Không Có Người Như Anh - Chương 18: Hai cái bóng như vô tình môi chạm môi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Không Có Người Như Anh


Chương 18: Hai cái bóng như vô tình môi chạm môi


Như thường lệ, ngày đầu tiên đi học sẽ có một bài kiểm tra ôn tập lại kiến thức, lần này là thi toàn khối. Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng, cảm giác phấn khởi mà những ngày nghỉ lưu lại đã bị sự căng thẳng lo âu trước kỳ thi xóa sạch chẳng còn lại gì.

Ngày đi thi, tiết tự học buổi tối vẫn diễn ra bình thường. Sau khi thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Nguyễn Miên trở về nhà. Kỳ sinh lý bất chợt đến khiến trạng thái thi của cô lần này không được tốt cho lắm.

Thay quần áo xong, lúc đi ngang qua phòng Triệu Thư Đường, Nguyễn Miên chợt dừng bước một lúc nhưng nhanh chóng bước nhanh qua.

Đến tiết tự học buổi tối, Chu Hải nhắc đến chuyện kỳ này nhà trường mở lớp đội tuyển các môn tự nhiên, “Nhà trường chỉ mới đề xuất thôi, cho nên không khuyến khích tất cả mọi người tham gia, dù sao không phải ai cũng hợp với con đường này. Tuần này bắt đầu đăng ký tham gia, các em về nhà bàn bạc với cha mẹ xem, nếu có ý định này thì đến chỗ lớp trưởng để đăng ký nhé.”

Hàng năm, trường Trung học số Tám sẽ chọn vài học sinh đi thi để giành suất được tuyển thẳng vào các trường đại học. Năm nay là năm đầu tiên mở một lớp chuyên đào tạo nhắm vào dự án này, để các học sinh lớp đội tuyển sẽ có ưu thế hơn những học sinh lớp thường hay lớp chuyên khác.

Nhưng đây không phải chuyện có thể quyết định ngay lập tức được, nhất thời trong lớp xôn xao thảo luận, Chu Hải cũng không nói nhiều nữa, dặn Phó Quảng Tư để ý lớp rồi trở lại văn phòng.

Mới sáng ra đã phải nghe tin này, Nguyễn Miên thấy chẳng thoải mái chút nào. Cô nằm nhoài lên bàn, nghe bạn học xung quanh thảo luận về chuyện này.

Phó Quảng Tư chọc chọc cánh tay cô, “Nguyễn Miên, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Cô gối đầu lên cánh tay, ngoảnh đầu sang, nét mặt mệt mỏi, “Đến tháng thôi.”

“Thế cậu cứ nghỉ ngơi tiếp đi.” Phó Quảng Tư lấy một miếng dán giữ nhiệt trong cặp sách ra đưa cho cô, “Mới mua lần trước, vẫn còn một cái.”

“Cảm ơn cậu.”

Phó Quảng Tư khoát tay, “Có gì đâu.”

Ban đầu Nguyễn Miên vẫn còn đau âm ỉ, sau khi dán miếng dán giữ nhiệt thì đỡ hơn, nhưng ngủ vẫn không được sâu, vẫn nhận thức được những âm thanh xung quanh mình.

Trong tiếng bước chân qua lại hỗn loạn trong lớp, Nguyễn Miên điều chỉnh lại tư thế, trùm áo khoác đồng phục lên đầu.

Chẳng bao lâu sau, lúc đang nửa tỉnh nửa mơ, hình như cô nghe thấy tiếng Giang Nhượng: “Lớp trưởng, tớ và Trần Ngật cũng đến đăng ký.”

Phó Quảng Tư hỏi: “Cậu với Trần Ngật định đến đội tuyển nào?”

“Trần Ngật muốn đi, tớ chỉ đến góp vui thôi.” Giang Nhượng đứng ở lối đi bên cạnh Phó Quảng Tư, ánh mắt rơi xuống chỗ Nguyễn Miên, vờ lơ đãng hỏi: “Nguyễn Miên sao thế?”

“À, cậu ấy có hơi không thoải mái.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Không sao, nghỉ ngơi một lúc là được.” Phó Quảng Tư bấm bút, ngắt lời: “Được rồi, đã ghi tên lại giúp các cậu rồi.”

“Ok, cảm ơn nhé.”

Giang Nhượng quay lại chỗ mình, Phó Quảng Tư thì bận việc của mình, Nguyễn Miên tỉnh lại trong mờ mịt, mãi đến khi sắp tan học mới xốc áo lên ngồi dậy.

Phó Quảng Tư nhìn sang: “Cậu đã ổn hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Nguyễn Miên vò áo đồng phục, sắc mặt vẫn hơi tái. Một lúc sau, cô hỏi: “Lớp chúng ta đã có bao nhiêu người đăng ký tham gia đội tuyển rồi?”

“Không nhiều lắm, mới năm, sáu người gì đấy.” Phó Quảng Tư mở danh sách ra, “Cậu muốn đăng ký không? Với thành tích của cậu, nhất định thầy Chu sẽ đề nghị cậu tham gia.”

Tay Nguyễn Miên đang kéo khoác áo đồng phục, “Vậy thì… cậu cứ đăng ký giúp tớ trước đi.”

“Được.”

Hết tiết tự học buổi tối, Mạnh Tinh Lan kéo Nguyễn Miên đến quán trà sữa ngoài cổng trường để xem thử mấy món mới trong cửa hàng, Tề Gia và Phó Quảng Tư cũng đi cùng.

Lúc này trong quán khá đông người, mọi người còn xếp hàng ra cả bên ngoài quán. Bốn cô gái đứng vào cuối hàng, xung quanh toàn là con gái.

Tề Gia nhanh chóng nhìn thấy người quen đang xếp hàng đằng trước, cất điện thoại đi rồi gọi: “Thịnh Hoan!”

Nguyễn Miên đang cúi đầu đá hòn đá nhỏ bên cạnh nghe thấy cái tên này, cả người bỗng chốc cứng đờ, không kiểm soát được lực dưới chân nên đá văng hòn đá kia xuống đường.

Cô ngẩng đầu, trông thấy Thịnh Hoan đã thay đổi như trở thành một con người khác.

Mái tóc uốn xoăn gợn sóng ban đầu của cô gái đã trở thành mái tóc đen dài và thẳng, dưới ánh nắng, mấy sợi tóc như phát sáng, vô cùng chói mắt. Cậu ấy đã tẩy lớp trang điểm đậm ngày trước đi, khuôn mặt mộc vẫn rất xinh đẹp, có phần nữ tính hơn.

Tề Gia nhờ cậu ấy mua thêm bốn cốc trà sữa, Mạnh Tinh Lan cũng rời khỏi hàng, bốn người đứng bên cạnh nói chuyện phiếm.

Mạnh Tinh Lan nắm lấy cánh tay Tề Gia, hỏi: “Sao Thịnh Hoan lại duỗi tóc thế?”

Tề Gia cười đáp: “Thì vì Trần Ngật chứ còn sao nữa, không biết cậu ấy nghe ở đâu là Trần Ngật thích kiểu con gái tóc đen dài thẳng tự nhiên, cậu không thấy hôm nay cậu ấy còn không cả trang điểm đấy à.”

“…..” Mạnh Tinh Lan chậc lưỡi, “Cậu ấy quyết tâm thật.”

“Con người cậu ấy là vậy đấy, một khi đã muốn làm chuyện gì thì ba mẹ cũng không ngăn được.”

Trò chuyện được một lúc, Nguyễn Miên thấy Thịnh Hoan xách một túi trà sữa to đùng đi tới, Mạnh Tinh Lan muốn trả tiền cho cậu ấy nhưng cậu ấy không nhận, còn cười nói: “Không cần đâu, coi như tôi mời các cậu.”

Đến khi Thịnh Hoan đi rồi, Mạnh Tinh Lan vẫn còn đang cảm thán: “Ngoại hình thì xinh đẹp, con người cũng tốt, thật sự đấy, lúc nãy khi cậu ấy cười với tớ, tim tớ như ngừng đập vậy.”

Phó Quảng Tư gật đầu lia lịa đồng tình.

Nguyễn Miên cụp mắt nghĩ, trà sữa trên tay rất ấm, uống một ngụm, vừa ngọt lại vừa đắng, tựa như tâm tình thiếu nữ không thể nói ra của cô.

Hạn đăng ký tham gia đội tuyển là vào chạng vạng ngày hôm sau.

Vào tiết Sinh học cuối cùng của buổi chiều, Chu Hải nhận được danh sách, thấy những học trò tâm đắc của mình đều có tên trên đó thì lập tức hài lòng.

Thầy đặt tờ danh sách xuống bàn giáo viên, mở miệng nói: “Lớp đội tuyển có bốn môn toán và các môn khối tự nhiên, các em cần chọn lấy một môn. Thứ bảy này nhà trường sẽ kiểm tra đánh giá, sau đó căn cứ vào kết quả toàn diện để xem có được chọn không. À, hết tiết cán sự môn đến chỗ thầy lấy phiếu đăng ký nhé, mọi người điền xong nộp lại rồi trưa mai mang đến văn phòng đưa cho thầy.”

Nguyễn Miên ở dưới đáp, “Vâng ạ.”

Tiết học kết thúc, Chu Hải gọi cả Trần Ngật và Nguyễn Miên lên văn phòng, “Thầy Nghiêm lớp đội tuyển hy vọng hai em sẽ đến lớp toán, bản thân các em nghĩ thế nào?”

Thành tích của Trần Ngật vẫn luôn ổn định, không chênh lệch nhiều lắm, nhưng đối với việc chọn môn, anh nghĩ một lát rồi nói: “Em muốn đến lớp Vật lý.”

Chu Hải chưa hỏi tại sao mà quay sang hỏi Nguyễn Miên: “Thế còn em, chắc muốn đến lớp Toán chứ? Với thành tích của em, học Toán là tốt nhất.”

Bàn tay đặt sau lưng của Nguyễn Miên xoắn xuýt lại, do dự một lúc lâu mới gật đầu đáp: “Vậy… đến lớp Toán cũng được ạ.”

“Thế thì cứ như vậy đã nhé.” Chu Hải lấy một xấp phiếu đăng ký trong ngăn kéo ra đưa cho Nguyễn Miên, “Thầy không có chuyện gì nữa, hai em về lớp đi.”

Hai người ra khỏi văn phòng, Trần Ngật cầm phiếu đăng ký trên tay, nhìn sang Nguyễn Miên đang im lặng, dịu giọng nói: “Chuyện chọn lớp cậu không cần phải để ý nhiều đến lời nói của người khác, chủ yếu xem bản thân cậu có hứng thú với môn nào.”

Nguyễn Miên gật đầu, “Tôi hiểu.”

Trần Ngật không nói thêm nữa, sau khi về lớp, anh ra ngoài ăn cùng Giang Nhượng. Nguyễn Miên phát phiếu đăng ký xong, Mạnh Tinh Lan đã mua bữa tối về rồi.

Lúc ăn có nhắc đến chuyện chọn lớp, Mạnh Tinh Lan húp mì, giọng nói ậm ờ không rõ, “Tớ thấy thầy Chu nói cũng có lý, cậu xem mỗi lần nhà trường tổ chức thi, môn Toán của cậu không bao giờ dưới 145 điểm, thầy Nghiêm khen cậu với lớp bọn Thẩm Du hết lời luôn.”

Nhưng trong lòng Nguyễn Miên vẫn luôn do dự.

Mạnh Tinh Lan thấy thế, đặt đũa xuống hỏi: “Tớ hỏi cậu này, nếu để cậu tự chọn, cậu sẽ chọn lớp nào?”

Nguyễn Miên kìm nén sự căng thẳng và nhịp tim đang loạn nhịp, đáp: “Vật lý.”

“Thế thì cậu chọn lớp Vật lý đi.” Mạnh Tinh Lan lại cầm đũa lên, vùi đầu ăn đến là vui vẻ, “Dù sao môn Vật lý của cậu cũng không tệ, hơn nữa cậu còn thấy hứng thú, lúc học sẽ không thấy khó khăn như học Toán.”

Nguyễn Miên thở dài, muốn chọn nhưng lại không dám chọn.

Đến tiết tự học buổi tối, các bạn trong lớp lục tục trở về. Trước khi vào tiết, Nguyễn Miên nhận được ba phiếu đăng ký đã được điền xong.

Của Trần Ngật, Giang Nhượng và Đại Thạc – cán sự môn Vật lý, cả ba người đều chọn lớp Vật lý. Nguyễn Miên đặt phiếu đăng ký của mình trên bàn, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Sau một đêm băn khoăn, lúc tiết tự học cuối cùng sắp hết, Nguyễn Miên đi đến văn phòng Chu Hải, nói cho thầy biết chuyện mình muốn đến đội tuyển Vật lý.

Hiển nhiên Chu Hải không đồng tình lắm, “Em đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyên ngành đại học và các cuộc thi sau này. Một khi đã quyết định thì không thể thay đổi được nữa, hay là em về nghĩ thêm đi?”

Nguyễn Miên không muốn do dự nữa, “Thầy Chu, những lời thầy nói em đều hiểu, nhưng em cảm thấy có hứng thú với Vật lý hơn là Toán.”

Chu Hải im lặng hồi lâu sau đó mới thở dài, “Được rồi, dù sao vẫn là câu nói đó, chọn thế nào là do em quyết định, chỉ cần em đã suy nghĩ thật kỹ là được, thầy không có ý kiến.”

Nguyễn Miên khẽ thở ra, “Cám ơn thầy ạ.”

Chu Hải cười nói không có gì.

Nguyễn Miên đang định về, Chu Hải như nhớ ra gì đó, lấy đề thi trong ngăn kéo ra, “À đúng rồi, em cầm mấy đề này về đưa cho Triệu Thư Đường, bảo em ấy ở nhà làm, thứ tư em lại mang đến nhé.”

“Dạ.”

Buổi tối về đến nhà, Nguyễn Miên kể Phương Như Thanh nghe chuyện lớp đội tuyển, Phương Như Thanh ngỏ ý không muốn can thiệp quá nhiều, “Tự con cân nhắc thật kỹ là được.”

Nguyễn Miên khẽ “Dạ”, lấy đề thi trong cặp ra, “Đây là đề thi thầy Chu bảo con mang về cho Triệu Thư Đường, mẹ giúp con mang lên cho cậu ta nhé.”

Phương Như Thanh cười, “Con tự đi đi, đi đưa đề thôi mà có gì đâu.”

Nguyễn Miên gãi gãi má, thấy Phương Như Thanh vẫn khăng khăng thì không nói gì nữa, cầm đề đi lên tầng.

Cửa phòng Triệu Thư Đường ở tầng hai không đóng, cô đứng ở hành lang, nâng tay gõ lên ván cửa.

Trong phòng có tiếng vọng ra, “Ai đấy?”

“Tôi đây.” Nguyễn Miên cúi đầu nhìn dép trên chân mình, giọng điệu thản nhiên: “Thầy Chu bảo tôi cầm đề kiểm tra ôn tập kiến thức lần này về cho cậu.”

Trong phòng im lặng vài giây mới có người đáp: “Cậu vào đi.”

Nguyễn Miên đi vào, đứng ở một nơi cách giường một khoảng, “Thầy Chu bảo cậu làm đề này trong hai ngày, ngày mốt tôi sẽ cầm đến trường đưa cho thầy.”

“Biết rồi.”

Nguyễn Miên khẽ thở ra một hơi, “Để đề thi ở chỗ nào?”

“Cứ đặt trên bàn là được.”

Nguyễn Miên đi tới đặt đề xuống, Triệu Thư Đường nhìn bóng lưng của cô, khẽ mím môi dưới, ngượng ngùng nói “Cảm ơn”.

Nguyễn Miên dừng lại, không quay lại nhìn cậu ta nhưng ngữ điệu đã chậm hơn đôi phần: “Không có gì.”

Ra khỏi phòng Triệu Thư Đường, Nguyễn Miên đứng trên hành lang thả lỏng hai vai rồi thở phào một hơi, sau đó xoay người đi về phòng mình.

Mấy ngày sau, trường học tổ chức thi chọn đội tuyển, sáng thi viết, chiều phỏng vấn. Một phần ba số học sinh đã được sàng lọc qua hai đợt thi, Giang Nhượng cũng nằm trong số đó.

Tuần mới lại đến, lớp đội tuyển đầu tiên của trường Trung học số Tám đã được thành lập. Nguyễn Miên đến lớp Vật lý như ý nguyện, đa số học sinh lớp 11-1 đều đăng ký tham gia lớp này, ai cũng cảm thấy điều này khiến sự lựa chọn của cô có vẻ chẳng hề nổi bật.

Thời gian đầu, đội tuyển học từ bảy giờ đến chín rưỡi tối thứ hai, tư, sáu và chiều thứ bảy.

Quả như những lời Chu Hải nói, Nguyễn Miên thật sự là một hạt giống tốt để đi thi, sau khi vào lớp, ba lần thi thử đều đứng đầu.

Trong lần thi thử gần nhất, cô và Trần Ngật đồng hạng Nhất, nhưng vì hai lần thi trước Nguyễn Miên luôn đứng đầu nên lúc xếp hạng, giáo viên vẫn xếp Trần Ngật – vốn luôn đứng thứ hai – vào vị trí thứ hai.

Thầy Uông dẫn đội mới trêu Trần Ngật: “Trần Ngật, em muốn đào một cái hố ở vị trí thứ hai đấy à?”

Ánh nắng bao trùm cả phòng học, chàng trai ngồi phía sau cười thản nhiên, “Người ta giỏi thật mà thầy, em cũng chẳng còn cách nào, chẳng lẽ lại treo người ta lên đánh rồi nói lần sau phải nhường em vị trí thứ nhất.”

Nói xong, cả lớp bật cười, Nguyễn Miên ngồi giữa những tiếng cười, phảng phất như nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Thứ bảy tan học sớm, năm giờ chiều trời vẫn còn sáng.

Thường thì những lúc này Trần Ngật sẽ ra sân bóng chơi bóng rổ với mấy bạn nam cao lớn khác, nhưng hôm nay anh muốn đến chỗ Lý Chấp, tan học thì tiện đường về cùng Nguyễn Miên luôn.

Vào cuối tuần, trong trường ngoài lớp 12 và lớp đội tuyển bọn họ thì không còn học sinh nào nữa. Trên con đường râm mát vắng tanh, ánh chiều tà le lói qua kẽ lá.

Bóng hai người in dài đằng sau, lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất, khi thì chạm vào nhau, khi thì lại tách ra, hơn cả là dây dưa mập mờ không dứt.

Trong lúc vô tình quay đầu lại, Nguyễn Miên thấy hai chiếc bóng gần như chồng lên nhau, thấp thoáng dưới ánh nắng, Trần Ngật thì chẳng hề dừng bước.

Hai cái bóng như vô tình môi chạm môi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN