Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 60: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 60: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu


Chương 60: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu

Khi độ hot về chuyện học vấn của Tống Thanh Hàn mới vừa qua không bao lâu, trên mạng lại nổ ra tin tức một ngôi sao đang nổi tên Thẩm Trạm, gạ tình fan rất nhiều lần trên mạng xã hội, trong đó còn có cả một cô bé vị thành niên.

Tin tức bị truyền ra này có hình, có video, thậm chí có cả cha mẹ của những fan bị lừa này ra mặt gào khóc tố cáo. Trong nháy mắt, Thẩm Trạm nổi tiếng như mặt trời ban trưa này bị dồn vào đường chết.

Người quản lý của Thẩm Trạm vội vàng trốn tránh đám paparazzi đang bu đến như ruồi nhặng bu đống phân, lao vào một căn nhà khác nơi Thẩm Trạm đang ẩn náu.

“Cậu nói xem đây là chuyện gì hả?!”

Người quản lý cẩn thận đóng cửa lại, cố nén giọng, nói với Thẩm Trạm đang xanh mặt ngồi trên sô pha: “Loại chuyện như thế này cũng không biết tiết chế một chút!”

“Bây giờ có hình, có video, cậu nói xem công ty làm thế nào bảo vệ được cậu?!”

“…. Em đã rất cẩn thận rồi.”

Thẩm Trạm châm một điếu thuốc, cả mặt đều là vẻ bực bội, “Ai mà biết được con bé đó vẫn còn chưa thành niên chứ, là chuyện anh tình tôi nguyện…”

“ANH-TÌNH-TÔI-NGUYỆN” Người quản lý bị thái độ này của hắn làm cho tức hộc máu, “Bây giờ không phải đang nói đến chuyện anh tình tôi nguyện, mà bây giờ chuyện này không biết bị ai làm lớn chuyện rồi, có ghi chép, còn có cả video!”

“Cậu suy nghĩ kĩ lại cho tôi, làm sao đối phó với bọn paparazzi ngoài kia!”

Quần áo trên người Thẩm Trạm nhăn nhúm hết cả, hít vào một hơi khói làm người ta khó thở. Hắn cười hahaha vài tiếng, lắc lắc đầu: “Anh vẫn chưa hiểu sao, đây đâu phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người đang muốn ép chết tôi!”

Quản lý cau mày, nhạy bén hỏi: ” Cậu gần đây đắc tội ai sao?”

Thẩm Trạm giơ tay rít thêm một hơi thuốc, im lặng không nói gì, ngầm thừa nhận.

Quản lý: “…”

“Cậu đã làm gì?”

“Cậu đắc tội ai?”

Quản lý cẩn thận nhớ lại một lượt lịch trình của Thẩm Trạm. Hắn ta gần đây ngoài nhận một bộ phim thần tượng ra, cũng đâu có làm gì khác?

Độ nổi tiếng của nữ chính và nam thứ trong bộ phim kia cũng không bằng Thẩm Trạm. Thẩm Trạm cho dù có xấu tính xấu nết như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào đắc tội người ta đến mức như vậy mới đúng!

“Đắc tội An Ý Như?”

“Hay là Triệu Minh Hâm?”

“Hay là một người nào khác?”

Thẩm Trạm dù sao cũng là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong tay anh, nếu như chưa đến đường cùng, quản lý cũng không muốn từ bỏ hắn như vậy, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, từ từ hỏi.

“Tống Thanh Hàn.”

Thẩm Trạm nằm vật ra sô pha, giọng nói đầy cay đắng.

“Ai cơ?!”

Quản lý không dám tin vào tai mình, “Tống Thanh Hàn?”

“Sau lưng cậu ta là Sở tiên sinh, sao cậu dám…”

Mặt Thẩm Trạm cũng đầy lo lắng. Hắn rõ ràng đã làm rất kín kẽ, lẽ ra không có ai phát hiện ra được mới đúng…

Nhưng cục diện bây giờ lại nói rõ cho hắn rằng, chuyện hắn làm, đã thật sự bị người ta để mắt tới, thậm chí đối phương còn rất cay nghiệt, dùng cách làm còn tuyệt tình hơn để trả đũa.

Tống Thanh Hàn… Số phận thật may mắn….

Bởi vì chuyện này, công việc của Thẩm Trạm bị ngưng, cả ngày làm tổ trong căn hộ của mình, không dám ló mặt ra ngoài, danh tiếng cũng rớt xuống ngàn trượng.

Những fan vốn đang ủng hộ hắn, vì mãi không thấy hắn đăng bài thanh minh, tâm cũng thành tro tàn.

Quản lý nhìn Thẩm Trạm ngày càng suy sụp, tim cũng lạnh dần.

Nếu như chuyện này là do Sở Minh đứng sau, vậy Thậm Trạm chắc chắn bị phế rồi.

Anh ta thay vì phí thời gian trên người một tên phế nhân, thì đi tìm một viên ngọc sáng mới còn hơn.

Gần đây trong công ty cũng có vài người mới đến, trông cũng khá ổn…

Dần dần, quản lý cũng ít lui tới căn hộ của Thẩm Trạm, ekip của hắn ta cũng bị công ty gọi về, thậm chí bởi vì làm liên lụy đến danh tiếng của công ty, mà công ty còn tuyên bố trừng phạt đối với hắn ta.

Bố mẹ của cô bé vị thành niên kia cũng quấn lấy không buông, công ty của Thẩm Trạm phải bồi thường một khoản tiền rất lớn mới từ từ áp chế được.

Chuyện này, trong con mắt của quần chúng hóng hớt, chỉ là nhiều thêm một chuyện để chửi rủa mà thôi, nhanh chóng liền bị những tin tức sốt dẻo khác dìm xuống.

Nhưng trong danh sách những sao nam đang nổi tiếng, sẽ không bao giờ xuất hiện tên của Thẩm Trạm nữa.

Chuyện này thuận lợi đến mức Trần An cũng cảm thấy lạ.

Những tấm ảnh và video kia là vào một ngày nào đó, Trần An nhìn thấy trong email của mình, đính kèm theo đó là ghi chép điều tra, so với những gì mà anh điều tra ra trước đó thì không có gì bất đồng cả.

Thẩm Trạm.

Năm đó cùng Tống Thanh Hàn thử vai trong đoàn phim , kết quả, Tống Thanh Hàn lên hương, còn hắn ta lại rớt xuống. Vốn nghĩ chuyện này cứ như vậy mà qua đi, ai ngờ đâu Thẩm Trạm lại vẫn luôn ghi hận trong lòng, nhiều lần âm thầm thừa nước đục thả câu. Nếu như không phải Tống Thanh Hàn may mắn, chỉ e là sẽ thật sự bị hắn ta cắn xé rồi.

Trần An trước giờ cũng không phải là một người lương thiện. Những tấm hình và video này, sau khi anh đi mời người giám định, thấy không hề bị làm giả, liền bắt tay vào chuẩn bị.

Nếu như đã làm ra những chuyện này, vậy phải chịu chút trách nhiệm, cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.

Chỉ là Trần An không ngờ tới, công ty của Thẩm Trạm lại dứt khoát như vậy, trực tiếp từ bỏ một nghệ sĩ đang nổi, đồng thời là một hạt giống tốt như Thẩm Trạm, thẳng tay rũ bỏ mọi mối quan hệ giữa mình với Thẩm Trạm. Tiếp sau đó, bởi vì một số hành động mà giúp công ty lôi kéo được không ít ấn tượng tốt, vì thế dù Thẩm Trạm có mang tiếng xấu, nhưng công ty lại không phải chịu ảnh hưởng gì.

Những chuyện này Trần An cũng không giấu diếm Tống Thanh Hàn, bởi vì những chuyện như thế này, về sau sẽ ngày càng nhiều hơn, anh không hi vọng Tống Thanh Hàn không hay biết gì, chuyện này đối với một nghệ sĩ mà nói, cũng không phải chuyện tốt.

Tống Thanh Hàn nhìn lại câu chuyện từ đầu đến cuối, ngước đầu lên hỏi: “Trước đây tung tin em hút chích, loan tin Sở Hàm là bạn gái của em, tung tin em chỉ học hết cấp ba, đều là một tay hắn ta làm?”

Trần An rút ra một điếu thuốc, nghĩ gì đó, rồi lại dắt nó ra sau tai, gật đầu: “Theo như điều tra thì đúng là như vậy.”

Tống Thanh Hàn: “…”

Thẩm Trạm sẽ gặp phải chuyện xấu như vậy, Tống Thanh Hàn có biết. Năm đó, Thẩm Trạm nhờ vào Phương Du mà nổi tiếng một khoảng thời gian, sau đó cũng nhận thêm một hai dự án nữa, duy trì được danh tiếng. Nhưng sau đó, vì ngủ quên trong chiến thắng của Phương Du, mà kĩ năng diễn xuất ngày càng thụt lùi, dẫn đến việc sau đó hắn dần dần chìm xuống. Cũng vào ngay lúc này, chuyện hắn gạ tình fan cũng bùng nổ.

Chỉ là kiếp này, thời gian bùng nổ lại sớm hơn không ít.

Tống Thanh Hàn cũng không để chuyện này ảnh hưởng đến mình, cậu chỉ cảm thấy… Thế sự thật vô thường.

Trần An thấy cậu không lộ ra bất cứ thương cảm nào đối với Thẩm Trạm, thầm gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Lúc trước tôi đọc được trên mạng, một bạn học cũ của cậu nói gia cảnh nhà cậu không tốt lắm, cha mẹ cậu…”

Sắc mặt Tống Thanh Hàn lạnh xuống, rũ mi: “Em với cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ rồi.”

“Hả?”

Trần An nhíu mày.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Cơ thể em có hơi… đặc biệt, nên vào lúc sinh em ra, cha mẹ đã muốn vứt bỏ em, em là do một tay bà ngoại nuôi lớn, bà ngoài qua đời rồi, em liền một mình đến Bắc Kinh.”

Trần An không ngờ rằng cảnh ngộ của Tống Thanh Hàn lại thê thảm đến vậy.

Vì trông Tống Thanh Hàn… Giống một thanh niên được giáo dục vô cùng tốt. Thường thì những người trẻ tuổi có khí chất như thế này, sẽ sinh ra trong một gia đình có gia cảnh tốt mới đúng.

Anh thở dài, hơi áy này: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu cặn kẽ một chút, dù sao thì….”

Nghệ sĩ không giấu được chuyện riêng mà.

Không biết khi nào, chuyện gia đình của cậu sẽ bị lôi ra đây.

Tống Thanh Hàn gật đầu: “Em hiểu mà.”

“Hồi nãy cậu nói, cơ thể cậu có chút đặc biệt…” Trần An không biết có nên hỏi hay không.

Theo trách nhiệm của một người quản lý mà nói, anh bắt buộc phải hiểu cặn kẽ về nghệ sĩ của mình.

“Em là người song tính.”

Tống Thanh Hàn bình tĩnh nói.

Trần An: “…”

“Chuyện này… Còn có ai biết nữa?”

Trần An run rẩy lấy điếu thuốc dắt sau tai xuống, đưa lên miệng.

“Sở Minh.”

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu…” Trần An đột nhiên không biết nói gì, dù sao, tin này đối với anh mà nói, thật sự quá động trời.

“Em sẽ chú ý ạ.”

Tống Thanh Hàn nghiêm túc an ủi Trần An.

Trần An nghĩ cũng đúng, Tống Thanh Hàn trừ ngoại hình trông hơi thanh tú đến mức yêu nghiệt ra, thì những điểm khác trông cũng không hề nữ tính. Chuyện này, nếu như Tống Thanh Hàn không nói ra, vậy thì anh cũng sẽ không nghĩ Tống Thanh Hàn là như vậy.

Chỉ là…

Trần An cau mày: “Chuyện này phía cha mẹ của cậu chắc chắn biết…”

Nếu như cha mẹ không nể chút tình thân này mà đứng ra công khai, vậy điểm đặc biệt trên cơ thể Tống Thanh Hàn rất có khả năng sẽ biến thành một điểm để công chúng công kích.

“Em từ nhỏ đã không sống cùng họ rồi.”

Tống Thanh Hàn cũng cau mày theo: “Hộ khẩu của em cũng ở nhà bà ngoại, tên cũng đổi luôn.”

Nhưng không biết là cặp cha mẹ kia có trực tiếp tìm đến tận cửa hay không.

Trần An thở dài: “Như vậy không ổn, gần đây kĩ thuật y học cũng hiện đại nhiều rồi, đến lúc đó sắp xếp làm phẫu thuật…”

Tống Thanh Hàn chợt sững sờ một chút, ngắn đến mức không nhận ra, gật đầu: “Dạ.”

Trần An đưa cho cậu vài kịch bản mới nhận được, rồi mang tâm trạng vô cùng lo âu rời đi.

Tống Thanh Hàn nhìn bóng Trần An biến mất sau cánh cửa, ngây người ra một lúc, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho Sở Minh.

“Tút—” Tống Thanh Hàn nhìn đồng hồ, đột nhiên nhớ ra Sở Minh chắc vẫn còn trong giờ làm, liền vội vàng bấm tắt.

Cậu cuộn mình trên sô pha, vô vàn cảm xúc đan xen trong lòng.

“Tinh reng reng—” Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu đang vùi trên đầu gối lên, ngón tay run rẩy nhấn nghe.

“Alo…”

“Alo, Hàn Hàn, có chuyện gì hả?”

Giọng Sở Minh hơi trầm thấp, khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn, ngữ điệu bất giác trở nên dịu dàng.

“Không có gì.”

Tống Thanh Hàn nghe câu hỏi với giọng nói đầy lo lắng của Sở Minh, chớp chớp mắt: “Chỉ là… Hơi nhớ anh thôi.”

Tim Sở Minh thắt lại, dù vậy vẫn như đang chìm trong mật ngọt, giọng nói đầy ngọt ngào, nói: “…..Ừm.”

“Hàn Hàn.”

“Dạ?”

“Có muốn đến Sở thị xem thử không?”

Sở Minh gõ gõ bàn, ánh mắt thâm trầm, nhưng ngữ khí lại dịu dàng, nhẹ nhàng: “Muốn ăn cơm sườn em làm.”

Tống Thanh Hàn ngây người ra một chút, sau đó cười nói: “Được.”

Môi Sở Minh tràn ngập ý cười.

Anh cuối cùng cũng có thể đem một chú mèo hoang nhỏ luôn sở bị người khác tổn thương, nuôi thành một chú mèo nhà có thể ngửa cái bụng xinh xinh của mình ra cho anh vuốt ve rồi.

Tống Thanh Hàn lấy sườn mình mua trước đó một ngày trong tủ lạnh ra, sau đó dùng nước nóng trụng sơ, nấu cho Sở Minh món sườn kho nấm, bỏ vào trong hộp cơm, rồi thay một bộ đồ khác, hóa trang một chút, liền cầm hộp cơm đi ra ngoài.

Tòa nhà của tổng công ty tập đoàn Sở thị tọa lạc ở trung tâm thành phố “tất đất tấc vàng” của thủ đô, tòa nhà cao chọc trời trông rất mạnh mẽ, huy hoàng, tràn đầy khí thế của giới thượng lưu.

“Xin chào, tôi tìm Sở Minh.”

Tống Thanh Hàn đứng ở quầy lễ tân, mỉm cười nói.

“Xin hỏi anh có hẹn trước chưa ạ?”

Nụ cười của chị gái lễ tân thật dịu dàng và lễ phép.

“Quét mặt có được không?”

(thường người ta đi làm quét thẻ từ, nên Hàn Hàn hỏi quét mặt được không- ER)

Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, kéo khẩu trang trên mặt xuống, “Nếu như không được…”

Chị gái lễ tân nhìn liếc qua mặt cậu, sau đó sửng sốt: “Hàn Hàn?”

Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô.

Chị gái lễ tân hơi tiếc nuối: “Nhưng công ty quy định…”

Tống Thanh Hàn rất thông cảm gật đầu: “Tôi hiểu mà.”

Chị gái lễ tân hơi không nỡ, áy náy cười với cậu.

Tống Thanh Hàn rời khỏi quầy lễ tân, cúi đầu gọi điện thoại cho Sở Minh.

Không bao lâu, Ngụy Khiêm liền vội vàng từ thang máy đi ra.

“Hàn thiếu.”

Ngụy Khiêm tươi cười đi về phía Tống Thanh Hàn.

“Phiền cậu đi một chuyến rồi.”

Tống Thanh Hàn mím mím môi, “Công ty có quy định…”

Ngụy Khiêm liếc qua chị gái lễ tân, cười nói: “Sau này Hàn thiếu tới đây thì không cần hẹn trước.”

Chị gái lễ tân vội vàng đáp lời.

Tống Thanh Hàn cầm hộp cơm theo sau Ngụy Khiêm, chị gái lễ tân nhìn theo bóng họ rời đi, trong lòng không khỏi muốn gào thét.

Mặc dù biết Hàn Hàn và Sở tiên sinh là quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng vẫn cảm thấy dễ cưng quá đi!

Trong đầu lại có thêm một cái hố mới rồi!

“Cạch”

Cửa phòng làm việc bị mở ra, bàn tay đang cầm bút của Sở Minh dừng lại, sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Tống Thanh Hàn từ ngoài cửa đi vào, lộ ra khuôn mặt luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“……..Hàn Hàn.”

Giọng của Sở Minh cứ như từ trong cổ họng bật ra vậy, khi nói chuyện vừa trầm thấp, vừa khàn khàn, ẩn giấu một chút gợi cảm.

Ngụy Khiêm cúi thấp đầu xuống, công thành thân thối mà đóng cửa, quay người rời đi.

(Công thành thân thối: sau khi công thành danh toại thì rời khỏi, lui đi- ER .)

Tống Thanh Hàn xách hộp cơm đi qua đó. Sở Minh nắm nắm thân bút, rồi gác lên giá bút: “Sao em lại tới đây rồi.”

Tống Thanh Hàn ngây người: “Không phải anh kêu em tới sao?”

Sở Minh: “…”

“Khụ, đúng.”

Sở Minh lấy tay che miệng ho khẽ một tiếng, hiếm khi lúng túng như vậy, “Là anh kêu em tới.”

“Cơm sườn nấu cho anh nè.”

Tống Thanh Hàn đặt hộp cơm ra trước mặt Sở Minh, tránh nghi ngờ mà không dám nhìn tài liệu trên bàn anh.

Sở Minh kéo hộp cơm lại trước mặt mình, nhưng lại không mở ra, mà đứng dậy ôm Tống Thanh Hàn vào lòng: “Sáng sớm hôm nay gọi điện cho anh, có phải có chuyện gì rồi không?”

Lồng ngực Sở Minh rất rộng, cũng rất ấm áp.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên, tựa cằm lên vai Sở Minh, cười nói: “Anh không tin là em chỉ là vì nhớ anh đến vậy sao?”

“…… Không phải.”

Sở Minh ôm Tống Thanh Hàn chặt hơn, “Chỉ là cảm thấy… Giọng của em có gì đó không đúng lắm.”

Tống Thanh Hàn thầm thở dài trong lòng.

Cậu phát hiện ra, cậu bây giờ đối với Sở Minh, hình như càng ngày càng bó tay.

“Là anh gửi hình và video của Thẩm Trạm cho anh Trần hả?”

Tống Thanh Hàn để mặc anh ôm lấy, đưa tay lên ôm lấy lưng anh, chậm rãi hỏi.

“Ừm.”

Sở Minh thẳng thắn thừa nhận.

“Phương diện này anh không hiểu cho lắm, nên đưa cho Trần An, để anh ta sắp xếp.”

Tống Thanh Hàn nghe vậy, hai mắt cong cong.

Tay Sở Minh ôm lấy eo Tống Thanh Hàn, chầm chậm cúi xuống hôn lên trái tai Tống Thanh Hàn.

Điều anh chưa nói ra là nếu như Trần An không động thủ, thì chuyện mà anh làm ra, sẽ tuyệt tình hơn Trần An nhiều.

Tống Thanh Hàn cảm thấy trái tai mình truyền đến một hơi ấm, bàn tay đang ôm lấy Sở Minh đẩy ra, ngẩng đầu trực tiếp hôn lên cằm Sở Minh một cái.

Cậu liếc qua đồng hồ treo trong phòng làm việc, vỗ vào vai Sở Minh: “Ăn cơm nhanh đi, để lát nữa nguội mất.”

“Ừm.”

Sở đại cẩu vùi đầu vào cổ cậu làm nũng một chút, rồi mới làm mặt không cảm xúc đáp lời.

Cũng không biết có phải là Tống Thanh Hàn cảm nhận sai không, sao cứ thấy ánh mắt của Sở Minh nhìn về phía hộp cơm hơi… Hận thù sâu nặng?

Sở Minh im lặng ăn cơm, Tống Thanh Hàn thì rút đại một cuốn sách trên giá sách bên cạnh, rồi ngồi trên sô pha đọc.

Đợi đến khi Sở Minh ăn xong cơm, Tống Thanh Hàn đã tựa vào sô pha ngủ mất rồi.

Tống Thanh Hàn đã ngủ, trông có vẻ yên tĩnh, sau khi đôi con ngươi lạnh lùng kia bị che đi, trông cậu dịu dàng hơn nhiều.

Có lẽ vì ánh sáng bên ngoài chiếu vào quá chói mắt, lông mi cậu rung rung, dường như sắp tỉnh dậy.

Tim Sở Minh khẽ run, nhẹ nhàng bước qua, chắn lại ánh sáng mặt trời chiều vào từ cửa sổ.

“…..” Tống Thanh Hàn liền yên tĩnh trở lại.

Sở Minh đưa tay vuốt ve mặt cậu, sau đó cúi người xuống ôm cậu, bế cậu vào phòng nghỉ phía sau phòng làm việc.

Trong phòng nghỉ có một chiếc sô pha và một chiếc giường, Sở Minh kéo chắn lên, nhẹ nhàng đắp cho Tống Thanh Hàn, sau đó hôn nhẹ lên trán cậu.

Ngụy Khiêm buồn bực đứng trước cửa phòng làm việc một lúc, chuẩn bị đầy đủ tâm lý sau khi bước vào có thể sẽ nhìn thấy vài cảnh cấm trẻ em, hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Ờm.. Nghe giọng hình như vẫn rất lạnh lùng, rất bình thường.

Ngụy Khiêm vô cùng cẩn thận đẩy cửa ra, thấy đại ma vương ngồi ở bàn làm việc, Tống Thanh Hàn lại không thấy tăm hơi.

“Tổng tài, đây là, quý này…”

“Suỵt.”

Sở Minh giơ thẳng ngón cái lên môi, chỉ chỉ vào phòng nghỉ.

Ngụy Khiêm hiểu ý: “Đây là báo cáo lợi nhuận quý này mà công ty Tinh Hải trình lên.”

Anh đặt tài liệu xuống, nhìn lướt qua phòng nghỉ, sau đó chầm chầm lui ra.

Không ngờ đại ma vương lại cầm thú như vậy, vậy mà lại chơi phòng làm việc play…

(Oan cho Sở đại cẩu ghê, đã xơ múi được miếng nào đâu mà bị đồn là cầm thú rồi- ER)

Anh thở một hơi dài thật dài, cảm thấy bản thân nếu không vì mức lương cao chót vót này, thì đã nghỉ việc luôn rồi.

Ngày ngày sống trong cảnh này, chắc mau già luôn quá.

Gần đây đầu anh sắp hói luôn rồi.

Sở Minh chăm chú đọc tài liệu trên bàn, khi nhìn thấy một lỗi sai nào đó, hoặc một lỗi sai vô cùng rõ ràng, anh liền lấy bút khoanh một vòng, rồi để qua một bên.

(Đây là dấu hiệu của sự vui vẻ, chứ bình thường thì ném thẳng mặt nhân viên kêu làm lại rồi- ER)

Khi Tống Thanh Hàn ngủ dậy, trong phòng ngủ hơi tối, chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm trên cửa sổ mà chiếu vào.

Cậu giở chăn lên rồi ngồi trên giường một lúc, sau đó liền đứng dậy kéo rèm cửa ra, mới phát hiện trời đã ráng đỏ.

“Sở—” Tống Thanh Hàn đi vài bước, vừa định gọi tên Sở Minh, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn bạc từ bên ngoài vọng vào.

Cậu lập tức nhỏ giọng lại.

Không biết qua bao lâu, âm thanh bên ngoài phòng làm việc không còn nữa, một bóng đen đổ xuống bên cửa.

“Tỉnh rồi hả?”

Sở Minh giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cậu.

“…. Ừm”

“Đúng lúc anh cũng tan làm rồi.”

Ánh mắt của Sở Minh dịu dàng lại, “Nhanh đi rửa mặt đi, anh đưa em đến một nơi.”

“Dạ.”

Tống Thanh Hàn vừa mới ngủ dậy, ngoan ngoãn, nghe lời một cách lạ thường, sau khi gật gật đầu, liền vào nhà vệ sinh bên trong phòng nghỉ rửa mặt.

“Xong rồi.”

Tống Thanh Hàn lấy tay áo lau nước trên mặt, sau đó bị Sở Minh kéo ra, dùng khăn giấy trên bàn lau mặt.

“Đi thôi, tan ca nào.”

Tống Thanh Hàn theo sau Sở Minh, trực tiếp đi tháng máy xuống thẳng hầm xe, trên đường không có ai nhìn thấy họ.

Ngụy Khiêm bị vứt bỏ tại chỗ: “…”

Sở Minh trực tiếp lái xe đưa Tống Thanh Hàn lên đường lộ, giờ cao điểm buổi tối, trên đường hơi kẹt xe.

Không dễ dàng gì tới được đích đến, Sở Minh xuống xe, mở cửa xe phía bên Tống Thanh Hàn ra.

“Ở đây….?”

Tống Thanh Hàn xuống xe.

Trong một phòng ăn lớn chỉ có hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh.

Sở Minh đưa tay múc cho Tống Thanh Hàn một bát canh, sau đó đưa đến trước mặt cậu: “Đây là nơi ba anh thích đến nhất.”

“Em nếm thử đi.”

Tống Thanh Hàn cúi đầu, lấy muỗng nếm thử một ngụm, rất thanh đạm, hậu vị rất ngọt, rất tươi.

“Ngon lắm.”

Hai người yên lặng ăn xong một bữa cơm, sau khi ăn xong, Sở Minh ra ngoài một lúc, khi quay lại, trên tay cầm một chiếc đồng hồ đeo tay.

“Khi em đóng máy về tới, anh đã để chiếc đồng hồ này ở đây, nhờ ông chủ cho em một bất ngờ.”

Sở Minh mỉm cười, kéo lấy tay Tống Thanh Hàn, đeo đồng hồ lên tay cậu, “Hôm nay, cuối cùng cũng đeo được cho em rồi.”

Tống Thanh Hàn giơ tay lên, chiếc này hình như cùng kiểu với chiếc lúc trước cậu tặng cho Sở Minh, chỉ khác một chút, là chiếc này trông nhẹ và tinh tế hơn một chút.

Tay áo Sở Minh tuột xuống một chút, lộ ra một chiếc đồng hồ không khác là bao so với Tống Thanh Hàn.

Anh trước giờ không phải là một người bằng lòng khắc khế bản thân mình.

Nhưng vì là Tống Thanh Hàn, nên vì ước mơ của cậu, vì sự nghiệp của cậu, Sở Minh khắc chế du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của mình.

Nhưng ở một phương diễn khác mà nói, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu không thể hoàn toàn khắc chế được.

Rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Tống Thanh Hàn, đã dần dần được Sở Minh thâm nhập vào. Sau khi hai người ở bên nhau, trong tủ quần áo của Tống Thanh Hàn xuất hiện nhiều hơn những bộ đồ cậu chưa từng thấy, mà những bộ đồ này, luôn có điểm tương đồng với quần áo bình thường mà Sở Minh mặc.

Những điểm tương đồng này hoặc là tương đồng về thủ pháp cắt may mới, hoặc là vận dụng một yếu tố tương đồng nào đó… Mặc dù không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cũng ngầm khẳng định chủ quyền của mình.

Hai chiếc đồng hồ sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Sở Minh nắm lấy tay Tống Thanh Hàn, trân trọng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cậu.

Tống Thanh Hàn rũ mi, hoảng hốt cảm thấy rằng, thứ mà Sở Minh đeo lên không phải là đồng hồ, mà là xiềng xích không thể tháo ra được, mà cậu cũng không muốn tháo ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở- đi tiểu đánh dấu địa bàn- đại cẩu- Minh: Từ trên xuống dưới trên người Hàn Hàn đều là của tôi!

Tống- tự cam chịu sa ngã- bị vây trong địa bàn nhỏ- Thanh Hàn: …..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN