Không thể buông tay anh. - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Không thể buông tay anh.


Chương 1


Chính bởi vì yêu anh nên mới không muốn mất anh.
Không phải vì em chấp niệm, chỉ vì em không thể buông tay.

Em không thể…để anh đi.
Khi em chưa hiểu thế gian này có bao nhiêu ái tình thì anh đã đến.
Khi em còn quá trẻ cho tất cả những dự định sau này, em chỉ biết câm lặng để anh tuỳ ý chà đạp, dẫm nát trái tim em.
Để anh tuỳ ý xúc phạm nên tình yêu em đã luôn cố gắng vun vén. Để rồi sau tất cả, thứ em nhận lại chỉ toàn là dối lừa.
Em biết anh yêu cô ta, em biết anh giấu em nhiều thứ, tất cả em đều biết, chỉ là em quá cố chấp nên giờ chịu lấy đau thương. Trách ai? Sau tất cả.
Tình yêu đối với em là xa vời tầm tay lắm.
Giống như nó không thích em, mặc dù em đã luôn đuổi theo nó. Luôn kiếm tìm dù phải vất vả nhiều lắm.

Em trôi dạt với loại cảm xúc thờ ơ với tất cả.
Em không buồn cũng chẳng vui, thế đấy.
Mọi muộn phiền cứ xô lại như sóng vỗ vào bờ, em cần ai đó đưa em khỏi mặt biển đầy giông tố này. Em cần ai đó đưa em đi khỏi nơi đây. Lúc ấy, anh đến như một làn gió xuân lay động anh đào. Anh là anh, không phải là anh ấy. Anh là người khác, là người cần em, không phải người lợi dụng em.

Chúng ta khi tổn thương…đều nghĩ cách để thoát khỏi nỗi đau mà giãy dụa dù biết không thoát được nhưng không hề thôi cái hành động làm bản thân bị chảy máu.

Hắn là ai? Nó không biết.
Ngày đầu gặp nhau chỉ vẻn vẹn hai từ ‘Chào cô!’ rồi biến đi, cái cách hắn đi thật khiến con người ta có chút phản ứng không kịp. Quá nhanh, dứt khoát.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong vài tích tắc.
Vậy mà là xoay cuộc đời nó với một hướng đi không phải như lúc ban đầu.

-Dạ, chị Huyền ơi, báo cáo của tháng này em để đây nhé.

-Ừ, muộn rồi, em về đi.

Nó cúi chào chị trưởng phòng công ty nó.

Chị cười rồi xua tay, ý nói mau về đi. Đã hơn 3h kể từ sau khi tiếng chuông tan làm reo lên. Nó vẫn ở lại bên cạnh chị, nó luôn chăm chỉ như thế. Mặc dù chẳng được điều gì.
Nó lang thang trong sảnh lớn công ty vừa đi vừa hát, chân nhảy như đứa trẻ đang vui vẻ lắm. Nó bước khỏi cánh cửa công ty. Rồi vươn vai đầy khoan khoái.

-Yêu bầu trời hôm nay quá đi, đi về thôi vậy. Mỏi quá rồi!!!

Có ánh mắt từ xa luôn dán chặt trên người nó…không rời. Nó ở đây không hiểu sao lại dựng hết tóc gáy lên.

-Trông ngốc nghếch.

-Giám đốc…

-Sắp xếp đi, tôi muốn vào kiểm tra tiến độ làm việc.

-Dạ.

Khi những con đường quốc lộ lên đèn, mọi thứ chìm dần vào màn đêm tĩnh lặng. Trên bầu trời muôn vàn vì sao lấp lánh, vầng trăng sáng bàng bạc.

Tiếng nhạc vang lên trong một quán ăn bình dân. Nó gọi bà chủ.

-Cho con một phần bánh mỳ chảo, như mọi khi nhé bác.

-Cô đợi chút, có ngay đây.

Quán ăn này có 3 tầng, ngồi ở tầng hai nhìn lòng đường người ta qua lại, rất thú vị. Nó đi ăn tối một mình, cảm giác đồ ăn ngon miệng là thấy vui. Không ngại sự cô đơn người ta vẫn hay nhắc tới.
Giá kể những vết thương thôi rỉ máu, có khi nó cũng sẽ không phải giấu đi nỗi buồn chất chứa ở nơi đáy lòng. Mỗi khi màn đêm bao phủ thành phố, nỗi đau nơi con tim lại trỗi dậy.

Người ngoài hay nói, nó ngu thì không phải lo sự đời. Nó tủi thân lắm, cái nỗi lo của nó không phải ai cũng hiểu đâu. Người ta vì thế nên có quyền chà đạp nó chăng?
Quyện miếng bánh vào chảo thơm mùi thịt bò chín, nó nhẹ nhàng cắn rồi ăn.
Trong góc, vẫn luôn có một người dõi theo nó, luôn hướng về nó. Thu mọi cảm xúc của nó vào lòng. Hắn là một người có thể không xuất hiện trước mặt nó, che chở cho nó, ôm nó khi nó khóc. Nhưng hắn luôn là người ở phía sau âm thầm bảo vệ nó.

Hắn và nó không phải là thanh mai trúc mã, thân từ nhỏ lớn rồi yêu. Không phải là quan hệ đó.
Càng không phải trúng xét ái tình hay yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Hắn không yêu nó từ cái nhìn đầu tiên.

-Định mệnh à! Anh có thể mau đến không? Em sắp không trụ nổi nữa rồi.

Nó thì thầm rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Cảm giác vừa ăn vừa khóc là như thế nào? Là khó thở đến mức không muốn thở nữa, là cảm giác muốn buông xuôi.

Hắn không đứng dậy, vì hắn lạnh lùng? Có lẽ không phải vậy. Là một nguyên do khác, hắn vẫn luôn cảm nhận thấy mà không biết là gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN