cấp dưới ra nước ngoài, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không hề có cảnh
tượng nhân viên xếp hàng cung tiễn. Một ngày trước đó, Tiêu Tiêu cũng
không nghe anh nói gì, mãi cho đến ngày hôm sau cô không thấy có điện
thoại gọi cô lên lầu, cô mới biết tối qua anh đã đi mất rồi.
Thoáng chốc cô trở nên cực kỳ rãnh rỗi. Tiểu Chu hoàn toàn không dám sai khiến cô làm việc, cô chủ động tìm Tiểu Chu, muốn sắp xếp tài liệu văn kiện,
nhưng Tiểu Chu cứ nói không có gì để cô làm, còn bảo cô nhân lúc tổng
giám đốc Đoạn không có ở đây, thì nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cô xoay qua tìm các sinh viên thực tập khác, muốn chia bớt việc với bọn họ, nhưng bọn
họ nói chuyện với cô đều khách sáo này kia, ai cũng từ chối khéo. Thậm
chí từ nhân viên cho tới quản lý của phòng Phiên Dịch và phòng Quan hệ
xã hội, đều vô cùng nhiệt tình, lễ phép với cô.
Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi một mình ở đó dùng máy tính. Di động vang lên một tiếng “tính tong”. Lôi Tiểu Trúc nhắn tin đến.
[Tổng giám đốc Đoạn đi công tác, sao cậu không đi theo?]
[Mình chỉ là một sinh viên thực tập thôi, đi công tác gì đó xa vời quá.]
[(^o^)/ ~ Vậy trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé.]
[Được đó.]
Tiêu Tiêu rất thích Lôi Tiểu Trúc, cô thấy cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, hơn nữa trên người cô ấy có thứ mà cô không có, hoặc là, thứ mà bản
thân cô đã đánh mất từ lâu rồi.
Buổi trưa, vừa cười vừa nói ăn cơm với Lôi Tiểu Trúc xong, lại trải qua một buổi chiều không nóng không lạnh.
Đến tối, Tiêu Tiêu qua nhà cô mình ăn một bữa cơm quê nhà ngon tuyệt, trong bữa ăn, cô Tiêu hỏi cô chuyện du học, cô chỉ nói vẫn chưa có quyết định chắc chắn. Đậu Tiểu Huyên nói video cô thi dịch thuật song song đã
truyền đến trường học của em ấy, em ấy nói với bạn học rằng đó là chị
mình, còn nhận được hàng loạt những ánh mắt sùng bái nữa. Cô Tiêu nhân
cơ hội quở trách trình độ tiếng anh của con gái, bảo em ấy học tập chị
mình nhiều một chút.
Sau bữa cơm, cô và cô Tiêu cùng dọn dẹp chén đũa, trò chuyện với cô Tiêu một lúc, lại quan tâm hỏi han tình hình ôn
thi đại học của Đậu Tiểu Huyên, theo lời đề nghị mãnh liệt của cô Tiêu,
cô nói đơn giản về những chỗ tâm đắc khi học tiếng anh với cô em họ.
Thực ra cũng không có gì khác ngoài nghe nhiều, đọc nhiều, giao tiếp
nhiều, dù sao cũng là ngôn ngữ mà.
Đậu Tiểu Huyên muốn kêu cô ngủ lại, nhưng Tiêu Tiêu lo một mình Liên Hoan Hoan ở ký túc xá sẽ sợ hãi, nên cô vẫn trở về trường.
Chỉ là về đến ký túc xá cũng đã hơn mười giờ rồi, Liên Hoan Hoan còn chưa
về nữa. Mấy ngày trước cô ấy về cũng khá muộn, Tiêu Tiêu hỏi cô ấy cũng
ấp a ấp úng, trong lòng Tiêu Tiêu nghĩ đại khái là cô ấy đã có bạn trai
nên ngại nói ra.
Nhưng Tiêu Tiêu đợi đến mười hai giờ, Liên Hoan
Hoan vẫn chưa về, cô gọi mấy cuộc điện thoại rồi, cũng không ai bắt máy, chỉ là cuối cùng cũng nhắn lại một tin nhắn, nói là cô ấy muốn đi
karaoke thâu đêm với đồng nghiệp, tối nay không về đâu. Lúc này Tiêu
Tiêu mới thấy nhẹ nhõm, bảo cô ấy cẩn thận đừng uống say, sau đó đứng
dậy khóa cửa phòng ký túc xá lại.
Trong kì nghỉ, kí túc xá cũng
chẳng có được hai, ba con mèo, bình thường khoảng mười một, mười hai giờ vẫn có thể nghe thấy tiếng con gái ồn ào qua lại bên ngoài hành lang,
nhưng bây giờ chỉ có một khoảng tĩnh lặng. Đặc biệt là khi chỉ có một
mình ngủ trong phòng, cảm giác đó lại càng mãnh liệt. Tiêu Tiêu lên
giường, sống lưng bỗng dưng lạnh run lên. Cô vớ lấy di động mở danh bạ
ra, ngón tay lướt xem một hàng người liên lạc, dừng lại ngay dòng tên
“Anh Đoạn” một lúc lâu, di động phản xạ ánh sáng thầm kín trong mắt cô,
nhưng vẫn lướt qua nó. Ở dòng tên “Anh Hiếu Nhiên” cũng dừng lại một lúc giống như vậy, cô khẽ thở dài một cái, trở người lấy dây cáp ghim vào
lỗ sạc, rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tiêu
Tiêu làm theo bản năng chính là mò lấy di động, phản ứng đầu tiên khi mở màn hình lên chính là không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn Wechat. Gối đầu lên cánh tay nhìn một hồi lâu, cô vứt di động sang một bên, xoa xoa mặt, đứng dậy rời giường.
Chỉ là không chỉ một ngày không gọi điện thoại, mà liên tục một tuần lễ, cũng không có chút tin tức nào từ ai kia.
Mới đầu cô còn vui vẻ vì được yên tĩnh, gặp mặt Tống Hiếu Nhiên một hai
lần, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, ở bên cạnh nhau cũng khá hòa hợp. Thế nhưng không biết vì sao, dường như tận đáy lòng có một sợi dây mỏng
manh quấn lấy, nó vừa dao động, thì tất cả dây thần kinh cũng dao động
theo.
Ngày nghỉ trôi qua, cô tiếp tục về Thái Nhất thực tập, phát hiện những quản lí cấp cao đi theo Đoạn Mặc Ngôn đều đã về rồi, ngay cả Viên Kha cũng xuất hiện ở tầng trên, chỉ có anh là chưa về.
Tiêu Tiêu không muốn thừa nhận rằng hình như mình hơi nhớ anh.
Khoảng hơn mười một giờ tối ngày hôm đó, Tiêu Tiêu đang tập trung đọc sách,
chợt di động ở bên cạnh vang lên, trong vô thức cô vội vàng cầm lên xem, bỗng sửng sốt. Thế mà lại là Nhiễm Huy.
Anh ta còn tìm cô làm gì? Tiêu Tiêu do dự một lúc, không bắt máy.
Điện thoại reo bảy tám tiếng thì ngắt, cô cầm di động vẫn chưa kịp để xuống, tức thì lại nghe nó reo lên lần nữa.
Vẫn là Nhiễm Huy.
Lần này Tiêu Tiêu mím môi, ấn xuống phím nhận cuộc gọi. Vừa để di động bên
tai, đã nghe thấy giọng nói cực lớn của đối phương, tựa như muốn trút
hết nỗi lòng ra vậy.
“Tiếu Tiếu, anh nhớ em lắm, em đang ở đâu……”
Tiêu Tiêu không cần nghe kĩ cũng biết anh ta say rồi. Thế này là sao chứ?
Anh ta đưa ra lời chia tay, bây giờ anh ta lại say rượu nổi điên à?
Trong loa nghe truyền đến âm thanh huyên náo của chợ đêm và tiếng kèn xe hơi, Tiêu Tiêu rũ mắt, tận tình tận nghĩa nói một câu, “Nhiễm Huy, anh uống
say rồi, mau kêu người đưa anh về nhà đi.”
Ai ngờ Nhiễm Huy hoàn
toàn nghe không lọt tai, chỉ một mực kêu gào kiểu như “Tiếu Tiếu, anh
nhớ em lắm, anh vẫn rất thích em”, thậm chí Tiêu Tiêu còn nghe thấy
tiếng cười chế nhạo của những người bên cạnh.
“Sớm biết như vậy, sao lúc trước lại làm thế?”
“Tiếu Tiếu, anh chỉ là bất đắc dĩ thôi, là Đoạn Mặc Ngôn……”
Nhưng Tiêu Tiêu không nghe thấy, bởi vì cô đã ngắt điện thoại rồi.
Cô cầm di động ngẩn ra, Nhiễm Huy bám riết không tha gọi lại lần nữa, lúc
này bên ngoài yên tĩnh đột nhiên lại vang lên một tiếng lại một tiếng
kèn xe, tựa như tài xế đang chạy trên con đường bị tắc nghẽn, không kiên nhẫn bấm kèn inh ỏi.
Ai mà phát điên lúc đêm khuya thế này? Tiêu Tiêu bị tiếng chuông điện thoại và tiếng kèn như đòi mạng kia làm cho
lòng cô rối loạn, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bỗng chốc
trừng to cả hai mắt.
Thế mà lại là Đoạn Mặc Ngôn đã nhiều ngày không gặp. anh đứng bên cạnh chiếc xe, một tay thò vào bấm kèn trong xe hơi của anh.
“Này! Cậu gì kia, xin cậu đừng bấm kèn nữa, mọi người đều đã ngủ rồi đấy!” Dì trực phòng bảo vệ quát.
Cũng không biết có phải lời uy hiếp của bà dì có tác dụng hay không, hay là
anh đã nhìn thấy bóng dáng của cô, Đoạn Mặc Ngôn ngừng lại.
Tiêu Tiêu bấm ngắt máy, rồi gọi cho người đàn ông đang nổi điên ở dưới kia, “Anh làm cái gì vậy hả?!”
“Xuống đây, anh có thứ muốn đưa cho em.”
“Em ngủ rồi, không muốn đi xuống nữa.”
“Xuống đi, chỉ một chút thôi.” Nói rồi anh cúp máy ngay.
Tiêu Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn người đàn ông bên dưới, cực kì bất mãn với
hành vi gọi thì đến, đuổi thì đi của anh, cô kéo rèm cửa sổ lại, cô
không xuống!
Nhiễm Huy vẫn đang không ngừng gọi đến, thật sự Tiêu Tiêu không biết năm nay mình bị cái gì nữa, rốt cuộc là gặp vận đào hoa hay là kiếp đào hoa đây, sao mà đời sống tình cảm lại nhiều màu sắc thế này. Thế này thật sự không phải là điều cô muốn, có được không hả!
Tiêu Tiêu bực bội khóa máy, tắt đèn, bò lên giường, nhắm mắt đếm cừu.
Không đến năm phút sau, bên dưới lại vang lên tiếng kèn xe điên cuồng.
“A….. Điên rồi, điên hết rồi.” Tiêu Tiêu hét lên trong bóng tối, sờ soạng mặc áo lót, xuống giường tùy tiện tìm một cái váy liền thay vào, tùy tiện
chải đầu hai cái, xỏ đôi dép lê vào rồi đi xuống.
Bà dì trong phòng bảo vệ đang muốn ra đuổi người, Tiêu Tiêu đã ngăn bà ấy lại. “Để cháu đuổi anh ta đi cho.”
Bà dì vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, đôi mắt chợt sáng lên. Lẽ nào người ngoài
kia chính là anh bạn trai cậu ấm trong lời đồn của cô bé này?
Tiêu Tiêu không rãnh để ý đến ánh mắt nhiều chuyện của bà dì, cô bước nhanh
đến trước mặt Đoạn Mặc Ngôn, trực tiếp quát lên: “Anh làm cái gì vậy
hả?!”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã lâu không gặp đang nổi giận ngay trước mặt, trong mắt lướt qua một chút ý cười, miệng lại
hỏi: “Em gọi điện với ai thế?”
“Em gọi điện với ai cần gì anh lo? Đêm hôm khuya khoắt anh bấm kèn cái gì hả!”
Đoạn Mặc Ngôn không nói gì, mở cửa ghế ngồi phía sau, khom người lấy thứ gì
đó ra. Chẳng mấy chốc, anh ôm ra một con Doraemon màu xanh mập mạp khổng lồ, mập hơn cả anh, cao hơn cả cô nữa.
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm chú mèo máy tươi cười rạng rỡ trước mặt mình.
“Anh tiện đường ghé qua Tokyo, mang con thú nhồi bông đã đặt về. Ôm đi.”
Đoạn Mặc Ngôn không nói nhiều, nhét con mèo xanh mập mạp vào lòng cô.
Tiêu Tiêu dang hai tay ôm lấy theo bản năng, phát hiện cân nặng cũng không
kém cô là bao luôn rồi, hơn nữa cái mặt bánh bao bự chảng ở trước mắt ít nhất cũng gấp mười lần cái đầu của cô.
“Được rồi, anh đi đây.”
“Anh đi đây?” Tiêu Tiêu không thể tin được lặp lại câu nói đó.
“Ừ, anh mệt rồi, ngày mai gặp.” Đoạn Mặc Ngôn nói xong, hình như muốn hôn
cô một cái, nhưng Tiêu Tiêu lanh lẹ lấy mèo máy che mặt lại.
Đoạn Mặc Ngôn hừ một tiếng.
Tiêu Tiêu ló mặt ra, thấy anh mở cửa chỗ ghế lái, “Chờ một chút, cái này……”
Con thú nhồi bông khổng lồ này chắc là tốn không ít tiền rồi đi? Anh còn đặc biệt chạy đến Tokyo lấy về, rốt cuộc cô có nên nhận hay không đây?
Kêu anh đem về có tổn thương anh quá không? Nhưng cô thật sự có thể nhận được sao? Có cần nói cám ơn không? Thật sự cô không muốn nói cám ơn với người đàn ông thích tự làm theo ý mình như vậy……
Đoạn Mặc Ngôn ngồi vào xe, hạ cửa sổ xe xuống: “Cái gì?”
Tiêu Tiêu ôm lấy con Doraemon khổng lồ hai tay cũng ôm không xuể, nhìn anh một lúc, vẫn nói một tiếng cám ơn.
Đoạn Mặc Ngôn hời hợt đáp lại một tiếng, lái xe rời đi.
Tiêu Tiêu nhìn theo hướng anh chạy đi, cảm thấy cả cuộc đời này cũng không thể nào gặp được người đàn ông nào kì quái hơn anh.
Sau đó cô quay đầu qua mắt to trừng mắt nhỏ với con mèo máy, trong lòng chỉ có một câu hỏi, để tổ tông này lên giường rồi cô ngủ ở đâu?
Chiều ngày hôm sau, trụ sở tổ chức một cuộc thi đua máy bay không người lái
quy mô không nhỏ cho những người có cùng sở thích về máy bay không người lái. Những người có cùng sở thích có thể đem theo máy không người lái
của mình mua hoặc là tự mình lắp ráp đến tiến hành trận đua 100m. Người
thắng sẽ giành được phần thưởng cực kỳ phong phú do Thái Nhất cung cấp.
Các sinh viên thực tập và nhân viên không có công việc khẩn cấp đều khó thể đến trụ sở quan sát thậm chí là tham gia thi đấu, hơn nữa buổi tối còn
có một bữa tiệc đồ nướng, đây là lợi ích thường có của nhân viên Thái
Nhất.
Tiêu Tiêu hưng phấn ghi danh thi đấu, còn rất có ý chí muốn giành giải nhất nữa cơ.
Nhưng vừa tới sân thi đấu, cô mới phát hiện mình thật sự đã nghĩ nhiều quá
rồi. Bởi vì không phải đua bay nhanh theo đường thẳng, mà là thi đua
trong rừng rậm! Người dự thi chỉ có thể thấy tình huống thực tế qua mắt
kính VR, quả thật chính là một trận đua xe mini, à không, đua máy.
Tiêu Tiêu được chia vào nhóm 4, máy bay mà cô được công ty tài trợ hữu nghị
chính là cái máy bay OVE cô thử nghiệm trước đó, nhìn kỹ lại mã máy thì
vừa vặn lại là cái mà cô đã thao tác. Chỉ là đối với cô, máy bay đã qua
tay cũng chẳng có tác dụng gì, trong cuộc thi, cô hoàn toàn tập trung
tình thần để…… thua đến nát bét. Máy bay vừa quẹo cua, thì đụng vào một
bụi cây mất rồi.
“Haiz……” Tiêu Tiêu ảo não tháo kính xuống, cô còn chưa kịp chơi nữa, vậy mà đã tiêu đời rồi sao?
Đợi đến khi nhóm 4 kết thúc trận đấu, những người dự thi ai nấy tự đi lấy
máy bay của mình về, Tiêu Tiêu tìm được OVE, kiểm tra lại, may mà không
bị hư. Cô cầm máy bay và mắt kính đi trả cho nhân viên công tác ở trụ
sở, vừa vặn gặp phải Đoạn Mặc Ngôn vừa bước xuống xe. Hai người nhìn
nhau một cái, Đoạn Mặc Ngôn hỏi: “Thắng rồi à?”
“Thua rồi.” Tiêu Tiêu nhún vai, tiếc hùi hụi nói, “Vừa mới bay ra đã đụng vào bụi cây rồi.”
“Hư rồi hả?”
“Hư thì không có hư.”
Đoạn Mặc Ngôn nhếch môi, “Cầm lấy nó, đi theo anh.”
Tiêu Tiêu không biết anh có ý định gì, suy nghĩ một lúc rồi đi theo.
Đoạn Mặc Ngôn dắt cô đi vòng ra phía sau của trụ sở, đột nhiên, trước mắt cô hiện lên khu phía sau của một ngôi biệt thự độc lập. Đoạn Mặc Ngôn mở
khóa cửa sau, nghiêng người để cô đi vào.
“Đây là đâu thế?” Tiêu Tiêu hỏi, hơi lưỡng lự bước vào trong.
“Chỗ ở của anh khi đến đây.” Đoạn Mặc Ngôn trả lời đơn giản.
Thật lòng Tiêu Tiêu cảm thấy anh khoa trương quá đi, một tháng anh đến trụ
sở ở không được hai ba lần nữa, vậy mà xây cả một căn biệt thự ở đây
luôn à?
Dường như Đoạn Mặc Ngôn hiểu được ánh mắt của cô, “Căn
biệt thự này đã có từ trước rồi.” Thật ra khu đất của căn biệt thự này,
bao gồm cả trụ sở, đều là của nhà họ Đoạn.
Hai người đi về phía
trước khoảng 50m, một cánh rừng trúc cỡ nhỏ xuất hiện ngay trước mắt,
đứng thẳng giữa trời hè, rừng trúc xanh tươi lung lay sinh động, làm cho người ta vui tai vui mắt, nhưng Đoạn Mặc Ngôn không phải dắt cô vào đây để thưởng thức, mà là để cho cô chơi máy bay.
Vừa rồi Tiêu Tiêu chưa được chơi thỏa thích, đúng lúc trong lòng đang ngứa ngáy, lập tức nói tiếng cám ơn.
Đoạn Mặc Ngôn lấy một cái camera chụp ảnh nhiệt cỡ bằng cái di động trong
túi áo ra, để lên máy điều khiển cho cô, “Dùng cái này thì không cần đeo mắt kính vào nữa.”
Sau khi camera chụp ảnh nhiệt kết nối với máy quay trên OVE, Đoạn Mặc Ngôn giúp cô đẩy OVE đi, Tiêu Tiêu nhìn chằm
chằm máy điều khiển từ xa và camera chụp ảnh nhiệt, bắt đầu thám hiểm
rừng trúc.
Tay chân cô luống cuống điều khiển máy bay, đến lúc cô cảm thấy quen tay, Đoạn Mặc Ngôn đã nhặt máy bay cho cô mấy lần, chê cô vụng về quá, nên muốn tự tay dạy cô, Tiêu Tiêu cầm điều khiển từ xa,
lấy cùi chỏ đẩy đẩy, “Anh đừng làm bậy nha, em đang có cảm giác lên tay
rồi đó.”
“Có cảm giác lên tay mà nãy giờ vẫn không học quẹo cua được à?”
“Sẽ học được ngay thôi mà.”
“Đần độn cũng học được nữa là.”
“Anh mà nói móc em nữa là em cho máy bay đụng vào mặt anh đó.”
“Em cẩn thận đừng để đụng vào mặt mình nha.”
Tiêu Tiêu bực rồi, thật sự lái máy bay vòng ngược về, bay thẳng về phía hai người.
“Nhắm chuẩn một chút, quẹt trầy mặt em thì phiền đó.” Đoạn Mặc Ngôn gặp nguy
mà không sợ, đứng sau lưng cô không nhúc nhích tí nào.
“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ đụng vào bản mặt dày của anh mà.”
Tiêu Tiêu giơ điều khiển lên cao, ngẩng đầu lên nhìn OVE bay tới, lại nhìn
sang camera chụp ảnh nhiệt, đẩy mạnh một cái, máy bay bay sát qua bên
mặt của Đoạn Mặc Ngôn.
Tiêu Tiêu cười lớn hét lên đáng tiếc quá,
nghịch ngợm quyết định làm lại một lần nữa, cô điều chỉnh là phương
hướng, lần tấn công này khiến Đoạn Mặc Ngôn phải nghiêng đầu mới tránh
được nguy hiểm. Tiêu Tiêu vui ơi là vui, Đoạn Mặc Ngôn cười mắng một
tiếng cô nhóc thối tha. Hứng thú chơi đùa của cô bùng phát, muốn tấn
công lần thứ ba, bỗng dưng Đoạn Mặc Ngôn ôm cả người cô vào lòng, nắm
lấy tay cô kiểm soát cái điều khiển, “Để anh quẹt vào cái mặt nhỏ xíu
của em nè.”
Tiêu Tiêu cười thét lên, đọ sức với anh, muốn làm cho máy bay bay lệch quỹ đạo, ai ngờ OVE vô cùng kiên định bay thẳng tới,
cô nhìn chằm chằm camera chụp ảnh nhiệt dậm chân cười to, bất chợt nụ
cười của cô cứng lại trên môi.
Cô nhìn thấy hai gương mặt tươi cười trong máy camera chụp ảnh nhiệt. Một là của cô, một là của anh.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười…… thoải mái như thế. Gương mặt anh tuấn kia cũng vì nụ cười hiếm có này mà đẹp mắt thêm ba phần.
Xưa nay cô chưa bao giờ thấy anh cười như thế này, trên thực tế ngay cả số
lần anh cười cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, càng khỏi nói tới cười
đến vui vẻ như vậy.
Đoạn Mặc Ngôn cũng nhìn thấy nụ cười của mình, dường như anh cũng ngạc nhiên giống như cô.
Máy bay ỉu xìu rơi xuống đất, nhưng không ai để ý. Tiêu Tiêu nín thở xoay
người lại nhìn anh, người đàn ông không còn nụ cười đó nữa cũng nhìn cô
chăm chú. Nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên nụ cười của cả hai lúc nãy,
tựa như đã khắc một dấu ấn vậy, xua đi không được.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, bỗng dưng Đoạn Mặc Ngôn hôn cô.
Cô nghẹn ngào một tiếng, kiễng chân đáp lại nụ hôn của anh.