Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh - Chương 20: Ta coi ngươi là sư huynh, thế mà ngươi coi ta là đồ Đần(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh


Chương 20: Ta coi ngươi là sư huynh, thế mà ngươi coi ta là đồ Đần(2)


“Chưởng giáo sư đệ, ngươi không cần nói nhảm nữa, ngươi không phải một mực thích Cổ Ngọc Kỳ Bàn của ta sao? Ta tặng cho ngươi, cả quân cờ lẫn bàn, nhưng chỉ có một điều kiện, để con ta đi theo bên cạnh Trường Sinh, dù là bưng trà dâng nước cũng được.”

“Tê, lão thất phu, ngay cả bưng trà dâng nước cũng nói được, ngươi không thèm suy nghĩ vì con của ngươi một chút sao?”

“Từ sư đệ, ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, thì cũng đừng trách sư huynh vô tình, chưởng giáo sư huynh, năm đó sư phụ đưa ta một chiếc Đại La cổ kính, ngươi không phải rất thích thú sao? Ta tặng cho ngươi, ngươi chỉ cần an bài con ta đi theo Trường Sinh là được, quét rác làm việc vặt ta cũng nguyện ý.”

Đám người líu ríu, ngươi một lời ta một câu, hơn nữa còn bắt đầu mắng nhau, không có một chút khí phái tiên môn nào, nếu để cho đệ tử Đại La nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trợn mắt há hốc mồm.

“Chờ một chút! Các ngươi đầu tiên chờ chút đã! Yên lặng! Yên lặng!”

Thanh Vân đạo nhân mở miệng, hắn vung tay lên, trong chốc lát pháp lực kinh khủng trấn áp không gian, làm cho tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Thanh Vân đạo nhân thực sự không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, làm sao đột nhiên đám sư huynh đệ đều giống như bị điên, đưa đám nhi tử bảo bối tới đây hết?

“Chưởng giáo sư huynh, ngươi cũng không cần giấu diếm chúng ta làm gì, đồ nhi kia của ngươi là kỳ tài ngút trời, tuyệt thế thiên kiêu, nhập môn ba năm tu vi đã trở nên cao thâm mạt trắc, nghe nói đã đột phá Phân Thần đại cảnh, trò giỏi hơn thầy, ý tứ của chúng ta rất đơn giản, chính là muốn cho hậu nhân đi theo bên cạnh Trường Sinh học tập tu tiên, không cần cái gì khác.”

“Đúng đúng đúng, không cầu gì khác, chỉ cần Trường Sinh nguyện ý mang theo con ta là được.”

“Sư huynh, kỳ thật ngươi làm vậy thật không phúc hậu, năm đó sư phụ truyền vị cho ngươi, chúng ta cũng không tức giận bao nhiêu, nhưng ngươi thu một được tuyệt thế thiên kiêu làm đồ đệ, giấu diếm người khác chúng ta cũng hiểu, nhưng ngươi giấu diếm chúng ta làm gì? Đã là Phân Thần cảnh rồi ngươi thế mà còn giấu diếm tiếp? Có phải muốn chờ hắn phi thăng ngươi mới nói cho chúng ta biết chân tướng?”

“Nói rất đúng.”

“Hừ, Thanh Vân sư đệ, năm đó sư phụ truyền cho ngươi chức chưởng giáo Đại La, ta còn cảm thấy ngươi làm người thành thật, trung hậu vô song, không nghĩ tới ngươi giấu diếm bọn hắn thì thôi đi, thế mà ngươi còn giấu diếm sư huynh ta? Nói tóm lại, nếu như ngươi không cho con ta đi theo Trường Sinh, thù mới hận cũ cùng tính một lượt.”

“Không sai, cùng tính một lượt.”

Trong chủ điện, hơn mười vị nắm giữ quyền cao chức trọng nhao nhao kêu gào.

Làm cho Thanh Vân đạo nhân thật sự không biết nên nói cái gì.

“Ai nói cho các ngươi biết Trường Sinh đã là Phân Thần cảnh.”

Thanh Vân đạo nhân nhịn không được hỏi.

“Còn cần phải nói? Ta nhìn liền biết!”

“Tốt tốt, chưởng giáo sư huynh, ta coi ngươi là sư huynh, ngươi thế mà coi ta là đồ đần?”

“Chưởng giáo sư đệ, ngươi vẫn còn muốn diễn?”

“Đừng giả bộ nữa, hiện tại toàn bộ Đại La Thánh Địa, người nào không biết Trường Sinh đã là Phân Thần cảnh?”

“Chẳng lẽ hắn thật sự đã độ kiếp rồi?”

“A, nhìn cái biểu tình này của sư huynh, thật đúng là có khả năng.”

Đám người càng nói càng thái quá.

Mà Thanh Vân đạo nhân lại phát mộng.

Phân Thần?

Độ Kiếp?

Hắn không phải Luyện Khí cảnh sao?

Chờ chút!

Giờ khắc này, Thanh Vân đạo nhân nghĩ đến một việc.

Đó chính là mình cũng không cách nào thấy rõ tu vi của Lục Trường Sinh.

Cảnh giới của Lục Trường Sinh, là do Lục Trường Sinh nói.

Nếu như vạn nhất Lục Trường Sinh lừa gạt mình thì sao?

Cẩn thận nghiên cứu, lại trải qua đủ loại suy nghĩ.

Giờ phút này Thanh Vân đạo nhân không khỏi vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ.

“Tốt, ngươi ngay cả sư phụ cũng lừa gạt! Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo a!”

“Chư vị sư huynh đệ chờ một lát, ta hiện tại liền đi tìm đồ nhi của ta.”

Nói xong lời này, Thanh Vân đạo nhân trực tiếp rời đi.

Mà cùng lúc đó.

Lục Trường Sinh vẫn còn chưa biết chuyện gì phát sinh.

Lại viết ra một đan phương hoàn toàn mới.

Trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui sướng không gì sánh được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN