Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 49: Đón năm mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 49: Đón năm mới


Chương 49: Đón năm mới

đã ngưng chiếu khoảng 2 tháng, cũng chiếu xong từ nửa tháng trước, độ hot trước đó cũng đã lắng xuống. Nhưng dù vậy, Tống Thanh Hàn vẫn được rất nhiều khán giả nhớ đến.

Những người mà Tống Thanh Hàn thu hút được không phải là fan ruột, mà là “người qua đường”.

Điều này đối với một diễn viên mà nói, là một chuyện tốt.

Diễn viên và idols không giống nhau. Idols là phải hoàn hảo, đáp ứng được trí tưởng tượng của fan, nên họ không được có điểm nào sơ suất, sự tồn tại của họ là vì fan, mà sự nhiệt tình đến phát cuồng của fan với idols luôn luôn nhiều hơn diễn viên.

Mà diễn viên thì không cần fan, nhưng phải có duyên với người qua đường. Vậy có duyên với người qua đường là gì?

Chính là những “người qua đường” có thể không theo dõi bạn, nhưng mỗi khi bạn có tác phẩm nào mới, họ đều bằng lòng bỏ tiền túi ra để bước vào rạp.

Đây là sức hút của một diễn viên, cũng là điều mà các nhà đầu tư quan tâm.

Mà Trương Doanh, cũng vì lý do này nên mới chọn gửi kịch bản cho Tống Thanh Hàn.

Nói về Trương Doanh, trong giới đạo diễn, ông cũng có thể coi là một trong những người đứng đầu, cho dù Hàn Nghị có đứng trước mặt ông ta, thì cũng phải gọi ông ta một tiếng “thầy”. Vì thế mà khi Tống Thanh Hàn nhận được kịch bản ông gửi qua, suýt chút không tin nổi.

Bộ phim này Tống Thanh Hàn có biết. Không giống với , bản thân đã đi theo con đường cao cấp rồi, mà ngay cả chính Trương Doanh cũng đi theo con đường này. Không lâu sau thời gian công chiếu, nó sẽ được đề cử công chiếu ở nước ngoài. Vậy nên, doanh thu phòng vé trong nước của nó có khả năng sẽ không cao bằng , nhưng lại có thể gây được tiếng vang ở nước ngoài.

Có thể nói rằng, nếu như có thể tham gia vào , vậy thì con đường vươn ra quốc tế của Tống Thanh Hàn sẽ càng thuận lợi hơn.

Có điều… Vẻ mặt của Trần An dường như có chút mệt mỏi: “Tên tuổi của Trương Doanh thì có đó. Nhưng kịch bản lần này ông ta gửi cho cậu, vai diễn ông ta dự định cho cậu… Là nam tư.”

(Thường trong phim ảnh TQ người ta chia nam 1, 2, 3, 4… Tương ứng là vai chính, thứ, phụ, phụ của phụ…. Mà ghi ra dài quá nên lần này quyết định để nam 4 nha- ER)

Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhếch, cúi đầu xuống đọc sơ qua một lần kịch bản. Trong cuốn kịch bản mong mỏng này, đất diễn của nam tư không đến một phần mười, mà hình tượng nhân vật cũng không phải rất đặc sắc.

Ở kiếp trước, thật sự rất nổi. Nhưng bộ phim nổi không có nghĩa là tất cả diễn viên trong đó đều nổi. Hình tượng của nhân vật nam tư này không quá đặc sắc, mà cảm nhận vai này mang lại cho người xem là kiểu “tội ác tày trời”. Đến cuối cùng, những nhân vật trong bộ phim này gần như phi thăng hết rồi, hắn ta vẫn dậm chân tại chỗ, đất diễn càng ngày càng ít, rồi cuối cùng mất tích luôn.

(Phi thăng: kiểu đạt cảnh giới thành thần, bất lão bất tử)

Nếu như nói mục tiêu của Tống Thanh Hàn là để nổi tiếng hơn, thì việc nhận vai diễn này không phải là một lựa chọn phù hợp.

Bởi vì trong bộ phim này, muốn diễn cho ra được vai diễn nam tư này, rất khó, lại càng khó làm người ta yêu thích.

Tống Thanh Hàn thật sự muốn nổi tiếng, nhưng cậu càng muốn được làm việc với một đạo diễn lớn, được làm bạn diễn với ảnh đế, ảnh hậu hơn.

Vốn dĩ với vị trí của cậu hiện tại, cho dù có được doanh thu phòng vé với , tỉ suất người xem với , thì cũng rất khó giành được một vai trong phim của Trương Doanh. Tuy nhiên, bản thân Trương Doanh lại không quá câu nệ chuyện này. Sau khi ông ta xem xong diễn xuất của Tống Thanh Hàn, cảm thấy cậu diễn rất có hồn, nên mới gửi kịch bản qua.

“Kịch bản này… Em nhận.”

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, gật đầu với Trần An: “Đây là một cơ hội.”

Tống Thanh Hàn không giống với diễn viên kiếp trước diễn vai nam tư này, cậu còn rất trẻ, lại từng diễn trong một bổ phim nổi đình nổi đám như , nên vẫn có điểm tựa.

Nếu như đã có điểm tựa rồi, vậy cậu sao không thử liều một phen chứ?

Hình tượng vai nam tư này, không làm người ta dễ thích, nhưng cũng không làm người ta dễ ghét, đúng chứ?

Trần An nghe vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong suy nghĩ riêng của mình, anh cũng hi vọng Tống Thanh Hàn sẽ nhận kịch bản này.

Tống Thanh Hàn là một diễn viên, cậu sớm muộn gì cũng phải thử sức với đủ loại vai diễn, bất kể đẹp xấu, thiện ác, cậu đều phải thử rồi từ đó tìm tòi những gì mình chưa biết, cũng không nên chỉ bó mình trong những vai diễn chính diện, hoặc những hình tượng vai diễn được yêu thích.

Rất hiếm có được cơ hội làm việc với Trương Doanh. Trương Doanh là một đạo diễn rất ít khi ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì mọi mặt của bộ phim điện ảnh đó đều ở một đẳng cấp cao hơn.

Trương Doanh đã không còn trẻ nữa, sau này cũng không biết sẽ còn bao nhiêu bộ phim điện ảnh. Lần này Trần An cũng không phải là muốn Tống Thanh Hàn giành được một vai diễn trong đó, mà chỉ hi vọng Tống Thanh Hàn có thể nắm bắt cơ hội này, để lại cho Trương Doanh một ấn tượng tốt, con đường vươn ra quốc tế cũng sẽ thuận lợi hơn.

“Ok, vậy tôi sẽ trả lời với đạo diễn Trương.”

Trần An để lại kịch bản cho Tống Thanh Hàn, xem giờ, rồi vội vàng rời khỏi.

Hoạt động chọn diễn viên cho rầm rầm rộ rộ. Trừ mấy vai chính đã được cố định ra, thì những vai diễn mới được chọn đều không chênh lệch lắm với Tống Thanh Hàn.

Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, thì cũng đã sắp tới Tết rồi.

Mà Trương Doanh cũng không muốn trong mùa Tết an lành lại bắt người ta giam mình trong phim trường, nên quyết định sau Tết Nguyên Tiêu một ngày sẽ khai máy.

Cũng chính là 16 tháng Giêng.

Trong khoảng thời gian này, Trần An cũng để ý đến việc sắp xếp công việc cho Tống Thanh Hàn, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn hơi bận một chút.

Nhưng dù sao bận rộn vẫn tốt hơn là rảnh rỗi.

Là một diễn viên hay nghệ sĩ khi mà độ nổi tiếng vẫn chưa đủ, thì vẫn chưa có tư cách nghỉ ngơi ăn Tết. Người có thể thảnh thơi trong dịp lễ Tết, nếu như không phải lão làng, thì chỉ có thể là người không tên không tuổi.

Nhưng Tống Thanh Hàn bận rộn như vậy, khó tránh khỏi việc lơ là với Sở Minh.

Sắc mặt của Sở Minh trong 1, 2, 3, 4 ngày không gặp Tống Thanh Hàn đã rất lạnh lùng rồi, áp suất trên người như đang giảm đến mức kỉ lục. Ngụy Khiêm đứng bên cạnh anh, cảm thấy mình run cầm cập cả lên.

Rõ ràng máy sưởi vẫn đang bật, tại sao lại cảm thấy rét run vậy nhỉ?

Anh lén liếc nhìn qua đại ma vương, cố gắng hết sức giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Sở Minh lạnh lùng liếc qua tên trợ lý đang cố gắng biến mình thành một cây nấm mọc trong góc tường, giơ tay kí tên lên tài liệu trước mặt mình, sau đó đứng dậy, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.

Khi Tống Thanh Hàn về tới căn hộ, liền nhìn thấy Sở Minh mặc suit, đi giày da, ngồi ngay ngắn trên sô pha.

“Hàn Hàn…” Tổng giám đốc Sở trời sinh đã đẹp. Ánh mắt đó khi nghiêm túc thì vừa sâu sắc, vừa uy nghiêm, nhưng khi lẳng lặng ngồi đó, ánh đèn trên đầu chiếu vào mắt rồi phản chiếu lại, thì lại hiện ra vẻ dịu dàng và tình cảm.

Anh lẳng lặng nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó đứng dậy, rồi cầm lấy chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi lạnh trong tay Tống Thanh Hàn, xoa xoa làm ấm tay cho Tống Thanh Hàn. Những suy nghĩ trước đó đã tan biến, chỉ cau mày, đau lòng hỏi: “Sao tay lại lạnh như vậy?”

Tống Thanh Hàn không ngờ rằng Sở Minh sẽ xuất hiện ở đây. Tay vì được nắm, mà hơi ấm trên tay Sở Minh cũng truyền qua, bàn tay bị lạnh đến tê cóng tựa như có lại được sức sống.

Cậu mím mím môi, nhưng ánh mắt nhịn không được mà sáng lên.

Sở Minh thấy cậu đứng yên bất động, cau mày, rồi giữ nguyên tư thế nắm tay kéo Tống Thanh Hàn lại ngồi trên sô pha. Sau đó anh xắn cổ tay áo lên, vội vàng chạy vào nhà tắm, lấy một chậu nước ấm qua.

“Tay, bỏ vào đây ngâm đi.”

Sở Minh thử độ ấm trên tay Tống Thanh Hàn, sau khi cảm thấy không còn lạnh như lúc đầu nữa, mới cẩn thận kéo tay cậu bỏ vào chậu nước, dòng nước nhấp nhô đã thấm ướt cổ tay áo vô tình tuột xuống.

Tống Thanh Hàn cứ giữ nguyên tay như vậy, mãi đến khi tay hơi đỏ lên, Sở Minh mới kéo tay cậu ra, dùng khăn lông đã chuẩn bị từ trước mà lau lại.

Trong lúc làm những chuyện này, mặt Sở Minh cứ xụ xuống, im lặng không nói gì.

Tống Thanh Hàn xoa xoa tay, hơi lạnh trước đó đã không còn nữa, chỉ còn lại sự ấm áp đến tận đáy lòng.

“Em sai rồi.”

Tống Thanh Hàn rụt tay lại, ngồi ngay ngắn, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhận lỗi.

Sở Minh: “…”

Anh xắn tay áo lên, cổ tay áo ướt nhẹp vẫn lạnh căm dù đang ở trong một căn phòng ấm áp.

Ánh mắt Tống Thanh Hàn dừng lại trên cổ tay áo của anh, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Lần sau em nhất định sẽ nhớ mang bao tay.”

Cái chuyện mang bao tay này, từ lúc vào mùa đông, Sở Minh đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần rồi.

Sức khỏe của Tống Thanh Hàn vốn không hẳn rất tốt, hai tay vào mùa đông càng rất dễ nhiễm lạnh, chỉ cần không cẩn thận một cái liền tê cóng. Nhưng công việc của Tống Thanh Hàn dạo này khá nhiều, Lâm Thiền lại là người mới, khó tránh khỏi những lúc sơ suất. Ai ngờ đâu chỉ một hai lần như vậy, lần nào cũng bị Sở Minh bắt được.

“Ừ.”

Sở Minh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, làm mặt lạnh, mang chậu nước đã nguội đi đổ. Khi quay lại, bộ suit đã ướt cũng bị anh cởi ra luôn rồi.

Tống Thanh Hàn: “…”

Bạn trai đang bày trò giận dỗi thì nên làm gì.

Cậu thở dài một hơi, đứng dậy ôm lấy cánh tay Sở Minh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em thật sự biết sai rồi mà.”

Trái cổ của Sở Minh nhúc nhích, sắc mặt hơi thay đổi.

Tống Thanh Hàn do dự một chút, sau đó từ từ dựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Sở tiên sinh, em sai rồi.”

Nếu như trước đây khi Tống Thanh Hàn gọi Sở tiên sinh mang theo ý lịch sự và xa cách, thì lần này cách gọi Sở tiên sinh này lại như đang làm nũng.

(先生: tiên sinh, bên TQ đôi khi người ta cũng sẽ gọi chồng mình là tiên sinh khi giới thiệu với người khác- ER)

Giọng của Tống Thanh Hàn vốn thiên về lạnh, khi nói chuyện hầu như sẽ mang theo cảm giác lạnh như băng, mà khi kết hợp với giọng khi cậu đang làm nũng, bất giác sẽ như đang dỗ ngọt, phút chốc, Sở Minh không khống chế nổi cơ mặt nữa.

Hơi thở của anh khẽ chùng xuống. Nhưng Tống Thanh Hàn vẫn đang lúng túng vì hành động làm nũng vừa rồi của mình, không nghe ra được sự thay đổi của anh.

Tống Thanh Hàn trước giờ chưa từng làm nũng với ai cả.

Cho dù là lúc quen Diệp Dịch, cũng chỉ thỉnh thoảng nắm tay hắn ta, đến hôn còn chưa hôn cái nào.

(Bé Sở nhà mình số hưởng ha- ER)

Cậu vẫn thưởng kiềm chế cảm xúc, lạnh nhạt, trước mặt người khác thì hòa nhã, dịu dàng, trong phim thì có thể diễn hàng trăm tính cách, nhưng trong xương cốt cậu, vẫn không quen thể hiện tình cảm quá mức với người khác.

Nhưng khi ở bên Sở Minh thì lại khác.

Bây giờ sự khác biệt này càng ngày càng lớn.

Cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau từ sau khi mình ở bên Sở Minh, bị Sở Minh dần dần thay đổi suy nghĩ, trong mắt liền lộ ra một tia nghi hoặc.

Ánh mắt Sở Minh ngày càng tối lại, anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên trán Tống Thanh Hàn, đột nhiên thở dài, cất tiếng gọi: “Hàn Hàn…”

Âm cuối vừa trầm, vừa như trêu ghẹo.

Tống Thanh Hàn bỗng hoàn hồn lại, nhưng không biết rằng, khi đang định đẩy Sở Minh ra, thì cánh tay cậu đột nhiên dừng lại.

Nhưng chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi cũng bị Sở Minh nhìn thấy hết. Anh hơi hối hận buông lỏng ra khỏi vòng tay Tống Thanh Hàn, cau mày nói: “Xin lỗi Hàn Hàn, lúc nãy anh…”

Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Không sao.”

Cậu cười với Sở Minh, ánh mắt ngập tràn sự ấm áp, đẹp như trăng sao trên trời: “Chúng ta không phải là bạn trai của nhau hay sao?”

Sở Minh ngây người, sau đó cũng bật cười, thả lỏng cơ mặt: “Đúng, Hàn Hàn nói đúng.”

Tống Thanh Hàn nhìn anh cười như con husky nhà bên, không nhịn được mà giơ tay vỗ vỗ vai, cũng thuận thế mà hôn nhẹ lên cằm anh: “Lần sau em sẽ không quên mang bao tay nữa đâu.”

Sở đại cẩu nháy mắt thấy hài lòng rồi.

Tống Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện bạn trai giận dỗi đã giải quyết tốt đẹp. Tống Thanh Hàn sờ sờ cổ tay áo sơ mi của Sở Minh, thấy chỗ bị ướt lạnh căm, trong lòng cũng thấy bất lực.

Cậu vào phòng tìm một cái áo sơ mi size lớn mà mình mua, sau đó bình tĩnh nói với Sở Minh: “Thay đi.”

Sở Minh ngoan ngoãn cầm lấy đồ mà Tống Thanh Hàn đưa đi thay.

Dáng người của Tống Thanh Hàn có thể nói là vượt tiêu chuẩn rồi, nhưng so với Sở Minh thì rõ ràng gầy hơn, nên dù có mua áo sơ mi size lớn, nhưng Sở Minh mặc vào vẫn hơi chật.

Sở Minh vừa bước ra khỏi nhà tắm, sau khi Tống Thanh Hàn liếc nhìn một cái, liền nhanh chóng di dời tầm mắt.

“Hàn Hàn?”

Sở Minh thay xong áo sơ mi, do hơi chật nên làm anh cảm thấy không thoải mái lắm.

“Không có gì.”

Tống Thanh Hàn lắc đầu, đột nhiên nhớ ra, “Sao hôm nay anh lại tới đây?”

Hôm nay là ngày 23 âm lịch rồi, mặc dù không thể so sánh với đêm giao thừa, nhưng cũng là ngày mà gia đình đoàn viên, Sở Minh bây giờ qua đây, vậy người nhà họ Sở sẽ nghĩ như thế nào?

“Không sao” Sở Minh biết điều mà cậu đang lo lắng, bình tĩnh đáp: “Anh nói với người nhà là hôm nay sẽ cùng bạn trai của con trai hai người đón Tết ông Táo rồi.”

Tống Thanh Hàn: “…”

Cậu nhìn Sở Minh sắc mặt bình tĩnh, chỉ cảm thấy ngàn vạn lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng vừa bất lực, vừa dịu dàng thở dài: “Vậy lát nữa em dọn dẹp lại phòng, anh hôm nay ngủ lại đây đi.”

Mắt Sở Minh sáng rỡ lên, nghiêm túc gật gật đầu.

May mà công việc của Tống Thanh Hàn gần đây cũng tạm ổn rồi. Thời gian kế tiếp cũng có thể gọi là khá rảnh rỗi. Chứ nếu mà hôm nay cậu không về đây, Sở Minh phải một mình, cô đơn ngồi trên sô pha… Cứ cảm thấy lạnh lẽo thế nào ấy.

Cậu dọn sơ lại phòng dành cho khách, sưởi ấm lại chăn, sau đó vào bếp nấu hai tô mì, ngồi đối diện Sở Minh coi như là ăn một bữa cơm “Tết ông Táo” đơn sơ.

Sau khi ăn xong, Sở Minh theo thói quen đi rửa chén, Tống Thanh Hàn mang đồ đi giặt.

Họ giống như đã cùng sống với nhau rất lâu rồi vậy, có rất nhiều chi tiết nhỏ thể hiện sự ăn ý ngầm mà ngay cả Tống Thanh Hàn cũng không hay biết.

Một đêm say giấc.

Vào ngày giao thừa, đến cả khu dân cư nhỏ mà Tống Thanh Hàn đang sống cũng ngập tràn không khí năm mới. Khi ra khỏi nhà, mọi người trong khu dân cư đều rất vui vẻ. Ngược lại thì Tống Thanh Hàn ở một mình cảm thấy hơi cô đơn.

“Chàng trai trẻ, sao năm mới lại không về nhà?”

Khi Tống Thanh Hàn ra ngoài mua một số đồ dùng hằng ngày, một bà cụ lầu dưới ngồi bên cửa hỏi cậu, đôi mắt đục ngầu đầy yêu thương và thắc mắc: “Cậu thanh niên này, vẫn nên về nhà xem thử…”

Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run, kéo kéo cái nón trên đầu, bao tay đeo trên tay truyền đến hơi ấm, chạm đến trái tim lạnh lẽo: “Cháu không có nhà.”

Bà cụ chầm chậm gật đầu: “À… Hay là cháu đến nhà bà đi!”

Bà cười vui vẻ như trẻ nhỏ có đồ chơi vậy, có thể thấy là người nhà rất quan tâm, chăm sóc bà.

Tống Thanh Hàn cười cười, lắc đầu từ chối: “Thôi ạ, cảm ơn bà.”

Lâm Thiền đã về nhà rồi, Trần An cũng có gia đình của mình. Tống Thanh Hàn đi trên con đường đã thưa thớt bóng người, rẽ vào một khúc cua đi siêu thị mua một ít đồ ăn nấu sẵn và gạo, thịt, rau. Khi tính tiền, em gái thu ngân còn tặng cậu một cái nút dây Trung Quốc: “Giao thừa vui vẻ!”

(nút dây Trung Quốc: một loại đan dây truyền thống của TQ, gồm nhiều kiểu đan và nhiều ý nghĩa như: kết đồng tâm, kết may mắn…”

Tống Thanh Hàn hơi ngây người, sau đó đưa tay cầm lấy nút dây Trung Quốc trong tay cô gái, gật gật đầu: “Giao thừa vui vẻ.”

Em gái thu ngân nhìn bóng dáng cậu rời đi, cứ cảm thấy anh đẹp trai đội nón, đeo khẩu trang này nhìn quen quen, nhưng không biết quen ở đâu, chỉ đành gạt đi thắc mắc đó, nghĩ xem tối nay tan làm xong sẽ mua gì về nhà, nên xem chương trình của đài nào…

Một năm mới tới rồi.

Tống Thanh Hàn tự mình làm vài món ăn, ăn một bừa cơm giao thừa, sau đó mở TV lên, âm thanh náo nhiệt phút chốc tràn ngập cả căn phòng yên tĩnh.

“Chào mừng bạn đón xem đài Banana , chúc mọi người năm mới vui vẻ…” Hoa Việt và Phong Đinh vẫn mang một nụ cười khiến người ta vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng trò chuyện với khán giả.

Tống Thanh Hàn lặng lẽ ngồi trên sô pha, mắt nhìn TV, những khung cảnh ngập tràn màu sắc lướt qua trong mắt cậu.

Từng chương trình hiện lên trên màn hình, rồi lại từ từ kết thúc, pháo hoa đang cháy sáng trên bầu trời ngoài kia, thế chỗ cho màn trời tăm tối.

“Bắt đầu đếm ngược–“

“10, 9, 8…”

“Cạch”

Tống Thanh Hàn định thần lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“3, 2, 1–“

“Chiu– bùm—“

“Hàn Hàn, chúc mừng năm mới.”

Sở Minh đẩy cửa ra, giọng nói vang lên theo tiếng đếm ngược trên TV, hòa trong tiếng pháo hoa nổ ngoài kia, vang lên quanh tai Tống Thanh Hàn.

“… Chúc mừng năm mới.”

Tống Thanh Hàn ngơ ngác đáp lại.

Sở Minh quay người đóng cửa lại, cởϊ áσ khoác treo lên cái giá kế bên, sau đó bước nhanh đến trước mặt Tống Thanh Hàn, từ trong túi móc ra một bao lì xì hơi nhăn, nhét vào tay Tống Thanh Hàn: “Cho em tiền mừng tuổi nè.”

Tống Thanh Hàn hoảng hốt định thần lại, nhìn bao lì xì trong tay, khóe môi nhếch nhếch lên: “Nhưng em lớn rồi mà…”

“Lớn rồi thì không mừng tuổi được nữa hả?”

Sở Minh nghiêm mặt đáp lại.

Tống Thanh Hàn: “…”

“Nhanh cầm lấy bỏ xuống dưới gối đi.”

Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng biết, khi đàn ông giở tính trẻ con… Sẽ làm cho ta cảm thấy mềm lòng.

Cậu theo lời Sở Minh mà đặt bao lì xì xuống dưới gối, rồi từ trong tủ lấy ra một đôi giày da: “Mua cho anh đó, xem xem có vừa không.”

Sở Minh ngoan ngoãn thay đôi dép đi trong nhà ra, kích cỡ rất vừa vặn.

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Sao giờ này lại qua đây?”

Tống Thanh Hàn vào nhà tắm lấy cho anh một cái khăn nhúng nước ấm, cau mày hỏi.

Sở Minh cầm lấy khăn từ Tống Thanh Hàn rồi lau lau mặt mình, nhỏ giọng đáp: “Ăn rồi… Sợ em buồn chán…”

“Bác trai bác gái có nói gì không?”

Vốn dĩ là ngày cả gia đình đoàn viên, Tống Thanh Hàn không muốn Sở Minh vì mình mà làm cho gia đình không vui.

“Không có.”

Sở Minh nhìn thấy Tống Thanh Hàn cau mày, giơ tay ôm lấy cánh tay cậu, “Ừm… Hai người nói anh mang tiền lì vì đến cho em.”

“Họ còn bảo anh hỏi em, năm sau có thể cùng nhau đón Tết không.”

Sở Minh lấy chiếc khăn đắp trên mặt xuống, nhìn chăm chăm Tống Thanh Hàn, ánh mắt rất bình tĩnh.

Tống Thanh Hàn sững người, sờ mái tóc hơi ướt của Sở Minh: “Được nha.”

Tống Thanh Hàn mím môi, nhẹ nhàng cười: “Nhưng còn phải xem giờ này năm sau Trần An có sắp xếp công việc gì cho em không đã.”

Mắt Sở Minh đột nhiên sáng lên.

Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ này của anh, ánh mắt lộ ra sự ấm áp.

Trong phòng nhiều hơn một người cũng cảm thấy có sức sống hẳn lên. Tống Thanh Hàn làm nóng khăn, đưa cho Sở Minh đắp lên mặt, để xua đi cái lạnh trên da anh, rồi kêu anh đi tắm rửa.

Trên TV vẫn đang chiếu những chương trình náo nhiệt, người dân cả nước đang tưng bừng đón năm mới. Trên mặt mỗi người đều ngập tràn niềm hi vọng cho một năm mới đến.

Tống Thanh Hàn đứng trong phòng dành cho khách, lấy chiếc chăn mới cất cách đây không lâu trải ra, trên mặt là nụ cười mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.

Khi Sở Minh tắm xong đi ra ngoài thì đã sắp một giờ sáng rồi.

Tống Thanh Hàn đã quen thức đêm quay phim, có những lúc cảm xúc chưa tới hoặc phối hợp không ăn ý, quay đến ba, bốn giờ sáng cũng không có gì là lạ. Sở Minh có những khi cũng thức khuya chỉnh lý tài liệu, cũng không phải là người có giờ giấc sinh hoạt đúng quy luật.

Hai người ngầm ăn ý ngồi trong phòng khách. Tống Thanh Hàn lấy kẹo, hạt dưa, trái cây đã mua trước đó ra, bày lên bàn trà, trong tay cầm một cái búa nhỏ, thỉnh thoảng lại đập vỏ hạt khô, lấy nhân trong đó ra, tự mình ăn một miếng, rồi đút cho Sở Minh một miếng.

Nhưng theo như phong tục dân gian, mùng 1 Tết phải dậy sớm, nên khi ăn được kha khá hạt khô trên bàn rồi, hai người liền tự mình làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

“Ngủ ngon.”

Tống Thanh Hàn đứng ở cửa phòng dành cho khách, đi đến ôm Sở Minh, “Năm mới vạn sự như ý.”

“Vạn sự như ý.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sở-tay-nhỏ-lau-mồ-hôi-Minh: Tôi của ngày hôm nay, đã không còn là tôi của ngày hôm qua nữa rồi, tôi là một tổng tài nhiều tâm sự!

Hàn Hàn:… (Tìm được một bạn trai bình thường là bá đạo tổng tài, thỉnh thoảng lại giở thói trẻ con thì phải làm sao!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN