Khó Bề Hòa Hợp - Chương 24: Thương vụ đầu tư Feichi Auto (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Khó Bề Hòa Hợp


Chương 24: Thương vụ đầu tư Feichi Auto (6)


Sau khi tới khách sạn, Kinh Hồng mới phát hiện cả anh và Chu Sưởng đều không chọn khách sạn của bên ban tổ chức mà tình cờ lại chọn một khách sạn khác. Khách sạn mà bọn họ vào ở nằm ở nút giao của hai con sông, phong cảnh đẹp vô cùng, cả khách sạn chỉ có hai phòng luxury suite đều ở tầng trên cùng, Oceanwide và Thanh Huy mỗi bên đặt một phòng, phòng của hai người nằm ngay sát cạnh nhau.

Ngủ một đêm trong khách sạn, sáng sớm hôm sau Kinh Hồng đã phải tới tham dự Smart Expo.

Thực ra Kinh Hồng đang cảm nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng đến bài phát biểu của anh. Đêm qua bật nhiệt độ điều hòa hơi cao, anh ngủ đến nửa đêm thì đạp chăn xuống đất nên thành ra lại bị cảm.

Anh nói về trí tuệ nhân tạo trong khi Thanh Huy thì tập trung vào điện toán đám mây. Chu Sưởng cho biết Thanh Huy sẽ xây dựng một số tuyến cáp quang ngầm mới để tăng phạm vi phủ sóng của cáp quang ngầm tại châu Á, châu Âu và các lục địa khác. Đồng thời, hai trung tâm dữ liệu đám mây mới sẽ được xây dựng tại Việt Nam và Ả Rập Xê-út để mở rộng bản đồ thương mại.

*Hiện nay Trung Quốc đầu tư và thành lập rất nhiều công ty con tại Việt Nam và Việt Nam hiện tại cũng đang trở thành điểm đến của nhà đầu tư Trung Quốc trong tương lai, “bản đồ thương mại” ở đây để chỉ mạng lưới các công ty thuộc tập đoàn tại các nước trên thế giới. 

Buổi chiều, Kinh Hồng tập trung vào cuộc đàm phán của Tập đoàn Oceanwide và phát hiện ra một số vấn đề.

Tối hôm đó, chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng Kinh Hồng đã dẫn các quản lý cấp cao đi nếm thử “Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi”. Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi có phòng riêng rộng rãi, nhưng việc một đám người ùn ùn đi từ cửa tới cầu thang vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, trong đó có hai người ngồi gần cửa sổ nhận ra Kinh Hồng, bọn họ chỉ vào anh và nói, “Sếp!!! Sếp tới ăn lẩu!!!”

Thực ra Kinh Hồng cũng không để ý lắm. Trước đây anh tới khách sạn, đi tàu điện ngầm cũng đã từng bị đăng lên mạng, nhưng vì anh là doanh nhân chứ không phải ngôi sao nên tất nhiên là chẳng có vấn đề gì hết.

Hương vị của Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi vẫn rất ngon. Kinh Hồng vốn nghĩ rằng nhiều năm trôi qua như thế, sau khi đã nếm thử hết sơn hào hải vị thì có lẽ anh sẽ cảm thấy thất vọng với “đồ ăn ngon của Trùng Khánh” trong hồi ức, không ngờ rằng Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi lại vẫn mang tới bất ngờ cho anh.

Trong khoảnh khắc ấy, quá khứ và hiện tại đã kết nối với nhau một cách kỳ diệu.

Ăn lẩu xong thì tất cả cấp dưới đều tản đi, Đàm Khiêm đặt riêng một chiếc du thuyền để Kinh Hồng trải nghiệm “Du lịch ban đêm trên hai dòng sông” ở Trùng Khánh một lần nữa.

“Hai con sông gặp mặt giao hòa, thành phố được tạc từ vách đá”, vì cấu trúc núi non trùng điệp nên xưa nay mọi người đều rất yêu cảnh đêm của Trùng Khánh, đều muốn ngắm nhìn khói lửa nhân gian. Để có được tầm nhìn toàn cảnh, trước đây con người đã xây dựng một tòa tháp quan sát ở nơi cao nhất, giờ thì là ngồi thuyền trên sông xuôi dòng mà đi.

Khung cảnh dọc bờ sông vừa giống lại vừa khác cảnh trong ký ức. Triều Thiên Môn vẫn là Triều Thiên Môn, cầu sông Dương Tử vẫn là cầu sông Dương Tử, nhưng trước đây chưa có Hồng Nhai Động rực rỡ ánh đèn neon, cũng chưa có khu CBD* với những tòa nhà chọc trời san sát.

*CBD là viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.

Gió trên sông vấn vít, nước sông dâng trào, hai bên bờ rợp ánh đèn của hàng vạn gia đình. Ánh đèn ấy hắt xuống mặt sông rồi lại lay động theo từng làn sóng nước, cảm giác như mực đã được pha thêm sắc màu, không phân biệt được phần nào trên sông là đèn đuốc, phần nào là ánh trăng ánh sao trên bầu trời.

Hiếm khi có được khoảng thời gian thư giãn như vậy.

Trở về khách sạn, Kinh Hồng tắm rửa rồi tham gia thêm vài cuộc họp với các quản lý cấp cao tại Bắc Kinh qua video, sau đó anh định xuống tầng hai mươi hai để thảo luận một số vấn đề của Oceanwide với các quản lý cấp cao. Tầng của anh chỉ có mỗi hai phòng tổng thống, tất cả những người còn lại đều ở tầng hai mươi hai.

Bình thường Kinh Hồng sẽ tham dự hơn mười cuộc họp mỗi ngày. Vì phải tới Smart Expo nên anh đã phải hủy phần lớn, nhưng còn vài chuyện cấp bách buộc phải quyết định ngay lập tức.

Kinh Hồng nhấn nút tầng hai mươi hai trong thang máy. Vì biết có thể Kinh Hồng sẽ tới nên những người khác của Tập đoàn Oceanwide đã đưa cho Kinh Hồng thẻ phòng tầng hai mươi hai từ trước.

Thang máy đi lên rất nhanh, con số màu đỏ nhảy liên tục. Khi cửa thang máy mở ra, Kinh Hồng vừa định nhấc chân bước vào thì nhận ra có một người bên trong đang định ra. Anh ngẩn người, dù gì thì tầng này cũng chỉ có hai người ở.

Anh ngẩng đầu, quả nhiên đối diện là Chu Sưởng.

Chu Sưởng đút một tay trong túi quần, tay kia thì đang lật thẻ phòng qua lại giữa những ngón tay.

Động tác lật thẻ phòng của hắn dừng lại khi nhìn thấy Kinh Hồng.

Đã đối diện nhau rồi, hôm qua còn vừa mới mang ơn người ta, Kinh Hồng bèn mở lời, “Giờ này mới về à?”

“Ừ.” Chu Sưởng nói với Kinh Hồng, “Đi nếm thử Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi, rất ngon. Vậy mà lần này giám đốc Kinh lại không lừa tôi, tôi không quen lắm.”

“…” Dù biết Chu Sưởng đang nói đến mối quan hệ cạnh tranh giữa Oceanwide và Thanh Huy, có thể cũng đang ngầm ám chỉ hai vụ Med-Ferry hoặc Mua Theo, Kinh Hồng vẫn cảm thấy hình như Chu Sưởng bệnh hơi nặng, nhưng lời anh nói ra vẫn khách sáo như trước, “Chúng tôi cũng đã tới đó, hẳn là tới trước Thanh Huy.”

“Tôi cũng trải nghiệm du lịch ban đêm trên hai dòng sông của Trùng Khánh rồi…” Chu Sưởng lại nói, ” cũng rất hay.”

Kinh Hồng giật giật mí mắt, “Vậy giống nhau rồi. Hẳn là chúng tôi đã đi trước Thanh Huy.” Có lẽ vì đã cùng nói về chuyến đi hồi bé trên máy bay nên bọn họ đều muốn tìm lại những ký ức tốt đẹp thuở ấu thơ thêm lần nữa.

Chu Sưởng, “Ừ.”

“Được rồi.” Kinh Hồng còn phải xuống tầng hai mươi hai nên cũng không tiện tán gẫu nhiều hơn, anh chào tạm biệt, “Tôi còn mấy việc cần làm, giám đốc Chu cũng mau về đi, người toàn mùi lẩu thôi.” Chẳng hợp với bộ comple cao cấp và địa vị của hắn gì cả.

Chu Sưởng lại ra vẻ nửa đùa nửa thật, “Mùi lẩu tệ quá hả?”

Kinh Hồng hỏi, “Chứ không thì sao?”

“Chẳng phải giám đốc Kinh đã từng nói hay sao?” Chu Sưởng cười cười, “Ký ức tốt đẹp, hương vị tuổi thơ của giám đốc Kinh đó.”

Kinh Hồng, “…”

“Được rồi, giám đốc Kinh làm việc của mình đi, bye.” Chu Sưởng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, thấy Kinh Hồng muốn đi thì chỉ nói một tiếng “bye”.

Thế nên Kinh Hồng cũng gật đầu, “Bye.”

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Nghe tiếng cửa thang máy khép lại, Chu Sưởng bỗng quay người, ánh mắt lẳng lặng dừng lại nơi cánh cửa thang máy đóng chặt.

Tiếng thang máy khởi động vang lên, Chu Sưởng nhìn số tầng hạ xuống từng tầng từng tầng và dần đi xa thì mới không nhìn nữa, hắn bước chân đi về hướng phòng của mình.

Vừa nãy hắn nói “hương vị hồi ức đẹp đẽ của giám đốc Kinh” không hề là nói dối.

Tuy chính hắn cũng không hiểu được tại sao đột nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Kinh Hồng khi nói câu “Có lẽ vì filter tuổi thơ nên tôi có ấn tượng rất tốt về Trùng Khánh” lúc ở trên máy bay sau khi kết thúc ngày đầu tiên của Smart Expo, để rồi hắn cũng muốn thử trải nghiệm du lịch ban đêm trên sông, cũng muốn thử Lẩu Đệ Nhất Thành Phố Núi. Hắn rất tò mò nhà hàng mà Kinh Hồng thích có hương vị thế nào, khung cảnh mà Kinh Hồng thích trông ra sao.

Chuyện này rất kỳ quái, Chu Sưởng đã tới Trùng Khánh vô số lần, nhưng hắn chưa bao giờ có hứng thú muốn hiểu biết thêm về thành phố này.

Nếu bảo đây là nghiên cứu đối thủ cạnh tranh thì có vẻ hơi gượng ép rồi.

***

Sau khi xem xét tình hình ngày đầu tiên của Smart Expo, bao gồm các đơn hàng đã ký và tiến độ của các khách hàng tiềm năng khác, một suy nghĩ cứ lởn vởn mãi trong đầu Kinh Hồng sau khi anh quay về phòng.

Trùng Khánh về đêm rực rỡ ánh đèn, Kinh Hồng mở cửa kính kịch trần rồi đi ra ngoài ban công. Khách sạn nằm ở Triều Thiên Môn nơi hai dòng sông gặp nhau, phong cảnh đẹp vô cùng.

Kinh Hồng đi tới ban công, chống khuỷu tay lên lan can rồi hơi khom người ngắm nhìn ánh đèn từ những ngôi nhà bên dưới.

Chẳng biết qua bao lâu, Kinh Hồng nghe thấy tiếng “xoẹt”, vậy mà cửa kính kịch trần của phòng bên cạnh cũng mở ra.

Chu Sưởng cũng đi ra ban công dựa vào lan can, ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Sưởng nở nụ cười trước, “Lại gặp nhau rồi, giám đốc Kinh.”

Kinh Hồng gật đầu.

Chu Sưởng chỉ mặc một cái áo choàng tắm.

Tóc vừa gội chưa thèm sấy nên trông hắn khác hẳn thường ngày, không còn vẻ tàn nhẫn trước đó nữa. Áo choàng tắm không có cúc mà chỉ được buộc hờ bằng ngang eo, cổ áo mở rộng để lộ ra xương quai xanh và cơ ngực cường tráng rắn chắc. Tầm mắt của Kinh Hồng ở ngay bên sườn nên còn thấy được nhiều hơn.

Kinh Hồng lặng lẽ đánh giá một lượt.

Chu Sưởng nhãn nhã đáp lời, “Hôm nay Oceanwide thu hoạch thế nào?”

“Cũng bình thường.” Kinh Hồng không để lộ ra bất cứ thông tin gì, anh hỏi, “Thanh Huy thì sao?”

Chu Sưởng nói, “Cũng bình thường thôi.” Y hệt, cũng không lộ bất cứ thông tin nào.

Đúng lúc này có cơn gió đêm thổi qua, Chu Sưởng đưa tay phải ấn vạt áo choàng tắm của mình xuống, đợi lặng gió mới buông ra.

Kinh Hồng nhìn hắn, Chu Sưởng tùy ý giải thích, “Không mặc gì bên trong.”

“…” Suýt nữa Kinh Hồng đã trợn trắng mắt, anh cụp mắt lại, chỉ lắc đầu không hùa theo.

Một lát sau, Chu Sưởng bỗng nói, “Smart Expo lần này… rất đặc biệt.”

Kinh Hồng thuận miệng hỏi, “Đặc biệt ở điểm nào?”

“Không biết nữa,” Chu Sưởng nói, “chỉ thấy rất đặc biệt thôi, hai buổi tối liên tục không làm gì. Tối qua thì tán gẫu, đêm nay thì ngắm cảnh. Tôi cảm giác sẽ nhớ về nó rất lâu.”

Kinh Hồng nhìn về phía Chu Sưởng.

Gió thổi qua sông vẫn hiền hòa dịu dàng, bên trên là ánh sao trời lấp lánh, phía dưới lại là ánh đèn rực rỡ muôn màu, nửa tối nửa sáng khác hẳn với nhịp sống ở Bắc Kinh.

Thành phố này mang ý nghĩa “niềm vui nhân đôi”, nhưng nó đã phải trải qua rất nhiều. Tìm lại bình yên sau bao thăng trầm mang theo hương vị vô cùng đặc biệt.

Chu Sưởng cũng nhìn sang đây.

Hai người không nói lời nào, trong đáy mắt lấp lóe những vụn sáng li ti. Một lát sau, bọn họ cùng ăn ý dời mắt đi, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.

Gió đêm dần trở lạnh.

Kinh Hồng nói, “Lạnh rồi, tôi vào trước đây. Giám đốc Chu cũng vào sớm đi, dù sao cũng không mặc gì bên trong.”

“Bình thường.” Chu Sưởng nói, “Cơ thể khỏe mạnh, khí huyết sung mãn, tinh lực dư thừa mà không biết xả ở đâu đây.”

Kinh Hồng liếc nhìn Chu Sưởng bằng ánh mắt chứa đầy sự hài hước, nhưng anh không đáp lại.

Sau khi tạm biệt Chu Sưởng ngoài ban công, Kinh Hồng khóa cửa kính và kéo rèm, giải quyết công việc thêm một lúc rồi mới đi ngủ.

Nhưng kỳ lạ là đêm nay Kinh Hồng lại mộng tinh.

Giấc mộng có hơi mơ hồ và hỗn loạn, nhưng tại một thời điểm nào đó, hình như đối tượng mộng tinh lại là Chu Sưởng.

Lúc ấy Chu Sưởng nửa quỳ nửa ngồi trước người anh, hắn mặc áo choàng tắm để hở vạt trước, bên trong là từng mảng cơ bắp rắn chắc, một bên vạt áo tắm vắt trên đầu gối, vạt còn lại thì rũ xuống mặt đất nửa kín nửa hở, ánh sáng thì mơ hồ mờ mịt không thấy rõ lắm. Trong mơ, hình như đối phương đang ôm lấy anh bằng cánh tay mạnh mẽ, hắn nhướng mi nhìn anh với tư thế của kẻ thần phục.

Đến khi tỉnh lại và nhớ về giấc mộng tinh vừa rồi, Kinh Hồng vừa không sao tưởng tượng được lại vừa thấy tim đập rộn ràng, đến mức lồng ngực anh cũng thấy âm ỉ đau.

Anh không nhịn được, lại còn hồi tưởng thêm lần nữa.

***

Kinh Hồng tắm rửa vệ sinh xong, thấy còn một ít thời gian thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, không mặc thêm áo vest, anh cầm tập tài liệu tới khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai mươi tám để ngồi một lát.

Mùa thu ở Bắc Kinh có vẻ đìu hiu ảm đạm, nhưng phương nam thì vẫn còn nắng ấm rót xuống.

Khách sạn hướng ra giao điểm của hai dòng sông, khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai mươi tám có nguyên một mặt được ốp hoàn toàn bằng kính kịch trần, trong veo và bóng loáng, có thiết kế thêm lan can tay vịn bằng thép ở vị trí cao chừng nửa người. Có vài băng ghế dài bằng gỗ kiểu hiện đại và thời trang được đặt trong khu vực nghỉ ngơi đối diện với mặt kính, phía sau ghế sofa là hàng cây cảnh tươi tốt.

Kinh Hồng vắt tréo chân đọc tài liệu, một lát sau khi ngẩng đầu lên, anh lại thấy bóng lưng Chu Sưởng trước mặt kính, hắn đang đút hai tay trong túi quần và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Kỳ lạ là chỉ liếc mắt thôi mà Kinh Hồng đã lập tức nhận ra Chu Sưởng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Kinh Hồng, Chu Sưởng quay người lại.

Lúc này Chu Sưởng đã đổi sang giao diện sang trọng quý phái ngày thường ra hình ra dạng, không còn dáng vẻ nửa kín nửa hở đêm qua, mái tóc cũng đã được chải chuốt tỉ mỉ.

Cuối cùng người lên tiếng bắt chuyện trước vẫn là Kinh Hồng, “Chào buổi sáng, lại gặp nhau rồi.”

Chu Sưởng nói, “Chào buổi sáng.”

Kinh Hồng nhìn tập tài liệu trong tay, vài giây sau mới ngẩng lên hỏi Chu Sưởng, “Giám đốc Chu, Thanh Huy có từng nghĩ tới việc dùng nhân viên bán hàng làm trưởng nhóm điện toán đám mây không?”

Dường như Chu Sưởng hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau hắn mới nhíu mày như đang thấy rất mới mẻ, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi, “Cậu đang xin ý kiến từ tôi à?”

“Chỉ hỏi chút thôi, không có gì đâu.” Kinh Hồng đáp.

Dù tốt hay không tốt thì tất thảy đều chưa rõ ràng, tất cả đều là một canh bạc, Chu Sưởng biết suy nghĩ của anh cũng chẳng sao hết.

Chắc chắn Chu Sưởng cũng đã nghĩ như vậy trong đầu, Kinh Hồng chỉ muốn nghe kết quả cuối cùng sau khi suy nghĩ của Chu Sưởng mà thôi.

Chu Sưởng nói cũng vậy mà không nói cũng vậy.

Kinh Hồng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này từ đêm qua đến giờ.

Quá khứ đến hiện tại, dù là Oceanwide, Thanh Huy, Hành Viễn, Vị Lai hay bất cứ công ty công nghệ nào khác, người lãnh đạo trong ngành này sẽ luôn là dân công nghệ, học về máy tính, làm với máy tính, cả đời giao tiếp với công nghệ.

Nhưng như vậy cũng sẽ có vài vấn đề.

Điện toán đám mây là nghiệp vụ B2B*, khách hàng là những công ty của đủ mọi ngành nghề. Public cloud còn đỡ, nhưng trong trường hợp làm private cloud thì các sản phẩm cần phải được phát triển riêng dựa trên nhu cầu cụ thể của khách hàng với nền tảng là một phiên bản thông dụng trong ngành. Bộ phận bán hàng và bộ phận presales đóng vai trò là cầu nối truyền đạt nhu cầu của khách hàng đến những người quản lý sản phẩm trong bộ phận nghiên cứu phát triển sản phẩm.

*B2B là viết tắt của “Business To Business”, được dùng để chỉ hình thức kinh doanh, giao dịch trực tiếp giữa doanh nghiệp và doanh nghiệp, có thể hiểu đơn giản B2B là một doanh nghiệp cung cấp những thứ mà doanh nghiệp khác cần. B2B bao gồm thương mại điện tử và một số giao dịch trực tiếp có giá trị lớn đòi hỏi phải gặp mặt trong thực tế. Ngày nay mô hình B2B càng phát triển hơn khi các doanh nghiệp đẩy mạnh việc kinh doanh qua website thương mại.

*Public Cloud là một nền tảng sử dụng mô hình điện toán đám mây tiêu chuẩn để cung cấp tài nguyên và dịch vụ cho người dùng từ xa trên khắp thế giới và được quản lý bởi một bên thứ ba. Tài nguyên Public Cloud thường bao gồm các thành phần cơ sở hạ tầng CNTT thông thường như máy ảo, ứng dụng hoặc bộ lưu trữ.

Private Cloud là một mô hình điện toán cung cấp môi trường độc quyền cho các thực thể kinh doanh. Giống như các loại môi trường điện toán đám mây khác, các Private Cloud cũng cung cấp tài nguyên điện toán ảo hóa thông qua các thành phần vật lý được lưu trữ tại chỗ hoặc thông qua trung tâm dữ liệu của nhà cung cấp.

Nhưng để cho đỡ rách việc, phòng nghiên cứu và phát triển sẽ luôn truyền đạt cùng một thông điệp đến bộ phận sales và presales rằng có hai việc không thể làm được: Việc này không làm được, việc kia cũng không làm được.

Nói vậy nghe cũng hơi quá nhưng sự thật là thế, mỗi khi gặp những dự án khó, phòng nghiên cứu và phát triển thường sẽ nhờ cậy bộ phận bán hàng giao tiếp trực tiếp với khách hàng để các khách hàng từ bỏ yêu cầu của mình và làm cho sản phẩm gần với phiên bản phổ thông hơn thay vì làm việc chăm chỉ để tạo ra sản phẩm. Bảo bọn họ “việc này không làm được, việc kia cũng không làm được” cũng chẳng oan.

Xét về cơ cấu tổ chức của một công ty, bộ phận bán hàng/tiền bán hàng và bộ phận nghiên cứu phát triển của mảng kinh doanh điện toán đám mây ngang là cấp bậc với nhau, nhưng vì ông sếp nào cũng đi từ phòng nghiên cứu phát triển đi lên nên đương nhiên sẽ ưu ái cho bọn họ, đội sales và presales luôn ở thế yếu hơn.

Trước đây Kinh Hồng đã biết chuyện này, nhưng trải qua Smart Expo hôm qua và quan sát giai đoạn tiền bán hàng, Kinh Hồng cảm thấy dường như gần đây vấn đề này ngày càng nghiêm trọng hơn.

Vốn mảng điện toán đám mây của Tập đoàn Oceanwide đã không nổi trội mấy, trưởng bộ phận là dân kỹ thuật đã làm việc được năm năm nhưng dường như công nghệ điện toán đám mây không tiến bộ nhiều, doanh số bán hàng cũng giảm một nửa. Vì vậy Kinh Hồng đã cân nhắc rằng nếu thay bằng một trưởng bộ phận bán hàng tương đương, dùng nhu cầu thực tế của khách hàng để thúc ép bộ phận nghiên cứu phát triển thì liệu công nghệ có trở nên tốt hơn không?

Ngoài ra, dựa theo phản hồi ngày hôm qua thì mẫu public cloud cho các ngành phổ biến khác nhau cũng có vẻ nửa mùa, không gần gũi với người dùng, công nghệ đổ vào làm màu còn nhiều hơn cả chức năng thực tế. Chuyện này cũng bình thường, vì trưởng nhóm là dân công nghệ nên những người bên dưới chắc chắn sẽ tìm cách để thể hiện kỹ thuật của mình chứ không phải là tính thực tế khi sử dụng, như vậy chính người leader cũng có thể rơi vào ngõ cụt “công nghệ”.

Tất nhiên, nếu làm vậy thì bộ phận phòng nghiên cứu và phát triển của nhóm điện toán đám mây sẽ phải chịu áp lực rất lớn, nhưng sếp của phòng nghiên cứu phát triển có IQ và EQ rất cao, nếu nhóm nghiên cứu phát triển thật sự không làm được thì hẳn là leader cũng sẽ có thể báo cáo với sếp và điều phối công việc. Người này cũng không phải là kẻ chỉ lo nịnh hót bất chấp sống chết của cấp dưới.

Kinh Hồng muốn thử tạo tiền lệ cho việc “nhân viên bán hàng lãnh đạo”.

Sử dụng hoạt động kinh doanh để thúc đẩy sản phẩm và công nghệ.

Sau vài giây, Chu Sưởng cũng gật đầu, “Tôi cũng đang cân nhắc phương án này.”

“…” Kinh Hồng nhìn tập tài liệu không đáp.

Rồi lại thêm vài giây, Chu Sưởng cười hỏi, “Hay là cùng thử xem? Nếu thành công thì cùng thành công, nếu thất bại thì cùng thất bại. Chứ không nhỡ đâu Thanh Huy mà thất bại, Oceanwide lại đục nước béo cò thì chết dở.”

Lúc này Mặt Trời đã lên cao, Chu Sưởng quay lưng về hướng Mặt Trời, ung dung dựa trên lan can, ánh nắng chiếu từ đằng sau lưng hắn khiến cả người hắn như được dát vàng. Chu Sưởng mặc áo sơ mi màu đen nên mức độ tương phản lại càng mãnh liệt.

“Không chơi đâu.” Kinh Hồng vẫn chống tay lên đầu nhìn tập tài liệu, “Để tôi nghĩ thêm đã.”

Chu Sưởng nhếch môi nói, “Chẳng thú vị gì cả.” Sau đó hắn lại xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kinh Hồng định nói chắc mình đằng ấy thú vị, nhưng đương nhiên anh không thốt ra.

“Thôi, cũng đến giờ rồi, tôi về chuẩn bị đây.” Một lát sau, Chu Sưởng rời khỏi chỗ cửa kính và nói với Kinh Hồng.

Kinh Hồng gật đầu.

Chu Sưởng hỏi lại, “Chiều nay tôi tham dự buổi ký kết xong sẽ rời đi, giám đốc Kinh thì sao?”

Kinh Hồng nói, “Tôi cũng vậy?”

“Có đi máy bay của tôi nữa không?”

“Không, cảm ơn.” Kinh Hồng vẫn luôn tỏ ra rất khách sáo, “Tối nay không phải chạy lịch trình gì gấp, đợi thêm một chút hay lâu hơn chút nữa cũng không sao.”

“Được. Vậy…” Chu Sưởng ngừng một lát mới nói, “Sau hôm nay, về Bắc Kinh rồi thì sẽ lại rất lâu không được gặp mặt.” Tối qua Chu Sưởng đã xem lịch trình, mấy tháng tiếp theo đều không có sự kiện gì quan trọng.

“Phải.” Kinh Hồng bỗng nổi hứng trêu đùa Chu Sưởng, “Sao trông giám đốc Chu cứ như tiếc lắm vậy? Không lẽ cậu hi vọng lại gặp nhau lần nữa ở văn phòng?” Vì vụ Med-Ferry mà Kinh Hồng đã tới thẳng văn phòng của Chu Sưởng, đương nhiên hai người phải gặp nhau.

Chu Sưởng cười cười, “Tất nhiên là không. Không gặp là tốt nhất.”

Nhưng Chu Sưởng lại cảm thấy chút vi diệu trong lòng. Nghĩ đến một khoảng thời gian rất dài tiếp theo sẽ không được thấy Kinh Hồng, dường như hắn thực sự cảm thấy hơi tiếc nuối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN