Khóc Giữa Sài Gòn - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Khóc Giữa Sài Gòn


Chương 5


Phan tắt vòi nước nóng, thấy hơi nước làm mờ tấm gương nhỏ. Lấy tay vuốt làn sương mỏng tang thành nước nhỏ giọt, Phan nhìn cả cơ thể trần trụi của mình trong gương. Ba mươi, lưng chừng đời, dấu hiệu tuổi tác bắt đầu hằn khắc lên cơ thể. Mấy năm còn học bên Mỹ, nhờ siêng tập gym nên cơ thể cũng có phần cân đối, không đến nỗi vai u thịt bắp nhưng cũng là có da có thịt, mặc quần tây, áo sơ mi cũng thấy đường nét hẳn hoi. Từ ngày về Việt Nam, vì công việc, vì Nam, vì những dự án tất bật, Phan không đi gym được nữa. Cũng có lần muốn tập cho người có lại đường nét cũ, Phan ra một phòng gym hiện đại gần nhà, nhưng sau lần đầu tiên thì bỏ luôn, không đi nữa.

Phòng gym bây giờ, Phan có cảm giác như nó trở thành cái phòng chụp hình cho người ta ghi lại hình ảnh bản thân rồi đăng lên trang cá nhân khoe những tấm ảnh mồ hôi nhễ nhại, chú thích rằng ta đây đang hăng say tập luyện cơ thể. Nhiều người trong số đó, đẹp không phải cho mình, mà đẹp để kiếm bạn tình dễ hơn. Ừ thì cũng chả sao, đời họ, họ có quyền quyết định, miễn sao đừng đụng chạm đến người khác như họ đã từng làm. Quá đáng hơn, một số kẻ còn biến phòng gym thành nơi để lượn lờ tìm bạn tình. Cả buổi tập, họ không nâng được cục tạ, mà chỉ ngồi một chỗ, nâng mắt nhìn người này người kia, rồi tìm cách đụng chạm, thường là theo kiểu “giúp đỡ nhau tập luyện”. Có lần một gã đã bị Phan đấm thẳng vào mặt cũng vì cái trò lợi dụng nham nhở đó. Tình dục Phan không thiếu nên không cần cái trò gạ tình trơ trẽn kia. Sau lần đó, Phan cũng chẳng còn hứng thú ra ngoài tập.

Phan kể Nam nghe, Nam cười sằng sặc, đưa tay bóp bóp ngực Phan, chọc ghẹo.

– Ai biểu người yêu em đẹp trai, hot quá làm chi, để bị dê!

– Anh đâu biết dân đồng tính dạo này quậy dữ vậy. Bực mình.

– Thôi đừng bực, để mai em đi mua một hai cái máy tập về, chủ yếu để Phan giữ tướng chứ cũng đâu phải tập cho lên cơ đi thi thố với ai, nha cưng!

Tuần sau đó, Nam vác về nhà một cái máy chạy bộ, một máy gập người, vài cục tạ tay. Nhìn Nam hí ha hí hửng, Phan phì cười:

– Mua về vậy chứ Nam chỉ để nhìn, đời nào đụng vô.

– Ai nói, em sẽ tập cùng Phan.

– Ừ, anh chờ coi Nam tập được bao lâu.

Và Phan đúng, tập được hơn hai tuần, mỗi sáng chỉ còn mỗi mình Phan hì hục bên mấy cái máy. Nam nằm trên giường, Phan tới kéo dậy thì ôm gối ôm, lăn qua lăn lại.

– Nam đúng không phải người của thể thao.

Đó là câu Phan chốt lại vấn đề.

Phan tắt nước, lau sạch cơ thể rồi bước ra khỏi bồn tắm, lấy áo sơ mi trắng để sẵn khoác vào người, cài luôn hàng nút của quần jean rồi mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, tâm trạng đầy phấn khích.

***

“Blue jeans, white shirt

Walked into the room you know you made my eyes burn

It was like James Dean, for sure

You’re so fresh to death and sick as ca-cancer

You were sorta punk rock

I grew up on hip hop

But you fit me better than my favorite sweater, and I know

That love is mean, and love hurts

But I still remember that day we met in December

Oh baby…”

Tiếng nhạc phủ cả căn phòng đèn vàng, Nam với tay cầm ly rượu vang, uống một ngụm đầy, đặt ly lại chỗ cũ, ngả người xuống giường, tựa vào gối đằng sau, hơi nghiêng vai, cảm thấy cơn bình yên chạy theo rượu vào tận trong tim.

Cánh cửa phòng tắm kéo ngang, Phan từ trong bước ra, nước vẫn còn đọng giọt trên tóc. Phan cười, kiểu cười nhếch mép nửa đểu, nửa gợi tình. Nam chống tay xuống nệm, lần hồi đến cạnh Phan rồi quỳ gối, kéo rịt Phan vào người, vòng tay siết chặt để thấy da Phan mát lạnh phủ trên da mình. Phan đưa tay ra sau gáy Nam, áp môi vào môi, hơi rượu vang từ vòm miệng Nam lan tỏa, xồng xộc len vào ngóc ngách mọi giác quan, Phan thả lưỡi vào miệng Nam, rồi lưỡi miết dọc hàm răng trắng đều, làm tiếng thở của Nam như chựng lại giữa lưng chừng cảm xúc.

Tay Nam kéo xuống khuôn ngực vuông vức, rồi lần mò mở từng chiếc nút áo trên người Phan. Dẫu đây không phải lần làm tình đầu tiên của cả hai, nhưng Phan biết Nam luôn thích được mở đầu bằng việc giúp Phan lột bỏ lớp quần áo bao bọc cơ thể. Khi con người còn mặc trên người bộ trang phục, họ đứng ở những vị trí xã hội đặt ra. Giám đốc, công nhân, cảnh sát, dân thường, người mẫu, diễn viên hay cô lao công quét đường, mỗi người lại có một bộ áo làm của riêng. Nhưng đứng trước tình dục, người ta không cần phải khoác lên mình lớp vỏ mệt mỏi đó. Chúng ta chỉ là những da thịt trần trụi, nguyên sơ đặt cạnh nhau, tìm hơi ấm, tìm khoái cảm, có khi tìm sự an toàn. Chỉ còn lại hai vai trò, cho và nhận.

– Em muốn được tự tay mình bỏ đi hết những thứ vỏ bọc Phan vẫn phải mệt mỏi mang trên người mỗi ngày. Làm tình với em, Phan nhớ vẫn phải mặc đồ đầy đủ nha!

Nam kéo Phan ngã xuống giường, hai thân thể quyện chặt, môi vẫn quấn môi tìm kiếm rạo rực đam mê. Hơi thở Nam đứt quãng trong những khoái cảm Phan mang tới. Nam chợt dừng lại, đẩy gương mặt Phan ra xa một chút, nhìn người yêu rồi mỉm cười, đoạn với tay, lấy lọ thủy tinh màu nâu trên đầu tủ, mở nắp, hít một hơi dài rồi chuyền sang Phan. Phan cũng cầm lấy lọ thủy tinh, hít sâu thứ chất lỏng trong đó.

Cơ thể Phan bừng bừng hơi nóng, tim bắt đầu đập nhanh hơn, Phan quỳ gối thẳng dậy, nhìn người yêu bé nhỏ bên dưới. Nam cũng nhìn Phan, đôi môi hé mở, giọng nũng nịu:

– Môi em khô quá, làm ướt nó giùm em được không Phan?

Phan cười lớn, không nghĩ rằng cậu người yêu của mình cũng có lúc ngọt ngào đến vậy. Phan vội vàng cúi người, ngấu nghiến tiếp đôi môi mềm ướt của Nam. Nam thả cảm xúc trôi xuôi, lạc vào thứ men tình dâng tràn.

Nam nghe bên tai tiếng cười nói của Sài Gòn dưới kia. Trong tiếng thở gấp gáp, Nam quay mặt nhìn ngang ra cửa sổ, thấy một giọt mưa lao vào kính, tan tành, rồi tiếp giọt nữa, tiếp giọt nữa… Sài Gòn bắt đầu nhòe nhoẹt trong mưa. Nam làm tình cùng Phan, hoang dại cùng mưa, cùng Sài Gòn ướt sũng dưới kia…

Khi cả cơ thể Phan căng tràn, bùng nổ, rồi gục thân hình ướt mồ hôi xuống phủ lên cơ thể Nam bên dưới, cũng là lúc nhạc vang lên câu cuối cùng của bài hát trước khi bắt đầu vòng lặp mới.

“I will love you‘till the end of time…”

***

Thụy chỉnh lại áo thun ba lỗ trắng bó sát người, rồi tự cười chính bản thân. Chỉnh làm gì cho thẳng, để lát nữa cũng phải cởi ra. Thụy đưa tay, mở cửa phòng massage, bước vào đã thấy nằm trên nệm là thân hình nung núc thịt mỡ, tấm khăn trắng quấn ngang phần hạ thể.

Phòng massage nhỏ, có rèm màu đỏ thẫm rủ xung quanh, ánh đèn vàng phát ra từ mấy ngọn nến lập lòe trên đầu tủ đặt ở góc phòng. Phủ kín khứu giác là hương sả chanh quen thuộc của những phòng xông hơi kiểu này. Giọng đàn ông nhỏ nhẹ, ve vuốt:

– Làm gì lâu thế, anh chờ em nãy giờ.

– Em xin lỗi, mới vừa làm cho một khách xong là em chạy xuống đây với anh liền.

– Lỗi phải gì, lát chiều anh một chút là được rồi.

– Anh cứ chọc em. – Thụy cười, so vai và cúi thấp đầu. – Anh biết em đâu có làm mấy chuyện kia.

– Lần nào cũng vậy, luôn làm người ta mất hứng, nhưng không hiểu sao anh lại mê em. Thôi massage giùm anh, anh đang mệt lắm.

– Dạ, anh nằm sấp lại đi.

Gã đàn ông quay người, Thụy cũng bước tới chiếc tủ nhỏ, cởi bỏ áo, gấp lại để lên đầu tủ, rồi lấy trong đó ra chai dầu massage để sẵn, cho một ít vào tay, xoa đều rồi đi tới bên nệm. Thụy quỳ gối cạnh gã mập, tay bắt đầu vuốt dọc tấm lưng đầy thịt.

– Mấy nay em sao rồi Thụy?

– Dạ vẫn vậy, đi làm, về nhà và đi làm.

– Sống thế không chán à?

– Có gì mà chán chứ, không đi làm, không có tiền mới chán.

– Tiền đâu quan trọng, còn phải có tình yêu, bạn bè.

– Chỉ những người giàu như anh mới nói được câu tiền không quan trọng thôi, chứ nợ nần, đói ăn từng bữa như tụi em, không có tiền mới là quan trọng.

– Nghe sao mà chua cay thế. Quê em ở đâu?

– Em dân miền Tây.

– Hèn chi, người ta nói dân miền Tây nước da ngăm ngăm, nhìn lâu thấy… dâm dâm, đúng ha.

Thụy dừng tay, bật cười lớn vì câu nói đùa của gã mập.

– Chẳng có gì đúng, em đâu có dâm.

– Dâm hay không, đụng chuyện mới biết em à. Với lại, không phải cởi đồ ra thì nhìn mới dâm, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt cũng biết người đó có dâm hay không. Ui da!

Gã mập khẽ kêu khi Thụy dùng tay ấn vào xương cụt.

– Vậy làm sao biết ai đó là dâm thiệt hay chỉ giả bộ?

– Phải thử… em muốn thử với anh không?

– Em không dám đâu, mắc công lại thích thì mệt.

Thụy mỉm cười, biết rằng gã mập đang bối rối vì ngượng.

– Em bỏ cái quần đùi ra nhé, mặc hơi vướng víu.

Hỏi xong, không cần gã mập đồng ý, Thụy đứng lên tuột luôn chiếc quần thun ngắn bên ngoài, chỉ còn lại mỗi quần lót trắng bên trong. Thụy nhẹ nhàng ngồi xuống mông gã mập, lấy hai tay bóp vai rồi từ từ hạ xuống sống lưng và eo, mỗi lần bàn tay Thụy di chuyển, tiếng rên khe khẽ lại phát ra từ cổ họng gã.

– Ba má em dưới quê làm gì?

– Má em ở nhà lo cơm nước cho mấy đứa nhỏ, còn ba em trồng mì, nhưng mà đợt rồi mất mùa, bán đổ bán tháo, lỗ hết một mớ, chán lắm anh ơi.

– Em đi làm vầy, rồi có gởi tiền về cho nhà không?

– Có chứ, chủ yếu em lên Sài Gòn này làm là muốn kiếm tiền cho nhanh để trả nợ, chứ ngồi dưới quê, kiếm đâu ra mấy trăm triệu trả nợ.

– Em đi làm không được bao nhiêu, còn tiền nhà, tiền ăn đủ thứ, biết bao giờ mới xong. Hay… dọn qua ở chung với anh, đỡ được một khoản tiền nhà.

Cũng là mấy câu quen thuộc, Thụy cười khẩy, yên tâm rằng gã mập không nhìn thấy.

– Em cảm ơn ý tốt của anh, nhưng đó giờ em không quen nhờ vả người khác. Sống một thân một mình quen rồi. Anh có thương, lát nữa cho em tiền bồi dưỡng nhiều một chút là em vui rồi. Anh nằm ngửa lại đi.

Thụy rời khỏi lưng gã mập, để gã quay cả cơ thể lại, gối đầu lên gối mỏng kê cao. Nhìn cái bụng nung núc chứa toàn bia rượu, cao lương mĩ vị, Thụy ngán ngẩm nhưng vẫn nén tiếng thở dài rồi tiếp tục massage.

– Em đi làm như vầy lâu chưa?

– Mới hơn hai tháng nay thôi anh.

– Vẫn chưa quen à?

– Quen chuyện gì?

– Chuyện… ấy với trai.

– Em làm không được, thật tình là em không có cảm giác với con trai. Từ đầu vào làm, em đã nói rõ với quản lý là mình chỉ làm massage thôi, tiền kiếm ít hơn thật, nhưng bản thân mình thanh thản.

– Ừ, anh hiểu cảm giác của em.

Gã mập im lặng, hít một hơi dài hương sả chanh trong phòng rồi nhắm mắt, tận hưởng cảm giác thư thái đôi tay Thụy mang lại. Được một lúc, Thụy bắt đầu xoa bóp vùng gần thắt lưng, gã mập vơi với tay, khẽ chạm vào hạ bộ Thụy. Thụy khựng người, nhưng rồi vẫn im lặng làm tiếp việc của mình. Gã mập nhận được sự đồng lõa, bàn tay lại càng lùng sục táo tợn hơn. Dăm bảy phút như vậy, gã quay sang cầm tay Thụy, đẩy nhẹ về phía dưới tắm khăn trắng đang che ngang. Gã mở mắt, nhìn Thụy như van lơn. Thụy thì mỉm cười, gật đầu rồi cũng lần tay vào dưới lớp khăn. Đâu chừng mấy phút ngắn ngủi, theo tiếng ú ớ thoát ra từ họng gã mập, bên dưới cũng có vài thứ ào ạt trào ra, rồi gã nằm thở dốc, miệng lẩm bẩm, “Cảm ơn em.”

Thụy bình thản đứng dậy, lấy mấy tờ khăn giấy trong tủ lau tay, xong vứt luôn xuống thùng rác, không gợn chút cảm xúc, y như cỗ máy được lập trình sẵn phải làm nhiêu đó công việc. Thụy mặc lại áo, quần rồi nói cùng gã mập.

– Anh nằm nghỉ chút nhé, em có pha sẵn trà gừng trên tủ, khi nào xong thì xuống nhà tắm qua cho sạch rồi về.

Gã mập gật gật đầu, ừ hử gì đó trong miệng không thành lời. Thụy bước ra khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa, còn kịp thấy cái rèm đỏ phất phơ, mùi sả chanh lại phảng phất tràn ngập cả không gian bao quanh Thụy, cái mùi, Thụy vừa ghét vừa thương.

Thụy mở điện thoại để trong túi quần, thấy báo có tin nhắn tới, “Tối nay rảnh không, đi uống vài chai, buồn quá.” Thụy nhìn đồng hồ, thấy cũng đến lúc tan ca nên nhắn lại chữ “Ok”.

***

Người Sài Gòn thích nhậu, và thích ăn ốc.

Trong khoảng năm năm gần đây, những quán nhậu lề đường mọc lên ở Sài Gòn như nấm sau mưa. Thường thì ban đầu có một quán khai trương, buôn bán có vẻ tấp nập, thế là gần gần đó lại nổi lên mấy quán bán na ná, dần dà thành cả con đường ăn nhậu lúc nào cũng không hay.

Đàn ông thích nhậu, bởi khi men rượu vô người, họ được cho cái dũng khí để làm những chuyện mà trước giờ không dám làm, ví dụ như lớn tiếng chửi con vợ già suốt ngày nhăn nhó ở nhà, hay chửi thằng sếp keo kiệt, bắt làm nhiều công việc nhưng lại không tăng lương. Có khi trên bàn nhậu, đàn ông trở thành những chính khách vĩ đại. Họ bàn tán sôi nổi với nhau về tình hình chính trị Việt Nam lẫn thế giới. Họ quan tâm ông Tổng thống Mỹ có tái đắc cử, bà Tổng thống Đức có được lòng dân hay không. Có khi họ lại thành những nhà kinh tế học đại tài, nói về lạm phát, về trượt giá, về suy thoái bao giờ chạm đáy và ngóc dậy, về Sài Gòn bao giờ hết nghèo khó. Thường những câu hỏi đó không có câu trả lời, chỉ kết thúc bằng tiếng “dzô” kéo dài, hoặc tệ hơn là bàn ghế, chén đĩa văng tứ tung, vô tình rớt vô mặt nhau vì bất đồng quan điểm. Đi nhậu chẳng có gì xấu, quan trọng là người ta khống chế được cơn say, cũng như kiểm soát được hành động, lời nói của mình. Với lại, trước khi đàn ông đi nhậu thì nên nhớ coi chiều đó vợ con mình ở nhà ăn gì, nhớ được hãy đi, còn không thì nên về nhà làm tròn cái trách nhiệm của người chồng, người cha đã.

Bởi nhiều thằng đàn ông, ngồi trên bàn nhậu bàn chuyện thế giới, bàn chuyện tỉ này tỉ nọ, nhưng hỏi đến tháng này con học hành ra sao, vợ ở nhà chi tiêu thế nào thì ngậm hột thị, chẳng biết gì để mà trả lời. Đàn ông như vậy, nhậu phí bia phí rượu.

Về món ốc, cũng chỉ mới nổi tiếng cách đây vài năm ở Sài Gòn. Ban đầu nghe nói có mấy chị dân miền biển vào Nam, thấy dân trong này ít có đồ biển để ăn nên quyết định đem ốc vào đất liền kinh doanh. Nhóm các chị này sau đó rất nổi tiếng, lấy tên mình đặt cho tên quán như chị Đào, chị Gái, chị Như, chị Quỳnh… Buôn bán tầm mấy năm, giờ quán nào cũng thành nhà hai ba tầng, các chị chủ cũng thành giám đốc kinh doanh hải sản các loại. Dân ta thì cứ hỉ hả ăn, các chị cứ hả hỉ giàu.

Dân ăn ốc nhiều nhất có lẽ là giới trẻ, sau là giới văn phòng, đặc biệt là buổi trưa. Từng tốp từng tốp mặc đồng phục công ty bước khỏi taxi, rồi lao vào quán, miệng gọi món, tay kéo bàn kéo ghế, chuẩn bị cho bữa ăn hoành tráng. Dần dà, ăn ốc trở thành một loại văn hóa công sở của nhiều người. Người ta lúc buồn lại thường muốn đi nhậu, đi ăn, theo kiểu “nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm”. Mà nếu quán nhậu có bán ốc thì lại càng đông đúc hơn.

Cũng như tối nay, khi hai gã trai xa xứ cảm thấy Sài Gòn tù túng quá, lại hẹn nhau đến một quán ốc, uống vài chai bia và ca thán chuyện đời.

– Đách biết ngày đó vào Sài Gòn sống là hên hay là xui, chứ giờ tao thấy ngán lắm rồi. – Tú nói xong cầm ly bia uống một hớp, quăng cái vỏ ốc len xuống đất, thấy trong miệng vị béo của dừa quyện cùng vị bia đắng nghe thật vô duyên.

Thụy ngồi đối diện, cũng cầm ly bia lên uống cạn, thấy vị đắng tan chảy khắp cơ thể, mùi sả chanh đâu đó vẫn còn phảng phất, bám rịt cơ thể.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN