Khói Sương Biệt Ly - Chương 1: Vực thẳm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Khói Sương Biệt Ly


Chương 1: Vực thẳm


Vực thẳm sâu không thấy đáy, trên đỉnh vang vọng tiếng cười ghê rợn của một nữ nhân. Nữ nhân tóc bạc trắng, mặc bạch y, mặt vô cùng phẫn hận, nói:

” Họ Hách Liên và họ Phó này thì có gì đáng ghê gớm. Một kẻ thì ngu đần, một kẻ thì dâm đãng không biết đã leo lên giường của bao nhiêu người rồi. Còn ta, ta xinh đẹp, ta tài năng, ta thanh cao vậy mà chàng lại có mắt không tròng đi yêu hai kẻ kia.”

” Câm miệng! Nếu ngươi nói thêm nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi” Hắn cảnh cáo.

Vệ Yên có vẻ không hề sợ hãi, mà ngược lại còn cười lớn:

” Nếu chàng dám lại gần ta, ta sẽ không nương tay cho chúng đâu. Ta có ý này hay lắm! Mộ Dung Duệ, trong hai ả tiện nhân này, một người được sống, một người chết, chàng chọn đi.”

Mộ Dung Duệ vô cùng tức giận, nhưng không dám động thủ, vì trong tay của của Vệ Yên còn có hai người, một là ý trung nhân của hắn, một là… một quân cờ trên bàn cờ của hắn.

” Thế nào? Trò chơi này rất đơn giản, mà lại thú vị. Chàng chọn đi.” Vệ Yên cười ha ha.

Hách Liên Mộng Ngọc tay siết chặt vào váy, trong lòng cười thê lương. Nàng đã sớm đoán ra kết quả, kiểu gì hắn cũng chọn Phó Thiên Hiểu mà thôi.

” Duệ, cứu thiếp, cứu thiếp với.” Giọng nói yếu ớt của Thiên Hiểu , cầu xin Mộ Dung Duệ, khiến tâm hắn không khỏi đau đớn.

Đối với Phó Thiên Hiểu là tình yêu, còn đối với Hách Liên Mộng Ngọc là một loại tâm tình vô cùng phức tạp.

Vệ Yên có vẻ không kiên nhẫn thêm được nữa, hét lớn lên:

” Nếu không chọn, ta đẩy cả hai ả này xuống vực.”

” Ta chọn Phó Thiên Hiểu”

Lời nói vừa dứt khoát, vừa mạnh mẽ vang lên như một đòn đánh thật mạnh vào lồng ngực của Mộng Ngọc. Mặc dù đã đoán trước được hắn sẽ nói vậy nhưng tâm nàng vẫn nhói đau, đau đến tê tâm phế liệt.

Phó Thiên Hiểu trong lòng một mảng ấm áp, đôi mắt sáng như sao nhìn Mộ Dung Duệ đầy tình yêu. Nàng hài lòng mỉm cười.

” Tốt! Tốt lắm! Đúng là phong thái của vương gia. Đủ lạnh lùng, đủ quyết tuyệt.” Vệ Yên vỗ vỗ tay tán thưởng.

Mặt hắn bây giờ rất khó coi, hai tay siết chặt lại, lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi với Hách Liên Mộng Ngọc. Hắn đối với nàng,hình như cũng có chút cảm tình.

Chỉ lát sau, Vệ Yên đậy mạnh Phó Thiên Hiểu về phía hắn. Sau đó, ả tung chưởng đánh vào người của Hách Liên Mộng Ngọc.

” Á…” Tiếng hét chói tai của Mộng Ngọc vang lên, vang vọng khắp.

Vệ Yên tiếp đó cũng rút chủy thủ trong người ra, hướng trái tim mà đâm, rồi cả người nhoài xuống đất.

” MỘNG NGỌC” Mộ Dung Duệ chạy lại mép vực, đau đớn hô tên nàng.

Cả người nàng rơi xuống khoảng không, như rơi không có điểm dừng.

Gió lồng lộng thổi bay mái tóc đen mượt như thác nước của nàng.

Lồng ngực đau đớn vì trúng chưởng của Vệ Yên, nay lại ma sát với gió cảm thấy thêm đau và rất khó thở.

Câu nói của Mộ Dung Duệ lúc nãy còn ở bên tai nàng, đem tâm can của nàng xé nát. Lệ của Hách Liên Mộng Ngọc chảy ra từ khóe mắt, hòa với làn mây. Hóa ra trước giờ trong lòng hắn vẫn chưa từng có nàng…

Bỗng dưng lòng nàng trở nên vô cùng thanh thản. Nàng nhắm mắt, cuối cùng nàng cũng có một giấc ngủ thật yên bình rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN