Không Để Em Chạy Thoát - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Không Để Em Chạy Thoát


Chương 11


Yến Nhi bước xuống xe của Vĩ Hào, không quên nở nụ cười ngọt ngào rồi tạm biệt anh để đi về phía cổng chung cư nhà của mình.

Ở đó chẳng biết từ khi nào xuất hiện hai người, một người đàn ông rất quen, một đứa trẻ rất lạ. Cô tỏ vẻ lịch sự bước đến chỗ đó.

“Ở chung cư của chúng tôi có vụ án gì sao?”- Yến Nhi lên tiếng hỏi.

Người đàn ông dáng người cao ráo, gương mặt lãnh đạm thêm một ít sát khí hướng ánh mắt xuống nhìn vào đứa bé chỉ cao qua đầu gối của hắn, Gia Lâm.

Đứa trẻ nhìn Yến Nhi, sau đó lại nhìn bức ảnh trên tay mình, đôi môi nhỏ nũng nịu nói.

“Mama không trang điểm thì nhìn cũng thường thôi!!!” – Đứa bé gái nói.

Yến Nhi nhướn chân mày, cô cố tình quan sát phía sau lưng hình như không thấy ai mà. Con bé vừa gọi ai vậy?

“Cô giỏi thật!” – Gia Lâm lên tiếng, câu nói hắn vừa nói xong Yến Nhi liền cảm nhận được một khí lạnh lướt qua.

“Tôi? Hai người nói chuyện gì?” – Yến Nhi đoán mò, có lẽ tâm lý của bé gái không bình thường nên Gia Lâm đưa đến chỗ cô chăng?

“Đứa trẻ đến sở cảnh sát. Nói muốn tìm mẹ của nó, mẹ của nó ở trong bức ảnh!” – Gia Lâm niệm tình cô không phải giả vờ không hiểu giải thích một chút.

Yến Nhi chợt hiểu ra, cô ngó nhìn bức ảnh trên tay đứa bé, sau đó suýt ngã vì người trong bức ảnh.

“Gì chứ?” – Yến Nhi hốt hoảng hỏi.

Gia Lâm nhận thấy Yến Nhi rất sốc nên đề nghị lên nhà cô để nói rõ hơn, cô cũng đồng ý, cô còn lựa chọn nào khác sao.

“Nói cho dì biết, trẻ con không được nói dối. Ai đã đưa bức ảnh này cho con?” – Yến Nhi sau khi đã bình tĩnh hỏi.

Đứa trẻ kia không trả lời, từ tốn lấy trong balo của nó ra một chiếc máy ghi âm, rồi đưa cho Yến Nhi.

“Ba nói đưa cho mama cái này, mama sẽ tự khắc hiểu!” – Đứa trẻ nói.

Yến Nhi nhận lấy chiếc máy ghi âm vừa nhỏ bằng một thỏi son. Cô bấm nút play trên đó, ở đó hiển thị yêu cầu cắm tai nghe. Yến Nhi nhanh chóng cắm tai nghe rồi mở máy.

Giọng nói truyền đến là một giọng nam. Cô cứ như vậy, lặng im nghe đoạn ghi âm đó. Cảm xúc cô từ bất ngờ, đến hụt hẫng…

Đoạn ghi âm đã hết, Yến Nhi chết lặng vài giây. Người trong đoạn ghi âm là Lin, cô có thể nhận ra vì đó là giọng nói mà cô có thể nghe những đêm đến bar. Lin đi rồi, trong đoạn ghi âm không có câu nào là tạm biệt. Rồi Yến Nhi lại lướt sang nhìn đến Gia Lâm. Chợt cô hiểu được một chút cảm giác của hắn năm đó, có lẽ sẽ đau hơn gấp nhiều lần. Và cô tin, Lin cũng không khác cô nhất định sẽ rất đau lòng.

“Con tên là Mẫn Mẫn?” – Yến Nhi kéo tay đứa bé đến bên cạnh mình, đôi mi ươn ướt của cô nhìn vào mắt bé gái.

Đứa trẻ đó nhẹ gật đầu, dường như có chút e dè.

“Xin lỗi, đã để con phải chịu khổ rồi! Từ hôm nay mẹ con chúng ta không rời xa nhau nữa!” – Yến Nhi ôm đứa trẻ vào lòng, cô cảm nhận được tiếng nấc nghẹn của đứa nhỏ. Hình như nó đã bị kìm nén rất lâu. Đứa trẻ với đôi tay run run, không ngừng ghì chặt vạt áo của cô.

Không cần biết Lin ra đi vì lý do gì, Yến Nhi tin Lin đã không còn sự lựa chọn nào khác cho nên đành tìm đến cô. Có điều cô thật sự mong, Lin sẽ quay lại. Có thể cùng cô ngồi ở Late mỗi đêm.

Yến Nhi cho Mẫn Mẫn ngủ rồi rón rén trở lại phòng khách, trên Sofa đó vẫn còn người đàn ông to lớn kia. Cô định bước đến để nói với hắn vài lời về lai lịch của đứa trẻ, có điều cô lại không nói. Mẫn Mẫn đến rất đúng lúc, có thể Gia Lâm đang nghĩ cô đã có Mẫn Mẫn nên sẽ không còn bất kỳ hy vọng gì ở cô cũng nên.

“Tôi về đây, hôm nào đó lại đến thăm con bé!” – Theo những gì Yến Nhi suy đoán và câu nói Gia Lâm vừa thốt ra, lại khác nhau hoàn toàn. Hình như hắn không có bất kỳ thắc mắc nào với đứa trẻ này, cảm xúc như không mấy quan tâm, cũng chẳng buồn bã là bao. Rốt cuộc là thế nào?

“Anh không có bất kỳ thắc mắc nào về đứa trẻ?” – Yến Nhi bất giác hỏi, sau khi nhận ra thì câu nói đã vụt khỏi miệng mình.

“Tại sao tôi phải thắc mắc?” – Gia Lâm nói, khuôn miệng còn cười gian xảo.

“Ồ, không có gì!” – Yến Nhi muốn bóp chết bản thân lúc này.

“Một đứa trẻ sẽ không cản trở được tôi và em đâu! Nên đừng có cái suy nghĩ đem đứa trẻ ra để làm tấm chắn. Vô ích thôi!” – Gia Lâm cười thật tươi, bản thân hắn tự dưng lại tiếp thêm một năng lượng tích cực.

Yến Nhi tự dưng lại có chút lo sợ, ban đầu đến lại mang đầy sát khí, rời đi rồi lại cười vui vẻ như vậy. Trên đường đến đây hắn ta va đầu vào chỗ nào à?

Gia Lâm rời khỏi nhà Yến Nhi vì đội cảnh sát báo lại có tình tiết mới cho vụ án, trong khi vốn dĩ sáng nay đã đưa ra quyết định đây không phải là một vụ mưu sát.

“Có chuyện gì?” – Gia Lâm về đến văn phòng, liền vào việc.

“Anh xem đi, đội pháp y vừa phát hiện một số mẫu chất độc ở trên đầu ngón tay của nạn nhân!” – Thùy Anh nói.

Gia Lâm nhìn vào bảng báo cáo, đúng là có độc.

“Lật lại vụ án, thay đổi tình tiết thành mưu sát. Còn nữa, vì sao đến tận hôm nay mới có thể phát hiện chất độc này?” – Gia Lâm hỏi.

“Đây là một loại chất độc từ cây thuốc Phụ Tử. Cây này chuyên dùng ở Trung Quốc làm những liều thuốc. Tuy nhiên, trên thân cây chứa chất kịch độc. Chỉ cần chạm tay trực tiếp vào cây là có thể bị trúng độc. Chất độc sẽ đi khắp cơ thể, gây cho nạn nhân cảm giác buồn nôn, khó thở. Sau đó nhịp thở chậm dần, cho đến khi ngừng thở. Quá trình này chỉ diễn ra trong khoảng 6 tiếng!” – Một bác sĩ pháp y có mặt lên tiếng giải thích.

“Lý do vì sao đến giờ chúng ta mới phát hiện là do lông trên thân cây rất nhỏ. Mất ít nhất 3 ngày lông này mới bị tống ra khỏi lớp biểu bì!” – Bác sĩ nói thêm.

Vụ án có thêm một tình tiết quan trọng như vậy xem ra suy đoán của Gia Lâm không hề sai.

“Đội trưởng, có tin vui!” – Một viên cảnh sát bước vào, giọng điệu hào hứng nói với Gia Lâm.

“Chuyện gì?” – Gia Lâm hỏi.

“Tìm được thư ký của nạn nhân rồi!” – Viên cảnh sát đó nói, cùng lúc đặt một tờ giấy ghi đầy đủ địa chỉ nhà của người đó lên bàn của Gia Lâm.

Thư ký cũ của nạn nhân đã tìm được. Người này tuy đã nghỉ việc hơn 3 tháng trước khi xảy ra vụ án. Nhưng lại là người hiểu rõ về tình hình kinh doanh nhất. Khó khăn hiện giờ là người này từ chối gặp mặt, không muốn phải liên quan đến vụ việc lần này. 

Gia Lâm và Thùy Anh đành cất công một chuyến về tận nơi ông ta sống. Tìm được nhà của người này không quá khó, vì ông lớn tuổi. Người dân ở đây đều biết tên cho nên dễ dàng tìm được.

Xuất hiện trước căn nhà theo kiến trúc xưa cũ là một người đàn ông với mái tóc màu muối tiêu. Khi nhìn thấy Gia Lâm, ông ấy chợt hiểu ra định quay người trở vào nhà, Thùy Anh nhân lúc đó nhanh nhẹn chặn lại.

“Ông Ngô, chúng tôi rất cần nói chuyện với ông lúc này!” – Thùy Anh nói.

“Tôi không biết, tôi đã già. Đã nghỉ hưu, tôi không muốn liên can đến chuyện của các người!” – Ông Ngô lên tiếng, giọng điệu bức bối.

“Đây không phải là chuyện của riêng chúng tôi. Ông đã theo ông Vương hơn nửa đời người, chẳng lẽ lại để ông ấy ra đi một cách vô lý như vậy sao?” – Gia Lâm lên tiếng nói.

Ông Ngô chợt dừng lại mà không cố tình đi vào nữa. Ông suy nghĩ thật lâu, cũng để cho Gia Lâm và Thùy Anh có cơ hội được xem qua những bức ảnh, thành tựu mà ông cùng ông Vương đạt được.

Không lâu sau, ông ấy lại đồng ý kể hết những gì bản thân biết để có thể giúp được cảnh sát. Thùy Anh mừng rỡ cười thật tươi mà nắm chặt khuỷu tay của Gia Lâm. Sau đó lại có chút ngượng ngùng buông xuống.

“Các người muốn nghe gì?” – Ông Ngô hỏi.

“Cứ kể những gì ông biết, thời gian ông ở bên cạnh ông Vương, con người ông ấy!” – Gia Lâm nói.

Ông Ngô bắt đầu từ tốn kể về quãng thời gian còn là bạn học cấp 3 của ông Vương cho đến khi ông Vương thành lập công ty, cùng ông ấy đi đến ngày hôm nay. Theo những gì ông Ngô kể, ông Vương cũng không khác là bao so với kiểu diễn tả của Vương Dự.

Có một điều mà Vương Dự không nhắc đến là quyền lực thật sự của công ty đều được ông Vương nắm gọn từ xa. Vương Dự không khác gì một con bù nhìn. Hơn nữa thời gian trước đây cả hai ông cháu còn xảy ra vấn đề.

Ông Ngô không rõ là chuyện gì, chỉ biết kể từ hôm đó sổ sách được ông Vương đặc biệt xem kỹ. Công ty càng quản lý sát sao hơn.

“Tiền bối, tiền bối!” – Thùy Anh lay cánh tay Gia Lâm khi hắn còn đang trong dòng suy nghĩ.

“Anh nghi ngờ Vương Dự sao?” – Thùy Anh hỏi.

“Đúng là không uổng công cô đi theo tôi bấy lâu nay.” – Gia Lâm nói.

“Nhưng em thấy anh ta cũng không có điểm gì để nghi ngờ mà?” – Thùy Anh tiếp tục hỏi.

“Uổng công tôi vừa khen cô.” – Gia Lâm buồn chán nói. Sau đó nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của Thùy Anh, hắn đành giải thích một chút.

“Cô nghĩ xem, nếu như ông Vương mất đi ai sẽ là người được lợi nhất?” – Gia Lâm hỏi.

“Là… Vương Dự!” – Thùy Anh trả lời.

Gia Lâm không nói tiếp để cho Thùy Anh tự suy nghĩ ra.

“Nhưng mà anh ta có bằng chứng ngoại phạm?” – Thùy Anh tiếp tục thắc mắc.

“Chủ mưu, không nhất thiết phải tự ra tay!” – Gia Lâm nói. Những gì hiện giờ hắn kết luận đều dựa trên từng chi tiết mà thư ký Ngô vừa kể ra, xem như hắn sớm hơn Vương Dự một bước tìm được ông Ngô. Có điều bây giờ vẫn chưa có bằng chứng cụ thể. Đầu tiên vẫn nên tìm được kẻ ra tay giúp Vương Dự…

*******Hết chương 11********
Hãy đón đọc tiếp nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN