Không Có Người Như Anh - Chương 17: Khiến Nguyễn Miên nhớ mãi không quên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Không Có Người Như Anh


Chương 17: Khiến Nguyễn Miên nhớ mãi không quên


Cầu nguyện xong, Lý Chấp dẫn ba người đi tham quan núi Khê một vòng, sau bữa trưa tài xế mới đến đón bọn họ xuống núi.

Đường về không đông đúc như lúc đến, gió trên núi thổi vù vù khiến cửa kính cũng rung theo, xa xa là những rặng núi non trùng điệp, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đồi.

Nửa tiếng sau, xe dừng ở chỗ sáng nay xuất phát, Lý Chấp là người đầu tiên vươn vai xuống xe, cởi áo khoác ra rồi ngoảnh đầu nhìn Nguyễn Miên: “Đi ăn cùng nhau đi.”

Quả thật lúc này có hơi đói bụng.

Nguyễn Miên gật đầu: “Vâng.”

Trên đường về, Lý Chấp và Nguyễn Tuấn trò chuyện về game gủng, thành công xây dựng tình hữu nghị giữa đám con trai với nhau. Lúc này, Lý Chấp đang khoác vai cậu chàng, làm bộ anh em tình thương mến thương, nói: “Muốn ăn gì? Anh Chấp mời.”

“Cá nướng ạ!” Nguyễn Tuấn ở đây quanh năm, chỗ nào ăn ngon cu cậu biết hết, “Ngay phía Đông cây cầu ấy, ba em thường dẫn em đến đó ăn.”

“Ok, thế thì đi ăn cá nướng.” Lý Chấp ngoảnh lại hỏi hai người, “Ăn cái này nhá?”

Hai người không có ý kiến, ba người lớn được một đứa nhóc dẫn đến phía Đông cây cầu. Giờ này sắp đến giờ nghỉ trưa, trên đường chẳng có mấy ai, những sạp bán hàng rong ven đường cũng đã dọn dẹp hết.

Nguyễn Tuấn nói quán cá nướng kia tên là Cá nướng Khê Sơn. Đã qua giờ cơm trưa, trong quán chỉ còn ông chủ và nhân viên phục vụ, phục vụ đi tới đưa menu và nước trà.

Gọi món xong, Lý Chấp cầm chén lên uống một ngụm trà, nâng mắt nhìn Nguyễn Miên, “Nhà bà nội em ở Nam Khê Bình à?”

“Dạ.” Nguyễn Miên cũng hỏi: “Nhà anh ở hướng Bắc ạ?”

Lý Chấp gật đầu, “Căn nhà cuối cùng ở phía Tây câu cầy.”

Các hộ gia đình ở Nam và Bắc Khê Bình không có quan hệ họ hàng, bình thường cũng không thường xuyên qua lại, huống chi Nguyễn Miên và Lý Chấp chẳng mấy khi đến đây, nếu không phải hôm đó vô tình gặp gỡ ở chợ thì không biết bao giờ hai người mới biết chuyện này.

Suy cho cùng ấy chính là duyên phận.

Lý Chấp hay nói, Nguyễn Tuấn chẳng khác là bao, bữa ăn hôm nay có thể xem là náo nhiệt.

Ăn xong đã sắp đến ba giờ chiều. Cả ngày đi lại khiến cả bốn người đều thấy hơi mệt nên không đề nghị làm gì khác nữa, đến đầu cầu thì mỗi người một ngả.

Sau đó, trong mấy ngày Trần Ngật ở lại Khê Bình, hầu như hôm nào Lý Chấp cũng gọi Nguyễn Miên đi chơi, câu cá, trượt patin, đến rạp chiếu phim nhỏ để xem phim, chỉ cần có thể chơi được, Lý Chấp sẽ không bỏ qua.

Nhoáng một cái, Tết âm lịch đã gần ngay trước mắt. Sáng hôm hai mươi tư tháng Chạp, sau khi ba người cùng đi ăn sáng xong, Trần Ngật xách vali lên xe về Bình Thành.

Nguyễn Miên và Lý Chấp tiễn anh đến bến xe. Trên đường xe qua xe lại, cơn gió mùa đông lạnh thấu xương xuyên qua sảnh chờ, thổi bay lá khô bên vệ đường.

Lý Chấp và Trần Ngật đứng bên cạnh nói chuyện phiếm, Nguyễn Miên rớt lại phía sau nghe hai người họ nói. Mấy hôm nay Khê Bình trời quang mây, nhiệt độ có xu hướng tăng lên, nắng vàng rực rỡ chiếu rọi.

Cô đưa tay lên che mắt, ánh mắt xuyên qua khe hở các ngón tay rơi xuống trên người chàng trai.

Anh đang cúi đầu nghe Lý Chấp nói, bên môi vẫn là ý cười như có như không, vẻ mặt thản nhiên, thỉnh thoảng sẽ cong mắt cười khi nghe được chuyện gì đó thú vị.

Thoải mái và sinh động.

Khoảnh khắc nào cũng khiến Nguyễn Miên nhớ mãi không quên.

Xe khách nhanh chóng chạy đến, Trần Ngật xách vali lên, vỗ vai Lý Chấp rồi quay đầu nhìn Nguyễn Miên, giọng nói ôn hòa: “Gặp lại ở trường nhé.”

Nguyễn Miên đè sự hân hoan trong lòng xuống: “Ok, cậu đi đường chú ý an toàn nhé.”

“Ừ.”

Chàng trai xách vali lên xe, xe dừng rồi lại chạy đi, sự huyên náo chỉ trong chốc lát, xe nhanh chóng rẽ ngoặt sang hướng khác, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lý Chấp phủi phủi tay, “Đi thôi, chúng ta cũng về đi.”

Rời khỏi bến xe, Nguyễn Miên sánh bước bên anh đi tới bờ hồ. Vào đông, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, lay động dưới ánh mặt trời.

Không biết Lý Chấp vô tình hay cố ý, nghiêng đầu nhìn sang: “Ở trường các em Trần Ngật nổi tiếng lắm nhỉ?”

Nguyễn Miên gật đầu.

“Chắc có nhiều bạn nữ đưa thư tình hay tỏ tình với cậu ta lắm ha?”

Nguyễn Miên ừ một tiếng: “Chắc vậy ạ, có vẻ như có khá nhiều.”

Lý Chấp lại hỏi: “Thế em từng thấy bao giờ chưa?”

Nguyễn Miên không khỏi nhớ đến Thịnh Hoan, hơi cụp mắt xuống: “Từng thấy một lần, cậu ấy công khai nói rằng muốn theo đuổi Trần Ngật vào ngay hôm tiệc tối mừng Tết Nguyên đán ở trường bọn em.”

“Ghê vậy.” Lý Chấp nhìn thẳng về phía trước, nói: “Con người ấy mà, chung quy vẫn nên dũng cảm một lần mới không phụ thanh xuân.”

Nguyễn Miên chớp mắt, cảm thấy anh đang ám chỉ điều gì đó.

Lý Chấp thấy cô không đáp, quay đầu nhìn sang, “Em thấy có đúng không?”

Nguyễn Miên chợt thấy cổ họng ngưa ngứa, cúi đầu ho khẽ, đáp: “Có lẽ thế, nhưng không phải ai cũng làm được như vậy.”

Lý Chấp cười: “Đúng thế, cũng chẳng nói trước được điều gì.”

Tim Nguyễn Miên đập loạn, cảm thấy lời anh nói còn có ẩn ý gì khác, nhưng Lý Chấp không nhắc lại chủ đề này nữa, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Nguyễn Miên trải qua một hôm giao thừa vô cùng náo nhiệt, mới sáng ra đã bị Nguyễn Tuấn gọi dậy đi dán câu đối, hai chị em bận bịu đến tận trưa.

Buổi trưa thì sang nhà Nguyễn Tuấn ăn cơm, Chu Tú Quân và thím gấp gáp chuẩn bị cơm tối tất niên, Nguyễn Miên và Nguyễn Tuấn thì đến một cửa hàng gần đó chơi game trả coin [1].

[1] Kiểu máy chơi game cần dùng tiền coin để chơi.

Nguyễn Tuấn học hành chẳng ra sao nhưng chơi game thì đúng là cao thủ, chỉ mất hơn nửa tiếng đã thắng được một nắm tiền coin khiến ông chủ có phần không vui cho lắm.

Chơi xong, Nguyễn Miên mua một túi đồ ăn vặt to ở quán của ông ta, bảo Nguyễn Tuấn cầm về, hai người một trái một phải ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà ăn.

Nguyễn Tuấn ngậm kẹo mút trong miệng: “Chị, ở trường có ai theo đuổi chị không?”

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn cu cậu, “Sao tự nhiên lại hỏi thế?”

“Thích hỏi thì hỏi thôi ạ, làm em trai không được quan tâm chị gái tí sao?” Nguyễn Tuấn cố hỏi cho bằng được, “Thế rốt cuộc có ai không ạ?”

“Không có.”

“Không có ai hết á?”

“…..”

Nguyễn Tuấn sờ đầu: “Không được đâu, chị em xinh xắn thế này cơ mà.”

Nguyễn Miên bị cậu chọc cười, “Thế em thì sao, ở trường có bạn nữ nào thích em không?”

Chắc là đã chọc vào tâm tư của cu cậu nên cậu nhảy dựng lên, “Không, sao có chuyện đấy được, không có, tuyệt đối không có.”

Thế tức là có rồi.

Nguyễn Miên vừa nhai kẹo vừa thuận miệng hỏi: “Cuối kỳ lần này em thi được bao nhiêu điểm?”

“201 ạ, lần trước chị xem bảng điểm của em rồi mà.”

“À, chị quên rồi.” Nguyễn Miên lại hỏi: “Thế bạn kia thì sao?”

“Hơn 100 thôi ạ, còn không cao bằng em —” Nguyễn Tuấn đột nhiên câm nín, từ cổ đến mặt lập tức đỏ bừng.

Nguyễn Miên cười hí hửng, nghiêng đầu nhìn cậu chàng, “Chị đã nói bạn kia là bạn nào đâu.”

“…..” Nguyễn Tuấn xấu hổ muốn chết, nhưng việc đến nước này không giấu nổi nữa, đành vùi đầu vào giữa hai đầu gối, rầu rĩ nói: “Em nói với chị, chị đừng kể cho ba mẹ em nhé.”

“Được.”

“Cậu ấy theo đuổi em trước, cậu ấy học lớp bên cạnh lớp em, bình thường thích chạy đến lớp em tìm em. Ban đầu em thấy cậu ấy rõ là phiền, thành tích còn không tốt, mặc dù em cũng dốt nhưng mà em không có dốt như cậu ta đâu. Cơ mà cậu ấy cứ theo đuổi mãi, còn nói sẽ cố gắng học hành vì em, một thời gian sau, em không thấy cậu ấy đáng ghét như vậy nữa.” Tay Nguyễn Tuấn vẽ mấy vòng trên đất, vành tai lộ ra bên ngoài cũng đỏ hết cả lên, “Nhưng em vẫn chưa đồng ý làm người yêu cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ không học hành nghiêm túc nữa, bằng cái thành tích này của cậu ấy, có thể thi đỗ cùng trường cấp ba với em không mới là vấn đề…”

Nguyễn Tuấn còn đang lải nhải, Nguyễn Miên lại chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một chỗ, dáng vẻ đăm chiêu.

Mãi không thấy ai đáp lời, cậu nhóc không nói tiếp nữa, ngẩng đầu nhìn sang, “Chị ơi?”

Nguyễn Miên hoàn hồn, bật cười, “Nếu đã thế, sao em còn chưa học hành cho tốt hả? Lỡ người ta học giỏi hơn, em thì vẫn như thế thì phải làm sao bây giờ?”

“Chẳng phải em đang đang …” Nguyễn Tuấn đang lẩm bẩm gì đó, mãi sau mới lên tiếng, “Chị, hết Tết âm lịch chúng ta bắt đầu chính thức học thêm đi.”

“Ừ được.”

Nguyễn Tuấn còn định nói gì nữa, thím ở bên trong đã gọi cậu, cu cậu dạ một tiếng rồi đứng dậy, phủi phủi lớp bụi dính trên quần rồi mới đi vào.

Nguyễn Miên ngồi ở đó suy nghĩ rất lâu. Gió thổi khiến cô thấy cay cay mắt. Cô đưa tay lên xoa hai cái, lúc thả tay xuống thầm buông một tiếng thở dài.

Đêm giao thừa hôm đó, bữa cơm tất niên của nhà họ Nguyễn vô cùng phong phú. Ăn cơm xong, đầu tiên Nguyễn Miên nhận được điện thoại của Phương Như Thanh, sau đó lại nhận được điện thoại của Nguyễn Minh Khoa.

Nguyễn Minh Khoa đã đến Tây Bắc được vài tháng, đây là lần đầu tiên liên lạc với cô, thăm hỏi vài câu, Nguyễn Miên chuyển điện thoại cho Chu Tú Quân nghe.

Từ đầu đến cuối bà cụ chỉ cười ha hả, nhưng đến khi vừa cúp máy, bà quay đi lau nước mắt. Nguyễn Miên không nhìn được cảnh này, cố không để nước mắt rơi xuống.

Ở nông thôn không cấm đốt pháo, tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, chiếu sáng bầu trời đêm thăm thẳm.

Nguyễn Miên cũng không đi đâu xa, điều chỉnh lại cảm xúc xong thì theo đường cũ về nhà. Về đến nhà, mâm cơm đã được thu dọn xong, mọi người ngồi trong nhà chính, quây quần quanh đống lửa trò chuyện đón giao thừa.

Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Chu Tú Quân, bà cụ nắm lấy tay cháu gái, bàn tay đầy những vết chai khẽ vuốt ve lưng cô.

Trên TV đang chiếu chương trình Gặp nhau cuối năm, Nguyễn Miên lấy di động ra, vào khoảnh khắc tiếng chuông báo hiệu năm mới đã đến, cô đăng một bài đăng mới lên QQ.

Nguyễn Miên: Năm mới vui vẻ.

Bài đăng này nhanh chóng nhận được rất nhiều like và comment, có bạn bè ở trường Trung học số Tám, cũng có bạn cũ ở Trung học số Sáu.

Chỉ không có anh.

Nguyễn Miên cầm di động do dự một lúc, nhớ đến lời Lý Chấp nói, cũng nhớ đến những lời Nguyễn Tuấn kể, cuối cùng đưa ra quyết định, nhấn vào avatar của Trần Ngật, gửi cho anh một tin nhắn.

[Nguyễn Miên]: Năm mới vui vẻ.

Tin nhắn này nhanh chóng được hồi âm.

[Trần Ngật]: Năm mới vui vẻ.

Nguyễn Miên đang cầm di động chợt nở nụ cười thật tươi, tất cả những lo lắng, bất an, nơm nớp lo sợ của ngày hôm nay đều được xoa dịu và hóa giải nhờ bốn chữ này.

Tết âm lịch trôi qua, Giang Nhượng lên QQ tìm Nguyễn Miên, hỏi cô một ít chuyện liên quan đến môn Toán, cậu ta tiến lùi hợp tình hợp lý, Nguyễn Miên không tìm ra được lý do để từ chối.

Trước đó Giang Nhượng từng theo Trần Ngật học tiếng Anh, sửa lại bản ghi chép, sau đó mỗi ngày sẽ gửi cho Nguyễn Miên hai trang nội dung.

Hai người hồi còn đi học không liên lạc nhiều lắm, đến khi nghỉ lại trở thành những người thường xuyên liên lạc nhất.

Những ngày còn lại, Nguyễn Miên chỉ có học bài và dạy Nguyễn Tuấn học. Kỳ nghỉ kết thúc trước khi đến Tết Nguyên tiêu.

Ngày về Bình Thành, Nguyễn Miên không để Phương Như Thanh đến đón mà cùng Lý Chấp bắt xe khách về.

Mặc dù Chu Tú Quân không yên tâm nhưng không còn cách nào, chỉ tiễn cô đến bến xe, không ngừng dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ gọi cho bà nội.”

Nguyễn Miên cười: “Dạ, cháu biết rồi ạ.”

Sau khi lên xe, Nguyễn Miên mở cửa xe ra, thấy bà nội cứ đi theo xe mãi, cô cố nén sự khổ sở trong lòng xuống, “Bà nội, bà mau về đi ạ.”

Lúc này Chu Tú Quân mới dừng bước, đứng đó vẫy vẫy tay với cô.

Nguyễn Miên đóng cửa sổ lại, cả người dựa vào thành ghế, Lý Chấp đang đeo bịt mắt bên cạnh lấy một chiếc kẹo mút vị cam từ trong túi ra đưa cho cô.

“Ngủ một lát đi.” Anh nói.

Nguyễn Miên đáp vâng, cất kẹo vào túi, đội mũ lên, tầm mắt trở nên mơ hồ, tiếng động xung quanh cũng dần biến mất.

Hơn hai tiếng đi xe, lúc xuống xe, Phương Như Thanh đã chờ ở bên ngoài hàng rào ở bến xe, từ xa đã trông thấy Nguyễn Miên, cô đang đi qua đám đông đến chỗ cửa bến.

“Miên Miên.”

Nguyễn Miên ngẩng đầu lên trông thấy bà, nhanh chân bước tới, giới thiệu Lý Chấp với bà, “Mẹ, đây là Lý Chấp bạn con, nhà cũ của anh ấy ở Khê Bình, bọn con đúng lúc tiện đường.”

Lý Chấp sờ sờ cằm, “Cháu chào dì.”

“À, chào cháu.” Phương Như Thanh đón lấy vali trong tay Nguyễn Miên, gọi Triệu Ứng Vĩ đang nghe điện thoại ở gần đó tới. Trông thấy Lý Chấp, ông nở nụ cười, “Tiểu Chấp đấy à?”

Lý Chấp cũng cười theo: “Cháu chào chú Triệu ạ.”

Phương Như Thanh không nhận ra Lý Chấp, còn đang hoài nghi, Triệu Ứng Vĩ đã giải thích: “Con trai nhà lão Lý ở siêu thị nhà họ Lý gần nhà chúng ta đấy.”

Phương Như Thanh giật mình, cũng cười theo: “Thảo nào, lúc nãy đã thấy quen quen rồi.”

Quanh đi quẩn lại vẫn là người quen, đến khi lên xe, Phương Như Thanh hỏi Nguyễn Miên tình hình của bà cụ, còn nói đợi đến khi thời tiết ấm lên sẽ đón bà đến kiểm tra sức khỏe.

Tầm này của những năm trước, việc kiểm tra sức khỏe của bà cụ đều do một tay Phương Như Thanh thu xếp. Tình huống năm nay có hơi khác, Nguyễn Miên không ý kiến gì mà chỉ nói: “Đến lúc đó hẵng gọi điện cho bà sau ạ.”

“Cũng đúng.” Phương Như Thanh nói.

Trên đường đi, Triệu Ứng Vĩ nhận được vài cuộc điện thoại nên đành phải để Phương Như Thanh lái xe, Nguyễn Miên nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của ông có vẻ như là chuyện đầu tư.

Cô cũng chẳng để tâm lắm, nghiêng đầu nhìn Lý Chấp, anh dựa vào lưng ghế, hình như đang ngủ.

Lúc này đang vào giữa tháng 2 và tháng 3, nhiệt độ ở Bình Thành đã tăng lên, ánh nắng ngoài cửa sổ sáng ngời và ấm áp, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Nguyễn Miên cúi đầu ngáp mấy cái.

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại ở ngã tư, Triệu Ứng Vĩ đi đỗ xe ở một nơi gần đó, Phương Như Thanh kéo vali của Nguyễn Miên đi trước.

Còn Nguyễn Miên và Lý Chấp thì theo sau.

“Bao giờ anh bắt đầu học lại?” Nguyễn Miên khá là ghen tị, một học sinh lớp 12 như Lý Chấp, nghỉ đông sớm hơn bọn họ đã đành, giờ đi học cũng muộn hơn, không thấy có cảm giác lo lắng của lớp 12 chút nào.

Lý Chấp lắc lắc cánh tay, “Đi học lâu rồi, nhưng mà anh không đi.”

“…..”

Anh nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Hình như mẹ em hiểu lầm mối quan hệ của anh với em, ánh mắt nhìn anh lúc nãy không đúng lắm.”

“A?” Nguyễn Miên gãi gãi mặt, “Sao em không nhìn ra?”

“Không tin lúc về em cứ chờ xem, kiểu gì mẹ em cũng sẽ hỏi em cho mà xem.”Vừa nói xong đã đến cửa nhà Lý Chấp, anh chào Phương Như Thanh một câu rồi nhướng mày với Nguyễn Miên, “Gặp lại sau nhé.”

Đợi đến khi anh vào nhà, Nguyễn Miên nhanh chân đuổi kịp Phương Như Thanh, hỏi: “Triệu Thư Đường thế nào rồi ạ?”

“Vẫn tốt, nhưng mà chưa thể đi lại được, hơn nữa tay cũng bị gãy, không biết học kỳ này có thể đi học được không nữa.” Hôm nay Phương Như Thanh đi giày bệt, thoạt nhìn không cao hơn Nguyễn Miên là bao.

“Vậy ạ.”

Phương Như Thanh nghiêng đầu liếc cô một cái, do dự hỏi: “Con và Lý Chấp đã quen biết nhau từ trước hay sau khi về quê mới quen?”

Thật sự bị anh đoán trúng rồi.

Nguyễn Miên mím môi: “Quen biết từ trước rồi ạ, vừa chuyển đến đã quen rồi, nghỉ hè lần trước có một hôm con bị lạc đường, chính anh ấy dẫn con về.”

Đã là chuyện từ năm ngoái rồi, Phương Như Thanh không có ấn tượng lắm, bóng gió dặn dò: “Giờ con vẫn còn nhỏ, nhiệm vụ chính bây giờ là học tập, những chuyện khác có thể chờ đến khi thi đại học xong rồi tính.”

Nguyễn Miên chun mũi, không để tâm đáp: “Con biết rồi.”

Về đến nhà, Nguyễn Miên bị Phương Như Thanh kêu đến phòng Triệu Thư Đường xem thử, đây là lần đầu tiên cô đến phòng Triệu Thư Đường, không giống như căn phòng chật hẹp và đơn giản của cô, hiển nhiên đây giống phòng của con gái hơn.

Triệu Thư Đường dựa nửa người vào đầu giường, chân trái và cánh tay trái đang đắp thạch cao thật dày, vết bầm trên xương gò má bên phải vẫn chưa tan hết, trông có hơi ghê người.

Do có sự hiện diện của người lớn, hai người không gây gổ gì, một người giả thăm hỏi, người kia thì vờ đáp lại.

Hai người chẳng ai cao quý hơn ai.

Thăm hỏi Triệu Thư Đường xong, Nguyễn Miên quay về phòng sắp xếp lại hành lý, nghỉ ngơi một lúc rồi xuống tầng ăn trưa, thời gian sau đó trôi qua rất nhanh.

Hôm sau là ngày đi học trở lại, tay chân Triệu Thư Đường không tiện, Triệu Ứng Vĩ và Phương Như Thanh theo Nguyễn Miên đến trường, ba người cùng đi đến văn phòng của Chu Hải.

Sau khi xin nghỉ phép cho Triệu Thư Đường xong, Chu Hải nhắc đến chuyện lớp đội tuyển, trong lòng Nguyễn Miên không khỏi hồi hộp, nhớ ra chưa nói cho Phương Như Thanh biết chuyện này.

Từ nét mặt của Phương Như Thanh, Chu Hải đoán chắc Nguyễn Miên chưa nhắc đến chuyện này, mỉm cười giải thích: “Thì là trường học tổ chức vài lớp đội tuyển ban tự nhiên, sau khi chuyển đến Trung học số Tám, lần nào thi tháng Nguyễn Miên cũng được điểm tuyệt đối. Thầy Nghiêm tổ trưởng tổ Toán muốn em ấy vào lớp đội tuyển, xem xem có thể theo con đường thi đua được không. Dù sao bây giờ nhìn chung Nguyễn Miên vẫn bị học lệch, thi đua để giúp em ấy có nhiều lựa chọn hơn. Nhưng chuyện này chủ yếu xem ý kiến của Nguyễn Miên và cha mẹ em ấy như thế nào. Nếu như đến lớp đội tuyển, có thể sẽ không quan tâm đến những khía cạnh khác như trước nữa, nhưng một khi đạt được giải, nhất định sẽ được Thanh Hoa Bắc Đại tuyển thẳng.”

Chuyện này khá là bất ngờ và đột ngột, Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Miên, sau đó mới lên tiếng: “Vẫn phải xem con bé lựa chọn thế nào, chúng tôi thì không có ý kiến gì, nếu con bé muốn đi, người làm cha mẹ như chúng tôi chẳng thể ngăn cản nói không cho đi được, chắc chắn sẽ ủng hộ con bé.”

Đã nói đến thế, còn lại vẫn do Nguyễn Miên tự quyết định, lát nữa Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ còn phải đến công ty, trò chuyện với Chu Hải vài câu rồi rời khỏi trường học.

Chu Hải đứng lên rót nước, thấy người vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì, ôn hòa hỏi: “Chuyện lớn như thế, sao em không nói với người nhà?”

“Em quên mất ạ.”

“Quên mất, hay là không định nói?” Chu Hải ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: “Đời người ấy mà, dù là gia đình hay cuộc sống chung quy sẽ luôn gặp vài lần suy sụp, đôi khi nhịn một chút là qua, đừng nên nghĩ nhiều làm gì. Giờ em vẫn còn nhỏ, có một số việc em chưa hiểu được, đến khi lớn rồi tự em sẽ rõ.”

“Thầy Chu, những lời thầy nói em đều hiểu.” Nguyễn Miên cười: “Nhưng lần này em quên nói thật ạ, vừa được nghỉ em đã chỉ lo thư giãn.”

“…..” Chu Hải lười giảng thêm, bưng nắp chén lên hỏi: “Thế em muốn vào đội tuyển nào?”

“Thầy Chu, em —”

Nói thật thì, trước đây Nguyễn Miên chưa bao giờ nghĩ sẽ đi theo con đường thi cử, cô thích thuận theo tự nhiên hơn.

Chu Hải thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi này của cô, cũng đoán được gì đó, khuyên: “Em nên biết rằng thi đại học có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, giờ thành tích của em cũng không ổn định, mặc dù quả thật có thể thi vào một trường đại học tốt nhưng nếu theo con đường thi đua, không chừng em còn có thể đến một trường khác tốt hơn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chọn con đường nào vẫn do em quyết định, thầy không thể ép buộc em, em về nhà cân nhắc cẩn thận thử xem, có được không?”

Nguyễn Miên mím môi hít một hơi, “Dạ, em biết rồi ạ, cám ơn thầy Chu.”

Nguyễn Miên trở về lớp, trong lớp đã có không ít người, chỗ ngồi vẫn như học kỳ trước, sự chia tay ngắn ngủi khiến mọi người có vẻ phấn khích hơn.

Ai thu bài tập thì thu bài tập, ai bổ sung bài tập thì bổ sung, trò chuyện vui vẻ mới là thanh xuân.

Nguyễn Miên ngồi vào chỗ, mọi người xung quanh lập tức xúm lại hỏi han tình huống của Triệu Thư Đường, “Học kỳ này cậu ấy không đi học nữa sao?”

Nguyễn Miên: “Không phải, chỉ xin nghỉ một tháng thôi.”

“Dài thế á? Cậu ấy bị làm sao thế?”

“Bị xe đụng.”

“Nghiêm trọng thế?! Có tìm được người lái xe gây chuyện kia không?”

Nguyễn Miên mím môi dưới, “Tìm được rồi.”

Có người quan tâm, có người hóng hớt, bọn họ hỏi gì Nguyễn Miên đáp thế, những chuyện khác thì không có nói nhiều.

Sau đó Mạnh Tinh Lan đến muộn đuổi bọn họ đi, kéo Nguyễn Miên ra, “Cậu ngốc à, nếu Triệu Thư Đường biết cậu nhắc đến chuyện của cậu ta ở trên lớp thì lại xé xác cậu ra cho coi.”

Nguyễn Miên dựa nửa người vào lan can trên hành lang, “Tớ biết làm gì đây, bọn họ chỉ hỏi vấn đề bình thường thôi, tớ không thể đáp là không biết gì hết được.”

Hàn huyên vài câu, Nguyễn Miên trông thấy mấy bóng lưng đang đi đến dưới khu nhà dạy học, chậm rãi đứng thẳng người, chuyển thành dựa lưng vào lan can.

Kỳ nghỉ đông của Mạnh Tinh Lan vô cùng muôn màu muôn vẻ, nhưng nghe kỹ lại, nội dung chỉ xoay quanh ba chữ Lương Dập Nhiên.

Nguyễn Miên vừa nghe vừa đưa mắt nhìn hướng cầu thang, nhưng khi thấy bóng người nọ đang đến gần, cô làm bộ thờ ơ lạnh nhạt.

…..

Mới sáng ra Giang Nhượng đã nhìn thấy cô gái đứng trên tầng ba, đến khi lên tầng, cậu ta khoác vai Thẩm Du, bước chân nhẹ nhàng.

Trần Ngật bị rớt lại đằng sau, trong tháng Giêng kiêng cắt tóc, mái tóc ngắn hồi xưa giờ đã dài ra không ít, xõa tung và lộn xộn.

Mấy người đứng trên hành lang trò chuyện một lúc, Thẩm Du về lớp trước. Giang Nhượng vắt tay lên lan can, hỏi Nguyễn Miên: “Những bản ghi chép lúc trước gửi cho cậu, cậu đã xem hết chưa?”

Nguyễn Miên không ngờ cậu ta lại nhắc đến chuyện này, lúc này chỉ thấy chột dạ vì đang làm chuyện gì đó mờ ám sau lưng Trần Ngật, ánh mắt né tránh, “Xem hết rồi.”

“Ok, lúc nào về tôi lại gửi cho cậu hai bộ bài thi.”

Nguyễn Miên khách sáo đáp: “Làm phiền cậu.”

Giang Nhượng cười: “Có gì đâu mà, dù sao cậu cũng giúp tôi bổ túc môn Toán.”

Mạnh Tinh Lan nhận ra mùi khác thường, dùng vai huých bả vai Nguyễn Miên, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt hóng hớt kia đã lật tẩy suy nghĩ của cô nàng.

Nguyễn Miên xoa xoa mặt, thoáng nhìn thấy Trần Ngật đi vào lớp từ cửa sau, tim run lên một hồi, biết rõ anh sẽ không để ý, nhưng cô sẽ luôn căng thẳng trước mỗi động tác của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN