Nhiên hài lòng để cho cô ta rời đi, ngồi xuống bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn.
“Cô ấy không chịu tới.”
“Đáng tiếc, anh khá thích cô bé đó.” Phó Thái Nhiên nhún nhún vai.
“Bây giờ em ghét nhất nghe ai đó thích cô ấy, anh, cho dù anh là anh lớn,
thì cũng có chừng mực chút đi.” Đoạn Mặc Ngôn hớp một ngụm rượu.
Phó Thái Nhiên nhướn mày, “Rung động thật rồi à?”
Đoạn Mặc Ngôn liếc anh ta một cái, “Đừng làm cổ tay của cô gái kia bị
thương, lỡ như Tiếu Tiếu nhìn thấy sẽ sinh lòng nghi ngờ đấy.”
Phó Thái Nhiên cười lạnh một cái.
“Nghiêm Khác đâu rồi?”
“Còn có thể đi đâu được chứ? Vẫn đang mù quáng giày vò lẫn nhau cùng cô tình nhân ở Ngự Thế của cậu ta.” Nghiêm Khác cũng thật ngu muội. Lúc còn
hạnh phúc thì đối xử với người ta tốt đến tận trời, lúc hận thì chỉnh
người ta đến chết. Ai mà hiểu được cậu ta muốn làm gì? “Cậu nghe anh nói một câu, đừng rung động tình cảm với phụ nữ, tất cả hậu quả cứ nhìn cử
chỉ hiện tại của Nghiêm Khác thì thấy.”
Đoạn Mặc Ngôn bỏ một trái nho vào miệng, không nói gì.
Hôm sau, lúc Tiêu Tiêu sắp tan ca bị Đoạn Mặc Ngôn bắt kịp, “Đi đâu vậy? Hôm nay không mời anh ăn cơm à?”
“Em có hẹn với bạn rồi.”
Đoạn Mặc Ngôn nghe thế, ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, bỗng dưng hàm súc nhìn cô một lúc, “Cổ của em còn đau không?”
Tiêu Tiêu nghe ra ẩn ý, hung dữ nhìn anh một cái, “Anh còn muốn cắn em nữa hả?”
Đoạn Mặc Ngôn bị chiếu tướng ngược lại, “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Tiêu Tiêu mím môi nhìn anh một lúc, mới từ từ nói: “Còn có người khác đang
theo đuổi em, trên cổ cũng là vô tình làm ra mà thôi. Bây giờ em không
biết mình nghĩ như thế nào…… Dù sao em cũng chính là như vậy đó, nếu như anh cảm thấy em bắt cá hai tay, thì mau mau mặc kệ em đi.”
Thực
ra mặc dù Tiêu Tiêu đã quyết định để cho hai người đàn ông kia phiền
lòng, mình thì chỉ lo tiếp nhận thôi là được, nhưng đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh của cô thôi. Nội tâm thành thật của cô đâu thể nào hưởng
thụ kiểu đối đãi như công chúa trăng hoa như vậy, thấy mình treo hai
người đàn ông lơ lửng thế kia, luôn hận không thể lập tức nói rõ ràng
một câu với mỗi người. Nhưng cô cũng biết chuyện tình cảm của mình không thể miễn cưỡng được, cũng không gấp được, mới bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này. Cô không từ chối dứt khoát, cũng chính là vì muốn tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn, làm rõ phương hướng trong trái tim mình. Rốt cuộc là cô
thích người này, hay thích người kia, hoặc là cả hai đều không dám
thích.
Thậm chí có lúc cô hi vọng cả hai người đều tự động rút lúi, để cô được yên tĩnh một mình.
“Được rồi, em cứ từ từ mà chơi, thay anh hỏi thăm tổ tông nhà hắn.” Vẻ mặt Đoạn Mặc Ngôn lại vô cùng tự nhiên nói.
“……”
Lúc kết thúc phim, Tiêu Tiêu vừa khóc vừa đi ra ngoài.
Tuy có người thất vọng mắng mỏ bộ phim, nhưng cô vẫn khóc bù lu bù loa.
Tống Hiếu Nhiên lại rút ra một tờ khăn giấy, lau nước mắt cho cô, “Chẳng phải em đã xem qua kết thúc rồi sao, sao vẫn khóc thê thảm như vậy
chứ?” Bộ phim không có nguyên tác, mà là tìm tình tiết từ trong truyện
tranh xâu chuỗi lại, nên những cái đó cô đều đã thuộc làu làu rồi.
“Kết thúc đó xem một lần khóc một lần đó được không hả?” Giọng của Tiêu Tiêu khàn khàn.
Người thích cười đa phần cũng thích khóc, lúc Tiêu Tiêu chuẩn bị sẵn tâm lí,
thì rất ít khi rơi nước mắt, nhưng lúc xem phim thì giới hạn khóc cực
thấp, đặc biệt là loại phim đầy tình cảm hoài niệm thế này, lại càng
khóc đến không thể kiềm chế được.
Để tâm trạng của cô trở lại
bình thường, ra khỏi rạp chiếu phim, Tống Hiếu Nhiên mua cho cô một cây
kem ốc quế, hai người đón xe đi đến bờ sông.
Bên bờ sông ánh đèn
rực rỡ, chiếu rọi sự phồn hoa của thành phố lớn. Người đi đường và khách du lịch cũng rất nhiều, Tiêu Tiêu và Tống Hiếu Nhiên đi cùng với nhau,
trong mắt người khác thì không khác gì một đôi tình nhân, nhưng lúc này
Tiêu Tiêu không thể chú ý mấy chuyện đó, cô và Tống Hiếu Nhiên xuống xe, buồn buồn nói: “ Nobita rời khỏi Doraemon, thì đã không phải là Nobita
lúc đầu nữa rồi.”
Tống Hiếu Nhiên dịu giọng nói: “Con người luôn phải trưởng thành mà em.”
“Nhưng Doraemon không đi, Nobita cũng có thể trưởng thành mà.” Tiêu Tiêu dừng
bước ngẩng đầu lên, “Cùng lắm thì chậm đi một chút thôi.”
Tống Hiếu Nhiên nhìn cô một lúc, ngay sau đó gật đầu, “Anh đồng ý.”
Tiêu Tiêu thấy anh đồng ý với quan điểm của cô, khẽ thở phào một hơi, cô cất bước đi tiếp, tiếp tục nói: “Em thấy đối với Nobita, Doraemon không chỉ là một chú mèo máy giúp đỡ cậu ấy, mà hơn thế nữa, đó chính là một
người bạn tốt ở bên cạnh cậu ấy, không rời bỏ cậu ấy, một người bạn tốt
nhất, bắt Nobita đang học tiểu học phải chịu sự từ biệt vĩnh viễn không
gặp lại như vậy, vẫn là đau lòng quá đi thôi.”
Lúc đó anh rời đi, có phải cũng trở thành Doraemon bỏ đi theo một nghĩa khác không? Anh
không chỉ là mối tình đầu của cô, đồng thời cũng là bạn từ thuở nhỏ của
cô. Tống Hiếu Nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt hơi phiền muộn của Tiêu Tiêu, trong lòng siết lại.
Hai người yên lặng đi được một
quãng, Tiêu Tiêu chợt cảm thấy tay ấm lên, kinh ngạc cúi đầu, lại thấy
Tống Hiếu Nhiên nắm lấy tay cô.
Tuy Tiêu Tiêu ngạc nhiên, nhưng
không giằng ra ngay tức thì, bởi vì cô chợt phát hiện, cảm giác Tống
Hiếu Nhiên nắm tay cô, và cảm giác Đoạn Mặc Ngôn nắm tay cô, hoàn toàn
không giống nhau.
Bây giờ tay cô được Tống Hiếu Nhiên nắm lấy, cô chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp mạnh mẽ, không hề cảm thấy sợ hãi và bất an, nhưng chỉ cần Đoạn Mặc Ngôn vừa nắm lấy tay cô, thì cô sẽ cảm thấy có
một dòng điện chạy thẳng vào tim, làm cho cô giật mình hoảng hốt.
“Tiếu Tiếu, có phải anh cũng đã từng là Doraemon của em không?” Tống Hiếu
Nhiên siết chặt bàn tay của cô, vẻ mặt lại vô cùng tự nhiên.
Tiêu Tiêu ngẩn ra vì câu hỏi này của anh, tức thì cười nói: “Anh đâu có đáng yêu như mèo máy.” Ngoài cái này ra, thì giống y hệt. Lúc còn nhỏ, thậm
chí cô còn cho rằng Tống Hiếu Nhiên có thể lên trời xuống đất, không có
gì không thể làm được.
“Vậy em cứ coi như anh Hiếu Nhiên là
Doraemon đã rời đi, bây giờ lại trở về, có được không?” Tống Hiếu Nhiên
nghiêng đầu nhìn cô.
Tiêu Tiêu cúi đầu cười khẽ một tiếng, cùng
anh đi đến hàng lan can sắt đen như mực, nhìn những con tàu đang qua lại một lúc, rút tay mình ra, dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn anh,
“Trong mắt của anh, em vẫn là một cô bé chưa trưởng thành phải không?”
“Tiếu Tiếu, anh không có chứng bệnh yêu trẻ em.” Tống Hiếu Nhiên bật cười, nhìn cô chăm chú, “Bây giờ anh chỉ muốn hôn em.”
Tiêu Tiêu phản xạ có điều kiện lấy tay che miệng lại.
Tống Hiếu Nhiên hơi bị hụt hẫng, nhưng anh vẫn cười rất phong độ, bàn tay
xoa xoa đầu cô, “Yên tâm đi, trừ khi được em đồng ý, anh sẽ không dọa em nữa đâu.”
Tiêu Tiêu ho khan một tiếng, hơi ngại ngùng cúi đầu.
Ánh mắt của Tống Hiếu Nhiên dịu xuống, cảm thấy mình cứ thế canh giữ bên
người cô, từ từ phát triển, cũng đã là một chuyện rất vui rồi.
“Anh Hiếu Nhiên, có một chuyện, em nghĩ em nên nói với anh.” Qua một lúc, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nói.
“Gì thế?”
“Thực ra, có một người vẫn luôn theo đuổi em.”
“Ồ?” Trong mắt Tống Hiếu Nhiên lóe lên tia sáng khác thường, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… Em từ chối anh ấy mấy lần rồi, nhưng anh ấy vẫn không bỏ cuộc.”
“Là bạn học của em à?”
Tiêu Tiêu lắc đầu, “Anh ấy cũng là người ngoài xã hội.”
Tống Hiếu Nhiên gật đầu, quan sát vẻ mặt của cô, “Vây nên, em thích anh ta hả?”
“Em cũng không biết nói thế nào nữa, vốn hình như là rất ghét, bây giờ thì hình như không ghét nữa rồi.”
Xem ra người kia đang công phá lòng phòng bị của cô, trong lòng Tống Hiếu
Nhiên không khỏi dâng lên sự ghen tị, cô gái như cô, không khóa lại thì
không giấu đi được sao? Bây giờ thật sự anh rất muốn mang cô về nhà rồi
nuốt vào bụng, chặn lại tất cả ong bướm, nhưng anh đã bỏ lỡ thời kì tốt
nhất để giấu cô đi rồi, hơn nữa bản thân mình còn rơi xuống địa vị ngang hàng với những người đàn ông khác.
Trong lòng của cô, anh đã không còn là anh Hiếu Nhiên có một không hai nữa rồi.
“Tiếu Tiếu, bất kể có bao nhiêu người thích em, anh cũng sẽ không thua đâu.
Trên đời này, anh là người hiểu em nhất, anh có thể cho em tất cả những
thứ em muốn có, ngoài anh ra, không có người đàn ông nào có thể làm
được.” Tống Hiếu Nhiên chăm chú nhìn cô thật sâu, “Em nhất định phải nhớ điều này.”
***
“Hành trình đi New York của ngài, phần lớn đã được sắp xếp hết rồi ạ, nếu không có gì bất ngờ thì khoảng mười ngày sẽ có thể kết thúc, ngài có muốn ở lại New York nghỉ ngơi hai ngày, ôn
chuyện với bạn bè không?” Viên Kha đứng trước bàn làm việc của Đoạn Mặc
Ngôn, hai tay đưa máy tính bảng vào tay anh, đồng thời hỏi thăm đâu ra
đấy.
“Không cần.” Ngón tay thon dài lướt nhanh qua lịch làm việc, nhanh chóng xem qua một lần, Đoạn Mặc Ngôn trả lại máy tính bảng, “Thời gian chưa đủ chặt chẽ, buổi sáng sắp xếp lại một chút, có thể bắt đầu
từ lúc chín, mười giờ.”
“Buổi sáng cũng phải sắp xếp ạ?” Viên Kha hơi ngạc nhiên.
“Phải, có vấn đề sao?”
Viên Kha lập tức nói: “Không ạ.”
Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái, Đoạn Mặc Ngôn kêu một tiếng vào đi, Tiêu Tiêu nghe thế, mở cửa đi vào trong.
Thấy cô đi vào, Đoạn Mặc Ngôn hất cằm một cái, bảo Viên Kha ra ngoài.
Tiêu Tiêu đi lướt qua vai Viên Kha, kêu một tiếng, “Tổng giám đốc Đoạn, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đoạn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt của cô, giống như cứ nhìn như thế thì có thể nhìn ra trên người cô có dấu hôn hay không.
Chẳng mấy chốc, anh nheo mắt lại, “Khóc à?” Tức thì trong đầu anh hiện
lên cảnh tượng cô và Tống Hiếu Nhiên quấn ra giường.
“À, ừ.” Tiêu Tiêu cúi đầu, không ngờ mình đã trang điểm để che đi rồi, mà anh vẫn có thể phát hiện ra, lẽ nào mắt sưng quá chăng?
“Vì sao?” Trong giọng nói của anh tản ra một chút hơi lạnh.
Tiêu Tiêu ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Tống Hiếu Nhiên đã chết hai lần trong đầu của Đoạn Mặc Ngôn, sau đó anh mới
nghe cô ngại ngùng nói: “Coi phim coi tới khóc luôn.”
Trên gương mặt không cảm xúc của Đoạn Mặc Ngôn càng thêm lạnh, “Coi phim?” Anh chậm rãi hỏi, “Coi phim gì?”
“Doraemon.”
Đoạn Mặc Ngôn khó có khi phản ứng lại sau hai giây, “Phim hoạt hình?” Tuy
anh không biết đã liếc thấy qua ở đâu rồi, nhưng cái đó là phim hoạt
hình chứ nhỉ?
“…… Phải.” Thái độ đó của anh là sao hả, phim hoạt hình thì không được khóc à?
Đoạn Mặc Ngôn im lặng một lúc, ngay sau đó nói như ra lệnh: “Tối nay đi xem với anh.”
Tiêu Tiêu ngạc nhiên, đang muốn phản đối, lại có người gõ cửa, Đoạn Mặc Ngôn cho người đến báo cáo đi vào, không để ý đến cô nữa.
Chiều tối, Tiêu Tiêu phản đối lần nữa, “Tại sao em phải đi xem phim với anh chứ?”
“Em có thể đi với người đàn ông đó, mà không thể đi với anh à?” Đoạn Mặc
Ngôn nói, “Trước kia em muốn đi đâu, anh đều đi với em mà.”
“……Nhưng em đã coi qua rồi.” Có ai đi coi một bộ phim hai lần đâu chứ?
“Anh chưa coi.”
Tiêu Tiêu từ chối không có tác dụng, bị Đoạn Mặc Ngôn kéo đến rạp chiếu
phim, lại còn là cùng một rạp mới chết. Lúc đi đến chỗ nhận kính 3D,
Tiêu Tiêu tự biết ý thức cúi đầu xuống, sợ anh chàng phát kính phát hiện ra trong hai ngày cô đi với hai người đàn ông khác nhau đến xem cùng
một bộ phim hoạt hình.
Kết quả xem lần thứ hai, cô vẫn khóc, hơn
nữa khóc đến mức mặt trong kính 3D đều là hơi nước, cô tháo mắt kính
xuống lấy khăn giấy lau nước mắt, lại phát hiện Đoạn Mặc Ngôn không đeo
mắt kính, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.
“Anh không coi phim đi, nhìn em làm gì?” Tiêu Tiêu lấy khăn giấy che mặt.
Đoạn Mặc Ngôn kéo khăn giấy xuống, nghiêng người liền hôn cô.
Tiêu Tiêu thật sự khó lòng đề phòng, đặc biệt ngồi bên cạnh còn là một đứa
bé, cô sợ quấy rầy đến cô bé nhỏ bên cạnh nên không dám lên tiếng, dùng
sức vỗ anh hai cái.
Đoạn Mặc Ngôn đợi đến khi hôn đã rồi mới buông cô ra, trả lời câu hỏi của cô, “Nhìn em khóc còn hay hơn xem phim nữa.”