Không Có Người Như Anh - Chương 16: Nguyện hằng năm vẫn mong gặp người*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Không Có Người Như Anh


Chương 16: Nguyện hằng năm vẫn mong gặp người*


* “岁岁长相见” (Tuế tuế trường tương kiến): Đây là một câu thơ trong bài thơ “Trường mệnh nữ” của Phùng Duyên Kỷ:

Nguyên văn:

春日宴,

绿酒一杯歌一遍。

再拜陈三愿:

一愿郎君千岁,

二愿妾身常健,

三愿如同梁上燕,

岁岁长相见。

Dịch (đã xin phép nhà meomeoemlameo):

Tiệc ngày xuân.

Dâng rượu xin cất tiếng ca

Vái trời ba vái cầu ba ước thề

Một, thiếp nguyện chàng mãi sống lâu

Hai, xin cho thiếp được theo hầu an khang

Ba, xin như đôi yến rường nhà

Hằng năm quấn quýt thiết tha vững bền.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Miên tỉnh lại sau một giấc ngủ an yên lâu rồi mới có được, cách bài trí xung quanh vừa quen thuộc vừa thân thương, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gáy của chú gà trống nhà chú thím ở bên cạnh.

Cô vò mái tóc bù xù của mình, đứng lên thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong khoảng sân sáng sủa rộng rãi, giàn nho đã héo ở góc tường trở thành nơi thích hợp để phơi đồ Tết, dưới ánh nắng, thịt khô và lạp xưởng khiến người ta trông thấy mà thèm.

Nguyễn Miên đứng dưới mái hiên, nheo mắt ngáp một cái, khắp người từ trên xuống dưới lâu rồi mới được thả lỏng như vậy.

Ở phòng bếp bên kia, Chu Tú Quân lau tay vào tạp dề rồi bước ra, đang định cất tiếng gọi Nguyễn Miên dậy thì đã thấy cô đứng đó, bà cười nói: “Dậy rồi à.”

Nguyễn Miên đáp “Dạ” rồi bước xuống hiên nhà. Ngửi thấy mùi thơm nức mũi từ bếp truyền đến, hai mắt cô sáng bừng, “Thơm quá bà nội ơi.”

“Mũi thính thế.” Chu Tú Quân hất cằm sang bên cạnh, “Mới sáng ra thím cháu đã mang một con gà mái già sang, bà ninh nửa con, còn lại một nửa để trưa nay làm kho tàu cho cháu.”

Nguyễn Miên ôm lấy bả vai bà cụ, cười nói: “Lát nữa cháu sẽ sang cám ơn thím sau ạ.”

“Đương nhiên phải thế.” Chu Tú Quân mở nắp vung ra, quay đầu lại hỏi cô: “Rửa mặt chưa? Đợi lát nữa thì ăn sáng, ăn xong chúng ta đi chợ mua thức ăn.”

“Vâng ạ.” Nguyễn Miên xoay người đi ra.

Chu Tú Quân chợt nhớ ra gì đó, quay đầu gọi cô, “Bàn chải đánh răng và khăn mặt của cháu đều đặt ở trên giá ấy.”

Nguyễn Miên đầu cũng không ngoảnh lại, đáp: “Cháu biết rồi.”

Bà cụ vừa lắc đầu vừa cười, đặt cái vung trên tay xuống, lấy khăn lau nước dính trên bàn bếp rồi ngồi xuống chỗ cửa bếp tiếp tục thêm lửa.

Ăn sáng xong, hai bà cháu khóa cửa lại rồi xách giỏ trúc ra khỏi nhà.

Khê Bình chia ra làm hai hướng Nam và Bắc, Nam Khê Bình có khá ít hộ gia đình, Bắc Khê Bình có nhiều hộ gia đình hơn nên trở thành trung tâm của thị trấn. Tương tự như chợ, những nơi hơi lớn chút như siêu thị, bệnh viện,… đều ở Bắc Khê Bình.

Bà cụ đi nhanh thoăn thoắt, hai người không đạp xe mà đi băng qua cây cầu dài nối liền hai phía của Khê Bình, vừa đi vừa cười nói rôm rả.

Đến chợ, Chu Tú Quân cứ như đang mua đồ Tết, mua thịt mua cá, hận không thể khuân cả chợ về nhà.

Đi mua hết một lượt cũng mất hơn nửa tiếng, sau khi ra ngoài, Nguyễn Miên định đi siêu thị bên cạnh mua ít quà cho em họ Nguyễn Tuấn nhà chú thím.

Chu Tú Quân tay xách túi lớn túi nhỏ gửi ở chỗ người quen đang mở sạp hàng gần đó, sau đó theo Nguyễn Miên vào siêu thị, “Nhắc đến Nguyễn Tuấn, sáng nay lúc thím cháu mang gà sang cho còn nhờ bà hỏi cháu xem nghỉ đông có rảnh không, muốn nhờ cháu dạy kèm cho thằng Nguyễn Tuấn.”

Nguyễn Miên bỏ hai gói khoai tây chiên vào xe đẩy, “Được ạ, năm nay Nguyễn Tuấn lớp mấy rồi bà?”

“Lên lớp 8 rồi, đi thi xếp hạng đếm ngược từ dưới lên, thím cháu sốt ruột lắm, đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng nhưng chẳng có tác dụng gì, ba ngày thì có đến hai ngày trốn học ra quán net chơi.”

Nguyễn Miên có phần do dự: “Nó đã như vậy, nếu cháu dạy liệu nó có đến học không ạ?”

Chu Tú Quân mỉm cười: “Nó không dám không đến đâu, nếu cháu đồng ý dạy kèm cho nó, chú cháu có đánh gãy chân nó cũng phải xách sang đây học cho bằng được.”

“….. Ồ.”

Nhắc đến dạy thêm, Nguyễn Miên dứt khoát mua ba quyển sách hướng dẫn và một chồng sách bài tập trong siêu thị cho cậu em họ này luôn, ngoài ra còn mua thực phẩm bổ dưỡng cho chú thím.

Lúc rời khỏi siêu thị là sắp tới mười một giờ, Chu Tú Quân đi lấy đồ ăn đã gửi nhờ trước đó, Nguyễn Miên xách túi đồ đứng bên đường chờ bà.

Mấy hôm nay nhiệt độ không khí lại tăng cao, mặt trời ban trưa chói chang, mang theo hơi nóng hầm hập, Nguyễn Miên đặt túi đồ xuống dưới chân, cúi đầu nhìn di động.

Xung quanh người đến người đi, bỗng nhiên cô bị ai đó vỗ vỗ vai.

Nguyễn Miên quay lại, trông thấy Lý Chấp và Trần Ngật ăn mặc như hai anh em sinh đôi đứng sau lưng mình thì ngây ngẩn cả người.

Lý Chấp cười: “Lúc nãy từ đằng xa anh đã trông thấy ai đó giông giống em rồi, không ngờ đúng là em thật, sao em lại ở đây vậy?”

Nguyễn Miên cất di động, tiện thể che giấu sự ngạc nhiên hồi nãy, “Nhà bà nội em ở đây, sao hai người lại ở chỗ này thế?”

“Khéo ghê, nhà bà nội anh cũng ở chỗ này.” Lý Chấp quay lại nhìn Trần Ngật, “Tên nhóc này đưa anh về, nhân tiện ở lại chơi mấy ngày.”

Nguyễn Miên không ngờ người mấy hôm trước còn nói “hẹn năm sau gặp lại”, hôm nay lại đột nhiên gặp gỡ. Cô tỏ ra bình tĩnh, gật đầu chào anh, hai tay đút trong túi áo không ngừng sờ nắn di động, mong có thể làm giảm cảm giác căng thẳng đang không ngừng trào dâng.

Lý Chấp nhìn thấy túi đồ của cô, “Em đây là đang định…?”

“Giúp bà nội mua ít đồ Tết thôi ạ, bà em đi lấy đồ, em đứng đây chờ bà.” Nguyễn Miên rút tay trong túi áo ra, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào chiếc áo khoác ngoài.

Lý Chấp và Trần Ngật ra ngoài còn có việc khác. Mới nói chuyện với Nguyễn Miên chưa được mấy câu, Lý Chấp đã nói: “Lúc nào về liên lạc với em sau, bọn anh đi trước đây.”

Nguyễn Miên gật đầu: “Dạ.”

Người trên đường phố đến rồi lại đi, Nguyễn Miên nhìn hai người họ sóng vai bước đi, đến khi không còn thấy bóng dáng nữa mới thu lại tầm mắt.

Đến trưa, Chu Tú Quân gọi gia đình nhà chú thím ở bên cạnh sang ăn cơm, Nguyễn Miên giúp bà xếp bát đũa, cậu em họ Nguyễn Tuấn cũng sán lại gần, “Chị ơi, hôm nay chị có chuyện gì vui à, trông hí hửng thế.”

Nguyễn Miên đang lấy đũa chợt khựng lại, “Thế sao?”

“Vâng ạ.” Nguyễn Tuấn bắt chước lại, “Lúc nãy chị cười toe toét như này này.”

“… Em hơi bị khoa trương đấy.” Nguyễn Miên tiếp tục động tác trên tay, “À, ba mẹ em bảo chị dạy kèm cho em, em định bao giờ thì bắt đầu?”

“Kiếp sau đi ạ.”

“…..?”

Nguyễn Tuấn làm bộ cầu xin, “Em không muốn học thêm đâu, chị, chị nói với ba mẹ em một tiếng đi, bằng năng lực của em học mấy cũng vô dụng thôi.”

“Ai bảo thế, chỉ cần em muốn học lúc nào cũng kịp hết.” Nguyễn Miên chốt luôn: “Bắt đầu từ mai luôn đi.”

“Chị…”

“Đến nhà em hay nhà chị đây?”

Nguyễn Tuấn thở dài, “… Thôi đến đây đi ạ.”

Nguyễn Miên mỉm cười: “Bắt đầu học từ chín giờ sáng, đừng có mà đến muộn đấy.”

“Vâng…”

Ăn cơm xong, Nguyễn Miên về phòng nghỉ trưa. Một lúc sau, Nguyễn Tuấn cầm bảng điểm học kỳ này và bài tập nghỉ đông đến.

“Tự ra xếp bàn ghế đi.” Nguyễn Miên nhìn bảng điểm của cậu ta, bảy môn không có môn nào đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn có hai môn được 0 điểm: “…..”

Nguyễn Tuấn đang xếp bàn ghế, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, sờ sờ mũi rồi ngồi xuống, “Chị, em như thế này thật sự vẫn còn kịp ạ?”

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn cậu: “Trước khi nhìn thấy bảng điểm của em thì chị thấy vẫn còn kịp thật.”

Nguyễn Tuấn: “…..”

“0 điểm là sao đây? Cho dù khoanh toàn bộ một đáp án C thì cũng phải được ít nhất 1, 2 câu đúng chứ?”

“Em khoanh toàn C mà, ai biết giáo viên chấm thi của trường em có quy định không thể khoanh toàn bộ một đáp án chứ.”

Nguyễn Miên đau đầu, còn chưa kịp lên tiếng, QQ trên máy tính chợt kêu ting ting hai cái, nhấn vào thì thấy một tin nhắn.

[Lý Chấp]: Có ở đó không?

Nguyễn Miên ngạc nhiên một lúc, đặt bảng điểm xuống rồi mới nhắn lại.

[Nguyễn Miên]: Có ạ, có chuyện gì hả anh?

[Lý Chấp]: Mai em có rảnh không? Anh và Trần Ngật định đi núi Khê chơi, nếu em rảnh thì mình đi chung cho vui.

Núi Khê là thắng cảnh duy nhất và cũng tiêu biểu nhất ở thị trấn Khê Bình. Núi cao cao, cái chính là ở trên đó thờ phụng một ngôi chùa có bề dày lịch sử hàng trăm năm. Hàng năm có vô số du khách đến đây cầu phúc, nhất là vào những dịp lễ tết.

Nguyễn Miên đang do dự, Nguyễn Tuấn đã kéo ghế lại gần hóng hớt, hào hứng nói: “Chị, chị đi đi, rồi tiện thể dẫn em đi cùng có được không?”

“Điểm chác thế này còn có tâm trạng ra ngoài chơi à?”

“Không nên đi mảnh đâu chị ơi.” Nguyễn Tuấn nói: “Với lại người ta nói ngôi chùa kia linh lắm mà, em cũng muốn đi cầu may!”

Nguyễn Miên không thèm để ý đến cậu nhóc, trả lời Lý Chấp.

[Nguyễn Miên]: Được ạ, em có thể dẫn em trai theo không?

[Lý Chấp]: Cái đứa lần trước à? Thằng bé nhỏ thế có đi được không?

[Nguyễn Miên]: Không phải, là đứa em khác ạ.

[Lý Chấp]: Vậy được, cứ biết thế đã nhé, đến lúc đó nếu nó không đi nổi nữa bọn anh không cõng đâu nha. [/nghịch ngợm/]

[Nguyễn Miên]: Nếu thế thật em cũng tự bắt nó chạy về.

[Lý Chấp]: Ha ha ha ha, vậy là được rồi. Sáng mai 9 giờ ở chỗ hôm nay chúng ta tình cờ gặp nhau nhé.

[Nguyễn Miên]: [/ok/]

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Miên còn chưa rời giường, Nguyễn Tuấn đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi chạy sang gõ cửa, “Chị! Chị! Sắp đến giờ rồi! Sao chị còn chưa dậy!”

Nguyễn Miên vẫn đang chìm trong giấc ngủ bị đánh thức, đưa tay sờ di động trên đầu giường nhìn giờ, mới hơn bảy rưỡi, còn tận một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ hẹn.

Huyệt thái dương của cô giật lên hai cái, xốc chăn lên xuống giường mở cửa, “Nguyễn Tuấn! Em bị hâm à? Giờ mới có mấy giờ hả?”

Cậu chàng im re, mím môi đáp: “Em chỉ sợ chị ngủ quên thôi mà. Chị xem nè! Em mang cả bữa sáng cho chị nữa, món cháo thịt nạc trứng muối chị thích nhất.”

Quanh đây không có ai bán cháo, hàng quán gần nhất ở tận Bắc Khê Bình, Nguyễn Miên lập tức nguôi giận, đóng cửa lại nói: “Chị đi thay quần áo, em ăn trước đi.”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân xa dần, Nguyễn Miên nhìn bảng điểm đặt trên bàn, bất đắc dĩ bật cười.

Hai chị em ăn sáng thu dọn xong xuôi cũng chỉ mới qua tám giờ, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ hẹn, Nguyễn Miên thấy thế thì cầm một tờ từ vựng tiếng Anh sơ cấp từ trong phòng ra đưa cho Nguyễn Tuấn, “Cầm lấy, tối nay về chép lại trang từ vựng đầu tiên cho chị.”

“…..” Nguyễn Tuấn chợt thấy hối hận vì đã qua đây sớm.

Thời gian còn lại trôi qua trong tiếng đọc từ vựng ấp a ấp úng của cậu chàng. Sắp đến chín giờ, Nguyễn Miên báo với Chu Tú Quân một câu rồi dắt Nguyễn Tuấn ra ngoài.

Đi qua cầu, Nguyễn Miên thấy ở chỗ hôm qua bọn họ gặp nhau có một chiếc xe sáu chỗ màu đen đậu ở đó. Lúc này cửa xe đang mở, Trần Ngật ngồi trong xe đang nói chuyện phiếm với Lý Chấp đứng bên ngoài.

Hai người vẫn ăn mặc như hai anh em sinh đôi, đều mặc áo khoác đen và quần jean màu xanh đậm, đến cả giày cũng là màu đen trắng giống nhau.

Trần Ngật nhìn thấy Nguyễn Miên trước Lý Chấp, anh xuống xe, hờ hững nói: “Đến rồi.”

Lý Chấp quay đầu lại, vẫy tay chào Nguyễn Miên, “Chào buổi sáng, hai đứa ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi ạ.” Nguyễn Miên giới thiệu đơn giản ba người với nhau, “Đây là Nguyễn Tuấn em họ em, đây là bạn của chị ở Bình Thành, anh Lý Chấp và —”

Cô đột nhiên ngừng một chút, nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn, chỉ một, hai giây gì đó, xung quanh quá ồn ào nên cũng không bị phát hiện, “— và anh Trần Ngật.”

Nguyễn Tuấn miệng ngọt như mía lùi, cười hì hì chào anh Lý Chấp, anh Trần Ngật.

Lý Chấp mỉm cười xoa xoa đầu Nguyễn Tuấn, bốn người lên xe, chẳng ai chú ý đến hai giây ngập ngừng hồi nãy của Nguyễn Miên, không chú ý đến ẩn ý đằng sau nó*.

* Nguyên văn bạn Miên gọi Trần Ngật là “Trần Ngật ca ca” =))) Bình thường thân thiết lắm mới gọi ca ca nha, như Lý Chấp dù lớn tuổi hơn nhưng bạn Miên cũng chỉ gọi thẳng tên thôi. Ở những chương trước, để phù hợp với cách gọi của người Việt nên mình mới để bạn Miên gọi là anh Lý Chấp chứ trong raw thì chỉ có Lý Chấp, không có “Lý Chấp ca ca” đâu nhé:3

Từ thị trấn Khê Bình đến núi Khê mất khoảng nửa tiếng đi xe, càng đến gần chân núi càng thấy nhiều xe đi trên đường, thậm chí đi được nửa đường còn bị tắc nghẽn giao thông.

Trần Ngật hạ cửa kính xe xuống, hơi lạnh từ bên ngoài cửa xe xông vào, hòa với hơi ấm của hệ thống sưởi trong xe.

Lý Chấp đang trò chuyện với Nguyễn Tuấn, đương nhiên không thể không nhắc đến thành tích kỳ thi cuối kỳ, thành công khiến Nguyễn Tuấn cứng họng không biết nói gì.

“Người trong chiếc xe này của chúng ta, anh trai bên cạnh em đây chính là người đứng hạng nhất toàn khối của trường chị em, thi học kỳ hay khảo sát đều đứng nhất, còn anh với chị em chưa bao giờ ngoài top 100.” Lý Chấp cười: “Em thì lại đếm ngược từ dưới lên là sao?”

Nguyễn Tuấn: “…..”

Lý Chấp tận lực đả kích lòng tự tin của cậu chàng, “Bỏ thi nên bị 0 điểm là một chuyện, đây em đi thi mà còn được 0 điểm thì hơi phi lý quá có đúng không?”

Nguyễn Tuấn không thèm để ý đến Lý Chấp nữa, nhỏ giọng phàn nàn với Nguyễn Miên: “Chị, sao bạn chị lại như thế chứ, cứ giẫm lên vết thương lòng của em.”

Trần Ngật bên cạnh tiếp lời, “Thế thì em cố gắng hơn chút, để vết thương lòng của mình không bị người ta giẫm lên nữa.”

Nguyễn Tuấn thấy anh đáp lời, sán lại hỏi: “Mỗi lần trường bọn anh thi anh đều đứng nhất thật ạ?”

“Ừ.”

“Anh học kiểu gì thế anh?”

Trần Ngật ngoảnh lại nhìn cậu chàng, nghiêm túc nói: “Học tùy tiện thôi ấy mà.”

Nguyễn – ngây thơ ngốc nghếch – Tuấn lại bị knock-out lần nữa: “…..”

Trên đường đi, vì có mặt Nguyễn Tuấn, trong xe nhiều tiếng cười hơn, đến cả tài xế ở hàng ghế đầu cũng phải cười theo mấy lần.

Mùa này, người ngoại tỉnh lên núi cầu phúc rất nhiều, nhóm Nguyễn Miên xuống xe rồi theo dòng người đi lên núi.

Trên núi có nhiều cây thông và cây bách, vào đông lá vẫn xanh um, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu xuống những ngọn đồi trập trùng khiến cho vạn vật đều bừng bừng sức sống.

Chùa Khê Sơn ở trên đỉnh núi, còn chưa đến nơi đã ngửi thấy mùi nhang khói nồng đậm từ trong chùa bay ra. Trước cổng chùa là một trăm bậc thang, tượng trưng cho hàng trăm nỗi khổ của nhân gian, tất cả đều biến mất tại thời điểm bọn họ đi qua ngưỡng cửa, từ nay về sau được nhiều may mắn, bình an suôn sẻ.

Trong chùa toàn người là người, hương khói lượn lờ, Nguyễn Miên quỳ trên tấm đệm trước Phật, chắp tay, khuôn mặt thành kính và trang nghiêm.

…..

Phật Tổ trên cao, tín nữ Nguyễn Miên xin cầu ngài.

Một, nguyện cha nơi Tây Bắc bình an, vạn sự như ý.

Hai, nguyện bà nội sống lâu trăm tuổi, mẹ sống hạnh phúc mỹ mãn.

Ba, nguyện —

Nguyễn Miên lén mở mắt ra, ngoái đầu nhìn chàng trai đang quỳ ở bên cạnh, một tia nắng từ bên ngoài rọi vào trong đền, ở ngay sau lưng họ.

Một khắc thoáng qua [1], tất cả đều là tình ý miên man, Nguyễn Miên nhắm mắt lại một lần nữa.

[1] Nguyên văn là “浮光掠影” (Phù quang lược ảnh): Nghĩa là hình ảnh vụt qua trong chốc lát như bóng chim lướt qua mặt nước phản chiếu ánh sáng.

Ba, nguyện hằng năm vẫn mong gặp người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN