qua trong sách, tình yêu không phong lưu, bởi vì nó là chuyện của linh
hồn. Tình yêu thật sự là khi linh hồn và linh hồn gặp nhau, sự thân mật
của thể xác chỉ là kết quả của nó. Hai bên phải có sự rung động cực kì
sâu sắc.
Cô nghĩ, trong khoảnh khắc đó cô đã nhìn thấy tình yêu.
Khi cô hoàn hồn lại từ trong nỗi rung động và choáng váng ngắn ngủi đó, thì phát hiện mình đã ngã trên sô pha ở phòng khách của căn biệt thự rồi,
thậm chí cô còn không biết mình vào cửa như thế nào nữa. Đoạn Mặc Ngôn
nằm trên người cô, nụ hôn nóng bỏng mang theo hơi thở gấp gáp kéo đến
như mưa bão. Bờ môi lành lạnh của anh sỗ sàng mút lấy cánh môi mềm mại
của cô, cái lưỡi to thè ra chơi đùa với cái lưỡi nhỏ một lần lại một
lần, âm thanh mờ ám do môi lưỡi quấn quít nhau không ngừng vang lên bên
tai. Cô biết mình nên đẩy anh ra, nhưng lại biến thành tiếng nói yếu ớt
truyền đến từ một hành tinh xa xôi nào đó, một giọng nói khác thì đang
kêu gào rằng hãy chạm vào anh ấy, hãy hôn anh ấy!
Đoạn Mặc Ngôn
hôn cô không biết thỏa mãn, nụ hôn nóng bỏng hôn qua trán của cô, mũi
của cô, mặt của cô, trượt qua cằm của cô rồi mút lấy cổ của cô, sau đó
cái lưỡi to lướt theo đường cong láng mịn kia, lại trở về đôi môi của
cô, phớt qua môi cô, xâm nhập vào ép cô quấn quít với anh lần nữa. Hai
tay cô khoác lên vai anh, đầu óc trống rỗng, chỉ có niềm hạnh phúc rung
động mãnh liệt vẫn chưa tan đi đang chống đỡ tinh thần của cô.
Hơi thở của hai người ngày càng nặng nề, bất chợt anh nâng người cô dậy, cô hét khẽ một tiếng, Đoạn Mặc Ngôn hôn mạnh cô một cái. Sau đó anh bế cô
lên. Cô vòng qua cổ anh theo bản năng, anh vùi đầu vào cần cổ ngọc ngà
của cô không ngừng hôn mút, gặm cắn, khiến cô hơi nhói lên.
Anh bế cô, bước nhanh về phía một căn phòng ở lầu một.
Mong đợi, thấp thỏm, vui sướng, hoảng sợ, xấu hổ đan xen lẫn nhau trong nội
tâm của Tiêu Tiêu, môi của cô kề bên tai anh thở nhẹ, ngón tay cũng
không tự chủ luồng vào mái tóc đen dày của anh. Anh quay đầu lại, hôn cô quấn quít mà nóng bỏng.
Hai người cũng ngã vào chiếc giường lớn, người đàn ông hoàn toàn không lãng phí thời gian đè lên, nụ hôn nồng
cháy mãnh liệt đổ ập xuống. Cô kêu lên một tiếng, theo bản năng rúc
người ra sau kháng cự, anh dùng mấy phần sức cưỡng chế để hai tay của cô lên trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có vô vàn cảm xúc đang đảo lộn trong ánh mắt.
Cô chăm chú nhìn vào gương mặt anh tuấn nhuốm màu tình dục của anh lúc
này, trong đầu lại bỗng dưng hiện lên gương mặt tươi cười của anh. Cơ
thể của cô khẽ run lên, “Em là lần đầu tiên……”
Đáp lại cô, là nụ hôn bá đạo gần như thô bạo của người đàn ông.
Trời chiều buông xuống, mang đi ánh tà dương cuối cùng của bầu trời. Trên
bãi đất trống của trụ sở đã nổi lửa lên, xung quanh dựng đầy lò nướng
thịt, những người còn ở lại trụ sở thì vây quanh thành vòng tròn, ai nấy tự lấy que xiên những thứ mình muốn ăn đặt lên bệ nướng, đồng thời cầm
đồ uống trò chuyện tán gẫu, ca hát nhảy múa với những người quen biết
lẫn không quen biết.
Các sinh viên thực tập sớm đã phát hiện Tiêu Tiêu đi trả máy không người lái thì không thấy về nữa, cô nữ sinh đáng
yêu trông thấy cô và Đoạn Mặc Ngôn đi vào khu phía sau của trụ sở, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy bọn họ trở lại, suy nghĩ bằng đầu ngón chân
cũng biết bọn họ đi làm chuyện gì rồi, cô ta nhìn theo theo hướng bọn họ đi, hừ một tiếng.
Lúc này, Tiêu Tiêu đang nằm trên giường lớn, ngượng ngùng lấy hai tay che mặt lại.
Thì ra làm tình là chuyện vừa xấu hổ, vừa đau đớn, vừa vui sướng như vậy
sao? Chỗ ấy của đàn ông khủng khiếp như thế ư? Da thịt gần gũi nhau nhất định phải mạnh mẽ như gió lốc mưa bão đến vậy à? Thường làm cho các cô
gái ngất đến hôn mê như thế?
Nghĩ đến tất cả mọi thứ Đoạn Mặc
Ngôn làm trên thân thể của cô không lâu trước đây, thì cả người cô đều
đỏ lên như tôm luộc vậy. Khi trên giường anh vẫn bá đạo như thế, chỉ hơi kiềm chế một chút lúc vừa bắt đầu, tiếp sau đó thì anh căn bản không
biết bốn chữ thương hoa tiếc ngọc viết như thế nào, hơn nữa không biết
có phải là ảo giác của cô hay không, cô càng xin tha, thì anh càng dùng
sức.
Càng đáng xấu hổ hơn chính là cô cứ liên tục bị anh làm cho
không thể khống chế được, cuối cùng nhìn thấy một khoảng không vỡ vụn
rồi ngất đi.
Người đó không phải là cô, người đó không phải là cô, người đó không phải là cô……
Đầu vai bị hôn mút ươn ướt, một cánh tay thô to vòng qua ôm cả hai tay và
người cô, siết vào, “Tỉnh rồi à?” Bờ môi nóng rực tiện đà trượt lên
trên, ngậm lấy vành tai của cô, giọng nói trầm thấp hơn bình thường vài
phần vang lên bên tai cô.
Toàn thân Tiêu Tiêu run lên, vẫn vùi
mặt vào lòng bàn tay không dám ngẩng lên như trước, “Đừng để ý đến em……” Giờ này phút này, rốt cuộc cô mới có cảm giác chân thật, cô và Đoạn Mặc Ngôn thật sự đã…… làm rồi.
Đoạn Mặc Ngôn cũng không rảnh để ý cô.
“Anh muốn làm gì thế…… Ưm!” Tiêu Tiêu hoảng hốt, còn chưa đợi cô kịp phản ứng, anh thế mà lại……
“Không muốn, không muốn mà.” Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn hồn sau lần rung động đầu tiên, “Đau, đau thật đó.”
“Đau?” Từ bên cổ của cô, Đoạn Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, trông có vẻ nghi hoặc khó hiểu, “Anh vừa xem giúp em rồi, không sao mà.”
Anh, anh, anh nói cái gì! Tiêu Tiêu thật sự muốn chết luôn cho rồi.
Đoạn Mặc Ngôn cũng không nhiều lời nữa, lật người cô qua, chặn môi của cô lại.
Tỉnh lại lần nữa, Tiêu Tiêu đã không biết là ngày nào giờ nào nữa.
Trong bóng tối, cô mở mắt ra, tầm mắt vừa vặn đối diện với cửa sổ đã kéo rèm, chỉ có một tia sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào. Bây giờ là ban ngày? Hay
là ban đêm? Cô chỉ cảm thấy như đã trải qua mấy đời. Bản thân mình giống như một con thuyền nhỏ trôi bồng bềnh trên ngọn sóng, bây giờ mới thực
sự đứng vững trên bờ.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn không rõ gương mặt ngủ say của người đàn ông bên cạnh, chỉ có thể nghe tiếng thở đều đều của anh.
A, thật sự không muốn yêu người đàn ông này mà. Tiêu Tiêu nghĩ thì nghĩ
như thế, nhưng trong lòng lại không khỏi dâng lên nỗi ngọt ngào. Bây giờ cả người cô giống y như là đang bay lượn với đàn chim trên bầu trời,
lại giống như đang chơi đùa với nàng tiên cá dưới đáy đại dương, cực kỳ
vui vẻ.
Tình yêu kì diệu thật đấy! Tiêu Tiêu sờ vào lồng ngực của mình, khẽ cảm thán. Cô nhẹ nhàng giơ tay chạm vào gương mặt của người
đàn ông, lại như sợ bị người ta phát hiện vội vàng rút về.
Cô mím môi cười trộm, lại sờ sờ mặt mình, búng hai cái, nhẹ nhàng chống tay
ngồi dậy. Cô vừa đứng dậy, vừa thấp giọng phát ra tiếng rên rỉ “đau,
đau”. Trong bóng tối, cô mò thấy quần áo rơi tứ tung dưới chân giường,
tìm được một cái quần lót nam, cô đỏ mặt quăng lên giường. Rất dễ dàng
tìm được quần áo của mình, cô nhẹ tay nhẹ chân mặc đồ lót vào, bộ đồ lót chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là đã bị xé nát, lúc mặc quần jean vào thì
cảm thấy chỗ nào đó vẫn hơi đau nhói.
Dê xồm. Cô mắng thầm trong
lòng, móc di động trong túi quần ra xem, đã mười giờ tối rồi. Để bảo đảm an toàn, cô còn nghiêm túc xem lại ngày tháng, xác định vẫn chưa qua
ngày hôm nay, mới khẽ thở phảo nhẹ nhõm.
Không biết người trong
công ty có đi hết chưa nữa…… Cô để di động vào trong túi, lúc mặt áo sơ
mi vào lại phát hiện một vấn đề. Nút áo của cô đã bị kéo hư hết rồi,
ngay cả một cái cũng không cài được nữa.
Cầm thú. Cô lại mắng một câu nữa, lại mò mẫm trong bóng tối, tìm được áo sơ mi của anh, thay cái áo của mình ra.
Chiếc áo sơ mi không hề có mùi thơm chỉ thấm đẫm mùi vị của đàn ông, kề sát
vào da thịt mình, khiến trái tim của Tiêu Tiêu không khỏi đập nhanh hơn
vài nhịp. Cô cố gắng hết sức không để bị vướng tà niệm mà cài lại nút
áo, theo thói quen nhét phần áo phía trước vào quần.
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khoác lên vai, Tiêu Tiêu cũng không kịp nghĩ nhiều như thế, cất bước đi ra ngoài.
Cô mượn ánh sáng đèn pin trong điện thoại đi ra ngoài căn nhà, ở cửa trước tìm được một đôi dép lê, xỏ vào. Ra cửa, xuống bậc thang, dựa theo trí
nhớ, cô đi về phía con đường nhỏ ở hướng đông, quả nhiên vừa qua khúc
quanh, rừng trúc đã xuất hiện ngay trước mắt.
Ánh trăng đêm nay
rất đẹp, hàng trúc bị gió thổi phất qua vang lên tiếng xào xạc, kèm theo tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, tựa như một ca khúc ánh trăng
tuyệt vời.
Tiêu Tiêu không rãnh thưởng thức, cô đi thẳng qua đó,
nhặt lên máy bay không người lái và bộ điều khiển bị bỏ quên, cô cẩn
thận từng li từng tí mỗi tay cầm một cái, men theo con đường cũ mà đi
về.
Còn chưa về đến cửa, cô ngẩng đầu lên, đã thấy Đoạn Mặc Ngôn
trần nửa người đi ra. Ánh mắt của anh khóa chặt cô lại, chăm chú nhìn cô từ từ bước tới.
Dưới ánh trăng, cơ thể cường tráng hoàn mỹ và
gương mặt anh tuấn kia khiến người ta không thể kháng cự được, Tiêu Tiêu đứng lại dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng nhộn nhạo.
Đoạn Mặc Ngôn híp mắt lại nhìn kẻ trộm mặc quần áo của anh, bờ vai rũ xuống
thiếu chút nữa không giữ được cổ áo, màu đen nổi bật trên cần cổ ngọc
ngà và xương quai xanh của cô, càng thêm gợi cảm, tuy cô mặc quần jean
vào hơi thừa thãi, nhưng style bỏ áo vào quần phần trước, chừa lại phần
sau, cũng tạo ra cảm giác nghịch ngợm đáng yêu. Ánh mắt của anh dần dần
trở nên sâu sắc.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Đoạn Mặc Ngôn từ từ bước xuống bậc thang.
Tiêu Tiêu ngượng ngùng hắng giọng, cúi đầu nhìn xuống máy bay không người lái, “Cái này có chức năng ghi nhớ chứ nhỉ?”
“Ừ.” Đoạn Mặc Ngôn đi đến trước mặt cô.
“Vậy ngày mai chép nó ra được không, em muốn lấy.” Tiêu Tiêu nói khẽ.
Đoạn Mặc Ngôn nhếch môi không nói gì, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.