Không Để Em Chạy Thoát - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Không Để Em Chạy Thoát


Chương 12


Sáng sớm hôm nay, Tiểu Yến đã nhận được điện thoại của Thanh Hoàng, cậu mời cô đi ăn. Người mời đi ăn là Thanh Hoàng, nhưng chọn nhà hàng lại là Tiểu Yến. Nơi mà cô chọn chính là nhà hàng Phụng Phi, chẳng phải chỗ nào khác.

Đến nơi Thanh Hoàng rất ga lăng, kéo ghế để Tiểu Yến ngồi xuống.

“Cảm ơn cậu nhé!” – Tiểu Yến khách sáo nói một câu. Cô hôm nay ăn mặc giản dị, áo thun trắng với một chiếc váy ngắn đen.

Thanh Hoàng vui vẻ lắc đầu, rồi ngồi xuống đối diện. Cậu hôm nay khoác trên người một bộ vest đỏ nổi bật.

Nữ phục vụ nãy giờ đứng yên một bên để Thanh Hoàng ga lăng với cô gái, lúc này bước đến đưa Menu cho hai người.

“Tiểu Yến, cậu muốn ăn gì?” – Thanh Hoàng vừa xem Menu vừa hỏi.

“Tớ ăn gì cũng được.” – Tiểu Yến trả lời, tay cô đang lật Menu liên tục. Nhưng ánh mắt lại nhìn xung quanh nhà hàng, giống như đang muốn tìm một ai đó.

“Hay là chúng ta ăn mì ý nhé? Tớ nhớ cậu thích ăn món này.” – Thanh Hoàng lại lên tiếng hỏi.

Chẳng biết Tiểu Yến có nghe hay không, chỉ thấy cô nhẹ gật đầu.

Thấy thế, Thanh Hoàng gọi hai phần mì ý, còn thức uống thì cậu gọi một ly nước cam và tách cafe đen không đường.

“Cậu đang tìm anh Thiện đúng không?” – Đợi phục vụ đi xa, Thanh Hoàng mới lên tiếng hỏi. Thật ra khi Tiểu Yến hẹn gặp ở đây, thì cậu đã đoán ra ý muốn của cô rồi.

Tiểu Yến thoáng giật mình, rồi sau đó buồn bã gật đầu.

“Anh ấy đang làm việc ở dưới bếp đấy.” – Thanh Hoàng nói.

“Làm sao cậu biết được?” – Tiểu Yến thắc mắc hỏi.

“Nhà hàng này là của tớ mà, làm sao tớ lại không biết được.” – Thanh Hoàng thản nhiên trả lời, đôi môi hơi cong lên.

“Hả? Cậu là chủ của nhà hàng này hả?” – Tiểu Yến vô cùng kinh ngạc. Tại sao Văn Thiện lại làm việc trong nhà hàng của Thanh Hoàng cơ chứ?

Nhận thấy sự không vui trên khuôn mặt cô gái, Thanh Hoàng liền hỏi khẽ:

“Sao thế? Đang lo tớ sẽ ức hiếp anh Thiện à?”

“Cậu dám sao?” – Tiểu Yến liếc nhìn Thanh Hoàng.

“Tất nhiên là không rồi. Nếu động đến anh ấy, thì chắc chắn là cậu sẽ tuyệt giao với tớ.” – Thanh Hoàng bật cười, rồi nói. Cậu đâu còn lạ gì với tính tình của Tiểu Yến, nếu ai dám ức hiếp Văn Thiện, thì cô sẽ sống chết với người đó.

“Biết vậy là tốt rồi.” – Tiểu Yến mỉm cười. Dù đang nói cười với Thanh Hoàng, nhưng cô vẫn vô thức tìm kiếm Văn Thiện trong đám đông.

Thanh Hoàng nhìn cô gái đối diện mà hỏi thầm:

“Trong lòng cô ấy vẫn chỉ có anh ta thôi sao?”

“Tiểu Yến, hay là cậu đến đây đàn đi?” – Suy nghĩ một hồi lâu, Thanh Hoàng lên tiếng đề nghị.

“Cậu vừa nói gì?” – Tiểu Yến ngạc nhiên quay qua nhìn, vừa nãy cô nghe không được rõ lắm.

“Tớ muốn mời cậu đến đây đàn chủ nhật hàng tuần, mong có thể thu hút được thêm khách. Tất nhiên là không phải miễn phí, tớ sẽ trả công cho cậu một cách xứng đáng.” – Thanh Hoàng dùng giọng vui vẻ nói.

Với Tiểu Yến đây là đề nghị rất hay, cô có thể làm việc chung với Văn Thiện. Và lại giúp được Thanh Hoàng, kéo thêm khách đến.

“Cậu thấy thế nào Tiểu Yến?” – Thanh Hoàng hỏi. Trong lòng cậu biết chắc vì Văn Thiện, cô sẽ đồng ý.

“Được thôi. Xin được giúp đỡ nhé ông chủ.” – Tiểu Yến cười nói vui vẻ.

Thanh Hoàng khẽ bật cười và lắc đầu, ai thèm làm ông chủ của cô cơ chứ?

Nữ phục vụ lúc nãy bưng đồ ăn ra với một câu nói: “Chúc ngon miệng ạ.” Rồi nhẹ nhàng rời khỏi, trên môi cô ấy lúc nào cũng giữ nụ cười nhẹ, khiến người ta cảm thấy thật thân thiện.

“Ủa sao cậu lại biết tớ thích ăn mì ý vậy?” – Tiểu Yến hỏi khẽ, dù cô và Thanh Hoàng từng học chung lớp thật. Nhưng làm bạn chỉ được vài tuần thôi, thì cậu đã chuyển trường rồi mà.

“Sở thích của cô gái mà mình thích, tớ đương nhiên phải biết rõ rồi.” – Thanh Hoàng nhìn Tiểu Yến mà nói, ánh mắt đầy tình cảm.

“Cậu cứ đùa mãi. Thôi ăn sáng đi.” – Tiểu Yến vô tư cười nói, không hề để ý đến ánh mắt đầy tình cảm kia.

***

Sau khi Tiểu Yến nhận lời đến đàn chủ nhật hàng tuần cho nhà hàng Phụng Phi. Thanh Hoàng đã vui mừng phô trương trên các mặt báo, với danh tiếng của nghệ sĩ dương cầm Ernesta thì không thể không khiến người có niềm yêu thích về dương cầm chú ý. Đặc biệt là đối với giới doanh nhân, đây cũng là một loại hình thưởng thức thể hiện đẳng cấp của họ.

Thanh Hoàng đang đứng ở một góc quan sát, đôi môi khẽ cong lên đầy ý cười. Có hiệu quả hơn cậu đã nghĩ, xem ra phải cảm ơn cô bạn Tiểu Yến thật rồi. Nhưng cậu có chút hoài nghi, cô bé Tiểu Yến hậu đậu năm xưa và nghệ sĩ dương cầm Ernesta tài giỏi bây giờ là cùng một người thật sao? Thật khó tin quá đi.

Văn Thiện đúng ra đang ở dưới bếp cắt rau củ, nhưng khi nghe tiếng đàn quen thuộc thì anh liền chạy ra xem thử. Và anh thấy Tiểu Yến đang ngồi trước cây dương cầm, tiếng đàn của cô nghe thật êm dịu.

Giờ cô quả thật là đàn hay hơn trước rất nhiều, học trò của anh. Cô nay đã hết cần anh cầm tay đàn từng nốt nhạc nữa…

Bao nhiêu ký ức xưa cũ bất chợt ùa về con tim, hình ảnh hai người ngồi bên cạnh, cùng nhau đàn một cách vui vẻ. Dòng ký ức ấy sao lại khiến lòng người ta đau nhói đến thế nhỉ?

Tiểu Yến đang đắm chìm trong âm nhạc, chẳng quan tâm xung quanh có những ai. Bài mà cô đang đàn là “Song From A Secret Garden”, một bản nhạc vừa nhẹ nhàng vừa sâu lắng.

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhắm mắt lại để lắng nghe tiếng đàn, không một ai muốn làm lãng phí khoảnh khắc bình yên ấy. Kể cả Tiểu Yến cũng thế, đôi mắt đã nhẹ nhàng nhắm lại, để những ngón tay thon dài của cô được tự do trên đàn dương cầm.

“Tiểu Yến, em rực rỡ thật đấy.” – Văn Thiện khẽ thì thầm một mình, ánh mắt anh giờ phút này rất u buồn.

“Phải, cô ấy thật sự rực rõ.” – Giọng nói của một người con trai khác bỗng dưng vang lên bên cạnh.

Thanh Hoàng đã vô tình nhìn thấy Văn Thiện, nên bước đến. Nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi cô gái kia, trên môi còn nở một nụ cười tươi.

Văn Thiện giờ mới nhận ra chàng trai này là Thanh Hoàng, người đã từng muốn chen vào tình cảm của Tiểu Yến và anh. Vì năm đó Thanh Hoàng có dùng chút thủ đoạn, nên giờ Văn Thiện vẫn không có ẩn tượng tốt với cậu.

“Anh có nhận ra tôi là ai không?” – Thanh Hoàng hỏi, trên tay đang ôm một bó hoa hồng đỏ.

“Triệu Thanh Hoàng.” – Văn Thiện trả lời ngắn gọn, thái độ cực kỳ là thờ ơ.

“Xem ra tôi để lại ấn tượng trong anh cũng sâu quá nhỉ?” – Thanh Hoàng nói đùa, nhưng ánh mắt lại không chút thiện cảm.

Văn Thiện không nói gì mà đứng yên, vì anh muốn lắng nghe tiếng đàn dương cầm kia.

“Vì sao hai người lại thành ra như thế?” – Thanh Hoàng vu vơ hỏi.

Văn Thiện quay qua nhìn Thanh Hoàng mà lạnh nhạt nói:

“Chuyện riêng của tôi với Tiểu Yến, không cần cậu bận tâm đến.”

Trước khi Văn Thiện quay lưng bỏ đi, thì ánh mắt anh dừng lại ở bó hoa hồng, rồi hạ giọng nói:

“Tiểu Yến bị dị ứng với hoa hồng.”

Nghe xong thì Thanh Hoàng thoáng giật mình, sao cậu lại không biết chuyện này? Thanh Hoàng nhìn theo bóng lưng của Văn Thiện, xem ra cậu vẫn không hiểu Tiểu Yến bằng anh…

********Hết chương 12*********
Tiểu Yến sẽ tiếp tục khiến Văn Thiện quay trở về bên cạnh mình, hay là cô sẽ chấp nhận tình cảm của Thanh Hoàng? Và Văn Thiện thật sự nỡ để cô gái mình yêu hạnh phúc với người khác sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN