Vài ngày nữa Kinh Hồng sẽ phải tới Trùng Khánh để tham gia một sự kiện cực kỳ quan trọng, đó là Triển lãm sản phẩm thông minh Quốc tế Trung Quốc, gọi tắt là “Smart Expo”.
Smart Expo được phối hợp tổ chức bởi Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, Viện Kỹ thuật Trung Quốc, Cơ quan Quản lý Không gian Mạng Internet Trung Quốc, Viện Khoa học Trung Quốc, Viện Kỹ thuật Trung Quốc và hơn mười bộ ban ngành và ủy ban, các đối tác bao gồm Bộ Thương mại và Công nghiệp Singapore và các cơ quan chính phủ khác từ nhiều quốc gia, năm nay là năm đầu tiên.
Lần này không phải hội thảo mà là trade show*, tập trung vào triển lãm và bán hàng, ngoài ra còn có hội nghị, diễn đàn cùng với thử thách thi đấu lái xe tự động, giải đấu đua xe không người lái và các cuộc thi khác.
*Hội chợ thương mại hay triển lãm thương mại là hoạt động xúc tiến thương mại được thực hiện tập trung trong một thời gian và tại một địa điểm nhất định để thương nhân trưng bày, giới thiệu hàng hoá, dịch vụ nhằm mục đích thúc đẩy, tìm kiếm cơ hội giao kết hợp đồng mua bán hàng hoá, hợp đồng dịch vụ.
Phía chính phủ hi vọng Smart Expo có thể đưa các sản phẩm thông minh của Trung Quốc ra nước ngoài và hướng ra thế giới, vì vậy Smart Expo lần này sẽ áp dụng hình thức ký kết tập trung đối với các dự án lớn và tổ chức luôn lễ ký kết tập trung.
Giám đốc bộ phận marketing của Oceanwide đã dẫn theo nhóm cấp dưới ưu tú của mình đi dựng gian triển lãm từ sớm. Tại Smart Expo, gian hàng của Tập đoàn Oceanwide được đặt ở chính giữa và ở ngay bên cạnh Tập đoàn Thanh Huy. Gian triển lãm có diện tích rất lớn và trang trí cực kỳ hoành tráng. Trưởng nhóm phát triển trí tuệ nhân tạo và nhóm phát triển điện toán đám mây đã xuất phát từ tối qua, đồng hành còn có hai nhóm lớn gồm SVP* của bộ phận tiếp thị, SVP của bộ phận bán hàng, SVP của bộ phận khách hàng chính, SVP các chi nhánh tại Hồng Kông, Macao, Đài Loan và quốc tế cùng với rất nhiều cá nhân gồm cả SVP và văn phòng phụ trách sản phẩm tham gia triển lãm. Tất nhiên quản lý sản phẩm, quản lý front-end và quản lý back-end của sản phẩm đều có mặt, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm giải thích các điểm cốt lõi của từng sản phẩm và trả lời các thắc mắc của khách hàng tại gian hàng. Còn trong bộ phận bán hàng, những cá nhân ưu tú của bộ phận khách hàng lớn và bộ phận quốc tế sẽ chịu trách nhiệm chính về việc kết nối và liên lạc.
*SVP (Senior Vice President) là một chức vụ quan trọng trong các công ty và tổ chức lớn, thường được đặt dưới chức vụ CEO hoặc Chủ tịch. Người đảm nhận chức vụ này có trách nhiệm quản lý và điều hành các hoạt động chiến lược của công ty. SVP là một chức vụ đầy thách thức, nhưng đồng thời cũng mang lại cơ hội phát triển sự nghiệp cho những ai có kinh nghiệm và tài năng lãnh đạo.
Oceanwide quá lớn.
Hai người xuất phát cuối cùng là Kinh Hồng và trợ lý của anh.
Lần này Kinh Hồng sẽ chỉ có một bài phát biểu nhỏ tại phiên toàn thể, sau đó sẽ xem sản phẩm trưng bày của các công ty khác, xem xét tình hình ký hợp đồng của công ty mình và cuối cùng sẽ tham gia lễ ký kết, lịch trình khá nhẹ nhàng.
Trong phòng chờ thương gia ở sân bay thủ đô, Kinh Hồng đang chờ thông báo lên máy bay.
Chuyến bay cất cánh lúc sáu giờ tối và hạ cánh xuống Trùng Khánh vào khoảng chín giờ tối, anh thức dậy vừa kịp giờ để tham dự diễn đàn chính vào sáng hôm sau.
Kinh Hồng ngồi trên một chiếc sofa đơn dựa vào cửa sổ, vắt tréo chân đọc báo cáo.
Giữa chừng có hai người đi qua, Kinh Hồng ngước mắt lên nhìn thì vừa khéo va vào ánh mắt của Chu Sưởng.
Chu Sưởng khẽ gật đầu, Kinh Hồng cũng gật đầu coi như chào hỏi, anh thầm nghĩ khả năng cao hắn cũng bay cùng chuyến với mình.
Sau khi chào hỏi, Kinh Hồng lại quay về với tập tài liệu trong tay, khóe mắt thoáng thấy bóng Chu Sưởng đi ra sau mình, chẳng biết ngồi ở hàng ghế nào nhưng bầu không khí cũng đã yên tĩnh trở lại.
Kinh Hồng vẫn luôn chờ thông báo lên máy bay, nhưng đến một lúc nào đó, anh không khỏi cảm thấy dường như thời gian chờ có hơi dài.
Chẳng bao lâu sau, cảm giác của Kinh Hồng đã lại được chứng thực là chính xác. Loa phát thanh tại sân bay thông báo vì do có vấn đề trong khâu kiểm tra theo quy trình trước khi bay nên giờ khởi hành của chuyến bay 2704 của China Southern Airlines* sẽ bị lùi lại, chưa xác định thời gian cất cánh.
*China Southern Airlines là hãng hàng không lớn nhất ở Trung Quốc xét về quy mô đội bay cũng như số lượng hành khách vận chuyển. Đồng thời đây cũng là hãng hàng không đứng đầu trong khu vực châu Á về quy mô đội bay.
Nhân viên khai thác mặt đất* trong phòng chờ thương gia lại tới thông báo lần nữa cho Kinh Hồng.
*Khai thác mặt đất là một quá trình trong dịch vụ hàng không bao gồm tất cả các hoạt động vận hành máy móc và con người phục vụ cho máy bay khi đang ở dưới mặt đất và phải tuân thủ các yêu cầu trong khai thác hàng không.
“…” Kinh Hồng suy nghĩ một lát rồi gọi trợ lý Đàm Khiêm qua hỏi nhân viên phục vụ của phòng chờ thương gia xem có thể đổi sang chuyến bay gần nhất hay không, anh không muốn đợi thêm nữa.
Bắc Kinh không phải là trụ sở của China Southern Airlines, trong tình huống này dù là bảo trì hay điều phối cũng rất bất tiện và có thể mất rất nhiều thời gian.
Trợ lý làm theo lời anh.
Một lát sau, nhân viên đi tới nói với trợ lý của Kinh Hồng, “Có một số chuyến bay tiếp theo, nhưng hạng thương gia và hạng phổ thông đều đã hết chỗ, tuy vậy vẫn còn một vài chỗ trên chuyến bay của hãng Hàng không Tứ Xuyên lúc mười giờ mười lăm phút, thời gian hạ cánh là một rưỡi đêm.”
“Mười giờ mười lăm?” Kinh Hồng nhìn đồng hồ, “Phải chờ gần bốn tiếng nữa?” Anh ngước mắt lên để lộ ra lòng trắng dưới con ngươi.
Nhân viên không tỏ ra bối rối mà chỉ bĩnh tĩnh trả lời, “Vâng.”
Kinh Hồng gật đầu, “Được, cảm ơn. Để tôi nghĩ thêm.”
Nhân viên phục vụ đáp, “Vâng thưa anh.”
Nhân viên kia đi rồi, Kinh Hồng đóng tập tài liệu lại, tay phải gõ lên tay vịn ghế sofa.
Và ngay khi Kinh Hồng đang do dự, anh nghe thấy có giọng nam ôn hòa vang lên bên tai, “Giám đốc Kinh.”
“…?” Kinh Hồng quay sang thì thấy người đi tới là trợ lý của Chu Sưởng.
“Giám đốc Kinh,” Trợ lý của Chu Sưởng cúi người nói, “giám đốc Chu hỏi anh có muốn đi cùng chúng tôi không? Máy bay riêng của giám đốc Chu đã đăng ký đường bay nội địa tới Trùng Khánh và có thể khởi hành luôn. Giám đốc Chu hỏi anh có muốn đi cùng không?”
“…” Kinh Hồng quay đầu liếc nhìn, Chu Sưởng đang ngồi trên một chiếc sofa màu be đằng sau, thấy Kinh Hồng nhìn sang thì lịch sự mỉm cười.
Kinh Hồng quay lại, cân nhắc một lúc rồi cuối cùng vẫn nói với trợ lý kia, “Được, làm phiền giám đốc Chu rồi.” Nhỡ đâu chuyến bay sau lại gặp trục trặc nữa thì anh sẽ bị trễ hẳn.
Trợ lý gật đầu rồi nói với Kinh Hồng, “Năm phút sau chúng ta sẽ xuất phát.”
“Được.”
Kinh Hồng lật thêm vài trang tài liệu thì cảm giác có một bàn tay to lớn nhéo nhéo bên vai phải của mình, rồi sau đó là giọng nói quen thuộc mang theo sức hấp dẫn vang lên bên tai anh, “Giám đốc Kinh… đi Trùng Khánh thôi.”
Tai ngứa quá.
Kinh Hồng không ngờ Chu Sưởng lại đích thân tới.
Anh đưa tập tài liệu trong tay cho Đàm Khiêm rồi đứng dậy đuổi theo Chu Sưởng đang cố ý bước thật chậm. Chu Sưởng đút một tay trong túi quần, tay kia cầm điện thoại, có vẻ hắn như đang đọc email.
Thế nên Kinh Hồng im lặng đi theo.
Đến khi Chu Sưởng dẫn Kinh Hồng đi tới sảnh của sân bay thì tài xế của Chu Sưởng đã vòng lại.
Kinh Hồng giương mắt nhìn, à ha, lại một chiếc Rolls-Royce nữa.
Cái Rolls-Royce kia cho Chris Wells rồi, giờ là chiếc khác.
Chẳng biết ai sẽ là nhân viên may mắn được nhận chìa khóa của chiếc Rolls-Royce tiếp theo đây.
Chu Sưởng và Kinh Hồng cùng ngồi vào ghế sau của xe Rolls-Royce.
Chu Sưởng đã cất điện thoại, cửa xe vừa đóng lại là hắn lập tức nhoẻn cười, “May mà đã đăng ký tuyến hàng không nội địa.”
Kinh Hồng cũng cười hỏi, “Vậy sao lại chuyển sang hàng không dân dụng?”
Ngón tay của Chu Sưởng gõ lên bảng điều khiển cạnh cửa xe, hắn nói, “Tôi đọc tin tức thấy đêm qua có máy bay tư nhân rơi ở Las Vegas, tôi sợ chết khiếp ấy.”
“…” Kinh Hồng hoàn toàn không đoán được câu này là thật hay giả, vì vậy anh đành im lặng.
“Nhưng mà giờ cũng hết cách rồi.” Chu Sưởng lại nhếch khóe môi, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Kinh Hồng, “Giờ giám đốc Kinh có còn dám đi không? Nếu chết thì cùng chết.”
“Đi chứ.” Kinh Hồng cảm thấy người bên cạnh mình thật sự không đứng đắn, anh cũng gài dây an toàn rồi đáp lại Chu Sưởng, “Tôi tin giám đốc Chu không xui xẻo đến vậy đâu, và tôi cũng không xui xẻo như vậy.”
“Tất nhiên rồi.” Chu Sưởng cũng đùa theo, “giám đốc Kinh là rồng là phượng, là người được ông trời quan tâm cơ mà.”
Bầu không khí giữa hai người hoàn toàn không có vẻ căng thẳng giương cung bạt kiếm khi mà “một người thì liên tục từ chối khoản đầu tư của người kia vào Feichi, mà người kia thì nhất quyết phải đầu tư bằng được”.
Chẳng bao lâu sau đã tới sân bay dành cho máy bay tư nhân.
Kiểm tra an ninh xong, Kinh Hồng nhìn ra xa về phía sân bay, anh chợt nói, “Bành Chính đã ở đây rồi.” Bành Chính là CEO của Hành Viễn một trong Big 4. Kinh Hồng nhận ra lúc này máy bay riêng của ông ta đang đậu ở vị trí đầu tiên bên trái.
Thực ra Kinh Hải Bình và Kinh Hồng cũng có máy bay riêng, nhưng nếu có chuyến bay thẳng thì Kinh Hồng thường sẽ bay hàng không dân dụng, quá trình bay ổn định hơn một chút, vì vậy đương nhiên Kinh Hồng biết nếu anh không bay thì những chiếc máy bay đó sẽ nằm ở chỗ công ty quản lý được ủy thác. Việc máy bay đậu ở đây có nghĩa là Bành Chính cũng sẽ bay vào tối nay. Kinh Hồng đã đọc danh sách khách mời của Smart Expo, Bành Chính cũng sẽ tham dự.
Chu Sưởng biết thực ra thì mối quan hệ giữa hai cha con Kinh Hồng với bên Hành Viễn tốt hơn Thanh Huy, chẳng biết là thật lòng hay không, hắn lại hỏi Kinh Hồng, “Vậy giám đốc Kinh đi cùng ông ấy à?”
Kinh Hồng thật sự không hiểu rõ ý của Chu Sưởng, anh nhìn sang và nói, “Bành Chính có mời tôi đâu.”
Chu Sưởng lại xác nhận thêm một lần, “Vậy vẫn đi với tôi phải không?”
Kinh Hồng dừng bước, mỉa mai rằng, “Chẳng nhẽ… giám đốc Chu đổi ý à?”
“Oan cho tôi quá.” Chu Sưởng mỉm cười, “Tôi chỉ sợ giám đốc Kinh đổi ý thôi.”
Máy bay riêng của Chu Sưởng là chiếc Gulfstream G650, mẫu mã mới được Cục Hàng không Dân dụng Trung Quốc cấp phép bay vào đầu năm ngoái, có vẻ như chiếc trước đó thuộc sở hữu của Chu Bất Quần đã bị loại bỏ.
Kinh Hồng lại nhớ đến lời đánh giá của Kinh Hải Bình về hai bố con nhà họ Chu, “Giống nhau như đúc, xa hoa dâm dật”.
Kinh Hồng ngẫm nghĩ, hẳn là mình nên báo cáo với Kinh Hải Bình vào lần gặp tiếp theo, rằng Chu Sưởng không những đổi xe mà còn đổi cả máy bay.
Không gian bên trong của Gulfstream 650 là lớn nhất trong số các máy bay thương gia cùng hạng. Kinh Hồng nhìn lướt qua thì thấy cửa phòng đóng kín, thường thì bên trong sẽ có giường đôi và một chiếc TV LED. Bên ngoài là bốn chiếc sofa đơn cùng màu be với bàn gỗ. Có một khoang dùng để họp chứa được sáu người giữa ghế sofa đơn và phòng riêng.
Chu Sưởng nói, “Cứ tự nhiên nhé.”
“Cảm ơn.” Kinh Hồng cũng không khách sáo, anh tìm một ghế sofa đơn gần cửa sổ và gọi trợ lý Đàm Khiêm đến ngồi đối diện mình, hai người dùng chung một chiếc bàn.
Khu vực này chỉ có tổng cộng bốn chỗ ngồi, vậy nên chỗ của Chu Sưởng cách chỗ của Kinh Hồng một lối đi.
Sắp xếp thế này là hợp lý nhất, hoặc phải nói là cách hợp lý duy nhất, hai sếp quay mặt về hướng máy bay di chuyển còn hai trợ lý thì quay lưng lại.
Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng chưa thân thiết đến mức có thể ngồi đối diện và tán gẫu với nhau. Hôm nay Kinh Hồng quá giang Chu Sưởng tới Trùng Khánh, lối đi của Gulfstream 650 không quá chật, hai người ai làm việc người đó suốt chuyến đi, đợi đến trước khi xuống khỏi máy bay thì nói chuyện đôi câu rồi chào tạm biệt, như vậy rất ổn.
Sau khi những người khác đã sẵn sàng, chiếc máy bay tư nhân lập tức cất cánh.
Máy bay được lắp đặt thiết bị kiểm soát áp suất nên áp suất bên trong và bên ngoài cabin đồng nhất với nhau, hành khách sẽ không cảm thấy khó chịu khi máy bay cất cánh.
Máy bay tiến vào trạng thái tương đối ổn định sau hơn mười phút, Kinh Hồng vốn định tiếp tục đọc bản kế hoạch lúc nãy, nhưng khi cầm lên lại nghĩ một lát rồi từ bỏ ý định.
Nhỡ đâu máy bay riêng của Chu Sưởng có camera hay gì đó thì sao? Bản kế hoạch này cần được giữ bí mật.
Thế là Kinh Hồng lại nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên mặt bàn, khoanh tay lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Sưởng ngẩng lên hỏi, “Giám đốc Kinh không làm việc nữa à à?”
“Không.” Kinh Hồng nhìn xuống từ cửa sổ, “Mây tối nay rất đẹp.”
Thực ra Kinh Hồng chẳng hề là dạng người lãng mạn, câu này chỉ thuần túy là lấy cớ.
Chu Sưởng nghe xong cũng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, sau đó cũng đóng tập tài liệu trên đùi lại rồi ném lên bàn. Hắn nói, “Nếu vậy thì tôi cũng không làm nữa.”
Lúc này ngoài cửa sổ đang là hoàng hôn.
Từng áng mây đều nhuốm màu cam đỏ, mây dưới chân nhẹ nhàng cuộn lên, máy bay như đang lướt trên cánh đồng bông mềm mại trong ánh ban mai. Vầng dương tròn vành vạnh ở ngay phía chân trời, hai luồng sáng vàng trải rộng về hai phía, bên trên sắc vàng ấy là màu lam đậm, bên dưới là màu vàng tươi sáng ngời. Rẽ mây nhìn xuống qua kẽ hở, mặt đất tựa như một bức tranh khổng lồ, từng mảng miếng đều bừng bừng sức sống, trải dài ra vô tận.
Tất cả mọi thứ đều có màu cam dưới ánh hoàng hôn lúc này, kể cả khuôn mặt của Kinh Hồng bên cửa sổ.
Chu Sưởng lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt Kinh Hồng đang ánh lên một màu ấm áp.
Chạng vạng tựa như những hạt châu im lặng đang nóng lòng chờ con người nhặt lên.
Đương nhiên Kinh Hồng đã nhận ra, anh lặng lẽ hỏi, “?”
Chu Sưởng nhoẻn cười, “Da của giám đốc Kinh trắng như đèn tuýp ấy.”
Kinh Hồng, “…” So sánh kiểu quái gì thế.
Chu Sưởng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói, “Hồi ở Mỹ tôi từng làm cố vấn, đi công tác rất nhiều.”
Kinh Hồng bị thu hút sự chú ý.
Chu Sưởng kể tiếp, “Có một lần máy bay chuẩn bị cất cánh thì có một người đàn ông da màu trong cabin đột nhiên ôm mặt, máu me be bét, hẳn là có vấn đề về tâm thần. Nhân viên phi hành đoàn bắt đầu lo sợ người đó là phần tử khủng bố nên đã yêu cầu máy bay hạ cánh rồi lập tức kiểm tra máy bay. Quá trình kiểm tra mất tổng cộng hơn bốn tiếng, đó là lần đầu tiên tôi phải qua đêm ở khách sạn sân bay.”
Chu Sưởng nói xong thì chuyển tầm mắt về, ánh nhìn của hai người lại chạm vào nhau.
“Nói vậy thì…” Kinh Hồng cũng kể lại trải nghiệm “delay” của mình với trợ lý Đàm Khiêm, đương nhiên còn với cả nhóm Chu Sưởng ở bên kia, anh nói, “Có một lần tôi ở Argentina, máy bay đã cất cánh rồi nhưng tự nhiên lại va phải một con chim, nghe bảo cửa sổ còn bị nứt nên máy bay lập tức hạ cánh, cũng bị hoãn mất mấy tiếng.”
Chu Sưởng, “Nguy hiểm quá.”
“Bình thường.” Ánh mắt hai người lại va nhau, Kinh Hồng nói với Chu Sưởng, “Cũng nhờ lần đó tôi mới biết “va phải chim” là chuyện thường xuyên xảy ra khi cất cánh và hạ cánh đối với máy bay chở khách thể tích lớn, có thể lập tức sắp xếp hạ cánh.”
Chu Sưởng gật đầu, “Ra là vậy.”
Một lát sau, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng, “Hai người ăn tối chưa? Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị chút gì nhé?” Trên máy bay có một phòng bếp.
“Không cần đâu.” Kinh Hồng đáp lời Chu Sưởng, “Trước khi lên máy bay hai chúng tôi đã ăn một ít rồi, giờ không đói.”
“Vậy uống gì đó đi?” Chu Sưởng lại hỏi, “Tôi có ít rượu ngon ở đây, không biết giám đốc Kinh có quen uống không.”
“Không cần phiền vậy đâu.” Kinh Hồng nói, “Nước đá là được rồi, cảm ơn.”
Chu Sưởng lại hỏi trợ lý của Kinh Hồng, “Trợ lý Đàm thì sao?”
Đàm Khiêm nói, “Cũng nước đá ạ, cảm ơn giám đốc Chu.”
Thế là Chu Sưởng gọi tiếp viên hàng không lấy bốn cốc nước lạnh.
Kinh Hồng không ngờ rằng tiếp viên trên máy bay của Chu Sưởng không phải mấy cô gái trẻ đẹp mà lại là một “bác gái” tầm hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ dày dạn kinh nghiệm. Nói chung thì ở Trung Quốc, nữ tiếp viên hàng không thường sẽ chỉ dưới ba mươi lăm tuổi, cùng lắm thì trước bốn mươi tuổi sẽ phải chuyển nghề. Kinh Hồng đang nghiền ngẫm, hẳn là nữ tiếp viên hàng không này đã từng làm trong ngành hàng không dân dụng.
Kinh Hồng uống vài ngụm, anh đặt cốc nước lên đùi rồi chợt nói, “Thực ra lần gần nhất tôi đến Trùng Khánh đã là hai mươi năm trước rồi.”
“Ồ?” Chu Sưởng hơi ngạc nhiên, “Ở Oceanwide bảy tám năm mà không qua Trùng Khánh sao?”
Kinh Hồng lắc đầu, anh nhìn Chu Sưởng và nói, “Không. Cũng lạ thật.” Anh nói xong lại quay đầu về, “Nhưng có lẽ vì filter tuổi thơ nên tôi có ấn tượng rất tốt về Trùng Khánh.”
Chu Sưởng nhìn anh không nói, Kinh Hồng bèn tiếp tục, “Bắc Kinh là một đồng bằng rất lớn mà, trong khi đó Trùng Khánh lại nhấp nhô hơn nhiều, lúc thì lên dốc lúc lại xuống dốc, lúc lên tầng lúc lại xuống tầng, lúc thì đi đường bộ khi lại lên cầu vượt, tôi thấy rất thú vị.”
Chu Sưởng gật đầu.
“Còn cả du lịch ban đêm ở Trùng Khánh nữa.” Kinh Hồng nói tiếp, “Thuyền ngắm cảnh đi trên sông Dương Tử và sông Gia Lăng. Bên bờ dọc hai con sông có rất nhiều tòa nhà cao tầng với ánh đèn dày đặc, đẹp lắm.”
“Du lịch ban đêm trên hai dòng sông ở Trùng Khánh à,” Chu Sưởng nói, “tôi cũng chưa thử bao giờ.”
Kinh Hồng nói với Chu Sưởng, “Trong ấn tượng của tôi thì đẹp lắm.”
“Hồi cậu còn nhỏ…” Chu Sưởng ngẫm nghĩ, “Hình như Hồng Nhai Động còn chưa được xây nhỉ? Giờ hẳn là còn đẹp hơn.”
“Vậy à,” Kinh Hồng uống một ngụm nước, “khi nào có cơ hội tôi sẽ xem lại.”
Chu Sưởng ngừng một lát lại hỏi, “Giám đốc Kinh còn kỷ niệm nào về Trùng Khánh không?”
“Có chứ,” Kinh Hồng cười với Chu Sưởng, “trong ấn tượng của tôi thì còn một quán lẩu rất ngon nữa.”
“Ồ?” Chu Sưởng hỏi, “Quán nào vậy? Giờ còn mở không?”
“Tên là “Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi”.” Kinh Hồng có trí nhớ rất tốt, anh dùng ngón tay vẽ chữ “núi” với Chu Sưởng, “Mà tôi không biết… giờ còn mở không.”
Chu Sưởng nghiêng người lấy điện thoại ra, “”Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi” phải không?” Hắn tìm thử, vài giây sau thì nhướng mày đáp, “Vậy mà vẫn còn mở này. Cửa tiệm lâu đời, giờ cũng là một trong những quán lẩu Trùng Khánh được gợi ý nhiều nhất.” Đây là máy bay riêng của Chu Sưởng nên wifi đã được kết nối tự động.
Kinh Hồng gật đầu, “Với vị lẩu của quán đó thì hẳn là phải thế.”
Vì ngồi song song, không thể ngoẹo cổ mãi được nên hai người Kinh Hồng và Chu Sưởng chỉ đối diện với trợ lý, hoặc lơ đễnh ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau và nói với đối phương đôi câu.
Trợ lý Đàm Khiêm của Kinh Hồng nhận ra bầu không khí giữa hai người cực kỳ vi diệu.
Trong giao tiếp xã hội bình thường, mọi người sẽ nhìn vào dưới mắt của đối phương khi nhìn nhau và nói chuyện, như vậy cảm giác sẽ ôn hòa hơn một chút, cùng lắm chỉ là nhìn vào mí mắt dưới của người trước mặt mà thôi. Nhưng Kinh Hồng và Chu Sưởng thì sao, có lẽ vì đã quen với vị trí của kẻ bề trên, vậy mà bọn họ đều tìm tới mí mắt trên của đối phương, mang theo cảm giác tấn công hung hãn. Nhưng khi làm như vậy, bầu không khí giữa hai người lại hòa vào nhau chứ không hề có vẻ căng thẳng.
Thời gian bay từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh là gần hai tiếng đồng hồ.
Trong suốt hành trình, phần lớn thời gian Kinh Hồng và Chu Sưởng đều như thế, đôi lúc sẽ tán gẫu vài câu, thỉnh thoảng thì liếc nhìn nhau, từ lúc ánh tà dương nhuộm đỏ không trung cho đến khi sao trời phủ kín.
Bọn họ nói về rất nhiều chủ đề, lúc máy bay lướt qua một đám mây thậm chí bọn họ còn nói về bộ phim “Bay Lên Trời Cao”.
Lúc đó Kinh Hồng đã hỏi Chu Sưởng, “Giám đốc Chu đã xem “Bay Lên Trời Cao” chưa?”
“Xem rồi.” Chu Sưởng trả lời, “Bản thân câu chuyện có vẻ nhàm chán, nhưng chủ đề lại khá sâu sắc, tôi cũng rất đồng tình. Khát vọng tự do và khát vọng bầu bạn của người hiện đại mâu thuẫn với nhau. May là tôi không chấp nhất với chuyện “bầu bạn”.”
“Bay Lên Trời Cao” là bộ phim phát hành năm 2009 bởi đạo diễn Jason Reitman và George Clooney đóng chính, được đề cử giải Oscar cho Phim hay nhất vào năm sau. Nhân vật chính là một chuyên gia nhân sự, ngày từng ngày đi đến những sân bay lớn trên thế giới. Về sau ông gặp được một “người bay trên trời” giống như mình, kể từ đó, bên cạnh vali hành lý của ông đã có thêm một người phụ nữ xinh đẹp. Trước nữ chính, Ryan Bingham muốn thay đổi cách sống, ổn định cuộc đời, kết hôn và sinh con. Cái kết của bộ phim này cực kỳ bất ngờ, bạn gái của ông đã lập gia đình từ rất sớm, chẳng qua cô ta vẫn muốn vừa có được gia đình vừa khao khát tự do. Cuối cùng Ryan lại bước tiếp trên hành trình của mình.
“Tôi cũng đồng ý.” Kinh Hồng nói, “Nhưng trong lòng vẫn có hi vọng mơ hồ, rằng hai điều đó sẽ không mâu thuẫn với nhau mãi mãi.”
Liệu rằng sẽ có một người khiến anh trưởng thành hơn và tự do hơn không?
Chu Sưởng nhoẻn cười đáp, “Giám đốc Kinh vẫn luôn lý tưởng hóa mọi chuyện.”
“Cảm ơn.” Kinh Hồng mỉm cười, “Cá nhân tôi cho rằng “lý tưởng hóa” chẳng phải từ gì tiêu cực.”
Hai tiếng trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng, khi khung cảnh phồn hoa của Trùng Khánh về đêm dần hiện ra trước mắt, suy nghĩ đầu tiên của Chu Sưởng lại là không buông bỏ được.
Suy nghĩ rất kỳ quái, nhưng đúng là không bỏ được.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh thành công.
Không biết có phải vì câu nói “Tôi đọc tin tức thấy đêm qua có máy bay tư nhân rơi ở Las Vegas, tôi sợ chết khiếp” của Chu Sưởng hay không mà Kinh Hồng thật sự cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi bánh xe của máy bay chạm vào mặt đất.
Anh chợt nghĩ, nghe nói rất nhiều cặp vợ chồng giàu có đều sẽ không đáp cùng một chuyến bay vì sợ sẽ gặp sự cố. Có một vài doanh nghiệp chủ chốt cũng tương tự, quản lý cấp cao của công ty rất hiếm khi bay chung chuyến với nhau. Như vậy thì hành vi “phải chết thì cùng chết” của anh và Chu Sưởng rất trái khoáy ngang ngược, nếu máy bay rơi tan xác thì Big 4 sẽ lủng mất một nửa rồi.
Kinh Hồng tháo dây an toàn rồi đứng dậy, vóc người cao ráo chân dài, Chu Sưởng cũng đứng lên theo.
Chu Sưởng cười, “Tôi chưa bao giờ trải nghiệm hai tiếng không làm gì, thoải mái nhàn hạ, lúc thì ngắm trời lúc thì ngắm mây trong suốt hai mươi năm qua, tôi không tìm được trong trí nhớ, không biết lần gần nhất là từ khi nào.”
Đối với bọn họ thì thứ quan trọng nhất chính là “thời gian”.
Người nghèo liều mạng dùng thời gian đổi lấy tiền bạc, người giàu có thì liều mạng để dùng tiền đổi lấy thời gian. Đối với một vài người thì thứ quý giá nhất chính là thời gian, còn đối với một vài người khác thì thứ ít giá trị nhất vẫn là thời gian.
Kinh Hồng nghe Chu Sưởng nói như vậy thì cũng thử nhớ lại, anh nhận ra bản thân mình cũng thế nên đã lịch sự trả lời, “Tôi cũng vậy, nhưng hình như một khoảng thời gian “không làm gì” cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Phải nói là rất tốt ấy chứ.” Chu Sưởng đút một tay trong túi quần, “Có câu gì nhỉ? Cùng tăng trò chuyện bên sân trúc?”
“Phải.” Kinh Hồng cũng vô thức mỉm cười nối tiếp câu còn lại, “Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn.”
“Phải.” Chu Sưởng nói xong, ánh nhìn bỗng khóa lại nơi đôi mắt của Kinh Hồng, “Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến, khoảng thời gian “không làm gì”, “thoải mái nhàn nhã” duy nhất lại là khi ở cùng với giám đốc Kinh.”
Kinh Hồng bỗng giật nảy trong lòng khi bị người kia nhìn chằm chằm, ngoài mặt lại tỏ ra điềm nhiên như không. Anh đáp, “Chắc là tôi cũng vậy.”
Lúc này cửa cabin cũng trượt mở, ngoài cửa chính là thành phố núi lộng gió. Kinh Hồng kiểm tra đồ đạc mang theo, đặc biệt là điện thoại và tập tài liệu, sau đó anh bắt tay, chào tạm biệt và cảm ơn Chu Sưởng, “Cảm ơn giám đốc Chu đã cho tôi quá giang một chuyến.”
“Đừng khách sáo.” Có lẽ vì ở Mỹ nhiều năm nên Chu Sưởng đáp lại bằng một câu tiếng Anh, nhưng thực ra lại không phổ biến ở Mỹ, “It”s my pleasure.”
Hết chương 23.
Lời tác giả:
It”s my pleasure.
Đó là vinh hạnh của tôi.
Lý do của cụm “người bay trên trời”:
Ryan Bringham được thuê làm một nghề có thể coi là “Đao phủ thời hiện đại” đó chính là đi khắp nước Mỹ sa thải những nhân viên lâu năm của các công ty lớn, do các ông chủ cảm thấy quá xấu hổ không dám trực tiếp sa thải nhân viên của mình. Nhu cầu sa thải nhân viên cao đến nỗi Ryan được công ty chuyên sa thải cho sống trên máy bay và đi công tác khắp nước Mỹ suốt 3/4 thời gian một năm (cụ thể là 270/360 ngày), và đang ôm mộng trở thành người đàn ông trẻ nhất thế giới sưu tập được tấm thẻ trên mười ngàn dặm của American Airline. Sự oái oăm còn ở chỗ Ryan cảm thấy yêu thích công việc của mình vì nó đem lại ý nghĩa cuộc sống cho ông, đến mức ông còn được mời làm diễn giả ở nhiều sự kiện lớn để truyền bá thông điệp “Con người không nên sống với nhau – mà là sống độc lập. Chúng ta không phải là những loài như thiên nga, sống theo bầy đàn, mà hãy là những con cá mập”.
Tuy nhiên chính sự nghiệp của Ryan lại gặp phải một thử thách mới. Natalie – một sinh viên trẻ tuổi đầy tham vọng đã nghĩ ra ý tưởng sa thải nhân viên qua telecom – màn hình trực tuyến, giúp cắt giảm chi phí và đe dọa đến cuộc sống, lý tưởng sống của Ryan. Giám đốc công ty, khi nhìn thấy tiềm năng của Natalie và kinh nghiệm của Ryan, đã quyết định kết hợp họ lại với nhau để Ryan huấn luyện Natalie thực hiện kế hoạch của mình. Và cuộc hành trình thú vị đó mang lại cho khán giả những câu chuyện, bài học sâu sắc.