Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 30: Bữa tiệc sinh nhật “lớn” (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
512


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 30: Bữa tiệc sinh nhật “lớn” (2)


Edit: Min

Beta: Hazjk

“Ưmm…” Sau khi ngủ dậy, Mỵ Mỵ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cuối cùng cô mỉm cười mở mắt.

A, ngủ thật thoải mái nha!

Cô thấy bản thân đang nằm mê man trêи chiếc giường lớn, mà Dịch – chủ nhân của nó lại không có ở đây. Mắt cô nhìn sắc trời bây giờ là một mảnh tối đen, lẳng lặng cố gắng nhìn ra ngoài, rõ ràng cô có cảm giác mình ngủ rất lâu, vậy mà vẫn chưa đến chín giờ sao? Nhớ lại thời gian bị Dịch ép làm đến bất tỉnh cũng đã là lúc tám giờ.

“Không phải là ngủ suốt một ngày một đêm chứ?” Mỵ mỵ thì thào, quyết định vẫn là nên rời giường để tìm mấy người đàn ông của cô.

Vốn dĩ cô đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị rằng cơ thể sau khi “vận động” quá độ nhất định khi đứng dậy sẽ đau đớn không thôi, thế mà lại không đau chút nào. Cảm thấy cơ thể của cô rất khác. Cơ thể này có đúng vẫn là của “ngày hôm qua” không vậy?

Nếu không phải cô tỉnh lại với tình trạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trêи giường của Dịch thì cô nhất định sẽ cho rằng mình vừa mơ thấy một giấc mộng xuân dài. Tuy rằng bình thường bọn họ lâu lâu cũng sẽ ngủ với cô trong trạng thái trần trụi, nhưng đều là ngủ ở phòng cô vì cô quen giường! Hơn nữa, cô nhớ rõ ràng là hôm trước, người cùng cô ngủ là Phàm chứ không phải Dịch!

Giờ phút này, Mỵ Mỵ đã cực kỳ kiên định tin chuyện mình đã ngủ một ngày một đêm, chuyện mình làʍ ȶìиɦ cùng ba người kia đã là hôm qua rồi.

Nhưng mà Mỵ Mỵ không cần đi tìm bọn họ, vì họ đã tìm cô tới cửa rồi. Ba người đoán chừng Mỵ Mỵ sắp tỉnh lại nên bưng theo cả đống đồ ăn thơm ngào ngạt.

Trong lúc Mỵ Mỵ ăn bữa tối, cô được bọn họ giải thích rằng cô không ngủ một ngày một đêm, mà chỉ ngủ độ một giờ thôi.

Mà chuyện cô chỉ cần ngủ một giờ là đã có thể khôi phục thể lực thì phải kể đến công của Dịch.

” Thuốc của Dịch vậy mà thật thần kỳ nha!” Hoàn toàn bị sự tài hoa của Dịch thuyết phục, hai mắt của Mỵ Mỵ cố ý biểu lộ tâm tình của mình .

“Chuyện nhỏ thôi !” Dịch đối với vấn đề nhàm chán này vẫn luôn khinh thường nhưng bây giờ lại trả lời có chút ngượng ngùng. Một phần là vì anh rất thích giọng nói sùng bái của Mỵ Mỵ, phần còn lại là vì cô không chú ý đến việc thay đổi xưng hô kia. Mỵ Mỵ cuối cùng cũng không gọi là anh trai nữa rồi !

“Nhưng mà…., thuốc này chỉ có thể dùng sau khi làm sao? Không thể dùng trước khi làm à ?” Dịch lợi hại thật nhưng nếu nếu có thể dùng sau khi làm, thì không phải là trước mỗi lần đó cô phải bị tra tấn đến bất tỉnh mới được sao? Không còn tính người nữa mà, riêng điểm này phải được nâng cấp mới được!

“…” Dịch im lặng, mặt anh nháy mắt đã đỏ lên.

“Hừ! Đáng đời!” Thịnh nhịn không được hừ lạnh một tiếng! Mỵ Mỵ sùng bái nhìn Dịch làm anh nhìn không vừa mắt, giờ phút này lập tức mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng. Làm sao? anh chính là ghen tị, trắng trợn ghen tị, không được sao!

(*) Bỏ đá xuống giếng: Vui khi người khác gặp họa

” Vậy là có thể dùng sao?” Thấy Dịch im lặng, Mỵ Mỵ hoang mang, không hiểu tại sao anh không cho mình dùng từ sớm.

“Anh… , quên mất!” Mặc dù ở trước mặt Phàm, Thịnh cùng Mỵ Mỵ nhận sai có chút mất mặt nhưng Dịch vẫn quyết định thẳng thắn nói ra. Lúc ấy anh biết anh thật sự quên, chỉ muốn Mỵ Mỵ vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên của bọn họ, muốn Mỵ Mỵ không ngừng đạt tới cao trào, nên quên cho Mỵ Mỵ dùng thuốc trước.

“…” Chứng kiến biểu hiện thành khẩn nhận sai của Dịch, cô biết là anh thật sự quên, mặc dù có chút oan uổng làm mình phải trải qua cuồng phong bão táp, nhưng cũng không định ghi thù anh.”Cũng mới một lần thôi, sau này không quên nữa là được!”

“Sau này…” Ba người đàn ông trăm miệng một lời lặp lại lời nói của cô. Vốn cách diễn đạt khác nhau nhưng ba người khi nghe được từ “Sau này” mấu chốt thì trong mắt lại sáng ngời! Có nghĩa là, sau này cũng có thể “làm” phải không? Bọn họ còn sợ Mỵ Mỵ bị 3 người hù đến nỗi sẽ biến mất luôn chứ, nhưng vậy mà còn có sau này, thật sự là… , rất TMD(con mẹ nó) tốt ….

“Làm sao? ” Bị bọn họ lớn tiếng lặp lại lời làm cho hoảng sợ, xém chút nữa cô đã đem thìa trong tay nuốt vào. Mỵ Mỵ vỗ ngực an ủi trái tim của mình!

“Không sao! Cái kia, Mỵ Mỵ à, em cũng gọi tên của Phàm và Dịch rồi! Còn anh thì sao?” Thịnh lập tức kịp phản ứng, đem vấn đề nói ra. Lỡ như sợ Mỵ Mỵ lại hối hận, sau này sẽ không bao giờ… theo chân bọn họ “làm” nữa, vậy thì anh sẽ chết vì khóc mất ! An toàn nhất đúng là không nên nói đến vấn đề này, nhưng mà anh cũng rất để ý vấn đề xưng hô này nha. Nếu chỉ còn có anh, thì không phải đây là phân biệt đối xử sao?

“Thịnh!” Nghe theo lời kêu tên anh, thấy phản ứng vui mừng của Thịnh, Mỵ Mỵ cũng vui vẻ nở nụ cười. Thật ra, cô sửa xưng hô sau khi làʍ ȶìиɦ với bọn họ chẳng qua là vì cô thấy gọi mấy người đàn ông của mình là “ca ca” thật khó chịu, cứ giống như lσạи ɭυâи. Nếu không có quan hệ huyết thống thì kêu tên lên tốt hơn.

Mỵ Mỵ theo bản năng bài trừ từ “lσạи ɭυâи” ra khỏi thế giới của mình, cô cũng thật không ngờ, trong cuộc sống của cô đã lãng quên từ này từ lâu.

Cô biết ba người đàn ông này yêu cô sâu đậm. Tuy rằng cô cũng rất thương bọn họ, nhưng tình yêu của cô đã bị chia làm ba phần, cho dù nó không bị chia cắt thì đối với bọn họ cũng không sâu đậm bằng. Chỉ cần cô có hành động thân mật một ít, bọn họ đều sẽ cảm động, chỉ cần cô đáp lại tình yêu của bọn họ nhiều một ít, bọn anh liền yêu cô càng nhiều. Như vậy không đúng nghĩa tình yêu lắm, khiến cô có cảm giác bọn họ dường như bị thua thiệt. Cho nên, cô đã dồn hết sức lực của mình để thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của những người đàn ông này. Huống hồ việc sửa tên này cô vốn đã tính toán sửa từ trước, chỉ là không có cơ hội nói ra được thôi.

“A!” Thỏa mãn uống ngụm canh cuối cùng, Mỵ Mỵ cảm thán. Cô như vậy thật sự rất giống nữ hoàng nha, được những người đàn ông vĩ đại như vậy quay quanh nuông chiều, hơn nữa lại là ba người, như vậy thì sao cô không hạnh phúc đến mức thốt lên đây!

“A ha…” Mỵ mỵ cảm giác mình bây giờ lại thật muốn ngủ. Tay đẹp nhỏ bé che miệng ngáp một cái, bây giờ cô đã bị ôm về cái giường lớn ở gian phòng của mình, lấy một tư thế thoải mái nằm xuống, trong đầu nghĩ mình ăn ngủ như heo.

“Mỵ Mỵ, ăn xong đã muốn ngủ rồi à?” Thấy Mỵ Mỵ hai mắt mơ màng, bộ dáng thực đáng yêu, Phàm tựa vào đầu giường, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Mỵ Mỵ, yêu say đắm rồi hỏi .

” n!” Bị bàn tay to đầy ma lực của Phàm vuốt ve, cô càng thêm buồn ngủ, ánh mắt Mỵ Mỵ dần khép lại. Bàn tay to của Phàm thật có sức sống mà, tại sao mỗi lần chỉ cần bị Phàm vuốt ve tóc, cô liền chịu không nổi vậy!

“Nhưng mà Mỵ Mỵ, em vẫn không thể ngủ!”

“Tại sao?”

“Mỵ mỵ, em không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình sao?”

“A! Em quên mất!” Cô chỉ nghĩ đến kế hoạch quyến rũ ba người đàn ông lên giường gần như hoàn hảo của mình, đương nhiên không nói đến là “quyến rũ” hay là “bị quyến rũ”, bị ba người họ “làm” đến thiên hôn địa ám khiến cô quên mất hôm nay là sinh nhật của cô!

(*) Thiên hôn địa ám: Trời đất âm u tăm tối

“Sinh nhật của mình cũng quên!”  khéo léo nắn nhẹ mũi cô, thật ra anh cũng biết Mỵ Mỵ hẳn là bị mấy người bọn anh làm mệt đến không có thời gian suy nghĩ.

” Mau xem quà sinh nhật của bọn anh đi!” Tuy rằng trước đó Mỵ Mỵ đã nói các anh không cần tổ chức sinh nhật nhưng quà thì vẫn cần thiết.

“Được!” Nghĩ đến việc bọn họ nhất định sẽ tặng cho cô quà tặng thật đặc biệt, sự buồn ngủ của Mỵ Mỵ đều bị đánh tan, toàn bộ tinh thần đều muốn mở quà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN