Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi! - Chương 21: Giở trò lưu manh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!


Chương 21: Giở trò lưu manh


Vào thang máy rồi, tôi không phải vờ vịt nữa, cố sức đẩy tay Tần Chinh ra.

“Anh có ý gì?” Tôi ngẩng đầu giận dữ trừng mắt anh, “Đây là câu trả lời anh mất một đêm suy nghĩ?”

Tần Chinh hơi hoang mang nhíu mày. “Chẳng lẽ em không muốn sao?”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy em đồng ý!” Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi xoay người bước ra, Tần Chinh vội vàng đuổi theo, túm lấy cổ tay tôi.

“Tiểu Kỳ” Tần Chinh vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng gọi một tiếng, “Rốt cuộc em muốn anh làm thế nào…”

“Anh Tần, xin hãy tự trọng, sáng như ban ngày, trước đông người, đừng tự tung tự tác.”

Người đi ngang qua nhìn tôi với Tần Chinh bằng ánh mắt kỳ quái, người có lòng tốt nghỉ chân vây lại xem, bộ dạng như chờ đợi chuẩn bị xông lên cứu người.

Tần Chinh hơi buông lỏng tay ra, cổ tay tôi bị anh nắm đến hồng cả lên, hơi đau, tôi nhíu nhíu mày, nhìn thấy một chiếc taxi chạy qua, lập tức ngăn lại, lên xe lập tức đóng cửa xe, cũng không nói địa chỉ, thúc giục tài xế mau chạy đi.

Tần Chinh dùng sức đập cửa xe, tôi quay mặt sang bên kia. Thế mà lại lợi dụng mẹ tôi ép hôn, Tần Chinh, tôi thật khinh bỉ anh!

Tài xế quay lại liếc qua, nói: “Cô dâu mới giận dỗi chồng hả?”

“Không phải ” Tôi nói, “Chồng trước dây dưa không dứt, bác mau chạy đi.”

Bác tài xế sửng sốt, lập tức nhấn ga, cho Tần Chinh rớt lại phía sau xe.

“Người bây giờ ấy à, cứ phải mất đi rồi mới biết quý trọng.” Tài xế nói một câu thật tang thương, “Có điều ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, chờ mình biết quý trọng rồi, ngựa cũng đã đi xa mất rồi. Cháu nói phải không?”

Tần Chinh, Bạch Vi kia, bảo là phần tử trí thức bằng cấp cao gì chứ, độ giác ngộ còn không bằng một bác tài xế lái taxi, quả nhiên trí tuệ nhân dân là vô hạn.

“Cô gái à, cháu muốn đi đâu?”

Bác tài xế bỗng dưng hỏi một vấn đề thật quan trọng, vấn đề quan trọng này khiến tôi bất giác sờ sờ túi tiền, sau đó phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Vừa rồi đi quá vội, trong túi một cắc cũng không có, di động cũng không mang theo, thứ duy nhất mang theo, chính là sổ hộ khẩu ….

Nên đi đâu bây giờ?

Tôi trầm tư suy nghĩ.

Về nhà ư, phải nói với mẹ như thế nào, Tần Chinh có lẽ vẫn còn đóng quân ở dưới lầu. Quay về Nhà Trắng? Bên đó trống không, ba đã đi công tác.

“Bác ơi, cho cháu tới đại học XX.” Tôi quyết định, đi tìm Chu Duy Cẩn!

Bác lái xe sững người. “Đại học XX?”

Tôi biết, không phải là chỉ xa hơn chút thôi sao, mất hơn 2h xe chạy.

“Đúng ạ” Tôi mặt không đỏ, tim không nảy nói dối, “Chồng cháu dạy học ở đại học XX.”

Sư phụ biến sắc, lại bày vẻ kính trọng với tôi. “Hóa ra là giáo sư.”

Ai bảo người Trung Quốc không tôn trọng phần tử trí thức, kiểu sùng bái văn hóa một cách mộc mạc này thật quen, tôi vốn vẫn nhìn thấy trong gương ….

Nhưng sự thật chứng minh, văn hóa với phẩm chất con người là không tương đương, đáng sợ nhất là lưu manh có văn hóa.

Năm tư đại học, Tần Chinh giúp tôi làm luận văn tốt nghiệp, hai người chúng tôi cả ngày ngâm người trong thư viện, chứng kiến một đôi chia tay. Lớp 12, năm cuối đại học là ngưỡng cửa, rất nhiều người không qua được. Thẩm Phong nói, với những người đó, tình yêu chỉ là đôi đũa dùng một lần, dùng xong rồi ném, ai lại mang về nhà dùng đi dùng lại.

Tôi nghe thấy không yên lòng, bởi vì theo ý Thẩm Phong kia, hình như Tần Chinh cũng coi tôi là đũa dùng một lần, dùng rồi thì quăng. Vì thế tôi thật cẩn thận nói bóng nói gió; một góc yên ắng trong thư viện, Tần Chinh đang xem sách, tôi nhìn anh, anh nâng mắt, ánh nhìn dừng trên mặt tôi, khóe môi hơi nhếch: “Có chuyện gì?”

Tôi cầm sách, nuốt nước miếng. “Đồng chí Tần Chinh … Mao chủ tịch nói, tất cả những chuyện yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích đều là giở trò lưu manh. Anh là đang giở trò lưu manh với em sao?”

Khóe mắt Tần Chinh giật giật, im lặng một lúc, tay vỗ vỗ đầu tôi. “Những câu này không phải Mao chủ tịch nói, Mao chủ tịch nói là, chưa điều tra thì chưa có quyền lên tiếng. Câu này là của Shakespeare.”

Tôi còn chưa biết cái gì gọi là đỏ mặt, lúc ấy còn lanh lợi nhanh nhảu, không thấy anh đang lảng sang chuyện khác, tiếp tục truy hỏi: “Cho nên anh rốt cuộc không phải giở trò lưu manh với em phải không?”

Lúc ấy anh liếm môi dưới, khóe môi hơi nhếch, ý cười lướt qua đáy mắt.

“Chu Tiểu Kỳ, em đang cầu hôn anh ư?”

Cách tư duy của phần tử trí thức quả nhiên người thường chúng tôi khó có thể hiểu, lúc ấy tôi ngây người. Xung quanh dường như có chó săn ẩn nấp, Tần Chinh dùng khóe mắt lạnh lùng liếc xung quanh một cái, mấy cái đầu nhất thời chột dạ cúi xuống. Tôi thấy thế không ổn, cũng ngậm miệng, vùi đầu đọc sách.

Tận đến lúc lâu sau, Tần Chinh mới nói hai chữ: “Không phải ”

Lại một lúc lâu sau, tôi mới giật mình hiểu ra, anh là vừa trả lời tôi câu hỏi lúc đầu.

Dù sau đó trong trường lại lưu truyền tin đồn “Chu Tiểu Kỳ giở trò lưu manh trong thư viện, cầu hôn Tần Chinh trước mặt mọi người nhưng bị cự tuyệt”, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của tôi.

Đáng tiếc cảnh còn người mất a …

Tờ giấy đăng ký kết hôn kia, anh muốn cho, tôi cũng phải đắn đo cân nhắc rồi mới quyết định có muốn hay không.

Chu Duy Cẩn học ở một đại học cũng coi như nổi tiếng trong tỉnh, ra khỏi tỉnh rồi thì cũng chả có tiếng tăm gì, nhưng cũng có những chuyên ngành vô cùng xuất sắc, rõ ràng, ngành Chu Duy Cẩn học không phải mấy ngành này.

Chu Duy Cẩn nhà chúng tôi giống như Tán Tài đồng tử vậy, nhạn bay qua lưu lại tiếng, người đi qua để lại tên, nó kế thừa truyền thống tốt đẹp từ ba tôi, đến mỗi nơi đều lưu lại một đống kiến trúc, hoặc là thư viện, hoặc là sân vận động, hoặc là tòa nhà dạy học …

Theo phương diện này mà nói, tuy là thành tích Chu Duy Cẩn làm kéo lùi cả mặt bằng trình độ, nhưng mà lại có vật chất bồi thường, kiên quyết đóng góp một viên gạch cho sự nghiệp giáo dục. Coi như có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức.

Lúc gần tới trường, tôi mượn điện thoại của bác tài xế gọi cho Chu Duy Cẩn, nghe thấy là tôi, Chu Duy Cẩn sửng sốt nửa ngày, nói gì đó với người bên cạnh xong, mới quay lại nói với tôi: “Đại Kỳ, bà đợi ngoài cổng trường nhá.”

“Ôi … Mang theo tiền xe nữa nha, tao ra khỏi nhà vội quá, quên mang ví tiền.”

Chu Duy Cẩn cho tôi một đánh giá đúng trọng tâm: “Đại Kỳ, bà cũng thật đủ hai.” (đủ ngu)

Chu Duy Cẩn chỉ cần không nói lời nào, thì có thể giả dạng thành nam thứ trong phim thần tượng Đài Loan, cái kiểu mỹ nam tinh tế u buồn như Hoa Trạch Loại ấy. Mở miệng ra một cái, là biến thành nam chính luôn rồi.

Có ai không biết vai diễn của Châu Du Dân trong Vườn sao băng không ;;)

Tôi đợi ngoài cổng trường một lát, bác tài xế không ngừng huyên thuyên với tôi.

“Chồng cháu dạy ngành gì?”

“Ngành ngôn ngữ của động vật có xương sống.”

“… Nghe có vẻ rất thâm ảo.”

“Vâng”

Tôi cứ ngó đông ngó tây, nhưng mãi vẫn không thấy Chu Duy Cẩn, bác lái xe chỉ vào người đang bước tới từ xa hỏi: “Đó có phải chồng cháu không?”

Tôi vừa quay đầu thấy, bỗng chốc sửng sốt.

Nói thật ra, tôi bây giờ cũng không còn thấy rung động với phần tử trí thức cao cấp nữa, sớm đã thoát ly khỏi sự sùng bái mù quáng trước người có văn hóa rồi, nhưng mà đối với người trước mắt đây vẫn không khỏi tôn kính.

Cố Thiệu, hơn tôi 3 tuổi, nhưng bằng cấp thì bỏ xa tôi cả đoạn dài, giang hồ miêu tả anh là: “luôn luôn nhảy lớp, mãi không dừng bước.

Lúc tôi học lớp 1, anh học lớp 4, lúc tôi học lớp 2, anh đã lên cấp II, lúc tôi tốt nghiệp cấp II, anh đã sắp tốt nghiệp đại học. Đợi đến bây giờ tôi tốt nghiệp đại học ….

“Chồng cô đã là giáo sư rồi ư? Giáo sư trẻ tuổi vậy!” Bác lái xe vừa nhận tiền vừa kinh sợ than, “Tôi còn tưởng rằng thế nào cũng phải là người 4- 5 chục tuổi nữa.”

Cố Thiệu tính ra, mới hai mươi bảy thôi …

Trước khi quen anh, tôi vẫn nghĩ anh là kẻ vờ vịt, giả tạo, học giỏi thì học giỏi, cần gì phải nhảy lớp để thể hiện ta đây tài trí hơn người . Sau biết anh rồi mới biết chuyện không phải vậy. Anh nhảy lớp, chỉ vì nhà nghèo khó, không thể trả nổi học phí lớn mà thôi …

Trước lời của bác tài xế, Cố Thiệu chỉ cười, không trả lời ngay.

“Nghe nói cậu dạy ngôn ngữ động vật có xương sống?” Bác tài xế không tha kéo anh buôn chuyện, Cố Thiệu nhíu mày, ý cười càng sâu, gật đầu nói: “Phải”

“Sao tôi chưa từng nghe thấy ngành học này nhỉ, có phải ngành này rất ít được quan tâm không?”

Cố Thiệu trả lời ông đầy tính học thuật: “Tên khoa học là “Động vật có xương sống ngôn ngữ học”, thật ra cách gọi thông tục là “ưng ngữ”.”

“Ưng ngữ” và “Anh ngữ” có cách phát âm giống nhau.

Cũng chính là điểu ngữ …

Với cách lý giải của Cố Thiệu, tôi tỏ vẻ vô cùng bội phục, quả nhiên phần tử trí thức đều có tư duy trừu tượng.

Bác tài xế còn lưu luyến không thôi mà phải lái xe rời đi, trước khi rời khỏi còn vỗ vỗ vai tôi nói: “Cháu gái à, đừng quay lại ăn cỏ cũ nhé”

Tôi ngây người một lúc, tận đến khi Cố Thiệu quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười, nói: “Đã về rồi.”

Tôi liếc ngang liếc dọc đánh giá anh, nói: “Anh cũng về rồi.”

Sau khi Cố Thiệu học xong thạc sĩ, lại lấy học bổng của ba tôi tiếp tục xuất ngoại đào tạo sâu hơn, tôi và anh đã không gặp nhau đến 7 năm rồi …

“Về lúc nào?” Hai chúng tôi mở miệng cùng lúc.

Tôi dừng lại, nói: “Về được hơn nửa tháng.”

“Vừa đi vừa nói chuyện đi, ngoài trời nóng quá.” Cố Thiệu cười cười, vẫn khiến người ta như được tắm trong gió xuân như trước. Tôi vốn tưởng rằng, người như anh – đứa trẻ trưởng thành trong gia cảnh như vậy nhất định sẽ quái gở sống khép mình, sau khi tiếp xúc mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.

Từng có người nói một câu rất sâu sắc: Chỉ có người đố kỵ anh ấy, chứ chẳng có ai chán ghét anh cả.

Ba mẹ Cố Thiệu ly hôn khi anh còn nhỏ, mẹ kết hôn với người đàn ông khác, ba lại bị tàn tật do tai nạn lao động, trong nhà chỉ còn một bà nội cao tuổi, hồi nhỏ toàn dựa vào mấy đồng nhờ thu lượm giấy vụn, ve chai của bà nội mà nuôi sống gia đình. Trong ấn tượng của tôi vẫn nhớ rõ Cố Thiệu năm 8 tuổi ấy, anh mặc áo sơ mi trắng bệch, mái tóc đen mềm mại dài quá thái dương, giản dị sạch sẽ, nhã nhặn thanh tú, mặt mỉm cười nói: “Anh là Cố Thiệu, sau này là gia sư của em.”

Kết quả là bây giờ, anh là thầy giáo của Chu Duy Cẩn.

“Chu Duy Cẩn sao lại không tới?” Tôi hỏi.

“Đánh bóng rổ, bị trật chân.” Cố Thiệu nói xong, thở dài lắc đầu bật cười, “Vừa rồi nó gọi điện cho anh, bảo anh tới cổng trường đón em.”

“Anh nhận ra em?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Nó nói bụng to…” Cố Thiệu quay đầu liếc tôi một cái, cười nói, “Em cũng không thay đổi gì.”

Rất nhiều người đều nói tôi không thay đổi gì, lời này có thể hiểu theo 2 cách, một là tôi mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, hai là tôi sinh ra đã giống obasan rồi. Tôi đề nghị mọi người nên hiểu theo cách 1.

Cố Thiệu đưa tôi về ký túc xá của anh, Chu Duy Cẩn đang co chân ăn cơm, quay đầu lại, mặt không thay đổi liếc tôi một cái, nói: “Đại Kỳ à, bà đã nhớ đứa em trai đáng yêu này rồi ư?”

Tôi suýt chút phun cả ngụm máu vào mặt nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN