Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 82: Lời cầu hôn mộc mạc nhất
Beta: Cá Muối
Thời gian lúc Dịch cầu hôn đã là nửa tháng sau chuyện làʍ ȶìиɦ kia! Vì anh tốn thời gian để chuẩn bị sao? Không phải đâu!
Cái ngày sau khi Mỵ Mỵ yêu cầu bọn anh phải cầu hôn bằng một cách nào đó để cô hài lòng, một giáo sư ở viện Y học nổi tiếng với nhiều thành tích ở trong nước xông tới, đem Dịch đi ra nước ngoài để tham gia nghiên cứu và thảo luận tại khoa tim mạch có tiếng trêи thế giới. Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Dịch cùng lắm chỉ thuận miệng trò chuyện với giáo sư hai ba câu về sự khó khăn trong việc vận dụng Đông y trong phẫu thuật, ấy vậy mà trong lúc đó đã bị bác sĩ khoa ngoại tim mạch giỏi nhất toàn thế giới nghe được!
Cho nên, cuộc nghiên cứu và thảo luận trong ba ngày liền biến thành cuộc trao đổi kỹ thuật kỳ hạn nửa tháng!
Đối với ngành Y, Dịch không chỉ có tài năng thiên phú mà còn có lòng nhiệt tình rất lớn. Có thể học tập cùng bác sĩ khoa ngoại tim mạch giỏi nhất, cho thấy anh đã trở thành học trò vinh dự nhất của viện Y học. Huống chi anh còn “trao đổi” ngang hàng như vậy, làm biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ! Cho nên Dịch chỉ có thể hi sinh thời cơ để cầu hôn Mỵ Mỵ, trong lòng nghĩ lúc quay về sẽ bồi thường cô thật tốt.
Nhưng Dịch lúc nào cũng chúi đầu vào học Y, khi ngẩng đầu lên thì mới chán nản phát hiện ra một sự thật rằng, anh căn bản không thể nào nghĩ ra cách cầu hôn lãng mạn nào!
Cầu hôn trực tiếp hay cầu hôn gián tiếp như phim Hàn thì Thịnh và Phàm đều làm hết rồi! Anh phải làm sao đây?
“Đây là cái gì vậy?” Mỵ Mỵ còn đang chờ Dịch cho cô một điều kinh hỉ gì thì Dịch lại cầm một hộp sắt đặt trước mặt cô.
Hoa? Không giống lắm! Nhẫn? Cũng có thể! Nhưng mà… nhẫn sao lại dùng hộp lớn như này chứ? Hơn nữa, sao cô lại thấy cái hộp này quen mắt quá ta?
“Tặng cho em! Mở ra xem đi!” Đây là cách cầu hôn tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến rồi! Lãng mạn luôn luôn không phải là phong cách của anh, không biết cách cầu hôn thuộc trường phái hiện thực như thế này có được tính là cách tốt không đây.
“Cái này…” Cô sao lại quên chứ, rõ ràng cái hộp này cô đã thấy rất nhiều lần nha, đây là vật cô nhìn rất quen mắt, là bảo bối mà Dịch rất quý trọng, bên trong có những ký ức của anh từ nhỏ đến lớn! Bây giờ anh muốn đưa nó cho cô sao?
“Tấm ảnh này là ảnh chụp sinh nhật 1 tuổi của anh, em xem có phải anh rất béo không!” Ngồi bên cạnh Mỵ Mỵ, cầm vài thứ trong tay của Mỵ Mỵ, Dịch bắt đầu chậm rãi giảng giải cho cô.
“Đây là lúc anh ba tuổi, lần đầu tiên dùng tay cầm bút để học viết chữ!” Buông cây bút chì được phủ lớp sơn sặc sỡ ra, Dịch lại cầm lên một cái hộp nhỏ trong suốt: “Đây là cái hộp bút đầu tiên của anh!”
“Đây là bài thi được phát đầu tiên sau khi anh đến trường!”
“Đây là giấy khen đầu tiên anh nhận được vào năm học thứ hai!”
“Đây là phiếu điểm tốt nghiệp tiểu học của anh!”
…
“Đây là sổ tiết kiệm của anh, mỗi một số tiền bên trong đều là do anh tự mình kiếm được!” Những lời anh nói bây giờ còn nhiều hơn số lần trong hai mươi năm qua cộng lại, cuối cùng anh cầm một cuốn sổ tiết kiệm ở dưới cùng, mở ra rồi đưa cho Mỵ Mỵ. “Sau này, mỗi số tiền anh kiếm được đều sẽ ở trong này!”
“Đây là…số tiền mà anh tích góp sao?” Mỵ Mỵ hơi ngẩn người ra, nhưng trong lòng lại bắt đầu có một cỗ khí nóng vọt đến trong vành mắt của cô như muốn chảy ra ngoài.
“Em cho anh tiền tiêu vặt đi! Cho anh bao nhiêu, anh bỏ vào bấy nhiêu!”
Tuy rằng tập đoàn Lâm thị là tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, nhưng từ nhỏ ba mẹ đã dùng công sức dạy dỗ bọn anh, nên bọn anh chưa bao giờ vì hoàn cảnh của nhà mình mà có thói quen dùng tiền bậy bạ. Ai cũng có khả năng tự kiếm tiền, càng hiểu được cách giữ được phẩm chất trong cuộc sống, mỗi một đồng tiền bọn anh đều sử dụng tốt.
Trong ba người bọn anh, Phàm có đầu óc kinh tế nhất, từ lúc anh còn học trung học cơ sở đã sử dụng tiền tiêu vặt của mình để đầu tư cổ phiếu, khi anh tiếp quản tập đoàn của ba thì số tiền trong ngân hàng của anh đã vô cùng khả quan. Thịnh thì lúc đầu còn vẽ tranh minh họa cho tạp chí, đến bây giờ đã từng bước từng bước đi trêи con đường trở thành nhà vẽ tranh biếm họa, anh cũng dành dụm tiền nhuận bút của mình, mua chiếc nhẫn kim cương đính ước cho Mỵ Mỵ. Dịch theo học tại viện y học, tiền trợ cấp mỗi tháng cộng với tiền trợ giúp việc giảng dạy hoặc là một mình hoàn thành hạng mục thí nghiệm trực tiếp cũng được anh tích góp trong cuốn sổ tiết kiệm này.
“…” Cô rất muốn nói cho Dịch rằng tiền tiêu vặt của cô không đủ để cho hắn tiết kiệm đâu, thế nhưng đôi mắt đã bị che lại bởi một lớp hơi nước khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Dịch. Mà giọng của cô cứ như bị vật gì đó chắn ngang khiến cô phải há miệng thở dốc, không có cách nào phát ra âm thanh.
“Cả cuộc đời của anh, anh đều giao cho em! Kể cả sau này và sau sau này nữa, anh mãi là người đàn ông của em!” Dịch từ trong túi áo sơ mi trước ngực lấy ra hai cái nhẫn đặt trong lòng bàn tay, đưa trước mắt Mỵ Mỵ. “Em có đồng ý nhận anh làm chồng không?”
“Nhẫn không có kim cương sao?” Tuy rằng rất lãng mạn, nhưng Mỵ Mỵ vẫn nhịn không được mà hỏi một câu làm cô hận không thể ngậm miệng lại. Chết tiệt, cô không có để ý đến kim cương lắm đâu!
Cô nhớ rõ một cảnh trong phim truyền hình mình từng xem, một người con gái đã nói một câu rất thấm thía với bạn tốt của mình: Đàn ông nếu chịu cam tâm tình nguyện, chủ động đưa sổ tiết kiệm của anh ấy thì chỉ có hai trường hợp! Một là, anh ta còn một số tiền khác nữa, hơn nữa mấy loại sổ tiết kiệm như thế này anh ta không thiếu! Một khả năng khác nữa đó là, cậu là người con gái mà anh ta quý trọng nhất, anh ta yêu cậu, tin tưởng cậu, muốn đem hết những thứ mình kiếm được cả đời cho cậu! Vậy nên, lấy một người đàn ông có tiền nhưng không chịu đưa cho cậu thì được gì chứ! Không bằng lấy một người có khả năng kiếm tiền bình thường nhưng anh ta lại đưa toàn bộ số tiền mình kiếm được cho cậu, một người đàn ông tốt như vậy, cậu chắc chắn phải nên nắm chắc! Dịch chính là người ở vế sau!
“Ha ha…” Thấy Mỵ Mỵ sau khi hỏi xong thì lại trưng ra bộ dáng đáng yêu hối hận không thể nuốt đầu lưỡi vào, Dịch nhịn không được mà bật cười! Buổi cầu hôn giản dị mà lãng mạn do anh thiết kế ra, trong thoáng chốc đã biến thành hài kịch! “Tiền anh dành để mua nhẫn đều bị Phàm và Dịch cầm đi mua nhẫn kim cương khắc hoa đó rồi!”
“Không sao! Cái này cũng rất tốt, mỗi ngày em mang theo sẽ không sợ mất!” Dù đầu cô nghĩ đến nhẫn bạch kim nho nhỏ, nhưng Mỵ Mỵ cảm thấy lễ vật mình nhận được cũng rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ!
“Mỵ Mỵ có muốn đeo nhẫn cho chúng ta không?” Dịch chưa bao giờ nói nhiều như vậy, anh thật sự thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể không ngừng ɭϊếʍ môi. Nhưng sao anh lại hoảng hốt đến lợi hại như vậy chứ? Gấp gáp rồi sao?
“Được” Mỵ Mỵ cảm động đến rối tinh rối mù, rất hiền thục đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái của Dịch, lại mỉm cười tự đeo nhẫn cho mình! Đối với ba style cầu hôn hoàn toàn khác biệt như thế này, Mỵ Mỵ thật sự không còn gì tiếc nuối!
YES, thành công rồi! Dịch cũng rất cảm động, hơn nữa còn rất hưng phấn! Cuối cùng, anh nửa tháng rồi không gần gũi Mỵ Mỵ nha!
Đương nhiên, sau đó Dịch cũng bị gọi vào thư phòng của Phàm, tiếp nhận “ưu đãi” như Thịnh lúc trước!
Nhà này muốn lãng mạn liền lãng mạn, vậy mà lại đánh giết rồi! Hơn nữa, nếu sau này bọn anh làm Mỵ Mỵ tức giận, không phải còn giữ một đống cách dỗ Mỵ Mỵ vui vẻ sao? Rồi so sánh một chút, bọn anh cầu hôn có vẻ rất không có thành ý!
Thật là đáng đánh đòn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!