Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 50: Sở Minh ra rìa- Hàn Hàn ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 50: Sở Minh ra rìa- Hàn Hàn ghen


Chương 50: Sở Minh ra rìa- Hàn Hàn ghen

Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Tống Thanh Hàn đã dậy từ sớm, trong phòng cho khách vẫn chưa có động tĩnh gì. Tống Thanh Hàn không định đi đánh thức Sở Minh, chỉ mặc tạp dề vào, hâm lại đồ ăn còn thừa hôm qua, sau đó nấu một nồi mì, bày ngay ngắn lên bàn, đồ ăn nóng hầm hập bốc khói.

Điện thoại reng reng vang lên, Tống Thanh Hàn lau tay rồi mở điện thoại ra xem. Đa số là tin nhắn chúc Tết của người quen, dù là người trong giới giải trí, nhưng Tết vẫn luôn có một ý nghĩa đặc biệt với họ.

Tống Thanh Hàn nghiêm túc trả lời từng tin nhắn, khi mở đến tin nhắn cuối cùng, ngón tay bỗng dừng lại.

Sở Hàm: Chúc mừng năm mới, mong cho em và A Minh bên nhau dài lâu, vĩnh viễn không chia xa.

Tống Thanh Hàn đọc xong tin nhắn này, chầm chậm trả lời lại một câu.

Tống Thanh Hàn: Chúc mừng năm mới

-Bọn em sẽ hạnh phúc.

Sau khi gửi xong tin nhắn, Tống Thanh Hàn liền cất điện thoại đi.

Nhìn thấy hơi nóng của đồ ăn đã bốc lên ít hơn, Tống Thanh Hàn suy nghĩ, vẫn nên đi tới gõ cửa phòng cho khách thì hơn.

“Sở Minh, anh dậy chưa?”

Bên trong lại không có bất kì động tĩnh nào.

Tống Thanh Hàn xắn tay áo len lên, vừa định gõ cửa thêm lần nữa, cửa phòng cho khách đã mở ra từ bên trong.

“… Chào buổi sáng.”

Sở Minh khi vừa thức dậy trông vẫn rất đẹp trai, sắc bén, râu mọc lún phún lại gợi cảm đến lạ lùng.

Anh nheo mắt cúi đầu nhìn Tống Thanh Hàn, nở một nụ cười.

Lông mày Tống Thanh Hàn khẽ nhúc nhích, bỏ cánh tay ban nãy định gõ cửa xuống: “Chào buổi sáng, đi đánh răng rửa mặt để ăn cơm, nhanh lên.”

Sở đại tổng tài có vẻ ngoài lạnh lùng, gợi cảm nghe vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, kéo lê chân đang mang một đôi dép đi trong nhà có thêu hình một chú thỏ, đi về hướng nhà tắm.

Tiếng nước tí tách không bao lâu liền vang lên trong nhà tắm. Tống Thanh Hàn nhìn qua đó một cái, rồi quay người đi về phía tủ lạnh, lấy một ít trái cây ra rửa, cắt thành những miếng nhỏ, bỏ vào đĩa, bày lên bàn cơm.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Sở Minh trên mặt vẫn còn đọng nước đi ra từ nhà tắm, đôi mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.

“Sao lại không lau mặt?”

Tống Thanh Hàn đi lấy một chiếc khăn lau khuôn mặt đang đọng đầy nước của Sở Minh.

“Xong rồi, qua đây ăn cơm.”

Tống Thanh Hàn vắt chiếc khăn lên thành ghế sô pha kế bên, nắm tay Sở đại tổng tài với khuôn mặt bình tĩnh, đi đến bên bàn cơm.

Sở Minh vừa ăn mì, vừa lấy từ trong túi ra ba bao lì xì giống ngày hôm qua, đưa đến trước mặt Tống Thanh Hàn: “Cái này của ba mẹ và chị cho em đó.”

Môi Tống Thanh Hàn vừa nhúc nhích, Sở Minh đã bỏ đôi đũa xuống, kéo lấy tay cậu, trực tiếp nhét bao lì xì vào trong tay: “Đây là tấm lòng của người lớn trong nhà, em cứ yên tâm mà nhận đi.”

Tống Thanh Hàn cầm lấy bao lì xì, không nói gì. Sau khi ăn sáng xong, cậu liền vào phòng thay một bộ đồ, một chiếc áo khoác đen to và dày bao bọc lấy người cậu, chỉ hở ra một khuôn mặt trắng như phát sáng: “Hôm nay ra ngoài dạo không?”

Sở Minh bước đến đeo khẩu trang cho cậu, sau đó lấy áo khoác của mình trên giá treo đồ mặc vào, giọng vừa trầm, vừa dịu dàng: “Em muốn đi đâu?”

Đôi mắt Tống Thanh Hàn cong cong, ngọt ngào như nước đường vậy.

Đường phố ngày mùng 1 náo nhiệt một cách bất ngờ.

Sở Minh và Tống Thanh Hàn đeo khẩu trang, chầm chậm bước trên đường.

Trên con đường đông đúc, bờ vai vô tình chạm vào nhau.

“Chúng ta qua bên kia xem thử đi.”

Hai người họ đi dạo trong trung tâm thương mại, Tống Thanh Hàn đột nhiên kéo ống tay áo Sở Minh, ánh mắt hướng về quầy trang sức.

Sở Minh chỉ ước gì có thể bưng hết mấy thứ đó đến trước mặt Tống Thanh Hàn thôi, nên bây giờ cũng không muốn ngăn cản sự hứng thú của Tống Thanh Hàn.

(Ý bé Minh là trước giờ muốn mua tặng lắm mà không dám á)

“Xin chào quý khách”

Chị gái nhân viên gian hàng cười ngọt ngào, không vì hai người Tống Thanh Hàn “giấu đầu lòi đuôi” mà lộ ra biểu cảm gì khác lạ.

Tống Thanh Hàn kéo mũ xuống, gật đầu nhè nhẹ, từ từ xem đồ trong tủ kính.

“Cái này, cả cái này nữa, lấy cho tôi xem thử được không?”

Tống Thanh Hàn cố gắng nói thật khẽ, giọng nói trong trẻo cũng trở nên trầm khàn hơn, nghe có vẻ không giống Tống Thanh Hàn thường ngày nữa.

“Được ạ, xin chờ một chút.”

Nhân viên quầy ngây người một chút, nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào như lúc nãy.

Sở Minh đứng sau lưng Tống Thanh Hàn, nhìn Tống Thanh Hàn không ngừng so sánh hai sợi dây chuyền, không khỏi khẽ cau mày.

Hai cái dây chuyền này hình như cho nữ mà?

Hàn Hàn có người bạn nữ nào phải đi chúc Tết trong mùng 1 hả?

Tống Thanh Hàn cảm thấy sau lưng ngập tràn vị dấm chua, nhìn mặt mày Sở Minh đang “chua” lên, không khỏi bật cười, nắm lấy tay anh: “… Anh Minh, anh lại đây xem thử, bác gái thích kiểu dây chuyền nào?”

(dấm chua: ghen- ER)

Sở Minh bị cách xưng hô này của Tống Thanh Hàn làm cho bất ngờ, ánh mắt lướt sơ qua hai sợi dây chuyền trên quầy: “… Cái nào cũng được.”

Tống Thanh Hàn nghe câu trả lời của anh xong là biết không nhờ gì được, nên cũng không thèm tham khảo ý kiến anh nữa. Cậu cầm hai sợi dây chuyền lên so sánh, rồi chọn một sợi có mặt dây chuyền bằng bích ngọc, kêu nhân viên quầy gói lại.

Nhân viên quầy không ngờ rằng vị khách lần này lại thoải mái chốt đơn nhanh như vậy, vội vàng bỏ sợi dây chuyền cẩn thận vào hộp, dán nhãn lên, hỏi: “Cho hỏi quý khách quẹt thẻ đúng không ạ?”

Tống Thanh Hàn lắc đầu, lại ngắm đồ trong quầy thêm một chút: “Có thể lấy chiếc vòng này cho tôi xem thử không?’

Nhân viên quầy cũng không ý kiến gì.

Chiếc vòng vừa được lấy ra là một chiếc vòng bạch kim khá đơn giản, phía trên được nạm một cách tỉ mỉ và đẹp đẽ với những viên kim cương nhỏ và một vài viên bích ngọc, tạo thành một đường uốn lượn, trông rất đẹp.

“Cái này cũng gói lại luôn.”

Tống Thanh Hàn chỉ chỉ chiếc vòng tay, sau đó lấy thẻ tín dụng từ trong túi ra, nhẹ nhàng, lưu loát quẹt thẻ tính tiền.

Trung tâm thương mại này là trung tâm thương mại có tiếng nhất cả nước, những món trang sức được trưng trong quầy này, cái nào cũng là sản phẩm cao cấp của các thương hiệu nổi tiếng. Tống Thanh Hàn mua một sợi dây chuyền và một cái vòng tay, chớp mắt đã tiêu hết hơn 2 triệu tệ.

Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn đứng đó mua mua mua, trong lòng không biết thấy thế nào, chỉ muốn ôm cậu vào lòng.

Nhưng ở đây nhiều người qua lại, không chắc có người nhận ra họ hay không, Sở Minh đành phải nhịn thôi.

“Xong rồi.”

Tống Thanh Hàn giơ lên hai túi nhỏ, quay người nói với Sở Minh: “Mua cho bác gái và chị Sở Hàm rồi, còn bác trai thích gì anh biết không?”

Sở Minh nhớ lại xem ông ba nhà mình rốt cuộc thích gì, rất lâu sau mới khẽ cau mày: “Thích… Con dâu.”

Tống Thanh Hàn nhướng mày.

“Thích một người con dâu là Hàn Hàn thôi.”

Sở Minh đè thấp giọng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy vang lên bên tai Tống Thanh Hàn, mà thái độ trước sau đều rất lạnh lùng, bình tĩnh.

“Ò.”

Tống Thanh Hàn bình tĩnh gật đầu, sau đó quay người đi qua một gian hàng khác.

Sở Minh đứng tại chỗ nhìn theo bóng Tống Thanh Hàn, mắt chợt lóe lên, khi Tống Thanh Hàn quay người lại, anh lại nở nụ cười dịu dàng như thường ngày, cất bước theo sau.

Cuối cùng, Sở Minh vẫn không thể mang “con dâu” về nhà ra mắt ông ba nhà mình, mà mang về một bộ ấm trà của nghệ nhân nổi tiếng.

“Về rồi hả.”

Sở Chấn Dương ngồi trên sô pha, liếc nhìn Sở Minh bước vào cửa, thong thả cầm ấm trà lên pha trà.

“Dạ.”

Sở Minh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó lấy túi to túi nhỏ bày lên mặt bàn: “Hàn Hàn tặng cho người đó.”

Sở Chấn Dương liếc qua một cái, không hề kinh ngạc mà bỏ trà vào trong ấm.

Sở Minh cũng không thèm quan tâm nữa, cầm hai cái túi nhỏ hơn đi lên lầu. Khi đi đến trên lầu, anh ngoảnh lại nhìn, thấy Sở Chấn Dương đang vô cùng cẩn thận mở túi ra, hồi hộp sờ vào bộ ấm trà bên trong.

Sở Minh đứng đó nhìn một lúc, rồi lẳng lặng đi lên lầu.

“Mẹ.”

Bước chân Sở Minh vừa dừng lại, trước mặt là một phu nhân đoan trang, cao quý, da trắng, xinh đẹp.

Ánh mắt Lý Như Diên nhìn về phía sau Sở Minh mấy lần, rất lâu sau mới thu lại tầm mắt, nhìn Sở Minh: “Hàn Hàn không về đây với con hả?”

Sở Minh: “…”

(Òi òi, xác định sắp thành con ghẻ òi- ER)

“Hàn Hàn nói là em ấy ngại sẽ làm phiền tới mọi người, nhưng có mua quà cho người.”

Sở Minh nhìn túi nhỏ trong tay, rồi lấy một túi trong đó đưa cho Lý Như Diên.

Lý Như Diên nhận lấy liền mở ra xem, từ trong đó lấy ra một sợi dây chuyền, rồi cười đến mức thấy cả răng: “Hàn Hàn thật là có lòng.”

Bà cầm sợi dây chuyền trong tay, không biết làm thế nào, đành nhờ Sở Minh giúp bà đeo lên, sau đó thấy bộ đồ trên người không hợp với sợi dây chuyền này lắm, lại vội vội vàng vàng về phòng thay một bộ khác, trước khi đi còn không quên nhét một bao lì xì vào tay Sở Minh.

Sở Minh nhìn bao lì xì mỏng manh trong tay, chầm chậm bỏ vào trong túi.

(Phân biệt đối xử kìa chòi, cho Hàn Hàn bao lì xì rõ dày.)

Khi anh nhét vào trong túi, tay hình như còn vô tình chạm phải thứ gì đó bằng kim loại.

Sở Minh không lấy ra, ngược lại hờ hững đi về phía trước một đoạn, gõ cửa phòng Sở Hàm, đưa chiếc túi trong tay cho Sở Hàm.

“Em xem xem, Tống Thanh Hàn còn biết mua quà tặng chị, em lớn bằng ngần này rồi, có khi nào mua quà cho chị chưa?”

Sở Hàm vừa cầm vòng tay lên chụp hình, vừa mỉa mai Sở Minh.

Sở Minh: “…”

(Rồi, bị phũ toàn tập)

Không thể nào cãi lại được.

Sở Minh không quan tâm đến Sở Hàm nữa, quay người về phòng mình.

Anh quay người đóng cửa lại, lục tìm trong túi áo khoác, lấy bao lì xì của Lý Như Diên ra, và một chiếc đồng đeo tay đơn giản, lịch lãm.

Sở Minh có rất nhiều đồng hồ.

Nhưng không có cái nào giống cái đang cầm trong tay, làm anh muốn ngày nào cũng đeo nó.

Anh xăn cổ tay áo lên, sau đó đeo đồng hồ vào.

Cảm giác lành lạnh của kim loại chạm vào da rất rõ ràng.

Sở Minh: Đã nhận quà hết rồi, mọi người ai cũng thích.

Sở Minh: Đồng hồ, anh cũng thích lắm.

Tống Thanh Hàn vừa lấy bao lì xì của Sở Minh dưới gối và bao lì xì của bác trai bác gái để chung lại với nhau, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Sở Minh, sắc mặt vui vẻ hẳn lên.

Hàn Hàn: Thích là được rồi.

Hàn Hàn: Cái này bác gái đưa–

Tống Thanh Hàn vừa trả lời tin nhắn của Sở Minh vừa mở bao lì xì ra, bên trong bao lì xì lớn không có tiền mặt, cũng không có chi phiếu, mà thay vào đó là một tượng Quan Âm bằng ngọc.

Hàn Hàn: [hình ảnh]

Sở Minh mở hình ra xem, tượng Quan Âm nho nhỏ hiền từ, phúc hậu, điêu khắc rất tinh tế, sống động như thật.

Sở Minh: Cái này là tượng Quan Âm mẹ đi chùa Tĩnh An thỉnh về đó, cầu cho em thuận lợi, vạn sự như ý.

Hàn Hàn: A… Vậy thì phải cảm ơn bác gái giúp em nhé (≧3≦)/

Sở Minh nhìn icon phía sau tin nhắn này, trong mắt không khỏi hiện lên một nét cười dịu dàng, cũng gửi lại cho cậu một cái icon.

Những ngày thảnh thơi của dịp Tết rất nhanh đã qua đi, nhưng mới mùng 3, mùng 4 Tết, Trần An đã gọi điện cho Tống Thanh Hàn rồi.

“… Ừ, đoàn phim muốn cậu có thể tới sớm để chuẩn bị cho vai diễn Vô Miểu Thiên Quân.”

Vừa với vào Tết thôi, Trần An vốn cũng không muốn làm phiền Tống Thanh Hàn vào lúc này, nhưng Tống Thanh Hàn là một nghệ sĩ, một diễn viên, những chuyện như thế này bắt buộc phải trải qua.

“Vâng ạ.”

Tống Thanh Hàn đáp lời.

Vô Miểu Thiên Quân là vai diễn của Tống Thanh Hàn trong . Hắn vốn là người của tiên giới, vẻ ngoài đẹp đẽ, cốt cách tiên nhân, nhưng chỉ vì đố kị với tài năng thiên phú của vai chính mà giở trò sau lưng, thậm chí còn đích thân lên kế hoạch gϊếŧ chết vai chính Diệp Ảnh trong bí cảnh.

Nếu như vai chính không được linh khí bí mật thời thượng cổ âm thầm bảo vệ, thì có lẽ đã bị hắn đánh một chưởng vào đan điền, bỏ mạng trong bí cảnh, bị thú hoang cắn xé.

Hắn làm rất nhiều chuyện “tội ác tày trời”, đến cuối phim thì triệt để rời xa con đường tiên đạo, nhập ma, trở thành người của ma đạo, từ một thiên quân trở thành ma quân.

Đương nhiên, hắn ta, người thay đổi nội đan của mình để làm khó nam chính, đến cuối cùng của cuối cùng, đan điền vỡ nát, ngàn vạn thú hoang đói khát ngửi thấy mùi máu mà theo đến– cảnh tượng diễn ra như cách mà trước đây hắn muốn gϊếŧ Diệp Ảnh trong bí cảnh.

Nhưng Diệp Ảnh sống sót, còn hắn thì chết không toàn thây.

Theo như Tống Thanh Hàn thấy, Vô Miểu Thiên Quân là một vai ác điển hình trong phim, hắn hay ganh ghét, ngụy quân tử (giả làm người tốt), thích hận thù. Nhưng sau khi hắn trở thành ma quân, hắn cũng từng cứu một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, đói khát bên đường, dịu dàng vuốt ve sau lưng nó.

Nhưng đây chỉ là một tình tiết nhỏ, nhỏ đến mức cuối cùng Diệp Ảnh bắt đứa nhỏ đi, chỉ vì hắn là ma quân, sẽ làm chuyện gây bất lợi cho người phàm.

Trong nguyên tác, Vô Miểu là người có vẻ ngoài thoát tục, dáng người thiên về gầy, Trương Doanh cố ý tìm Trần An, cũng hi vọng Tống Thanh Hàn có thể giảm cân trong vài ngày, trông gầy đi một chút.

Tống Thanh Hàn nghiên cứu kĩ kịch bản, lại nghiền ngẫm nguyên tác thêm mấy lần, rồi mới dần dần tìm ra được những tầng ý nghĩa sâu xa hơn của tác giả Bảo Tháp Trấn Hà Yêu.

Hoặc có thể nói, vai diễn Vô Miểu Thiên Quân này, không hề đơn giản như bề ngoài.

Tống Thanh Hàn giảm gần 4kg trong mười mấy ngày, dáng người trông gầy đi nhiều, nhưng vì cậu luôn tập thể hình, nên trông có vẻ không hề yếu ớt, mà ngược lại, gợi lên một vẻ đẹp rất khác.

Ngày 16 tháng Giêng, bộ phim điện ảnh chính thức khai máy.

Vai chính của là hai ảnh đế, ảnh hậu đã thành danh nhiều năm, ở nước ngoài cũng có tên tuổi nhất định. Mà họ nhận vai trong phim này, thứ nhất là bởi vì tình nghĩa trước đây với Trương Doanh, thứ hai là vì họ cần một bàn đạp để tiếng xa hơn trên trường quốc tế.

Tiêu Khanh năm nay đã ba mấy, gần bốn mươi tuổi rồi, đối với diễn viên nam mà nói, thật ra là đúng vào thời hoàng kim. Anh ta dường như rất ít nhận những bộ phim thể loại cổ phong, tiên hiệp, nhưng anh ta đã lăn lộn trong giới giải trí hai mươi mấy năm rồi, để được phong ảnh đế trong nền điện ảnh quốc tế, anh ta đã dựa vào những bộ phim mang tính nghệ thuật của Trương Doanh. Cũng bởi vì lý do này, mà anh ta đối với Trương Doanh, luôn có một phần cảm kích.

Vì thế khi bắt tay vào làm , Trương Doanh gửi lời mời cho anh ta, anh ta gần như không do dự mà đồng ý.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, Trương Doanh cũng mời luôn ảnh hậu Lý Nặc về đây, diễn vai nữ chính, là một linh khí.

Lý Nặc rất trẻ, so với những nữ diễn viên cả đời kiếm mãi không ra một giải thưởng, thì cô ấy 32 tuổi đã giành được giải ảnh hậu trong làng điện ảnh, làm người ta phải ngưỡng mộ ngước nhìn.

Bọn họ đều có nền tảng kinh tế vững chắc.

Khi Tống Thanh Hàn vào đoàn, vừa khéo gặp Lý Nặc đang bước từ ngoài vào, trong tay còn cầm một điếu thuốc lá cho nữ.

“Chị Nặc.”

Tống Thanh Hàn tới trước mặt Lý Nặc, cẩn trọng mở lời chào.

Ánh mắt Lý Nặc liếc qua Tống Thanh Hàn một lượt, vừa tùy ý, vừa tiêu sái dập điếu thuốc trong tay.

“Cậu là Tống Thanh Hàn?”

Lý Nặc cười nói: “Tôi đã xem qua của cậu rồi, phần thể hiện của cậu trong đó khá tốt.”

Tống Thanh Hàn không ngờ Lý Nặc sẽ nói câu này, ngây người một chút, ngại ngùng rũ mắt nói: “Cảm ơn lời khen của chị Nặc.”

Lý Nặc cài điếu thuốc đã dập ra sau tai, toát ra một vẻ đẹp vừa trong sáng, vừa hư hỏng.

Vẻ ngoài của cô không tính là đẹp xuất chúng, chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng đôi mắt đó trời sinh lại vô cùng đẹp, tựa như tiên giáng trần.

Trong nháy mắt, cô đã nhập vai rồi.

(Ủa, đánh phủ đầu hả gì- ER)

“Cũng không gọi là khen.”

Lý Nặc lắc đầu, khí chất tiên nhân đó vơi đi không ít, “Cậu rất có thiên phú diễn xuất, hi vọng cậu sau này không làm tôi thất vọng.”

Cô liếc mắt lên nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó quay người đi về phía người quản lý đang mặt đầy hoang mang.

Mắt Tống Thanh Hàn nhìn cô ấy rời đi, rồi mới quay người đi về một hướng khác.

“Lý Nặc… Cô ấy trước đây không phải từng có một khoảng thời gian quen Sở Minh sao?”

“Cuối cùng không biết vì sao lại chia tay rồi…”

Bước chân Tống Thanh Hàn bỗng ngừng lại, nhẹ nhàng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mấy người nhân viên hình như không phát hiện ra Tống Thanh Hàn đang chú ý đến họ, vẫn đứng ở đó xì xào bàn tán.

“Tôi nghe nói hình như là Lý Nặc theo đuổi Sở Minh… Nhưng cuối cùng không biết sao lại không có tin tức gì nữa.”

“Sao lại không có tin tức gì?”

“Đây đều là chuyện từ một năm trước, lúc đó Lý Nặc vừa được phong ảnh hậu, nghe đồn là có dựa vào thế lực của Sở tiên sinh, nhưng không biết Sở tiên sinh nói gì với cô ta, sau đó cô ta liền ra quốc tế phát triển.”

“Nghe nói những dự án của cô ta bây giờ, hầu hết là dựa vào tập đoàn Sở thị…”

Tống Thanh Hàn loáng thoáng nghe được một ít, mấy nhân viên đó hình như cũng ý thức được đứng ở một nơi đông người qua lại như vậy để bàn tán về người khác hình như không được tốt lắm, nên sau khi chuyển chủ đề, thì tụm hai, tụm ba đi làm chuyện của mình.

Tống Thanh Hàn đi về phía khu nghỉ ngơi bên cạnh trường quay, tìm thấy ghế của mình ở đó.

“Anh Hàn, sao vậy?”

Lâm Thiền vừa mới đi biếu đồ ăn vặt cho các nhân viên trong đoàn xong, cầm một cái túi quay lại, nhìn thấy Tống Thanh Hàn vừa nằm trên ghế, nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Không có gì.”

Tống Thanh Hàn mở mắt ra, từ trên ghế ngồi dậy.

Lâm Thiền lo lắng nhìn cậu, mở một chai nước uống không đường ra đưa cho Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cầm lấy uống một ngụm.

Hàn Hàn: Anh có quen biết Lý Nặc không?

Sở Minh vừa mới đi vào nhà ăn dành cho cấp quản lý trong công ty, điện loại liền rung lên.

Sở Minh: Lý Nặc là ai?

Tống Thanh Hàn không trả lời anh, chỉ gửi một tin nhắn nhắc nhở anh nhớ ăn cơm.

Sở Minh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, rồi mới cau mày bỏ lại vào trong túi.

Đang yên đang lành, sao Hàn Hàn lại hỏi anh có quen biết một người phụ nữ không?

Chờ đã, phụ nữ?

Sấm sét như đang đánh ầm ầm trên đầu Sở Minh.

Anh nhạt nhẽo ăn xong một bữa cơm, khi về tới phòng làm việc, mới lạnh lùng, nghiêm túc hỏi Ngụy Khiêm một câu về Lý Nặc.

Ngụy Khiêm: “…”

Ok.

Anh mở điện thoại ra tra thử, sau đó nói với Sở Minh: “Lý Nặc… Không phải là cô gái một năm trước theo đuổi ngài hay sao?”

“Vậy sao?”

Sở Minh hờ hững trả lời: “Tôi không nhớ.”

Đúng đúng đúng, anh trừ Tống Thanh Hàn ra thì còn nhớ được ai nữa?

Ngụy Khiêm thầm mắng chửi trong lòng.

“Tìm hiểu xem gần đây cô ta làm gì.”

Ngụy Khiêm trả lời rất nhanh: “Lý Nặc gần đây đang hợp tác với Trương Doanh, là vai nữ chính trong bộ điện ảnh của Trương Doanh.”

Chờ đã, tổng tài phu nhân tương lai hình như cũng đang ở trong đoàn phim này hay sao á?

Ngụy Khiêm cảm thấy bản thân đã phát hiện ra chân tướng.

Sở Minh: “…”

Rất lâu sau, anh mới nhẹ nhàng bật cười, giọng rất vui vẻ nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Ngụy Khiêm lại một lần nữa cảm thấy một người nghèo như mình, không tài nào hiểu nổi thế giới của một người vừa giàu, vừa không ế.

Sở Minh đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, tâm trạng rất tốt, rủ lòng từ bi mà sửa một số điểm chưa hợp lý trên bản kế hoạch, sau đó bảo Ngụy Khiêm trả về các phòng ban.

Tống Thanh Hàn đang ghen.

Khi ý thức được điều này, lòng Sở Minh như đang nở hoa.

Đoán chừng là Hàn Hàn của anh ở trong đoàn nghe người ta đồn đoán lung tung, nên hiểu nhầm anh và Lý Nặc trước đây có gì đó với nhau, nhưng vì ngại nên không dám hỏi thẳng, vì vậy mới nhắn tin hỏi anh có quen biết Lý Nặc hay không.

Sao mà… Dễ thương vậy chứ.

Tống Thanh Hàn vẫn không biết Sở Minh đem ý của mình tưởng tưởng thành cái gì, nhìn tin nhắn trả lời của Sở Minh, khẽ nhếch môi.

“Ok–” Giọng của Trương Doanh thông qua loa phát ra khắp trường quay, “Lễ khai máy bắt đầu–“

Tống Thanh Hàn tắt điện thoại rồi cất đi, đứng dậy, đi về phía Trương Doanh.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Minh: ~ ~ ~

Hàn Hàn: …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN