Không Thể Động Lòng
Phần 19
Chẳng biết có phải vì ánh mặt trời của một ngày mới quá rực rỡ hay không, mà khi nói xong những lời ấy, tôi lại thấy ánh mắt của Đặng Khải Thành phảng phất một vẻ ấm áp, lại như rất đỗi dịu dàng, hệt như ánh bình minh trên đỉnh núi Trường An.
Anh ta nói: “Chân Ý, 10 năm nữa nếu em vẫn không đánh thắng tôi, thì tôi sẽ yêu cầu một phần thưởng đấy”.
“Anh muốn phần thưởng gì cơ?”.
“Đến lúc đó sẽ nói cho em biết”.
“Vậy tôi thắng, tôi cũng có thể yêu cầu một phần thưởng đúng không?”.
Đặng Khải Thành nói Phải, sau đó cũng không hỏi tôi muốn phần thưởng gì.
Tôi chờ một lúc thấy anh ta không mở miệng nữa, lại thắc mắc:
“Anh không muốn biết tôi muốn phần thưởng gì à?”.
“Chỉ cần không liên quan đến gia đình em, phần thưởng nào cũng có thể suy nghĩ”.
“Nếu tôi muốn mạng anh thì sao? Anh không sợ tôi đưa cho anh một khẩu sú.ng, bảo anh tự bắn vào đầu mình à?”
“Nếu em muốn mạng của tôi, hôm nay còn đưa cho tôi bùa bình an để sống thêm 10 năm làm gì?”.
“Vậy tôi bảo anh từ chức cục trưởng cục cảnh sát thì sao?”.
“Em sẽ không làm thế đâu”.
Tôi khẽ nhíu mày, hỏi một câu có vẻ hơi ngốc nghếch: “Vì sao?”.
Đặng Khải Thành khẽ cười: “Chân Ý, thực ra từ năm 17 tuổi đến bây giờ, em không muốn đòi phần thưởng gì từ tôi cả, em chỉ muốn đánh thắng tôi, chứng tỏ mình đã trưởng thành rồi mà thôi”.
Quả nhiên vẫn là Đặng Khải Thành, chỉ một câu nói cũng có thể chọc đúng tim đen của tôi. Kỳ thực, 12 năm nay tôi chưa từng muốn nhận phần thưởng gì cả, lòng tôi chỉ có một chấp niệm muốn thắng anh ta, muốn chứng minh cho Đặng Khải Thành thấy tôi đã không còn là con bé chỉ biết đứng sau lưng anh ta như lúc xưa nữa mà thôi.
Nhưng hình như dù tôi 17 tuổi hay 29 tuổi, tôi cũng không thể qua nổi mắt Khải Thành thì phải!
Tôi lặng lẽ thở dài một hơi, vẫn cứng miệng nói: “Vậy thì tôi sẽ lấy toàn bộ tài sản của anh rồi bỏ trốn”.
“Nhà của tôi đang ở là nhà thuê, không có sổ đỏ. Tài sản trong nhà cũng không có gì giá trị, không cần chờ 10 năm nữa đâu, đợi đến lúc quay về, em muốn lấy gì thì lấy đi”. Ngừng vài giây, anh ta lại bổ sung thêm nửa câu: “Nhưng mà bỏ trốn thì thôi”.
“Sếp Thành, anh nghiệ.n tôi à?”.
“Nghi.ện gì cơ?”.
“10 năm nữa dài như vậy mà anh cũng vẫn muốn giam tôi. Anh không định lấy vợ sinh con à? Cứ ám tôi mãi làm gì?”.
“Tôi không lấy vợ nên ám em cũng không lấy được chồng đấy”.
Tôi bĩu môi: “Tôi nghĩ ra phần thưởng tôi muốn là gì rồi”.
Nói đến đây, tôi mở mũ bảo hiểm ra rồi hét to: “Nếu tôi thắng, tôi sẽ bảo anh đứng ở trên đỉnh núi rồi đá đít anh xuống vực. Đặng Khải Thành, anh nhớ đấy, tôi sẽ đá đít anh xuống vực để anh khỏi ám quẻ tôi”.
Giọng tôi rất to, như át được cả tiếng gió, mấy người đi xe máy ở chiều ngược lại nghe được liền mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Đặng Khải Thành thì khỏi phải nói, vẻ mặt chỉ có hai chữ: Ba chấm… Có lẽ là cạn lời rồi.
Tôi không quan tâm đến anh ta, chỉ nghĩ đến cảnh được đá đít Đặng Khải Thành rồi cười như đ.iên. Mãi sau, anh ta mới nói: “Chân Ý, ôm đi”.
“Hả?”. Tôi lập tức ngậm miệng.
“Phía trước là một con dốc, đường hơi khó đi, nếu em cứ ngồi cười như thế, lỡ ngã xuống thì trên này không có phòng khám nha khoa đâu đấy”.
Ý là bảo tôi còn cười nữa thì sẽ ngã rụng răng, tôi ngẫm mấy giây mới hiểu được, lại tức đ.iên lên trừng mắt với Đặng Khải Thành:
“Anh ngã rụng răng thì có”.
“Tôi mới có bùa bình an của em rồi, có ngã cũng không rụng răng đâu”. Anh ta nhắc lại lần nữa: “Ôm đi”.
Đường đèo quanh co khúc khuỷu, gió lại thổi rất mạnh, nãy giờ tôi lại chỉ dám bám hờ vào vạt áo Đặng Khải Thành nên ngồi cứ chênh vênh. Giờ anh ta bảo tôi ôm thì tôi cũng không khách sáo nữa, tôi không muốn rụng răng nên hít vào một hơi rồi khom người xuống, ôm lấy Đặng Khải Thành.
Nhưng tôi vẫn cứng miệng nói: “Đây là tại sợ bị ngã nên tôi mới ôm đấy”.
Anh ta hơi buồn cười: “Ừ”.
“Đường phía trước khác con đường hôm qua tôi với anh đi lên phải không?”.
“Ừ, đây là đường tắt, hơi xóc một chút nhưng lại đi qua đồi tam giác mạch, lát nữa em nhìn thử xem”.
“Ở bên nào?”.
“Bên trái”.
Xe chạy vào một con đường nhỏ, đi thêm 5, 6 phút nữa cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một đồi hoa tam giác mạch đang vào vụ nở hoa, sắc hồng tím trải dài khắp không gian rộng lớn, rực rỡ cả một góc trời mênh mông. Ở giữa thảm hoa đó có một ngôi nhà tranh vách đất liêu xiêu, khói bếp bay từ đó lên, mộc mạc và thanh bình giống như một chốn bồng lai tiên cảnh.
Tôi không nhịn được, cảm thán một tiếng: “Đẹp quá”.
“Chỗ này lúc trước là một hồ xả thải quặng chì, hai mấy năm trước người ta không khai thác chì nữa nên hồ cũng cạn nước, sau này tam giác mạch lại mọc lên”
“Ở trên này cũng có quặng chì à?”.
“Có”
“Anh đã đến lần nào chưa?”.
“Có đến rồi”.
“Làm gì vậy?”.
Đặng Khải Thành liếc tôi: “Lúc trước đi vác chì 2 năm”.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy chua xót không sao nói rõ được, tôi im lặng một lúc lâu, lại hỏi: “Năm bao nhiêu tuổi?”.
“16 tuổi. Khi đó mới phát hiện ra ở đây có quặng chì, người trong thôn hầu như đều bỏ việc đến đây vác chì, tôi cũng theo thanh niên gần nhà đến xin việc làm”
“Mới 16 tuổi, còn chưa đến tuổi lao động mà người ta cũng nhận anh à?”.
“Tôi bảo với họ là tôi 20 tuổi, người ta cũng không quan tâm tuổi tác, làm được việc là được”.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phải lao động chân tay, cũng không hiểu được một cậu thiếu niên mới 16 tuổi đã phải đi vác chì là cảm giác như thế nào, nhưng tôi biết, chắc chắn nó không chỉ phải đổ mồ hôi, mà còn đổ cả m.áu.
Viền mắt tôi nóng lên: “Có nặng không?”.
“Cái gì nặng cơ?”.
“Vác chì ấy”.
Đặng Khải Thành im lặng một hồi rồi đáp: “Không nặng”.
“Khi đó cuộc sống vất vả lắm à?”.
“Cũng không hẳn là vất vả. Chỉ là khi đó ba mẹ tôi nhiều tuổi rồi, không đi chặt củi kiếm tiền được như trước nữa. Tôi lại muốn theo học trường cảnh sát nên mới đi vác chì”.
Rút cuộc tôi cũng hiểu được sự chua xót kia từ đâu mà có, tôi nhắm mắt quay đi, vòng tay vô thức ôm chặt lấy eo của người đàn ông phía trước: “Anh có biết ban nãy bọn trẻ con nói gì không?”.
“Nói gì cơ?”.
Tôi hít vào một hơi: “Nói muốn sau này được như anh, rời khỏi thôn Trường An, được học hành tử tế, một ngày nào đó không xa sẽ được vẻ vang trở về quê hương”.
Đặng Khải Thành nhìn tôi qua gương chiếu hậu, trầm mặc rất lâu, rất lâu, cho đến khi đi qua hẳn cánh đồng tam giác mạch, anh ta mới nói: “Chân Ý, tôi không vẻ vang như em nghĩ đâu”.
Tôi biết… Kể từ lúc đi theo anh ta đến Hồ Cảnh Vân là tôi biết cả rồi. Nhưng tôi không dám nói ra, chỉ có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi sau kính mũ bảo hiểm: “Ừ, có lẽ là vậy”.
***
Xe chạy thêm 15 phút nữa, cuối cùng cũng quay trở lại đường lớn, hết con dốc tiếp theo là đến quán café ở lưng chừng núi kia.
Hình như địa điểm này rất nổi tiếng nên khách đến rất đông, người ra người vào tấp nập, lúc chúng tôi bước vào bên trong thì đã kín hết bàn, may sao Dương Quang đến trước đã chiếm được một chiếc bàn nhỏ trong góc, ở đó không ngắm được thung lũng bên dưới nhưng vẫn nhìn được ra cung đường đèo ngoằn ngoèo dẫn lên núi Trường An.
Dương Quang thấy chúng tôi mới vẫy tay: “Anh Thành, Chân Ý, hai người đi đâu mà đến muộn vậy”.
Tôi cười, tỏ ra bí mật: “Không nói cho anh biết”.
Đặng Khải Thành cũng tỏ ra bình thản như không, anh ta không trả lời Dương Quang, chỉ gọi phục vụ lấy một tách café, cũng không quên thêm một phần trà gừng cho tôi.
Dương Quang ấm ức đến dậm chân bình bịch: “Hai người nhớ lấy nhé. Ban nãy ăn kẹo không cho em, giờ đi chơi cũng không cho em biết. Uổng công em tranh bàn cho hai người”.
“Anh cũng biết bọn em ăn kẹo à?”. Tôi tròn mắt hỏi.
Dương Quang hứ một tiếng: “Còn lâu mới qua được mắt anh”.
Tôi cười cười, lại sợ Đặng Khải Thành mất mặt nên đành phải lấy ra một viên ô mai an ủi Dương Quang: “Em hết kẹo rồi, nhưng có ô mai đây. Đừng bảo em không để phần cho anh đấy nhé. Ô mai này em hơi bị quý đấy, cho anh một quả”.
Hai mắt Dương Quang lập tức sáng lên: “Có ô mai à? Mua từ lúc nào mà anh không biết thế?”.
Tôi bĩu môi: “Thế mà bảo còn lâu mới qua được mắt anh”.
Dương Quang cười hì hì, nhặt quả ô mai bỏ vào miệng nhai chem chép, vài giây sau gương mặt lập tức trở nên rúm ró vặn vẹo, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Mẹ ơi chua thế”.
Tôi cười đau cả bụng, lại học theo Đặng Khải Thành nói: “Ai bảo anh nhai luôn. Anh phải ngậm từ từ để muối tan ra, vị mặn sẽ át đi vị chua”.
Người đàn ông đang trầm ngâm nhìn ra cửa sổ kia nghe vậy mới quay đầu lại liếc tôi, trong ánh mắt nồng đậm ý cười.
Tôi như làm việc xấu bị phát hiện, mặt bỗng chốc nóng ran lên, đành kiếm cớ đứng dậy: “Tôi đi rửa tay cái đã, hai người cứ ngồi đi”.
Nói xong, vội vã quay người chạy ra ngoài, chủ quán nói phải xuống tầng 1 mới có nhà vệ sinh, tôi lòng vòng đi tìm một hồi lại trông thấy một hành lang đua ra bên ngoài vực, đứng ở đó có thể nhìn thấy từng khoảnh ruộng bậc thang chín vàng rực cùng núi non hùng vĩ.
Tôi khoan khoái vươn tay ra hít thở, rồi lại lấy điện thoại ra chụp một tấm. Lát sau vừa định cất điện thoại đi thì lại thấy Đăng Nguyên gọi đến. Câu đầu tiên, anh ấy hỏi: “Chân Ý, đến chỗ du lịch chưa? Cảnh có đẹp không?”.
Vì sợ ảnh hưởng đến công việc của Đặng Khải Thành nên từ hôm lên đây, tôi chỉ thông báo với Đăng Nguyên là mình đi du lịch, cũng không nói cụ thể địa điểm. Giờ tôi cũng chỉ cười: “Đẹp lắm, không khí trong lành, người dân thân thiện, thích ơi là thích”.
“Ừ. Đi chơi nhưng phải mặc ấm vào đấy nhé, mùa này lạnh rồi, cẩn thận không cảm lạnh đấy”
“Vâng, em biết rồi”. Phía tầng trên có tiếng í ới gọi café, còn có cả mấy âm thanh cười đùa của nhóm người đi phượt, nói đường đèo này nhiều góc cua ác liệt thật, ban nãy nếu tay lái không vững thì đứt phanh rồi. Tôi che micro, kiếm một góc khác yên tĩnh nói chuyện: “Anh có khỏe không? Mấy hôm nay có đến thăm mẹ em không?”.
“Ừ, có. Mẹ em vẫn khỏe. Hai hôm nay ăn được nhiều hơn rồi, nhưng cô vẫn chưa nhớ gì cả”. Đăng Nguyên cười: “Nhưng sức khỏe tiến triển thì chắc cũng sẽ nhớ lại nhanh thôi. Em cứ thoải mái đi du lịch đi, đừng lo gì cả, việc ở đây có anh rồi”.
“Vâng. Hồng Ý và mẹ em nhờ cả vào anh đấy. Đợi em về em mua quà hối lộ anh”.
“Quà gì đó?”.
“Bí mật, đợi em mang về anh sẽ biết”.
“Ừ. Anh đợi em đấy”.
Cúp máy xong, tôi mới lững thững tìm nhà vệ sinh, lát sau quay vào, vừa qua một khúc cua thì lại nghe thấy giọng hai người đàn ông nói chuyện:
“Người đưa được qua biên giới chưa?”.
Bước chân tôi lập tức khựng lại, vội vã nấp vào một góc, may sao bọn chúng không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói:
“Chưa. Mấy hôm nay biên phòng lùng sục rát lắm, không qua biên được”
“Tao chửi m.ẹ nó chứ, lòng vòng ở đây mấy ngày rồi cũng không đưa được người qua biên. Bọn hình sự sớm muộn gì cũng sẽ đánh hơi được thôi, lúc đó có mà c.hế.t cả nút”.
Tên kia cũng gắt gỏng: “Bây giờ không đưa qua biên được thì biết làm sao? Chẳng lẽ muốn tao đào đất chui xuống rồi vòng qua biên à? Mà đào đất giờ biên phòng cũng có máy dò để tìm ra được. Tóm lại không có cách nào cả, mày nghĩ được cách nào hơn thì tự đưa đi”.
Gã còn lại hừ một tiếng, cũng không nghĩ ra cách gì nên giục đồng bọn bỏ đi. Tôi đợi tiếng bước chân bọn chúng đi xa rồi thở hắt ra một tiếng, định lên tầng báo cho Đặng Khải Thành biết, nhưng vừa mới bước ra khỏi khúc cua thì một nòng s.ú.ng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu tôi.
Một gã đàn ông mặt mày thô kệch đầy râu ria nói:
“Tao tìm ra cách rồi này”.
Tôi lập tức giơ tay lên cao quá đầu: “Đừng b.ắn”.
Hai tên ở phía sau nhìn chòng chọc tôi: “M.ẹ kiếp, hóa ra con ranh này đi với hai thằng cảnh sát đó. Giang, mày nói một thằng là gì nhỉ?”.
Tên đang cầm s.ú.ng trả lời: “Cục trưởng cục cảnh sát phòng chống m.a t.úy Đặng Khải Thành”.
Lòng tôi thầm chửi bậy một tiếng, đám người này vừa rồi còn không hề biết có cảnh sát ở đây, nhưng chớp mắt một cái lại có thể đọc rõ mồn một tên tuổi chức vụ của Đặng Khải Thành, khiến cảm thấy rất lạ lùng.
Nhưng tôi vẫn giả vờ nói: “Các người là ai? Tôi không biết các người, tôi cũng không làm gì cả. Đừng g.iế.t tôi”.
Gã đàn ông cười khẩy: “Yên tâm, tao không có ý định g.iế.t mày đâu, chỉ muốn nhờ mày làm một việc thôi”.
“Việc gì cơ?”.
“Chơi cục trưởng nhà mày một vố”.
“Cục trưởng nào cơ? Tôi không biết ai là cục trưởng cả”.
Tên Giang lập tức xoay báng s.úng đập thẳng vào mặt tôi, mắng: “Con m.ẹ nó, mày đừng giả vờ với tao. Hai thằng đi cùng mày là cảnh sát, thằng mặc áo màu đen đó vừa rồi còn đi cùng xe với mày. Để tao đoán nhé, mày là nhân tình của thằng cục trưởng đó phải không?”.
Tôi bị đánh đến trào m.áu miệng, chỉ muốn nhào đến ăn thua đủ với hắn, nhưng trong tay tôi không có s/úng nên đành nhẫn nhịn: “Đó là bạn tôi, không phải cảnh sát gì cả. Cục trưởng gì mà lại đi xe máy? Rồi còn giao du với người như tôi? Tôi không phải nhân tình của anh ta”.
Gã kia tức tối định đánh nữa, nhưng cùng lúc này, tên hói đầu phía sau lại nói: “Thôi đi, mày đánh vào mặt nó thế, tý nữa khó mà diễn trò được. Cứ buộc bo.m vào người nó đi, thằng kia là cục trưởng thật hay không thì lát nữa sẽ biết ngay thôi”.
“Gì cơ?”.
“Là thế này đấy cô em”. Tên còn lại không biết móc từ đâu là mấy quả bom đã buộc thành một dây dài, đi đến trước mặt tôi: “Anh đây sẽ buộc b.om vào người em, sau đó nhiệm vụ của em là dẫn thằng nhân tình của em ra chỗ nào vắng người. Tiếp theo bảo nó muốn giữ mạng của em thì gọi cho biên phòng một tiếng, nói với biên phòng mở sẵn một đường để cho người của anh đi qua. Khi người của anh qua biên giới trót lọt rồi, anh sẽ tha cho em”.
Ngừng vài giây, hắn lại bổ sung thêm: “Anh cầm điều khiển từ xa nên tốt nhất em đừng giở trò gì cả. Nếu không, anh chỉ cần ấn một nút là em biến thành thịt xay nhuyễn đấy”.
Tôi chửi tục một tiếng trong lòng, lúc này ba người bọn hắn có cả s.ú.ng cả bom, tôi tay không, không thể chống cự được nên đành cắn răng để bọn chúng quấn b.om vào người. Khi đồng hồ hẹn giờ được kích hoạt xong xuôi, một gã hất hàm ra lệnh:
“Lên trên đi. Gọi thằng cục trưởng ra ngoài”
“Tôi không quen anh ta”.
“M.ẹ k.iếp”. Tên Giang trợn mắt, giơ chân đạp vào đầu gối tôi: “Mày còn cứng miệng phải không? Muốn tao cho mày tan thây nát thịt ngay tại đây không?”.
Hắn giơ điều khiển lên, còn không quên đe dọa một tiếng: “Tao mà ấn nút là không chỉ mày c.hế.t đâu, cả hai thằng cảnh sát bạn mày và cả đám người đang uống cafe ở đây nữa đấy. Không muốn c.hế.t cả nút thì lên mau”.
Tôi má miệng định cãi, nhưng những âm thanh tít… tít… của đồng hồ chậm rãi đếm ngược như đang nhắc nhở tôi rằng: tôi không thể đùa với b.om được, cũng không thể giỡn mặt với lũ người kia được.
Không rõ đây có phải bo.m thật hay không, nhưng nếu tôi mạo hiểm thì những người có mặt ở quán cafe này cùng với Đặng Khải Thành đều sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên rút cuộc, sau mấy giây trừng trừng nhìn ba tên cặn bã đó, lại bị bọn chúng dùng s.ú.ng đe dọa lại, rút cuộc tôi đành phải thỏa hiệp, mặc lại áo khoác rồi đi lên tầng.
Lúc này, người ra vào ở trong tiệm cafe vẫn rất đông, tôi lại mặc áo khoác dày nên không ai nhận ra trong người tôi quấn đầy bom. Tôi muốn tìm cách thông báo để mọi người mau chạy đi, nhưng vừa giả vờ va vào người phục vụ thì lập tức có một giọng đàn ông ồm ồm vang lên trong tai nghe:
“Con ranh, đừng có giở trò với tao”.
Là giọng của tên Giang đó.
Cánh tay tôi vừa định bấu tay người phục vụ, lập tức phải thu về. Người phục vụ lúc này vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, mới hỏi tôi: “Xin lỗi, chị có sao không ạ?”.
Liếc trong gương thấy ba tên đang đứng đằng sau đang nhìn chằm chằm mình, rút cuộc, tôi không dám hé răng, đành nói: “Không sao”.
Người phục vụ nói mấy câu xin lỗi nữa rồi rời đi, đợi anh ta đi khuất rồi, tôi mới nói qua tai nghe: “Mày nhầm người rồi, không có cục trưởng nào ở đây cả”.
“Nhầm hay không thì đó cũng là việc của tao, đừng lèm bèm lắm lời. Còn giờ thì tìm cục trưởng của mày đi. Bảo nó gọi điện thoại cho biên phòng. Tao hẹn thời gian trên đồng hồ là 10 phút, bây giờ chỉ còn 8 phút, nếu mày còn lằng nhằng làm mất thời gian thì tự mày gánh lấy hậu quả”.
Tôi im lặng không nói nữa, bước chân vẫn đi dọc quán cafe, lát sau rút cuộc cũng thấy Đặng Khải Thành và Dương Quang lẫn trong đám người. Hai người họ vẫn bình thản trò chuyện, khi thấy tôi, Dương Quang mới gọi:
“Chân Ý, sao đi lâu thế? Trà gừng của em nguội ngắt rồi đây này”.
Tôi liếc Đặng Khải Thành một cái rồi mới đáp: “Em tìm mãi mới thấy nhà vệ sinh. Anh Thành, ra ngoài nói chuyện với em chút đi”.
Dương Quang ngơ ngác hỏi: “Ơ, sao vừa vào đã rủ anh Thành ra ngoài nói chuyện rồi? Lúc nãy hai người vừa mới đi…”. Nói đến đây, hình như anh ta chợt nhận ra điều gì đó nên lập tức khựng lại, trợn to mắt nhìn tôi.
Đặng Khải Thành lập tức nói: “Ừ, em dẫn đường trước đi. Tôi đi theo em”.
Tôi gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Đặng Khải Thành cũng đứng dậy đi theo tôi. Dương Quang cũng định đi theo nhưng vừa nhấp nhổm muốn đứng lên thì Đặng Khải Thành đã liếc anh ta một cái. Rút cuộc, Dương Quang đành phải ngồi im.
Gã Giang kia nhắc nhở tôi qua tai nghe: “Nhanh chân lên, gọi hắn ra ngoài đường, vừa đi vừa nói”.
“Biết rồi”.
Nói là nói vậy, nhưng nửa giây sau tôi lập tức nhấc chân lên bỏ chạy. Tôi chạy một mạch ra cửa quán, vừa chạy vừa hét: “Có bo.m, mọi người mau chạy xuống tầng hầm. Mau lên”.
Trong tai nghe vang lên một tiếng chửi: “Co.n m.ẹ nó”.
Tiếng hét của tôi khiến cả quán đang xôn xao lập tức im phăng phắc, sau đó tất cả đều nháo nhác la hét ầm ỹ rồi bỏ chạy. Tôi cũng chạy thục mạng dọc theo con đường đèo ngoằn nghèo, gào như đ.iên với Đặng Khải Thành: “Đừng đuổi theo tôi, bọn Long chín cựa muốn vượt qua biên giới, tên trọc đầu trong quán là đồng bọn của hắn”.
Rất nhanh, giọng tên Giang vang lên: “Ấn nút đi”.
Nút mà hắn nói chính là nút kích hoạt bom trên người tôi!
Khi ấy, tôi đã xác định rằng hôm nay kiểu gì mình cũng tan thây nát thịt rồi, nhưng dù c.hế.t, tôi cũng chỉ muốn c.hế.t một mình tôi thôi. Thế nên dù có nghe được đám người kia hạ lệnh cho bo.m nổ, tôi vẫn kiên quyết chạy về phía trước, chưa từng ngoảnh đầu lại.
Nhưng đúng lúc này, trong tai nghe lại truyền đến một âm thanh khác, là tiếng người đánh nhau, giọng mấy tên cặn bã kia gào lên thảm thiết, sau đó, tôi còn nghe được tiếng của Đặng Khải Thành gọi tôi: “Chân Ý”.
Bước chân tôi lập tức khựng lại, bởi vì tôi phát hiện ra tiếng anh ta gọi không phải từ bên ngoài mà là từ tai nghe. Tôi ngoái đầu nhìn Đặng Khải Thành, lại thấy anh ta đang ghì chặt cổ của tên hói đầu, tay còn lại cầm điều khiển giơ lên cao. Dương Quang cũng đứng ngay sát bên cạnh đó, dưới chân là hai tên đồng bọn của Long chín cựa.
Giọng Đặng Khải Thành khàn khàn: “Chân Ý, đừng chạy nữa. Tôi tháo b.om cho em”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!