Không Thể Động Lòng - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
569


Không Thể Động Lòng


Phần 20


Câu nói đó khiến cả cơ thể lẫn trái tim tôi đều run lên, giống như một người đang rơi xuống đáy cùng vực thẳm bỗng nhiên lại bắt được một nhánh cây chìa ra, hy vọng bỗng chốc bùng lên trở lại.
Trong giây phút quyết định, cũng chẳng rõ Đặng Khải Thành đã phát hiện ra tôi khác lạ từ khi nào, càng không biết anh ta đã xác định mấy tên đồng bọn của Long chín cựa và khống chế bọn chúng ra sao. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi mà làm được nhiều chuyện một cách quá nhạy bén như thế, nếu nói không khâm phục thì là nói dối.
Có điều, khi tôi định quay người lại thì Đặng Khải Thành lại nói:
“Chân Ý, đừng động…”. Ánh mắt anh ta đỏ ngầu: “Em đứng yên ở đó, chờ tôi đi lại gần em”.
Nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngấm, nhìn điều khiển trên tay anh ta rồi lại nhìn sắc mặt cứng đờ của Dương Quang, cuối cùng chợt hiểu ra một chuyện: Nếu có thể dùng điều khiển để ngắt đồng hồ hẹn giờ trên quả b.om thì có lẽ Đặng Khải Thành đã làm rồi, anh ta sẽ không nói ‘tôi tháo bo.m cho em”, cũng không nói “chờ tôi đi lại gần em”.
Đã không thể ngắt được, vậy thì tôi cũng không thể ích kỷ kéo người khác vào nguy hiểm cùng mình, tôi lắc đầu, lùi lại một bước: “Anh đừng đến gần tôi. Anh chỉ cần đứng đó, nói cho tôi biết cách tháo bo.m là được rồi”. Ngừng vài giây, tôi mới rút con d.ao luôn mang theo trong người ra: “Tôi có d.ao ở đây. Phải cắt dây nào anh nói đi”.
Đặng Khải Thành liên tục ấn nút off trên điều khiển mãi cũng không thể dừng được đồng hồ đếm ngược, lại tăng lực siế.t cổ tên hói đầu, gằn giọng quát: “B.om mày quấn vào người cô ấy là loại b.om gì?”.
Tên kia bị ghì đến xanh mét mặt mày, há miệng nói không tròn chữ: “B.om… ống… TM34”.
Dương Quang chửi tục một tiếng, đ.iên tiết đạp vào người hai tên đang nằm dưới đất: “M.ẹ kiếp”.
Trước đây tôi đã từng nghe ba tôi nhắc đến bo.m ống TM34 một lần, đến giờ vẫn nhớ như in câu ba tôi nói: “Bo.m ống TM34 ấy à, đã bật đồng hồ hẹn giờ thì cứ xác định đi, có cắt đứt hết dây cũng không ngắt ngòi nổ được đâu. Muốn phá nó thì chỉ có một cách, để nó tự nổ mà thôi”.
Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi lại bật cười: “T34 không tháo được. Thành, anh cứ mặc kệ tôi thôi”.
Vành mắt Đặng Khải Thành đỏ lên: “Chân Ý, em cứ đứng yên ở đó, chờ tôi đến xem xem. Biết đâu là loại b.om có dây nguồn tháo được. Không có dây nguồn thì thử tìm cách ngắt thiết bị hẹn giờ”.
Tôi kéo khóa áo xuống, liếc đồng hồ trên ngực mình, thấy ở đó chỉ còn hơn 5 phút mới lắc đầu: “Nhiều dây lắm. Xanh đỏ tím vàng đủ cả, tìm được cách ngắt có khi b.om cũng nổ rồi”.
“Chân Ý…”
Tôi ngắt lời Đặng Khải Thành: “Ban nãy tôi nghe được đàn em của Long chín cựa nói hắn vẫn quanh quẩn ở gần đây, bây giờ đồng bọn của hắn bị phát hiện, chắc hắn cũng nghe ngóng được rồi, có lẽ cũng sẽ chạy trốn ngay thôi. Anh tranh thủ thời gian tra khảo đồng bọn của hắn đi. Bọn chúng chắc chắn biết Long chín cựa ở đâu”. Tay cầm d.ao của tôi run lẩy bẩy: “Đừng tốn thời gian cho tôi nữa. Anh đi đi”.
Người ở bên kia không trả lời tôi, chỉ lạnh lùng ném thẳng gã hói đầu xuống đất, hắn bị s.iết cổ đến mức không thở nổi, lại ăn thêm một đạp nữa của Dương Quang thì mồm miệng trào m.áu tươi, ngất xỉu ngay lập tức.
Tôi nhìn cảnh này thì trong lòng liền bật ra một câu: Thế này thì khỏi tra khảo được gì luôn rồi.
Đặng Khải Thành quăng điều khiển rồi dứt khoát đi lại phía tôi, thấy anh ta đến gần, tôi lại hốt hoảng lùi lại: “Anh đứng đó, đừng lại đây”.
“Chân Ý, em nói 10 năm nữa đánh một trận phân cao thấp với tôi, bây giờ lại muốn c.hế.t một mình à?”. Giọng anh ta lạnh lùng, lại đầy kiên định: “Không có chuyện dễ dàng thế đâu”.
Tôi hét to: “Tôi không muốn đánh nữa, tôi không cần phân cao thấp với anh. Anh mau đi đi”
Người đàn ông kia dường như không nghe được lời nói của tôi, chân không chùn bước, liên tục tiến về phía trước. Tôi thấy Đặng Khải Thành càng lúc càng đến gần thì cuống lên, gọi cả họ cả tên anh ta:
“Đặng Khải Thành, anh bị đ.iên rồi à? Chính anh cũng biết rõ TM34 không tháo được, còn đến đây làm gì? Tôi là kẻ thù của anh, tôi c.hế.t thì cũng mặc kệ tôi. Ai cần anh bận tâm?”.
Anh ta cũng gầm to: “Tôi muốn bận tâm, em làm gì được tôi?”.
Lòng tôi đột nhiên tràn đầy chua xót, lúc này thực sự cũng không màng đến sự sống c.hế,t nữa, chỉ không muốn Đặng Khải Thành c.hế.t theo tôi. Tôi nghiến răng mắng: “Đồ thần kinh”.
Chân anh ta dài, đuổi hơn mười bước đã tóm được tôi. Lúc này, tôi vẫn vùng vẫy muốn chạy, nhưng Đặng Khải Thành giữ rất chặt, tôi sợ kích hoạt bo.m nổ nên không dám giằng ra, chỉ quát: “Không tháo được, đồng hồ cũng không ngắt được. Buông tôi ra”.
“…”
“Anh đi mau. Cái đồ khùng đ.iên này. Đi m.au”.
“Em ở yên cho tôi”. Đặng Khải Thành nghiến răng đè tôi, gân xanh trên trán hằn lên, tôi còn chưa kịp há miệng nói gì thì tay anh ta đã xé tung áo khoác ngoài của tôi, toàn bộ bo.m ống được buộc quanh người tôi lập tức lộ ra, sắc mặt Đặng Khải Thành lập tức lạnh ngắt.
Tôi cười nhạt: “Không tháo được đúng không? Không tháo được thì anh đi mau”
“Tôi không đi”.
“Anh…”.
“Đưa d.ao cho tôi”.
“Gì cơ?”.
Đặng Khải Thành xòe tay ra, nhắc lại: “Đưa d.ao cho tôi”.
Tôi trợn mắt, cảm thấy anh ta đúng là đ.iên rồi. T34 vốn không tháo được, anh ta cắt dây nào cũng nổ, mà đứng gần như thế xác định cũng sẽ không sống được. Cảnh sát hình sự như Đặng Khải Thành lẽ ra phải hiểu rõ điều này hơn tôi mới đúng.
“Anh định cắt cái gì?”. Tôi gằn từng chữ: “Cắt dây nào cũng nổ, anh đứng gần thế không tránh được, anh còn định cắt cái gì?”
Trán Đặng Khải Thành rịn mồ hôi, anh ta nhìn thời gian còn lại nghiêm túc nói: “Không cắt được dây kích hoạt b.om thì tôi cắt dây quấn trên người em. Chân Ý, còn 3 phút nữa, em đứng yên cho tôi, biết không? Bằng giá nào cũng phải đứng yên, không được nhúc nhích, em làm được không?”.
Tôi đang khí thế hừng hực, nghe xong liền kinh ngạc nhìn anh ta, há hốc miệng mấy giây mới đáp: “Dây đai đeo b.om trên người tôi cũng bị vướng rất nhiều dây điện, cắt trượt phải một dây thì vẫn sẽ làm b.om nổ”.
“Tôi sẽ không cắt trượt, chỉ cần em đứng im”. Đặng Khải Thành ngẩng lên nhìn tôi, đáy mắt của anh ta lúc này mang theo vẻ quyết liệt, cứng rắn và kiên định khó ai bì được: “Chân Ý, trả lời tôi, em có làm được không?”.
Tôi muốn nói “Không”, nhưng lại bị sự kiên quyết của Đặng Khải Thành thuyết phục, rút cuộc lại gật đầu: “Có”.
“Ngoan lắm”. Anh ta cụp mi mắt: “Bây giờ tôi bắt đầu cắt, em đứng im nhé”.
“Đặng Khải Thành”. Tôi căng thẳng đến mức gọi cả họ lẫn tên anh ta, Đặng Khải Thành vừa cúi đầu xuống, lại phải ngước lên.
Tôi không đợi anh ta đáp đã nói: “Nếu b.om vẫn nổ thì sao?”.
Đặng Khải Thành dùng mũi d.ao lách mấy sợi dây điện ra, bình thản trả lời: “Trong lòng em đã có kết quả rồi, còn hỏi tôi làm gì?”.
“C.hế.t vì một người như tôi có đáng không? Gia đình tôi g.iết c.hế.t cha mẹ anh, Như Ngọc của anh cũng là do tôi hại c.hế.t. Nếu tôi đền mạng, anh phải vui mới đúng, anh mạo hiểm vì tôi làm gì?”.
Lần này, anh ta im lặng một lúc lâu, tay vẫn thoăn thoắt gạt dây điện, vẻ mặt vô cùng tập trung, đến nỗi tôi cứ ngỡ Đặng Khải Thành không nghe được câu hỏi của tôi. Thế nhưng lát sau, khi mũi d.ao bắt đầu cứa dây dù buộc b.om vào người tôi, anh ta mới chầm chậm nói:
“Nếu là một người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy”. Dưới ánh mặt trời trên đường đèo Trường An, vẻ mặt của Đặng Khải Thành bình thản và ngời sáng: “Chân Ý, đứng trước sinh mạng của người khác, cảnh sát hình sự không phân biệt kẻ thù hay bạn, tôi chỉ biết, việc của tôi là phải cứu người, không thể bận tâm đến đáng hay không đáng”.
Ngừng lại vài giây, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, nếu có thời gian suy nghĩ kỹ lại, có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy đáng”.
Có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào tim tôi, cũng có một giọt nước trong veo từ khóe mi tôi trượt xuống, tôi nhắm mắt quay đi, một lúc sau mới nói: “Đặng Khải Thành, tôi xin lỗi”.
“Vì điều gì?”.
Vì điều gì ư? Vì tất cả. Vì năm xưa ba tôi đã g.iế.t cha mẹ anh ta, vì tôi đã gián tiếp làm Như Ngọc phải c.hế.t, vì gia đình chúng tôi đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của Đặng Khải Thành. Nhưng đến bây giờ đây, anh ta lại ở trước mặt tôi nói một chữ Đáng.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy không xứng, chỉ có thể nói: “Vì tất cả mọi chuyện, vì những thứ gia đình tôi đã gây ra cho anh. Đặng Khải Thành, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”.
“Chân Ý”.
Tôi vẫn vừa khóc vừa lẩm bẩm một câu: Tôi xin lỗi.
“Chân Ý, tôi không tha thứ”.
“Tôi biết. Tôi biết ba người nhà chúng tôi không xứng đáng được tha thứ. Tôi cũng biết có xin lỗi hay không thì ba mẹ anh và Như Ngọc cũng không sống lại được, những đau khổ anh phải gánh chịu 10 năm nay cũng không thể nguôi được. Nhưng Đặng Khải Thành, nếu bo.m nổ thì tôi sẽ c.hế.t, trước khi c.hế.t, tôi vẫn muốn nói với anh là tôi xin lỗi”.
Một lát sau, khi đồng hồ trên ngực tôi có lẽ chỉ còn lại chừng vài chục giây, người đàn ông kia mới đáp:
“Tha thứ hay không, con người ta vẫn phải bước tiếp, đau khổ hay không thì cũng vẫn phải sống tiếp”. Giọng anh ta trầm trầm, không hề run sợ, nhưng lại phảng phất rất nhiều kiên cường lẫn đau thương: “Chân Ý, cuộc sống vốn là như thế”.
Tim tôi quặn thắt như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại, không thở được: “Chúng ta có sống tiếp được không?”.
“Chắc chắn”. Anh ta ngẩng lên nhìn tôi: “Chân Ý, chỉ cần em đứng im”.
Lưỡi d.ao trên tay Đặng Khải Thành đặt lên đoạn dây dù cuối cùng, ở đó là nơi bị quấn theo nhiều dây điện nhất, dày đặc đến mức tưởng như mũi d.ao mỏng như thế cũng không thể nào lách qua được.
Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có một niềm tin mãnh liệt đối với Đặng Khải Thành, cho nên ngay lập tức đứng thẳng lưng, hít vào một hơi thật dài rồi nói: “Thành, làm đi”.
Anh ta gật đầu, lưỡi d.ao giống như con rắn luồn qua từng nhánh dây điện chằng chịt, rất nhanh sau đó liền dứt khoát cắt phựt một cái. Một âm thanh cứa đứt vang lên, cảm giác bị bom quấn chặt vào người tôi lập tức được nới lỏng.
Tôi còn chưa kịp thở phào đã nghe thấy mấy âm thanh “tít…tít” dồn dập, báo hiệu đồng hồ đếm ngược sắp hết thời gian, tôi hoảng hốt hét lên: “Thành”.
Đặng Khải Thành vội đến mức không kịp trả lời tôi, anh ta giằng mạnh dây đai quấn bo.m ra khỏi người tôi rồi dồn toàn lực quăng ra không trung, khi dải bom vừa bay ra thì anh ta cũng ngay lập tức quay đầu, nhào đến kéo tôi nằm xuống,
đôi bàn tay to lớn ôm chặt lấy đầu tôi, che đi tai tôi.
Khi lưng chúng tôi vừa chạm đất thì xung quanh lập tức vang mấy tiếng “ầm ầm” như sấm nổ, hàng chục quả b.om ống TM34 đồng thời phát nổ trên không trung, sáng lóa cả một vùng trời, mảnh vỡ văng ra như pháo hoa.
Trong tai nghe, tôi nghe thấy Dương Quang hét: “Anh Thành, Chân Ý”.
Áp lực b.om dội đến khiến lồng ngực tôi bị đè ép như muốn nổ tung, ngay cả tai dù được Đặng Khải Thành bịt lại vẫn bị ảnh hưởng, Dương Quang còn nói gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ, chỉ có những tiếng ùng ục xì xào đ.âm vào màng nhĩ, làm đau nhói thần kinh tôi.
Tôi nằm bên dưới ôm chặt lấy Đặng Khải Thành, cố dùng cánh tay của mình để che chắn đất đá ào ào đổ xuống người anh ta. Nhưng phạm vi ảnh hưởng của b.om quá rộng, phải mất chừng nửa phút sau không gian mới có thể yên ắng trở lại.
Đặng Khải Thành cũng lập tức nhổm dậy từ người tôi, vẻ mặt anh ta xanh mét, nói: “Chân Ý, có làm sao không?”.
Tôi chỉ nghe câu được câu mất, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của người đàn ông kia cũng đủ hiểu anh ta muốn nói gì: “Tôi không sao. Anh có sao không? Có đau chỗ nào không?”.
Đặng Khải Thành khẽ nhíu mày, anh ta nhìn chằm chằm khẩu hình miệng của tôi, mấy giây sau mới đáp: “Tôi không sao”.
Tôi định hỏi nữa, nhưng cùng lúc này Dương Quang cũng chạy đến: “Anh Thành, lưng anh chảy m.áu rồi”.
Đặng Khải Thành vẫn bất động, dường như không nghe được tiếng Dương Quang, mà tôi dù chỉ nghe được một chữ “máu” cũng cảm thấy hốt hoảng, lập tức bò dậy nhìn khắp người Đặng Khải Thành một lượt, lại phát hiện ra lưng anh ta không chỉ có một chỗ chảy m.áu mà là rất nhiều.
Có mảnh b.om, có cả những viên đá sắc, thậm chí tai anh ta cũng mất đi thính giác vì ban nãy đã dùng toàn thân mình để che đỡ cho tôi.
Tim tôi đau như bị ai đó cào vào, đau đến mức không sao thở nổi, cũng cảm thấy tội lỗi không sao chịu được. Tôi nhào đến rịt chặt lấy mấy vết thương trên lưng Đặng Khải Thành, biết anh ta không nghe được nhưng vẫn vừa khóc vừa mắng: “Tôi đã bảo anh là đồ đ.iên mà. Anh chắn cho tôi làm gì? Chảy m.áu nhiều thế này thì phải làm sao đây? Bị thương nặng thế này thì phải làm sao đây?”
Đặng Khải Thành cảm nhận được tay tôi sờ lung tung trên lưng mình thì lập tức xoay người lại, giữ chặt lấy tay tôi: “Chân Ý, tôi không sao”
“Chảy m.áu nhiều thế này mà bảo không sao”. Tôi khóc như mưa: “Sao lúc nào anh cũng bị thương thế? Lúc ở Hồng Hưng cũng bị thương, cởi áo ra lần nào cũng dính đầy má.u, bây giờ chừng ấy tuổi rồi vẫn lại bị thương”.
Ánh mắt anh ta đầy sâu nặng nhìn tôi, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lúc này tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng nên lập tức đứng dậy: “Anh đứng dậy đi, tôi đưa anh đi bệnh viện. Anh đi bệnh viện với tôi”
Dương Quang nghe thế cũng xông lại nói: “Đúng đấy, anh Thành, lưng anh bị thương nhiều như thế thì phải đến bệnh viện trước đã”.
Đặng Khải Thành đọc khẩu hình xong lại chau mày lần nữa, Dương Quang hiểu ý nên vội vã nói: “Để Chân Ý đưa anh đi, em ở đây canh chừng ba tên kia. Em gọi điện thoại cho các đội khác rồi, mọi người sẽ đến ngay thôi”.
Anh ta vừa nói dứt lời thì tôi nhìn thấy một xe ô tô đi đến, khi đó cũng không nghĩ được nhiều, chỉ biết phải đưa Đặng Khải Thành đến bệnh viện nên tôi lập tức lao ra chặn đường, người đàn ông kia vươn tay ra định giữ tôi nhưng không kịp.
Người trên xe ô tô cũng loáng thoáng thấy tình hình ở bên này nên chủ động giảm tốc độ, vừa dừng xe xuống đã ló đầu ra hỏi:
“Có chuyện gì thế?
“Phiền anh cho chúng tôi đi nhờ xe”. Tôi nhìn Đặng Khải Thành đang đứng phía sau, cuống lên nói: “Bạn tôi bị thương, làm ơn cho chúng tôi đi nhờ xe đến bệnh viện”.
Tài xế là một người mặt mũi hiền lành, lập tức gật đầu: “Nhưng tôi không biết đường đến bệnh viện, tôi chở khách du lịch lên đây. Cô có biết không?”.
Lúc này, Đặng Khải Thành mới nói: “Có một trạm xá ở thị trấn, đi khoảng 15 phút là đến”.
“Được, hai người lên xe đi”.
Trên xe là một đoàn khách du lịch, toàn là con gái, Dương Quang cố ý lên mở cửa rồi kiểm tra một vòng, không có vấn đề gì mới đỡ Đặng Khải Thành lên, tôi cũng lên theo.
Quãng đường từ quán café đến trạm xá không xa lắm, nhưng vì vẫn phải cảnh giác nên Đặng Khải Thành không hề nhắm mắt, tôi ngồi bên cạnh anh ta, tay để giữa lưng Đặng Khải Thành với ghế da, cố giữ mấy mảnh b.om không đ.âm sâu thêm vào thịt của anh ta.
Đặng Khải Thành mỏi mệt nhìn tôi: “Chân Ý, đừng khóc nữa”.
Tôi dùng tay còn lại quệt nước mắt, lúc này rồi nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi mà thèm khóc à? Đây là vì ban nãy bụi đất bay vào mắt nhiều nên cứ chảy nước mắt đấy”.
Tay tôi quệt qua miệng, che khẩu hình nên người đàn ông kia không thể dịch hết được lời tôi nói, anh ta giơ tay lên, nắm thật chặt tay tôi, nhắc lại lần nữa: “Em khóc xấu lắm”.
Tôi cáu kỉnh đáp: “Mặc kệ tôi”.
Sau khi đến trạm xá, mấy người đàn ông trên xe giúp tôi đỡ Đặng Khải Thành vào bên trong. Y tá vừa nhìn thấy vết thương trên người anh ta thì mặt lập tức tái mét: “Bị sao thế này?”
“Anh ấy bị mảnh vỡ của sắt văng trúng, có cả đá nhọn nữa, nãy giờ mất nhiều m.áu lắm rồi. Nhờ chị xử lý vết thương giúp tôi”.
Y tá vội vã chạy đi gọi bác sĩ, lát sau Đặng Khải Thành được đưa vào bên trong phòng làm tiểu phẫu, tôi cũng muốn vào theo nhưng lại bị y tá đuổi ra bên ngoài.
Tôi lo anh ta gặp chuyện nên không dám rời khỏi đó nửa bước, ngay cả mặt cũng không dám đi rửa, cứ quanh quẩn ngoài hành lang nghe ngóng, nhưng ở bên trong ngoài tiếng lạch cạch của dụng cụ phẫu thuật ra thì không hề có bất cứ lời nào của Đặng Khải Thành, thậm chí nửa tiếng kêu cũng không có.
Anh ta vẫn giống hệt như năm xưa, dù bị anh em trong Hồng Hưng đánh, dù tự trói mình bằng xích sắt để cai nghiện, toàn thân thương tích đầy mình cũng chưa từng than vãn nửa lời.
Da thịt con người vốn dĩ có phải làm từ sắt đâu, tại sao lúc nào cũng mang một vẻ kiên cường như thế? Kiên cường đến mức tôi cũng cảm thấy đau lòng không chịu được, cũng thương không chịu được.
Nhưng lúc này cũng chẳng biết phải làm sao…
Hai tiếng sau, cuối cùng bác sĩ cũng mở cửa đi ra. Tôi lập tức chạy lại hỏi: “Bác sĩ, bạn cháu có làm sao không ạ? Có phải chuyển tuyến không ạ?”.
“Tạm thời tôi đã gắp hết các mảnh sắt và đá ra khỏi lưng anh ấy rồi, m.áu cũng cầm rồi, không cần phải chuyển tuyến. Nhưng anh ấy mất nhiều m.áu nên phải truyền m.áu bổ sung, với cả phải nằm lại theo dõi mấy ngày”.
“Truyền má.u bổ sung ấy ạ?”.
“Ừ. Cậu ấy nói cậu ấy nhóm m.áu AB, trạm y tế lại không dự trữ nhóm má.u này. Bây giờ đi tìm người quen đi, hỏi xem ai có nhóm m.áu AB thì xin để truyền cho cậu ấy”.
“Cháu. Cháu nhóm máu AB”. Tôi lập tức nói.
Bác sĩ khẽ nhíu mày: “Cô ấy à? Cô nhóm m.áu AB hả?”.
“Vâng. Cháu nhóm m.áu AB”.
“Cô bao nhiêu cân?”.
“Cháu 48kg”.
Bác sĩ nhìn tôi một lượt rồi chép miệng, lắc đầu: “48kg, gầy quá. Cô cho m.áu sợ không chịu được đâu”.
“Cháu chịu được ạ. Lúc trước cháu là sinh viên cũng thường đi hiến m.áu. Mấy năm nay năm nào cũng đi hiến m.áu. Lần nào cũng lấy 350 đơn vị. Bác sĩ cứ lấy m.áu của cháu để truyền cho anh ấy đi ạ”.
Tôi năn nỉ bác sĩ một hồi, cuối cùng vì tôi nói dai quá điếc tai, nên bác sĩ đành phải bảo tôi đi xét nghiệm lại nhóm m.áu lần nữa rồi mới tiến hành truyền m.áu.
Cũng may trạm xá này rất xa bệnh viện, ngân sách trung ương có cấp về một máy xét nghiệm sinh hóa, tôi lấy m.áu xong, chỉ cần chờ 30 phút là được dẫn vào trong phòng của Đặng Khải Thành. Lúc này, tác dụng của thuốc gây mê chưa hết nên anh ta vẫn nằm nghiêng ngủ say trên giường, tôi nhìn thấy khắp lưng Đặng Khải Thành đã được quấn băng trắng xóa, gương mặt vì mất m.áu nhiều nên nhợt nhạt vô cùng, bờ môi cũng khô khốc.
Cổ họng tôi bất giác trào dâng một niềm chua xót không nói rõ được, cũng không biết làm sao, chỉ lặng lẽ nằm xuống chiếc giường bên cạnh anh ta.
Y tá cắm một đầu kim truyền vào tay tôi, đầu còn lại cắm vào tay Đặng Khải Thành, nói: “Điều kiện y tế ở đây không tốt bằng bệnh viện, cũng không có thiết bị lọc m.áu trước khi truyền. Bạn của cô mất m.áu nhiều thế, di chuyển xa cũng không được, đành phải truyền trực tiếp thôi. Trong quá trình truyền m.áu nếu có vấn đề gì thì phải gọi tôi ngay nhé?”.
“Vâng ạ. Tôi biết rồi. Cảm ơn chị”.
“Nằm nghỉ đi một lúc”.
“Vâng”.
Bởi vì truyền m.áu trực tiếp nên y tá chỉnh kim truyền rất nhỏ, má.u tí tách chảy từ tay tôi đến tay Đặng Khải Thành. Nhìn cảnh ấy, tự nhiên tôi lại nghĩ đến một điều rất vớ vẩn, truyền m.áu trực tiếp như vậy có phải huyết mạch từ trái tim có thể chảy đến trái tim không?
M.áu của tôi sẽ đi qua trái tim của Đặng Khải Thành chứ? Rồi sẽ chảy đến từng mạch m.áu của anh ta chứ? Khắp người anh ta sẽ in đậm dấu ấn của tôi phải không?
Nếu thật sự như vậy thì tôi hy vọng lời xin lỗi của tôi cũng có thể chạm đến được trái tim của Đặng Khải Thành, tôi mong anh ta sẽ cảm nhận được sự chân thành và thật lòng của tôi. Dù anh ta có tha thứ hay không thì tôi vẫn muốn nói một lời như vậy.
Tôi chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đang an tĩnh say ngủ bên cạnh. Lúc này, ánh mặt trời đã lên cao, ánh nắng rọi qua cửa sổ cũ kỹ trong trạm xá, chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Đặng Khải Thành, làm nổi bật lên những đường nét góc cạnh tuấn tú của anh ta.
Hàng mi của Đặng Khải Thành rất dài, cong cong như phiến lá, sống mũi cao thẳng tắp một đường, bờ môi mỏng dày vừa phải, rất sáng sủa đẹp trai. Có sức quyến rũ của thanh niên khỏe mạnh, lại có sự trầm ổn phong độ của đàn ông ngoài ba mươi.
Cái gương mặt này… tại sao lại hút hồn người khác đến vậy chứ?
Tôi thở dài một tiếng, ngắm mãi ngắm mãi, cuối cùng ngủ quên từ khi nào không biết. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy tôi và Đặng Khải Thành quay lại cánh đồng tam giác mạch trên miệng hồ xả thải quặng chì, mơ thấy anh ta hái một cành hoa màu tím cài lên tóc tôi, thậm chí còn mơ thấy Đặng Khải Thành hôn lên trán tôi.
Ngọt, say, dịu dàng và cũng chân thực quá đỗi… Không giống như một giấc mơ.

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (13 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN