẹ, anh con bị thương không nặng lắm. Mẹ không cần phải lo.
– Được rồi, về thôi.
Câu nói của mẹ Lê Thái làm nó lạnh cả người. Người mẹ này có thật đã mang cái thái suốt 9 tháng không vậy, sao vô tình quá. Cậu ái ngại nhìn Lê Thái. Tên này dù với cậu cũng đâu tốt lành gì mấy, thế mà lúc này lại thấy xót xa. Ít nhất khi nó tỉnh lại, có bố, có mẹ để nó có thể làm nũng, có bờ vai để trút bỏ nỗi đau cơ mà.
– Bác không thể ở lại với cậu ấy một lát sao?
– ….
– Đêm qua, không biết cậu ấy bị ác mộng gì, đã gọi mẹ suốt…Cháu hi vọng bác sẽ đến. Nhưng mà bây giờ, bác thật sự phải đi sao?
– Tôi ép đánh nhau để bị thương?
Ánh mắt đó nhìn cậu tràn những căm phẫn. Bà ta vẫn rời đi, bước chân nhẹ nhàng, lưng thẳng tắp như chẳng có gì nơi đây khiến bà ta tiếc nuối.
Trình Kha vẫn đứng một chỗ từ lúc vào và nhìn An Nhiên. Từ góc nhìn của cậu, ánh mắt đó đâu có yêu thương gì, lại có chút vui vẻ như được toại nguyện. Nó lắc đầu liên hồi. Rồi nó nhớ Trình Kha cũng gọi người đó là mẹ. Hai người này là anh em ruột?
Nó thấy mình bị xoay nhanh đến chóng mặt. Nó cần hít nhiều oxi một chút.
– Cậu là ai?
– Anh họ An Nhiên, Phùng An Vũ.
– Chưa nghe cô ấy nhắc đến bao giờ. Chào anh.
Cậu ta cúi nhẹ đầu. Cái sự lễ phép này thật không thoải mái. Cậu vắt chân lên ghế.
– Bằng tuổi.
– À…Chưa gặp ở trường nhỉ?
Trình Kha quan sát cậu cẩn thận.
– Tôi không học cùng trường với các cậu. Mà này, anh em ruột hả?
Nó chỉ tay giữa Trình Kha và Lê Thái và nhận được một cái đồng tình.
Hình như cậu ta cũng không tha thiết ở lại là mấy. Sau đó liền rời đi. Nó bĩu môi cho cô em gái, em chọn sai người rồi!
………………………………………………
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN