Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 29: Bữa tiệc sinh nhật “lớn” (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
517


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 29: Bữa tiệc sinh nhật “lớn” (1)


Edit: Eirlys

Beta: Hazjk

Phàm đặt Mỵ Mỵ trêи giường lớn đã đổi ga giường từ trước, nhìn phân thân của chính mình đã ngẩng cao đầu, Phàm chỉ có thể cười bất đắc dĩ ôm Mỵ Mỵ vào ngực mà không thể làm gì được.

Xem ra các anh thật sự làm cô mệt muốn chết rồi. Cô gần như đã theo chân bọn họ làʍ ȶìиɦ suốt một ngày. Đối với một cô gái vừa nếm trải tình yêu mà nói thì chắc là đã đạt tới cực hạn.

“Mày cũng quá thô lỗ đi, tiểu huyệt của Mỵ Mỵ đã sưng đến thế rồi !”

Dịch bình thường nhìn qua thì luôn hào hoa phong nhã nhưng thật ra trong ba người bọn họ thì anh cường tráng rắn chắc hơn cả . Thật ra Thịnh đang ghen tị. Rõ ràng hai người bọn họ đều là lần đầu tiên, vì sao nó so với mình lại lâu hơn. Như vậy so ra, đối với Mỵ Mỵ, mình không phải là “không có năng lực” hay sao ?

“…”

Tựa như không thấy cảnh tượng người kia nén giận, Phàm đem viên thuốc trong tay bẻ đôi, cho vào trong miệng Mỵ Mỵ đang mất ý thức rồi tự động ngậm một ngụm nước lớn mớm cho cái miệng nhỏ kia để Mỵ Mỵ có thể thuận lợi nuốt viên thuốc xuống.

“Mày nói đi! Có phải mày lén điều chế thuốc cho chính mình hay không? Có phải chính là cái loại có thể kéo dài thời gian xuất tinh đó hay không!”

Tên này nhất định đã lén lút làm vậy, nếu không sao có thể lợi hại đến vậy chứ. Càng nói anh càng thấy khả năng này vô cùng cao.

“Không phải là kéo dài thời gian xuất tinh mà là lùi lại!”

Lời nói thực bình tĩnh như chỉ đơn thuần sửa lại lời của Thịnh theo góc độ y học.

” Mày thấy chưa, thấy chưa, thấy chưa! Tao biết ngay mà, lần đầu tiên không thể nào lâu như thế mà, bị tao phát hiện rồi nhé.”

Cho rằng Dịch thừa nhận mình đã làm bậy, giọng nói của Thịnh có chút kϊƈɦ động rống lên.

“Này! Nói nhỏ thôi, đừng cãi nhau làm Mỵ Mỵ tỉnh bây giờ!”

Phàm không quan tâm đến sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người nhưng âm thanh lớn có thể ảnh hưởng đến Mỵ Mỵ khiến Phàm rất không hài lòng. Bảo bối của anh đã mệt muốn chết rồi, dưới mắt thậm chí đã có quầng thâm rồi.

“Mặc kệ, tao nói cho mày biết, tao cũng muốn uống, nghe rõ chưa!”

Thịnh vẫn không phục muốn cãi tiếp nhưng giọng cũng đã giảm nhỏ lại.

“…”

Dịch vẫn duy trì sự yên lặng không muốn trả lời, tiếp tục công việc trong tay.

Dịch lấy gối lót xuống dưới ʍôиɠ Mỵ Mỵ, đem hai chân trắng mịn, mượt mà kia mở rộng, nơi riêng tư sưng đỏ kia liền dễ dàng hiện ra trong mắt ba người đàn ông xung quanh. Dịch khom người xuống, tay lướt qua mảnh đất tam giác trắng nõn không một chút lông kia đi vào khe hẹp, tách mở lớp thịt bên ngoài kia ra, tiểu hạch phấn hồng liền lộ ra giữa không khí. Tay kia cố ý nhéo nhẹ tiểu hạch, hài lòng nghe được tiếng ‘ưm’ đáp lại của Mỵ Mỵ còn đang say ngủ.

Từ cái hũ nhỏ Dịch lấy ra chút thuốc mỡ hương bạc hà theo ngón tay tiến vào trong. Đại khái là bị cảm giác lạnh lẽo từ thuốc mỡ truyền tới kϊƈɦ thích, vách thịt Mỵ Mỵ run rẩy một chút, liền gắt gao ngậm lấy ngón tay đang xâm lấn mình. Ngón tay cũng không vội vã mà lẳng lặng dẫn dắt một hồi, chờ đợi vách thịt mẫn cảm thả lỏng, lúc này mới hơi động đậy.

Hoa huyệt chặt chẽ nóng hổi khiến thuốc mỡ vừa mới được bôi vào bị nhiệt độ hòa tan làm cho ngón tay anh khó có thể thâm nhập. Ngón tay vừa rút ra lại quệt một chút thuốc trong lọ bôi vào bên cạnh vách thịt mềm rồi rút ra, lại tiếp tục mang theo càng nhiều thuốc mỡ tiến vào trong, so với vừa rồi càng sâu thêm một ít. Làm như vậy cũng không hiệu quả mấy, mất một lúc rồi mà mới chỉ bôi được một nửa.

Không biết là do thuốc mỡ quá lạnh hay do ngón tay không ngừng thăm dò mà trong tiểu huyệt lại chậm rãi có dịch chảy ra. Không những ngón tay bị ướt một mảng mà còn mang thuốc mỡ đã mất công bôi kia ra theo. Lỗ nhỏ run run mở ra khép vào giờ phút này không khác con suối là mấy.

Vì có thể giúp tiểu huyệt nhanh chóng giảm sưng nên thuốc mỡ chắc chắn phải bôi. Lần này Dịch bôi một tầng thuốc mỡ thật dày ở bên ngoài gần trung tâm, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp hoa tâm, ý đồ muốn cho thuốc mỡ thẩm thấu hoàn toàn.

Cả ba người nhìn kĩ cả quá trình, khó khăn nuốt nước bọt, côn thịt trong quần nhanh chóng phồng to. Tưởng tượng nếu côn thịt có thể thay thế ngón tay kia, dùng thuốc mỡ làm chất bôi trơn để tiến vào tiểu huyệt thì có biết bao sung sướиɠ!

“Đã mò vào trong rồi, không tiếp tục bôi nữa à? Không phải làm vậy mới giảm sưng sao?”

Thịnh đã sớm quên mới nãy mình vừa cho rằng Dịch đang làm bậy. Giờ phút này anh chỉ muốn tiểu huyệt của Mỵ Mỵ nhanh giảm sưng để có thể bị côn thịt của mình tiến vào.

“Để thuốc có tác dụng cần chút thời gian!”

Dịch ngắn gọn xúc tích trả lời thắc mắc của Thịnh. Anh cũng muốn nhanh có thể tiến vào tiểu huyệt ấm áp kia nhưng Mỵ Mỵ của bọn họ chính là mẫn cảm như vậy. Một ngón tay cũng có thể đem đến kɧօáϊ cảm cho cô khiến thuốc mỡ không còn cách nào dính lại bên mép thịt mềm giúp thuốc rất nhanh phát huy tác dụng.

“Cần bao lâu?”

Phàm đương nhiên cũng có chung suy nghĩ, ɖu͙ƈ vọng của anh đã sớm kêu gào muốn nổ tung.

“Nửa giờ.”

Thực ra có thể chỉ cần 15 phút là được.

Theo Dịch biết Mỵ Mỵ có 3 người chồng các anh, cần thỏa mãn yêu cầu của cả ba nên đã dự liệu điều này sẽ có ngày xảy ra. Cho nên từ lúc Dịch chưa tiến vào Đại học Y đã chuẩn bị từ trước. Áp dụng Tây y học ở trường mấy năm nay kết hợp với Đông y anh tự học cuối cùng điều chế ra thuốc hồi phục thể lực không chút tác dụng phụ cùng và thuốc mỡ giảm sưng.

“Đúng rồi, tránh thai…”

Bọn họ còn chưa có kết hôn, Mỵ Mỵ còn quá nhỏ, hiện tại không phải lúc thích hợp để Mỵ Mỵ có thai. Nhưng Phàm nghi ngờ trong bụng Mỵ Mỵ có đứa con của bọn họ nên có chút chần chờ.

“Trong thuốc mỡ cũng có chất đó rồi!”

Nói từ góc độ y học, Dịch vẫn cho rằng đợi vài năm nữa, chờ thân thể Mỵ Mỵ trưởng thành thì đó mới là thời cơ tốt.

“Thuốc này có tác dụng phụ không?”

Thịnh rất sợ trẻ con, nhưng nếu là Mỵ Mỵ sinh thì anh dù thế nào anh cũng thích! Cho nên thuốc này tốt nhất đừng nên khiến cho Mỵ Mỵ không có con.

“Không đâu! Đến lúc đó tao sẽ sửa lại cách điều chế!”

Đồ vật Mỵ Mỵ dùng đều sẽ là thứ tốt nhất, huống hồ đây còn là thuốc anh tự mình chế ra, sao lại có thể có tác dụng phụ mà tổn thương đến Mỵ Mỵ đây? Dù chỉ một chút anh cũng không cho phép.

Tuy rằng Dịch trả lời ngắn gọn nhưng Phàm và Thịnh đều hiểu được ý tứ của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN