Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi! - Chương 22: Đóng cửa, thả cầm thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!


Chương 22: Đóng cửa, thả cầm thú


Tôi hỏi Cố Thiệu: “Chu Duy Cẩn chịu kích thích gì à?”

“Qúa nhiều nữ sinh mang ấm áp đến cho nó, nên hơi phát sốt ấy mà.” Cố Thiệu một lời hai nghĩa. (phát sốt, còn có một từ đồng âm, ý nghĩa dân dã là động đực )

Chu Duy Cẩn phiền não lắc đầu: “P, đám con gái này phiền muốn chết, cả ngày đưa cá vàng, rùa đen, không bằng đưa phong bì còn thực tế hơn.”

Có ai biết P này là gì không, bạn chỉ nghĩ được đến pee thôi :”>

“Em thấy nó đang khoe mẽ thì phải.” Tôi khinh bỉ nói.

“Anh cũng thấy vậy.” Cố Thiệu đưa cho tôi chiếc ghế dựa, nhân tiện hùa theo.

Chu Duy Cẩn bày vẻ cao ngạo “ban ngày không biết cái tối của đêm”, đẩy một phần cặp lồng cơm cho tôi. “Bà hơn 10h sáng ra khỏi nhà, giờ chắc còn chưa ăn trưa, ăn đi, đừng để cháu tôi nhịn đói.”

Tôi lặng lẽ nhận cặp lồng cơm, hỏi: “Chu Duy Cẩn, mày sao lại tới quấy rầy Cố Thiệu?”

“Ký túc xá quá ầm ĩ, vừa bẩn vừa loạn.” Chu Duy Cẩn chán ghét nói.

Dựa vào hiểu biết của tôi với Chu Duy Cẩn, tôi nói: “Nhất định là mày làm bẩn, làm loạn, nhưng không chịu thu dọn chứ gì.”

Chu Duy Cẩn không nghĩ đến bị sỉ vả mà lại lấy làm vinh dự: “Phải, có điều ở đây có đại ca thu nhận.”

Cố Thiệu vẫn như đại ca của tôi và Chu Duy Cẩn, tuy rằng nhiều năm rồi chưa gặp, nhưng cảm giác cũng không xa lạ, có lẽ vì mọi người vẫn không thay đổi. Cố Thiệu nói anh đã về được hơn một năm, lúc trước dạy bên ngoài, bây giờ làm giảng viên đại học, nửa năm trước ba anh đã qua đời, anh mua nhà ở gần trường, tiện chăm sóc bà nội.

Cố Thiệu là người duy nhất Chu Duy Cẩn có vẻ chịu phục, có lẽ chính là “tứ lạng bạt thiên cân, lấy nhu thắng cương” trong truyền thuyết. Có điều cũng chẳng thay đổi được kẻ bất tài không vực dậy nổi như nó. Dù Cố Thiệu có dạy thế nào đi nữa, thành tích của nó vẫn chỉ chết dí ở cuối bảng, thật không cho Cố Thiệu chút thể diện nào.

“Đại Kỳ, sao bà bỗng dưng lại tới đây, Tần Chinh đâu? Mẹ già tối qua lúc gọi điện cho tôi còn bảo anh ta đã về rồi.” Chu Duy Cẩn vừa ăn cơm vừa hỏi, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, “Không phải hai người cãi nhau chứ.”

Đứa bé này, từ khi nào mà giác quan thứ sáu lại trở nên nhạy bén giống phụ nữ vậy.

“Không, không phải tao bỗng dưng nhớ đứa em trai đáng yêu này sao…” Tôi nói qua quýt.

“Nghe đã thấy có vấn đề.” Chu Duy Cẩn bỏ đũa xuống, xoa xoa miệng, nghiêm túc nhìn tôi, “Đại Kỳ, có phải tên cầm thú kia bắt nạt bà không?”

Khóe miệng tôi giật giật, “Không có chuyện gì, tao với anh ấy có thể có chuyện gì chứ.”

Chu Duy Cẩn nheo mắt, nhìn tôi một lát, lấy luôn di động ra, ấn vài cái, tôi hoảng sợ nhìn nó: “Chu Duy Cẩn, mày làm gì!”

Nó vừa trừng tôi, vừa nói: “Họ Tần kia, anh làm gì chị tôi vậy!”

Tôi hít một hơi lạnh, có cảm giác nhờ vả nhầm người, bị địch bao vây tứ phía.

“Cút!” Chu Duy Cẩn mang gương mặt Rukawa , lại ra vẻ Sakuragi (*) , hung tợn nói, “Không nói chuyện cho rõ ràng, anh dù có đến cũng đừng hòng gặp được chị ấy!”

(*) Nhân vật trong Slam Dunk.

Tôi căng thẳng nhìn Chu Duy Cẩn chằm chằm, không nghe được tiếng Tần Chinh trong điện thoại, trong lòng bất an.

Tần Chinh không phải người biết cách giải thích cho người khác, cứ nhìn lúc hai chúng tôi ở chung thì biết, cho nên với Chu Duy Cẩn, cũng không hy vọng anh có thể nói bừa mấy câu mà gỡ rối được.

Chu Duy Cẩn cười lạnh với điện thoai. “Họ Tần kia, anh cho rằng đăng ký kết hôn là cái trò gì? Đây là hợp đồng ràng buộc hai bên, vốn dĩ cái gọi là nam nữ ngang hàng đối với nữ giới đã là bất bình đẳng rồi, may là lần này chị tôi thông minh không tùy tiện đi đăng ký với anh, nếu không đã bị anh trói chặt rồi. Dù có nói sau khi kết hôn còn có thể ly hôn, phụ nữ ly hôn giảm giá còn nhanh hơn NDT; với phụ nữ mà nói chìa ra giấy đăng ký kết hôn còn không bằng chìa ra giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, muốn trói chặt chị tôi ư, sao lại không cần một xấp giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản nhỉ!”

Tôi quay đầu nhìn Cố Thiệu. “Anh dạy nó?”

Cố Thiệu bình tĩnh uống trà, nâng mí mắt, cười nhếch miệng: “Tự học thành tài.”

Quẳng sạch sẽ.

Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải rửa mắt mà xem, tôi tin rằng Chu Duy Cẩn không những bị đại học làm hỏng, còn bị Cố Thiệu làm hỏng, so với lần trước tôi về gặp nó, trí tuệ và trình độ lưu manh đã nhảy cóc không chỉ ba bậc, quả nhiên gần mực thì đen, một phần tử trí thức đã từng uống mực của chủ nghĩa tư bản, bụng sao còn có thể trắng được nữa! Chu Duy Cẩn bị Cố Thiệu đào tạo một năm, khí chất đã từ giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội mà vọt tới đuổi kịp Mỹ, vượt qua Anh; sau một đêm đã đạt đến chủ nghĩa cộng sản rồi!

“Hừ hừ … Tôi nói cho anh biết, ông đây nhìn anh không lọt mắt từ lâu rồi, đừng nói bụng chị ấy mang con của anh, cho dù chị ấy đã sinh cho anh cả tá con, nhà chúng tôi cũng nuôi được hết, còn có một đống người chờ lấy chị ấy!” Chu Duy Cẩn quay lại nhìn Cố Thiệu, “Cố Thiệu, anh có thể lấy nhỉ.” Sau đó cũng không đợi Cố Thiệu trả lời, lập tức cúi đầu nói tiếp, “Nghe thấy không, anh ấy nói sẽ lấy.”

Tôi ở ngay đây mà hình như cũng đâu có nghe thấy …

“Dù sao, chuyện này chắc chắn là anh sai, cho dù chị tôi sai cũng là do anh không ngăn cản bà ấy phạm lỗi nên chị ấy mới có thể phạm sai, cho nên xét đến cũng cũng là anh sai. Anh không cần đến, chị ấy sẽ không gặp anh. Bye bye!”

Chu Duy Cẩn ung dung cúp điện thoại, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Tôi há miệng nhìn nó.

Chu Duy Cẩn giương mắt liếc tôi một cái, nói: “Nhìn gì, chưa thấy trai đẹp ăn cơm bao giờ à? Ngậm miệng ăn đi!”

Tôi lặng lẽ ngậm miệng, nghĩ ngợi mông lung, trong bốn người nhà chúng tôi, tôi là người kém cỏi nhất … Lúc mẹ mang thai Chu Duy Cẩn, ăn bao nhiêu thuốc bổ, mới có thể khiến nó tài năng đầy mình mà bộc lộ muộn màng thế này. Tôi vẫn hoài niệm cậu bé Chu Duy Cẩn đáng thương ngốc ngếch chạy theo đuôi tôi, túm chặt một góc váy tôi, mặc trộm váy mà nhìn còn giống loli hơn cả tôi , cũng thấy đau đớn trước cảnh nó đâm đầu chạy từ phái thần tượng lại lệch sang con đường lưu manh.

Chu Duy Cẩn càn quét thức ăn xong cũng cảm thấy thỏa mãn lau miệng, lưng tựa trên ghế, tướng ngồi như không ngồi nhìn tôi. “Đại Kỳ, thẳng thắn thì được nương tay, cầm thú rốt cuộc mắc phải lỗi lầm gì. Bà không phải yêu anh ta đến chết đi sống lại, bây giờ sao mà ngay cả đi đăng ký cũng không muốn đi với anh ta.”

Tôi từ từ nuốt ngụm nước ấm, nói: “Chuyện này nói hai ba câu thì rất khó giải thích rõ ràng.”

“Vậy bà nói nhiều thêm vài câu là được.”

Tôi nói: “Tao muốn ngủ trưa một giấc…”

“Đừng hòng trốn tránh!” Chu Duy Cẩn hung trợn trừng mắt tôi, tôi cảm thấy nó với Thẩm Phong có vẻ giống chị em ruột hơn, nhất là ở thái độ với tôi và Tần Chinh, đều giống nhau là chỉ thấy khinh bỉ với thù hận. “Hay là chờ tí nữa tôi đóng cửa thả cầm thú!”

Tôi bất lực ngửa đầu nhìn trần nhà, sắp xếp câu chữ một chút, cúi đầu nói với Chu Duy Cẩn: “Anh ấy hình như có ngoại tình.”

Chu Duy Cẩn sửng sốt, mặt lạnh te cầm cốc nước, ực ực vài hớp, rồi nói: “Khốn kiếp!”

Tôi giận dữ nói: “Mày không thể không nói tục trước mặt tao được sao, nói nhiều không tốt cho việc dưỡng thai. Sạch sẽ chút!”

Cố Thiệu thở dài, rót thêm nước cho hai đứa bọn tôi, nói: “Anh đi đun nước nóng, hai đứa cứ từ từ nói chuyện.”

Cố Thiệu đóng cửa ra ngoài, Chu Duy Cẩn nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm. “Có chứng cớ không? Con ả nào?”

“Chu Duy Cẩn, chuyện này mày đừng nhúng tay vào, tự tao có thể xử lý được.”

“Có thể xử lý được mà tự bà giữa trưa lại chạy tới tìm tôi nương tựa?” Chu Duy Cẩn xì một tiếng, “Bà nói, là đồng nghiệp hay là bạn học cũ của anh ta.”

Tôi cúi đầu thở dài: “Đều là.”

“Còn mẹ nó những hai người!”

Lúc trước tôi đã quá cất nhắc chỉ số thông minh của Chu Duy Cẩn rồi. “Một người.”

Chu Duy Cẩn động não một chút, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.

Tôi nói: “Chuyện này, biểu diễn dùng ngực đập đá với côn nhị khúc cũng vô dụng.”

Chu Duy Cẩn nghẹn họng nói: “Không cho phép nhắc lại chuyện ấy nữa…”

Chuyện đó thật ra cũng chả có gì mất mặt, chỉ là tôi đoán được mở đầu, lại không đoán được kết cục kia. Cho tới bây giờ, tôi đều là bị chuyện xấu quấn vào thân, hơn nữa lời đồn và sự thật thường hoàn toàn trái ngược. Hồi học trung học, vô duyên vô cớ mà bị đồn dính dáng với một mỹ nam nào đó trong trường, kết quả là đắc tội một đàn chị là bạn gái của mỹ nam, trở thành đối tượng đả kích trọng điểm của bọn nữ sinh, cứ gặp một cái là bị hãm hại cực kỳ vô nhân đạo, tận đến khi Chu Duy Cẩn phát hiện ra áo khoác đồng phục của tôi bị vẩy mực, nó mang theo một đám anh em cầm dao và đủ loại hung khí tới trường trung học của bọn tôi, tìm được đứa con gái cầm đầu gây sự, vây chúng nó trong góc.

Tôi vẫn sợ sẽ xảy ra huyết án, ai biết là cuối cùng bọn nó là tự mình hại mình …

Một đám shota nhỏ bé tỏ vẻ hung hăng, cầm côn nhị khúc với thanh sắt biểu diễn, định khiến cho đối phương sợ hãi và tạo tâm lý bị đàn áp; kết quả là có bao nhiêu mình nhận hết, hơn nữa vì công phu còn chưa đâu vào đâu, lực đạo không kiềm chế được, một đám hung thần ác sát đau đến nhe răng trợn mắt – quả thật cũng là đám nữ sinh kia sợ hãi, khiến chúng nó không dám tìm tôi gây phiền phức nữa. Vốn là tôi sống rất lặng lẽ, không ai biết ba tôi là Chu Dịch, kết quả là vì Chu Duy Cẩn quá nổi tiếng, tiếng tăm của tôi lập tức vang vọng từ cấp 2 tới cấp 3, từ đó dù không bị ai bắt nạt nữa, nhưng cũng không dễ kết bạn như trước nữa. Thở dài, tôi lặng lẽ, chỉ bất cẩn chút thôi mà khiến cả thế giới đều biết rồi …

Lần đó, ngực và lưng Chu Duy Cẩn bị chính tay mình dùng côn nhị khúc đánh phải, đọng lại mấy vết máu bầm, tôi giấu ba mẹ bôi rượu thuốc cho nó suốt hai tuần lễ.

Với chuyện này, nó vẫn coi là một nỗi nhục, muốn quên đi, nhưng vì tôi lại nhắc tới lần nữa mà hết đời cũng khó quên.

Tôi còn nghiêm túc nói: “Tao nói thật, vấn đề lúc này khá nghiêm túc … Thật ta, bản thân tao cũng chưa xác định rõ được là vấn đề gì, dù sao … Tao sẽ thu phục! Tin tao, em trai à!”

Chu Duy Cẩn rầu rĩ nói: “Tôi chưa từng thấy bà thực sự thu phục được cái gì …”

Cố Thiệu mang theo một ấm nước về, nói với Chu Duy Cẩn: “Chút nữa cậu còn phải lên lớp nữa đấy.”

“Tam luận, không đi đâu!” Chu Duy Cẩn nói:

Tôi sợ hãi nhìn nó: “Chủ nghĩa Mác, lí luận Mao Trạch Đông, tư tưởng Đặng Tiểu Bình, ba lý luận quan trọng đại diện cho sự phát triển của tư tưởng khoa học – môn quan trọng như thế sao mày có thể không đi, mày muốn kéo lùi bước tiến của chủ nghĩa xã hội ư?”

Cố Thiệu bổ sung: “Phải điểm danh.”

Ba chữ của Cố Thiệu phun ra ắt có kẻ chết, Chu Duy Cẩn vò đầu than một tiếng: “Khỉ thật!”

Chuyện đau khổ nhất ở đại học, là điểm danh mà lại không đi, càng đau khổ hơn, là đi học mà lại không điểm danh. Với các giáo viên mắt mờ chân chậm, bạn còn có thể để người khác đến điểm danh hộ, nhưng Chu Duy Cẩn là danh nhân của trường, là đối tượng quan sát trọng điểm của thầy cô, muốn lờ mờ mà cho qua, căn bản là không thể.

Môn như tam luận này, về cơ bản là kiểm tra nhân phẩm của học trò và sự sáng suốt của giáo viên. Sự sáng suốt của giáo viên thể hiện ở cách cho điểm, ví như bật quạt thổi bài thi, bay càng xa điểm càng cao, ví như rải bài thi đầy trời, rơi xuống rồi thì bài càng ở trên điểm càng cao. Nhân phẩm của học trò cũng được quyết định bởi cách thức cho điểm của giáo viên.

Chỉ có thể nói, nhân phẩm của Chu Duy Cẩn, lúc sinh ra đã bị cắt xuống cùng với cuống rốn rồi, thành nỗi nhục không thể thừa nhận trong đường đời.

Đại học tĩnh mịch như tuyết, cuộc sống đại học của Chu Duy Cẩn đã tuyết lại sương. (tai họa liên tiếp ập tới)

Tôi nhìn nó khập khiễng đi ra ngoài, trong lòng đau xót, vì thế quay đầu nói với Cố Thiệu: “Có thể gọi cho em một suất cơm thịt bò tiêu đen không, vẫn còn đói …”

Cố Thiệu im lặng một lúc, nói: “Bên ngoài trường có bán, qua trưa là có thể làm cơm tối rồi. Anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”

Đã qua giờ ăn cơm trưa, canteen trường học đã dọn bàn, Cố Thiệu đưa tôi ra ngoài trường chọn một tiệm cơm khá vắng vẻ gọi cơm.

Xem ra Cố Thiệu và bà chủ quán khá là quen thuộc, cô chủ quán kia liếc mắt đưa tình dữ dội, Cố Thiệu mặt vẫn lạnh tanh gọi mấy món ăn, rồi quay về ngồi xuống phía đối diện với tôi.

“Chiều anh không có lớp sao, không làm anh bị muộn chứ?”

Cố Thiệu cười lắc đầu: “Không có. Em từ xa tới, phải tiếp đón chu đáo chứ.”

“Sớm nên như thế.” Tôi bất mãn nói, “Anh về lâu như vậy rồi, sao lại không nói cho em biết, Chu Duy Cẩn cũng thế, nó cũng không nói cho em.”

Cố Thiệu cười cười. “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, lúc trước em cũng không ở thành phố A.”

“Em còn tưởng rằng anh sẽ di dân, sau đó sẽ đón bà nội qua.”

Cố Thiệu vô thức xoay cốc nước, cúi đầu nghĩ gì đó, sau đó mỉm cười nói: “Như em nói đấy, đền đáp tổ tiên, vì nhân dân phục vụ.”

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, tôi với anh câu được câu không hàn huyên hơn nửa tiếng, ợ một cái, vác bụng ra khỏi cửa.

“Để anh đưa em về nhà.” Cố Thiệu nói, “Chỗ này hơi vắng vẻ, muốn về nhà em cũng phải chuyển vài lần xe bus, em bụng mang dạ chửa không tiện, để anh lái xe đưa em về.”

Tôi rầu rĩ. “Hôm nay, Tần Chinh nói với mẹ em là hai đứa đi đăng ký kết hôn, em mà tay không trở về là không xong đâu.”

Cố Thiệu nhíu mày: “Cho nên em muốn làm gì bây giờ?”

Thật ra câu này là tôi muốn hỏi anh. Tôi đau đầu, tự động não mình một chút, nói: “Lừa bà là cục dân chính bị cháy?”

“Bác ấy sẽ xem tin tức.”

“Hay chạy tới cục dân chính châm lửa thật nhỉ?”

“Phụ nữ có thai mà phạm pháp cũng cùng tội với dân thường.”

Cố Thiệu cười lạnh nói, một chút cũng chả thấy buồn cười!

Cuối cùng, tôi bất ngờ tìm được một quán chuyên làm giấy tờ phía ngoài trường học.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN