Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 61: Tôi về phe cp Thanh Minh!
Chương 61: Tôi về phe cp Thanh Minh!
Trong mấy tháng Tống Thanh Hàn tiến tu ở Học viện điện ảnh, cũng đã đóng máy, đồng thời bước vào giai đoạn sau của hậu kì.
Đến sau khi hoàn tất sản xuất, gửi đi thẩm định, Tống Thanh Hàn cũng sắp tiến tu ở Học viện điện ảnh xong rồi, đúng lúc có thể tham gia tuyên truyền .
Thời gian công chiếu dự kiến của là ngày 10/08, trong nước và hải ngoại cùng lúc công chiếu.
Đây là một ván cược của Trương Doanh, cái ông cược là chất lượng của
Suy cho cùng, có những nhân vật như Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc tọa trấn trong đoàn, thêm vào đó là địa vị có thể nói là thuộc hàng top của Trương Doanh trong giới điện ảnh, sau khi nghe nói đã gửi đi thẩm định, rất nhiều chương trình truyền hình đều gửi lời mời đến đoàn phim.
Có nhiều lúc, thành tựu của đoàn phim và chương trình truyền hình có sự hỗ trợ qua lại.
Ban tổ chức chương trình cần những nghệ sĩ, minh tinh trong đoàn phim đến để nâng cao tỉ suất người xem, mà minh tinh, nghệ sĩ cũng hi vọng có thể thông qua chương trình để khuếch đại sức ảnh hưởng của mình, quảng cáo những tác phẩm tiếp theo, từ đó đạt được mục đích tuyên truyền.
Trong những chương trình gửi lời mời đến đoàn phim, của đài Banana rõ ràng vô cùng chân thành, không những lời nói vô cùng lịch sự, chu đáo, mà giá tiền đưa ra cũng cực kì làm động lòng người.
Từ sau lần trước Tống Thanh Hàn tham gia , tỉ suất người xem của đài Banana luôn nằm trong top giữa các đài truyền hình. Lần này, đài Banana gửi lời mời chân thành đến vậy đối với đoàn phim , ngoại trừ độ hot của ra, thì nguyên nhân lớn hơn là vì đây là lần tham gia đóng phim điện ảnh thứ hai của Tống Thanh Hàn.
Nghĩ thử đi!
Bộ điện ảnh đầu tiên mà Tống Thanh Hàn tham gia đã nắm giữ vị trí quán quân doanh thu phòng vé năm đó, bộ phim truyền hình mà cậu thủ vai chính thì nắm giữ kỉ lục tỉ suất người xem của đài bọn họ, ai có thể bảo đảm, lần này cậu lại không sáng tạo thêm được một kì tích?
Cho dù là vai diễn của Tống Thanh Hàn trong bộ phim này không đặc sắc, nhưng có Lý Nặc và Tiêu Khanh Bản, cũng đủ để thu hút sự theo dõi của người xem rồi.
Banana suy tính kĩ càng là vậy, nhưng đối thủ của họ cũng có suy nghĩ tương tự.
Nếu như không phải Lý Vinh cuối cùng tung ra thêm một số tiền nữa, thì đoàn phim sẽ lên sóng đài nào còn chưa chắc đâu.
“Cảm ơn quý vị đã đón xem tuần này, tuần sau, chúng tôi và đoàn phim không gặp không về!”
Vì để đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt hơn, Lý Vinh trực tiếp chiếu trailer kì sau trong phần cuối của kì này, biên tập lại một số cảnh quay và điểm đặc sắc, trong nháy mắt thu hút được hứng thú của khán giả.
@Canh xương ~: Hồi nãy mọi người có thấy không?
-Đoàn phim sẽ tham gia tuần sau đó!
-Nói như vậy, Hàn Hàn chắc cũng sẽ tham gia đúng không?
@Ái Nặc Vô Lý: Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc tham gia chương trình truyền hình sau khi về nước!
-Tuần sau tôi sẽ ngồi canh đài Banana!
@Bên kia có bờ: Hàn Hàn chắc chắn tham gia, phần trailer ban nãy không phải có cả Hàn Hàn sao?
@Cafe 37 độ: Lần này đài Banana đúng là hốt được vố lớn nha, Lý Nặc, Tiêu Khanh Bản, chỉ cần hai người này là đủ để nổi luôn rồi.
@Diệp thần thở gấp dưới thân: Nói đến cái này, đài Banana gần đây không phải đang chiếu lại sao, tôi xem cùng mẹ tôi thêm một lần nữa, cảm thấy lại xem ra được nhiều thứ hơn… Không biết biểu hiện lần này của Hàn Hàn trong ra sao.
@Tiểu cô nương nhà Nặc Nặc: Gần đây sao fan không não nhà Tống Thanh Hàn nhiều thế nhở?
-Người có mắt đều biết nhân vật trung tâm là ai chứ nhỉ?
-Mấy người ở đây nói thì có tác dụng gì???
-Hả?
-Còn khen ngợi kĩ năng diễn xuất, tao cừi ẻ
@Nhan Vị Nhã: …. Đợi đã, cái gì gọi là “còn khen ngợi kĩ năng diễn xuất” cơ????
-Câu này nói ra là để gây hiềm khích đúng không?
@Tiểu cô nương nhà Nặc Nặc: Ha
Trailer chương trình vừa chiếu xong, trong weibo của chương trình đã có fan của các nhà vào bình luận sặc mùi thuốc súng.
Đây cũng chính là những điều đài Banana muốn thấy.
Có mâu thuẫn, có mâu thuẫn mới có tỉ suất người xem.
Đến sau khi tuần này lên sóng, Lý Vinh nhìn tỉ suất người xem đang tăng mạnh, liền giơ tay lên vuốt vuốt tim mình.
“Xin chào quý vị khán giả, tôi là Hoa Việt!”
“Tôi là Phong Đinh!”
“Mọi người đều biết khách mời hôm nay chúng tôi mời đến là ai rồi đúng không?”
Hoa Việt và Phong Đinh đứng trên sân khấu khuấy động không khí, đưa micro hướng xuống dưới, khán giả phía dưới trong nháy mắt hô to…
“Lý Nặc!”
“Tiêu Khanh Bản!”
“Hàn Hàn!”
“Tống Thanh Hàn!”
Fan của các nhà dùng hết sức bình sinh hét lên, Hoa Việt chăm chú nghe, lại phát hiện ra hình như trong đó, tiếng hô tên của Tống Thanh Hàn vượt qua cả Lý Nặc và Tiêu Khanh Bản.
Anh mặt không biến sắc đưa micro về, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Xem ra mọi người đều biết cả rồi ~”
“Họ chính là Tiêu Khanh Bản, Lý Nặc, Tống Thanh Hàn, Tiêu Lang…. Của đoàn phim “
“Hoan nghênh họ nào….”
“Ba, ba đang xem gì vậy?”
Sở Minh mới vừa về tới nhà, liền thấy Sở Chấn Dương đang vô cùng nghiêm túc, ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm vào màn hình, dàn loa chất lượng cực tốt bên cạnh thì phát ra một cách rõ ràng một tiếng nhạc ồn ào làm người ta đinh tai nhức óc.
“Chỉ là xem đại thôi ấy mà.”
Lý Chấn Dương sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói, khi thấy Sở Minh không có hứng thú gì định đi lên lầu, liền cau mày.
Quý Như Diên và Sở Chấn Dương đã kết hôn nhiều năm, nói thẳng ra là còn hiểu Lý Chấn Dương hơn hiểu chính mình, sau khi che miệng cười một lúc, mới nói: “Hôm nay không phải Hàn Hàn lên chương trình truyền hình sao, ba con nói bây giờ đài truyền hình người ta rất coi trọng tỉ suất người xem…”
(Ý là ba Sở xem để ủng hộ tỉ suất người xem cho con dâu á hihi- ER)
Mặt Sở Chấn Dương càng cứng đơ hơn.
“Xin chào mọi người, tôi là Tống Thanh Hàn…”
Bước chân hướng lên lầu của Sở Minh dừng lại, sau đó quay người bước qua, ngồi xuống một bên sô pha.
Tống Thanh Hàn trên màn hình đã thành thạo hơn rất nhiều so với lần trước rồi. Có lẽ bởi vì lần trước đã từng hợp tác với Hoa Việt và Phong Đinh, nên trong chương trình kì này, cho dù trọng tâm được đặt trên người Lý Nặc và Tiêu Khanh Bản, nhưng Hoa Việt và Phong Đinh vẫn thỉnh thoảng dẫn dắt sự chú ý đến Tống Thanh Hàn, cho Tống Thanh Hàn lên sóng đủ nhiều.
“Hai MC này khá đấy.”
Quý Như Diên bình luận một câu, sau đó lại dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Sở Minh, “Nhưng mà Hàn Hàn trông lại gầy hơn rồi.”
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Quý Như Diên, Sở Minh: “…”
Quý Như Diên thở dài một hơi, bưng ly trà trước mặt Sở Chấn Dương lên uống một ngụm, hơi tức giận nói: “Mẹ đã nói từ sớm là Hàn Hàn sống một mình không tốt mà, mang nó về nhà sớm một chút, mẹ cũng có thể tẩm bổ cho Hàn Hàn, mấy người trẻ tuổi các con…”
Sở Minh: “…”
Khóe miệng Sở Chấn Dương nhếch nhếch, vẫn nên dành quyền phát ngôn cho bà xã vậy.
“Nghe nói anh Tiêu của chúng ta ở phim trường bị một con sâu dọa sợ, phải lôi Tống Thanh Hàn lại giải quyết mới yên tâm, có phải vậy không?”
Phong Đinh đưa micro đến trước mặt Tiêu Khanh Bản, tò mò hỏi.
Tiêu Khanh Bản cười khổ: “Tôi chỉ là đang cho Thanh Hàn một cơ hội làm anh hùng thôi mà!”
Ngoại hình Tiêu Khanh Bản không xấu, có thể nói là trưởng thành, lãng tử, mà ngại hình của Tống Thanh Hàn lại thiên về vừa thanh tú, vừa lạnh lùng, trong hai người, nói là Tiêu Khanh Bản anh hùng cứu mĩ nhân còn hơi miễn cưỡng, đằng này Tiêu Khanh Bản lại trực tiếp định cho mình một chữ “mĩ nhân”, làm cho cả trường quay phải bật cười.
Tiêu Khanh Bản nghe một tràng cười như vậy, mặt vô cùng tủi thân.
Người phía bên dưới càng cười ác hơn nữa.
“Thanh Hàn cậu nói đi, lẽ nào tôi không đẹp sao?”
Tiêu Khanh Bản rũ mắt, ủ rũ nhìn Tống Thanh Hàn, Phong Đinh đứng bên cạnh anh cười đến mức vỗ đùi đen đét.
“Đẹp, anh Tiêu là người đẹp nhì trong đoàn.”
Ai mà ngờ Tống Thanh Hàn không những không cười, thầm chí còn nghiêm túc tiếp lời Tiêu Khanh Bản.
Quý Như Diên xem tới cảnh này, không khỏi khiêu khích nhìn Sở Minh.
“Vậy người đẹp nhất đoàn là ai?”
Hoa Việt tò mò hỏi.
“Đương nhiên là đạo diễn Trương Doanh rồi.”
Tống Thanh Hàn nghiêm túc trả lời, khi nói còn gật gật đầu nữa.
Màn hình phía sau lưng còn theo lời cậu nói mà hạ xuống, lập tức chiếu ra một tấm hình bình thường đạo diễn Trương Doanh hay cầm loa trong đoàn phim.
Phong Đinh và Hoa Việt tỉ mỉ nhìn, gật gật đầu: “Đúng là…”
“Hóa ra thằng nhóc Hàn Hàn lại thích loại hình này?”
Quý Như Diên cau mày nhìn chằm chằm tấm hình của Trương Doanh, hơi lo lắng liếc nhìn con trai mình.
Quý Như Diên dám vỗ ngực nói rằng con trai nhà mình có ngoại hình hơn hẳn bạn cùng trang lứa, nhưng ngoại hình đẹp cũng không có ích gì, Tống Thanh Hàn người ta lại thích loại hình này, lỡ đâu đá con bà thì phải làm sao!
“Minh Minh, hay là con để râu đi.”
Quý Như Diên ngập ngừng nói với Sở Minh.
“Mẹ, đừng gọi con là Minh Minh.”
Sở Minh mặt không cảm xúc bắt bẻ cách xưng hô của bà.
“Được rồi, con trai, con xem…”
Trán Sở Minh giật giật.
Quý Như Diên chỉ sợ rèn sắt không thành thép nhìn đứa con trai không nghe lời khuyên bảo, quyết định khi Tống Thanh Hàn tới nhà sẽ cố gắng khen thằng con không có chí hướng này thêm vài câu.
(Hời ơi, không chịu để râu là không có chí hướng rồi á hahaha- ER)
Ngoại hình không phải là điều quan trọng!
Mà quan trọng là phải để Hàn Hàn biết được, Sở Minh cũng có ưu điểm!
Có thể nói là vì chuyện chung thân đại sự của con trai mà hao hết tâm sức.
Không thể không nói, có thể giúp đài Banana xưng bá nhiều năm như thế giữa các chương trình truyền hình, thì bản thân nó cũng có năng lực không hề tầm thường.
Cả chương trình được sắp xếp vừa thoải mái, lại thú vị, mảng miếng gây cười không quá nhiều, nhưng cũng rất đặc sắc. Quý Như Diên đã rất lâu không xem những thứ như vậy rồi, nhưng lần này lại xem rất vui vẻ.
“Để chúng tôi xem xem lát nữa chia nhóm như thế nào…”
“Hay chia thành đội Anh hùng cứu mĩ nhân và đội Ngự tỉ bá đạo đi.”
Chương trình trên TV đã chiếu đến màn chơi trò chơi rồi, Hoa Việt đơn giản, thô bạo chia nhóm cho họ. Tống Thanh Hàn, Tiêu Khanh Bản và nam phụ chung một nhóm, Lý Nặc, Tiêu Lang và diễn viên thủ vai nam thứ chung một nhóm.
Không ngoài dự đoán, đội Anh hùng cứu mĩ nhân vừa ra trận, dưới sân khấu lại là một tràng cười.
Sở Minh mặt không cảm xúc cúi đầu gõ chữ.
Sở đại cẩu: Mẹ anh kêu anh để râu.
Hàn Hàn: Tại sao vậy ⊙w⊙
Sở đại cẩu: Tại mẹ xem chương trình của em đó, mẹ thấy em thích kiểu người như Trương Doanh qaq
Hàn Hàn: ……
Hàn Hàn: Đâu có
Hàn Hàn: Không phải
Sở đại cẩu: Vậy em thích kiểu người như thế nào?
Hàn Hàn: ……
Tống Thanh Hàn không trả lời anh.
Sở Minh khẽ nhướng mày, cất điện thoại đi.
Quý Như Diên nhìn gương mặt không cảm xúc của anh: “…”
Sao lại sốt ruột vậy nhỉ!
Trong suốt chương trình, Hoa Việt và Phong Đinh luôn âm thầm chăm sóc Tống Thanh Hàn. Bản thân Tống Thanh Hàn IQ và EQ đều cao, khi chiếu đến phần hỏi nhanh đáp nhanh, đối mặt với một loạt câu hỏi hóc búa mặt cũng không đổi sắc.
“Nghe nói Thanh Hàn tốt nghiệp Khoa Vật lý Đại học Quốc gia, vậy tại sao cậu lại chọn gia nhập giới giải trí?”
“Hai lĩnh vực này hình như không liên quan gì đến nhau nhỉ?”
Tống Thanh Hàn nhận lấy micro, cười: “Tại tóc em cũng không nhiều lắm, sợ học nữa thì hói mất….”
Khán giả bên dưới xem xong cảnh này, trong nháy mắt nổ một tràng cười vui vẻ.
Hoa Việt nhìn chằm chằm tóc cậu trong giây lát, hận thù sâu đậm thở dài một hơi: “Bây giờ những người có ngoại hình đẹp đều khiêm tốn như vậy sao?”
Anh giơ tay sờ sờ tóc của mình, lại nhìn mái tóc vừa đen vừa dày của Tống Thanh Hàn, giải vờ thở dài mấy lần, hình ảnh đó bỗng làm cười ta cười không nhặt được mồm.
“Aiya, vấn đề này quá thâm rồi.”
Phong Đinh bấm điện thoại một cái, câu hỏi đang xoay trên màn hình bỗng dừng lại, “Cho hỏi Hàn Hàn về phe cp Thanh Minh hay về phe cp Anh hùng cứu mĩ nhân?”
“?”
Tống Thanh Hàn nhìn màn hình, biểu cảm trông hơi ngơ ngác.
Phong Đinh tốt bụng giải thích cho cậu: “Cp Thanh Minh là cp của cậu và Sở tiên sinh, còn cp Anh hùng cứu mĩ nhân,” Cô che miệng cười một lúc, “Chính là cp của cậu và ảnh đế.”
Tống Thanh Hàn: “…”
Quý Như Diên im lặng nhìn con dâu nhà mình, mặt không cảm xúc ngồi thẳng lưng lên, không nhịn được mà hắng giọng một cái, sau đó… Căng thẳng nhìn màn hình TV.
Tiêu Khanh Bản cố vỗ ngực mình, âm thầm ra hiệu một cách không thể nào rõ ràng hơn cho Tống Thanh Hàn.
Fan bên dưới đều không nhịn được cười.
“Tôi về phe cp Thanh Minh.”
Tống Thanh Hàn suy nghĩ rồi đáp.
Mắt Sở Minh sáng lên, nhếch nhếch khóe miệng.
Quý Như Diên: “…” Ba nó nói không sai, con trai gả đi rồi, như bát nước đổ đi!
Bà thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn màn hình.
Tiêu Khanh Bản nghe xong câu trả lời của Tống Thanh Hàn liền lập tức ôm tim mình, lảo đảo lùi về sau vài bước, dáng vẻ như trúng một vết thương khó lòng cứu chữa: “Tôi rõ ràng là cặp đôi linh hồn tương ái tương sát với cậu mà!”
Không hề giả trân!
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng nhìn anh một cái, rồi mỉm cười nói: “Diệp Cảnh Tiên Quân, anh nói câu này, không sợ Tố Lăng Thượng Tiên đá anh ra khỏi cửa hả?”
Nhân cơ hội thu hút sự chú ý cho .
Tiếp sau đó, Phong Đinh đặt câu hỏi cho Tiêu Lang, Tiêu Khanh Bản, gần như mỗi người đều nhận được vài câu hỏi khá hóc búa, nhưng đều thuận lợi nhanh trí trả lời, còn nhắc đến không ít những điểm đặc sắc trong phim, tuyên truyền một cách lộ liễu.
So ra thì biểu hiện của Lý Nặc trong chương trình đều bình bình. Mặc dù Hoa Việt và Phong Đinh thỉnh thoảng sẽ cố dẫn dắt một số câu, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, phản ứng của Lý Nặc lúc nào cũng chậm nửa nhịp, dẫn đến cuối cùng, ở phần hỏi nhanh đáp nhanh, vẫn phải nhờ Phong Đinh nhắc cô trả lời câu hỏi.
“Nặc Nặc, mẫu người lý tưởng của cô là gì?”
Lý Nặc nhìn chằm chằm câu hỏi, biểu cảm không hề tốt chút nào.
Fan bên dưới dường như đều nhận thấy áp suất trên người cô rất thấp, dần dần trở nên im lặng.
Quý Như Diên nhìn kĩ Lý Nặc, đột nhiên nheo nheo mắt: “Đây không phải là cô bé nhà họ Lý kia sao?”
“Con bé trước đây hình như từng theo đuổi Sở Minh.”
Lý Nặc mím mím môi, sắc mặt hơi trắng bệch, cười cười: “Tôi bây giờ chủ yếu tập trung vào công việc, chuyện tình cảm tạm thời chưa nghĩ tới.”
Câu trả lời của cô vô cùng khô khan, khán giả bên dưới đều trầm mặc hết, Hoa Việt nhanh chóng đánh trống lảng: “Nặc Nặc mới từ nước ngoài trở về, sau này có dự định phát triển trong nước không?”
“Tạm thời về nước phát triển.”
Lý Nặc mỉm cười, cũng ý thức được là thái độ lúc nãy của mình bị người ta nắm chuôi, trong lòng bỗng căng thẳng.
“Tâm trạng con bé này không đúng lắm.”
Quý Như Diên cau mày.
Với tư cách là mẹ của chủ tập đoàn Sở thị, Quý Như Diễn mặc dù bình thường không nhúng tay vào việc của công ty, nhưng không có nghĩa là bà không có năng lực. Ngược lại, gia thế của Quý Như Diên vô cùng tốt, khi gả cho ba Sở, càng trở thành trợ thủ đắc lực của Sở Chấn Dương, mãi cho đến khi Sở Minh tiếp quản công ty, bà mới cùng Sở Chấn Dương nghỉ hưu.
Con mắt đầu tư của Sở Minh vô cùng cay độc, hơn một nửa là di truyền từ Quý Như Diên.
Lý Nặc là một người vô cùng có tiếng trong giới, cũng bởi vì có gia thế khủng phía sau chống lưng. Nhưng những điều nên hiểu, nên biết, cũng đều phải hiểu rõ rồi chứ, sao khi lên sóng trực tiếp như vậy lại lộ ra vẻ mặt đó chứ?
Trừ khi… Câu hỏi lúc nãy có ảnh hưởng rất lớn tới con bé.
Nhớ lại một năm trước Lý Nặc sống chết quấn lấy con trai nhà mình, Quý Như Diên cau mày.
Bà đúng là có một chút giao tình với mẹ của Lý Nặc, nhưng nếu như Lý Nặc dám có ý đồ với con trai bà…
Kí ức từng trải về việc trước đây Sở Minh gặp nguy hiểm không thể tỉnh lại thật quá khó quên, bây giờ dù bà chỉ nhớ lại, cũng cảm thấy không tài nào thở nổi.
Cũng bởi vì chuyện này, bà không dám, cũng sẽ không can dự vào cuộc sống của Sở Minh, dù cho… Con trai bà sau khi tỉnh lại liền đi yêu một người đàn ông.
Bà chỉ hi vọng con mình vui là được rồi.
Bây giờ Sở Minh khó khăn lắm nhờ vào Tống Thanh Hàn mới có thể bước ra khỏi chuyện năm đó, bà không hi vọng sẽ có người ảnh hưởng đến Sở Minh và Tống Thanh Hàn.
Bà không chắc, con trai bà có thật sự khôi phục lại bình thường hay chưa.
Nhưng nếu như có Tống Thanh Hàn ở đây, nó sẽ bình thường, vậy là đủ rồi.
Ngón tay được bảo dưỡng vô cùng tốt của Quý Như Diên gõ gõ lên cánh tay, trên mặt lại không lộ ra bất cứ dị thường gì.
Cả chương trình cũng không quá 2 tiếng, đợi đến khi bóng dáng Tống Thanh Hàn và những người khác biến mất trên màn hình, Sở Minh liền đứng lên từ sô pha, một mình lên lầu.
Quý Như Diên nhìn theo bóng anh, trên mặt ẩn chứa đầy âu lo.
“Chuyện của con cái… Tự chúng nó có thể quyết định.”
Sở Chấn Dương trước đó vẫn luôn im lặng xem TV bỏ điện thoại trong tay xuống, trên màn hình điện thoại cũng đang chiếu tới phần cuối của
“Tôi biết.
Quý Như Diên day day trán mình, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Em chỉ là lo cho Tiểu Minh…”
“Nó cũng không còn nhỏ nữa.”
Sở Chấn Dương nói lý lẽ.
Quý Như Diên: “…”
Hai cha con đều là cái đức hạnh này, tức chết bà rồi!
“Sở Minh có cách nghĩ riêng của nó, bà xem, nó xử lý chuyện công ty rất tốt đấy thôi, bà còn lo lắng gì nữa?”
Quý Như Diên bưng ly trà trước mặt lên uống một ngụm: “Tôi chỉ đang nhớ tới trước đây bên bệnh viện nói… Nếu như xảy ra một lần nữa, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Sở Chấn Dương cũng trầm mặc.
Một lúc lâu sau, ông cũng an ủi nói: “Bây giờ nó có Hàn Hàn, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”
“Ừm.”
Quý Như Diên cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sau khi tập tuần này phát sóng, rất nhiều người nói có hứng thú với Diệp Cảnh Tiên Quân và Tố Lăng Thượng Tiên trong đó. Đặc biệt là Trương Doanh còn gửi cho đài Banana một đoạn video trailer đã biên tập dài 2 phút, trực tiếp chiếu trong chương trình. Cảnh quay đẹp, phục trang tinh tế, nội dung trông có vẻ rất sâu sắc… Còn có những tiên quân, tiên tử hoặc là tuấn mĩ, hoặc là xinh đẹp, cả trailer như muốn nói rằng “Nhanh tới đây đi!”
“Nhanh tới đây đi!”
Những từ ngữ như vậy.
Mà trên weibo, trên diễn đàn và cả trên các trang mạng xã hội, ba chữ này dường như từ trên trời rơi xuống, trực tiếp xuất hiện trước tầm mắt mọi người, đến cả lúc đi làm hay tan ca, ở trạm xe buýt hay ga tàu điện đều có thể nhìn thấy một đoạn trailer được chiếu trên những màn hình to nhỏ khác nhau.
Không thể không nói, Trương Doanh lần này chơi lớn, tiêu cả mấy ngàn vạn để tuyên truyền. Nếu như sau này phản hồi về phim không tốt, ông rất có khả năng sẽ lỗ sạch máu.
“Ủa?”
Lị Lị là một nhân viên văn phòng sáng chín chiều năm (đi làm từ 9h-17h), bình thường thích những bộ phim có tính nghệ thuật hơn một chút, đối với những bộ phim tiên hiệp, phim thần tượng đang thịnh hành, không có hứng thú gì mấy.
Hôm nay cô cũng như mọi ngày vội vã đi làm, nhưng khi đi ngang qua màn hình lớn kế bên ga tàu điện, cô lại không thể không dừng chân lại.
Trên màn hình là một người đàn ông mặt mày thanh tú, mạnh mẽ, đang mặc một bộ trường bào đen. Trên miệng y như đang ngậm một nụ cười, biểu cảm trông vừa lạnh nhạt, vừa thanh cao.
Nhưng Lị Lị lại cảm thấy, y không phải như vậy, y căn bản không phải một tiên quân lạnh nhạt, thanh cao, không nhiễm bụi trần, mà là một tu la sa ngã, tham lam, đầy lòng đố kị, là một tên tiểu nhân mang vẻ ngụy quân tử.
Nhưng y quá đẹp.
Cho dù biết y là người xấu đến mức không thể quay đầu, Lị Lị vẫn không nhịn được mà muốn tiếp cận y.
“Aiya!”
Cô bất tri bất giác mà bước về phía trước vài bước, không cẩn thận đụng trúng người khác.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Lị Lị lập tức hoàn hồn lại, vội vàng xin lỗi.
Tính cách của cô gái kia cũng rất tốt, không nói gì cả, ngược lại hưng phấn và kiếu kì hỏi: “Chị cũng là fan của Hàn Hàn hả?”
“Hả?”
Cô gái thấy cô mặt mày hoang mang, mỉm cười: “Vừa nãy em thấy chị cứ nhìn chằm chằm màn hình, nên tưởng chị cũng là fan của Hàn Hàn…”
Lị Lị vốn dĩ định lắc đầu, nhưng không biết tại sao, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh người đàn ông đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở, nhưng lại xấu xa đến mức làm người ta sợ hãi vừa nãy, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu: “…. Ừm, diễn xuất của cậu ấy vừa rồi rất tốt.”
“Đúng đó.”
Ánh mắt của cô gái đột nhiên sáng rỡ, “Đây là bộ phim điện ảnh thứ hai của Hàn Hàn, anh ấy diễn một tên ngụy quân tử vô cùng xấu xa trong đó, nhưng em vẫn rất thích anh ấy….”
Cô gái nói đến đoạn phía sau, thấy hơi ngại ngùng cười với Lị Lị, vội vàng rời đi.
Lị Lị lại nhìn lên màn hình lớn kia, trên màn hình đã đổi sang một cảnh khác rồi.
Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, sau đó đột nhiên chú ý tới dòng chữ bên cạnh màn hình lớn: “Phim điện ảnh … Ngày 10/08….”
Cảnh tượng này diễn ra ở khắp các trạm xe buýt, ga tàu điện, sự tồn tại của phút chốc bùng nổ, mà nổi bật nhất, không phải là câu chuyện tình yêu từ tình thầy trò của Diệp Cảnh và Tố Lăng Thượng Tiên, cũng không phải là con đường lội ngược dòng từ một khúc củi mục trở thành một đại lão trong tiên đạo của Diệp Cảnh, mà là… Ngụy quân tử, Vô Miểu.
Rõ ràng trông không khác gì so với nguyên tác, nhưng tại sao lại… Không nhịn được mà chú ý đến y?
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- đột nhiên vui vẻ-Minh: Hàn Hàn nói, em ấy về phe cp Thanh Minh!
Hihihi (có thể coi như là Hàn Hàn công khai tỏ tình!)
Hàn Hàn: ….
Ba Sở mẹ Sở: Con trai lớn không thể giữ nổi rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!