Không Thể Động Lòng - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
986


Không Thể Động Lòng


Phần 8


Bốn, năm gã đàn ông cùng đè tôi xuống, kẻ giữ tay kẻ tóm chân, kẻ bóp miệng đổ rượu vào mồm tôi. Tôi không chống cự được, mũi họng đều bị sặc đến đau đớn.
Bọn anh Tư đổ hết hai cốc rượu mới buông tôi ra, khoái chí hét lớn: “Thế nào? Sảng khoái chứ hả? Đã thấy người rạo rực hơn chưa hả Chân Ý”
“…”
“Anh nói cho em biết, nể tình chúng ta quen biết mấy chục năm, anh mới chuẩn bị loại m.a t.úy tốt nhất cho em đấy. Loại này mới nhập từ Kyryzstan về, tác dụng ác liệt phết, chỉ cần uống một hai lần là nghiện”.
Tôi lập tức bò dậy, rượu từ trong mũi miệng chảy ra ngoài, cay đến mức thất khiếu trên mặt đều có cảm giác bỏng rát, tựa như bị hàng ngàn hàng vạn móng tay bén nhọn cào vào.
Anh Tư vô sỉ liếc tôi một cái: “Chân Ý, em đừng trách anh. Anh chỉ trả lại em đúng những thứ ba em từng làm với bọn anh thôi. Năm xưa để bọn anh trung thành với Hồng Hưng, ba em ép tất cả các anh em đều phải hít m.a t.úy, Hồng Hưng sụp đổ, mấy đứa chạy thoát được cũng ngh.iện nặng, đi cướp giật cũng bị người ta đánh c.hế.t rồi. Ngay cả anh mười mấy năm nay đi trại mấy lần cũng không cai được”.
“…”
“Người có thể h.ít m.a t,úy rồi cai được duy nhất, chỉ có thằng nhãi ranh Thành thôi. Mà ba em tống bọn anh ra ngoài, cũng chỉ vì thằng kh.ốn đó”.
“…”
“Nhưng đúng là ông trời có mắt, hắn lại là cảnh sát hình sự nằm vùng ở Hồng Hưng nhỉ? Ba em tốn bao nhiêu công sức ưu ái hắn, rồi lại bị chính hắn còng tay. Em thích hắn như vậy, thế mà vẫn bị hắn đuổi cùng g.iế.t tận, phải trốn chui trốn lủi 10 năm nay. Chân Ý, cảm giác bị phản bội có đau không?”
“…”
“Thế nên Chân Ý, đây là quả báo của gia đình em thôi”.
Tôi bóp chặt mũi mình cho đỡ bị rượu xộc lên, cắn răng bình tĩnh lại rồi nói: “Anh Tư… uổng công… sau mười mấy năm, tôi vẫn tin anh”.
“Haha”. Anh Tư chợt cười phá lên: “Trên đời này làm gì có bạn bè mãi mãi? Chân Ý, ba em đúng là tàn nhẫn với người ngoài, nhưng lại bảo bọc con gái mình tốt thật. Hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như thế sao? Em cũng xuất thân từ Hồng Hưng, sao em lại tin được lũ lưu manh thế?”.
Tay tôi quờ quạng dưới đất, lần mó vớ được một chiếc vỏ chai. Tôi nắm chặt trong tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh Tư, nói: “Phải, tôi ở Hồng Hưng, chứng kiến đủ trò cặn bã của các người…”.
Giây tiếp theo tôi lập tức vùng dậy, pha.ng thẳng vỏ chai vào đầ.u của anh Tư: “Nhưng cái trò lừa thầy phản bạn này chỉ có mày mới làm được. Thằng kh.ốn này”.
Giữa tiếng nhạc đinh óc, một tiếng “Bốp” giòn tan vang lên. Anh Tư không phản ứng kịp nên bổ nhào xuống đất, giữa trán chảy m.áu ròng ròng.
Tôi hành động quá nhanh khiến đám Tuấn sứt cũng trở tay không kịp, bọn chúng sững sờ vài giây rồi cũng cầm chai lao về phía tôi.
Một tên vung chai vào đầu tôi đập xuống, tôi cũng nhanh như chớp né tránh, tay tóm lấy cổ tay hắn vặn ngược hai vòng, đầu gối cũng co lên, thúc mạnh vào hạ bộ hắn. Lực mạnh đến nỗi tên kia cứng đờ người vài giây mới giật nảy về phía sau, ôm đũng quần la hét như đ.iên.
Tuấn sứt thấy cảnh này liền buột miệng chửi tục một tiếng, đập vỡ đáy chai rồi chĩa mảnh thủy tinh vào cổ tôi: “Chân Ý, bọn ông đã không thèm dùng bạo lực với mày, mày thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không?”.
Tôi vung chân đá thẳng vào cổ tay của Tuấn sứt, bắt lấy vỏ chai của hắn, cũng hét to: “Hôm nay đứa nào thích c.hế.t thì cứ xông vào đây. Bà đây đánh một trận sống c.hế.t với chúng mày”.
Anh Tư lúc này mới hoàn hồn lại được, hắn một tay ôm đầu, một tay chỉ mặt tôi: “Con ranh Chân Ý, một mình mày không chống lại nổi 5 người bọn tao đâu, khôn hồn thì bỏ chai xuống”.
“Bỏ cái co.n m.ẹ nhà mày”. Tôi bắt đầu ngấm thuốc, nhưng m.áu nóng trong người cũng sôi trào, đỏ ngầu cả mắt tôi: “Thằng c.hó, mày nói bị ai ép dùng m.a t.úy? Chính mày năm đó đã mua m.a t.úy thải ở bên ngoài, đem về dụ dỗ anh em trong Hồng Hưng h.ít, chính mày đã xúi giục mọi người làm phản ba tao nên mày mới bị tống cổ khỏi Hồng Hưng. Những người ngh.iện, ra đường cướp giật bị đánh c.hế.t cũng chính là mày cho hít thuốc, anh Tư, mày tưởng tao không biết sao?”.
Tôi đạp Tuấn sứt sang một bên rồi lao lại chỗ anh Tư, tóm lấy cổ hắn, nắm đấm trong tay vung liên tiếp vào mặt hắn: “Mười mấy năm qua tao tưởng mày đã thay đổi, hôm nay nể tình người quen cũ đến gặp mày, nhưng mày vẫn cặn bã như xưa, dám giở trò sau lưng tao?”.
Tôi nghiến răng nghiến lợi gằn lên: “Tao nói cho mày biết, dù ba tao có vào tù, Hồng Hưng sụp đổ thì cũng không đến lượt mày bắt nạt ta. Đặng Khải Thành có là đồ kh.ốn thì cũng chỉ mình tao được mắng, loại chó cắn chủ như mày không có tư cách mắng”.
Anh Tư sau khi ăn liên tiếp bốn, năm quyền của tôi thì mũi miệng đã bắt đầu trào m.áu, tôi hăng m.áu định đánh cho đến khi hắn phải van xin mới thôi. Nhưng giây tiếp theo vai có kẻ đứng từ phía sau đạp tôi một cái, cả người tôi lập tức văng sang một bên, vai đập vào vách tường, đau đến mức tưởng như gãy rời cả xương đòn.
Tuấn sứt chửi đến mức nước bọt văng tứ tung: “Con b.à nó, con đàn bà này đúng là xương cứng như đá. M.ẹ kiếp, chúng mày không cần phải nhẹ tay với nó, cứ đánh cho đến khi nó c.hế.t thì thôi. Đánh c.hế.t nó đi”.
Tôi định bật dậy, nhưng thuốc đã bắt đầu ngấm sâu, thành ra động tác có hơi chậm chạp. Đám người kia lại có tận bốn tên nên tất nhiên nhanh hơn tôi, khi tôi còn chưa kịp đứng dậy đã ăn một đạp nữa, lại ngã vật ra đất, đầu óc quay mòng mòng.
Tai tôi ù đặc, chỉ loáng thoáng nghe anh Tư nói “xé quần áo rồi c.ưỡ.ng bứ.c nó trước, g.iế.t sau”. Mà tay chân tôi lúc này lại không nghe điều khiển nữa, tôi muốn tiếp tục chống trả nhưng không được, chỉ có thể nằm bẹp một góc trở mắt nhìn mấy tên cặn bã kia lao lại.
Khi ấy, tôi nghĩ đời tôi thế là xong rồi, Đặng Khải Thành còn chưa kịp giày vò tôi, vậy mà tôi đã ch.ế t trước rồi.
Thế nhưng, đúng lúc đám người kia vừa tóm lấy tóc tôi thì bỗng dưng cửa quán Bar lập tức bị ai đó đạp mạnh. Tôi mờ mịt thấy có rất nhiều bóng áo xanh ập vào, tiếng bước chân rầm rập vọng bên tai tôi.
Có tiếng hét rất lớn: “Tất cả đứng yên, giơ tay lên, cảnh sát đây”.
Đại não tôi mơ hồ, liên tục lặp lại mấy chữ: Cảnh sát ư? Là cảnh sát nào? Có phải kẻ thù của tôi – Đặng Khải Thành đến để tận mắt chứng kiến tôi c.hế.t không?
Tôi không rõ, nhưng vài giây sau có ai đó xốc tôi lên, người kia tát vào mặt tôi: “Mở mắt dậy, Chân Ý, mở mắt”.
Tôi tỉnh táo lại đôi chút, cố gắng mở mắt thì thấy gương mặt mơ hồ của Dương Quang. Anh ta nghiến răng, tóm bừa một tên bên cạnh rồi quát lớn: “Chúng mày cho cô ấy uống gì? Nói!”
Lưu manh sợ nhất là công an, khi thấy những bóng áo xanh ập vào liền sợ đến quỳ rạp cả xuống. Một tên run rẩy đáp: “M.a… m.a t.úy dạng nước…”.
“Loại nào?”. Dương Quang gằn lên.
“Là dạng mới nhập từ Kyryzstan”.
Có một tiếng “bốp” rất lớn vang lên, ngay sau đó là tiếng chửi bậy của Dương Quang. Anh ta rục rịch động tay làm động tác ấn nút gì đó, tiếp theo giọng lập tức thay đổi: “Sếp, cô ấy bị ép uống m.a t.úy dạng nước, loại mới nhập từ Kyryzstan”.
“…”
“Pha với rượu ạ”.
“…”
“Vẫn đang còn tỉnh”.
“…”
“Vâng, em biết rồi”.
Sau đó, hình như tôi được Dương Quang xốc nách dìu ra cửa rồi ném vào xe. Người tôi nhũn ra, suýt nữa thì đổ ập xuống, đúng lúc này có một bàn tay cứng rắn như thép đỡ tôi, tiếp theo cơ thể tôi rơi vào một thứ gì đó vừa mềm mại, vừa ấm áp, lại vô cùng vững chãi.
Tôi mơ mơ màng màng tóm lấy vạt áo của người kia, đại não bắt đầu sinh ảo giác. Những thước phim đầy m.áu và hận thù bất giác tua nhanh trong đầu tôi.
Tôi biết, m.a t.úy lúc này mới bắt đầu có tác dụng lên thần kinh, sợ mình sẽ không tự khống chế được nên tôi cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại, cho tay vào móc họng. Đầu móng tay cào sâu vào trong, thô lỗ đến mức cổ họng tanh nồng mùi m.áu.
Một bàn tay lập tức giật tay tôi ra, gằn từng chữ: “Chân Ý”.
“Bỏ tôi ra…”. Tôi cũng hét lên: “Kh.ốn k.iếp, bỏ ra”.
Đặng Khải Thành nói gì đó với người phía trước, xe dần dần chạy nhanh hơn, tôi ở bên này càng lúc càng mơ hồ, vùng vằng muốn móc họng nhưng Đặng Khải Thành giữ tay tôi rất chặt:
“Chân Ý, chịu đựng một chút”.
“Móc họng ra sẽ không ngấm m.a t.úy, sẽ không ngh.iện. Tôi phải móc họng, bỏ tay ra”.
Mặc tôi giãy giụa thế nào, người đàn ông kia vẫn cứng rắn đè chặt tay tôi. Một lát sau, xe đột ngột dừng lại, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra, tiếp theo Đặng Khải Thành đè cả người tôi xuống ghế, bóp miệng tôi rồi đổ một thứ nước tanh tưởi vào.
Ban nãy vừa bị ép uống rượu ph.a m.a t.úy, bây giờ lại bị đổ thứ ghê tởm như vậy, tôi kịch liệt chống đối. Nhưng anh ta không phải anh Tư, Đặng Khải Thành mạnh mẽ hơn tôi, rút cuộc, tôi đành phải nuốt thứ nước kia lần nữa.
“Bỏ…”. Đặng Khải Thành bóp mạnh cằm tôi, không cho tôi vùng vẫy, tôi đấm anh ta, đạp anh ta, cào loạn xạ lên mặt Đặng Khải Thành nhưng cơ thể anh ta vẫn vững chãi tựa như núi, không hề suy chuyển.
Nước òng ọc từ miệng tôi trào ra, trào cả vào mang tai. Trong những âm thanh ùng ục ấy, tôi nghe Đặng Khải Thành nói:
“Chân Ý, một chút nữa sẽ không sao”
Tôi định mắng anh ta là đồ khố.n, nhưng vừa mở miệng thì cổ họng lợm lên, tôi nôn sạch vào người Đặng Khải Thành. Mùi tanh tưởi chua lòm lập tức xộc đầy khoang xe, ngay cả tôi cũng cảm thấy muốn nôn tiếp, thế nhưng giọng nói của người đàn ông kia vẫn bình tĩnh đáng kinh ngạc:
“Chân Ý, ổn rồi… ổn rồi”.
Tôi thì cảm thấy ngược lại, không hề ổn chút nào.
Hai thứ trộn lẫn trong dạ dày khiến tôi nôn hết cơn này đến cơn khác, nôn tới ruột gan không còn gì nữa vẫn thấy thứ gì đó từ cổ họng cuộn lên.
Năm đầu móng tay của tôi bấu chặt lấy Đặng Khải Thành, lý trí bị m.a t.úy ăn mòn đến mơ hồ: “Lũ khố.n k.iếp các người, tôi không uống m.a tuý, tôi không uống m.a t,uý. Tôi sẽ g.iế.t các người. Tư một mí, mày mới là đồ cặn bã”.
Đặng Khải Thành tóm chặt vai tôi, hét lên: “Chân Ý, nhìn tôi này”.
Tôi mờ mịt nhìn thấy tận hai Đặng Khải Thành, lại nhớ đến mối thù giữa chúng tôi, lòng đầy căm hận nói: “Chính là anh. Chính anh là người phá tan nát gia đình tôi, chính anh phản bội ba tôi, hại mẹ tôi…”.
“Tương lai của tôi… anh cũng phá hỏng rồi”.
“Tôi là Chân Ý, ba tôi nói, tôi là công chúa của ba, có Hồng Hưng ở đây, không ai dám bắt nạt tôi”.
“… Nhưng anh phá hỏng Hồng Hưng của tôi rồi”.
“10 năm nay, ai cũng bắt nạt tôi….”.
Tôi bò dậy, tóm lấy cổ áo anh ta, hai mắt long sòng sọc: “Anh là đồ kh.ốn”.
“Như Ngọc của anh mất tích thì liên quan gì đến tôi?”. Thước phim trong đầu tôi lại quay ngược về 10 năm trước, trong đêm mưa Đặng Khải Thành quỳ trước mặt tôi: “Tôi bảo anh quỳ mà anh cũng quỳ sao? Thành, anh phí phạm một lần quỳ rồi”.
Ảo giác lại xâm chiếm đại não tôi lần nữa, những hình ảnh cứ liên tục xuất hiện trước mắt tôi. Đặng Khải Thành đột nhiên biến thành anh Tư, tôi nổi đ.iên nhào đến cắn anh ta, người đàn ông kia không né tránh, cứ im lặng như vậy cho tôi cắn, đợi đến khi khoang miệng tôi ngập tràn mùi m.áu tanh, tôi mới chịu buông ra.
Trong những cơn ảo giác đ.iên loạn ấy, tôi cảm giác được có một cánh tay bế tôi lên, xuyên qua cánh cửa cổng sắt cũ kỹ ở trước nhà, lên từng bậc tối tăm ở cầu thang, sau đó khi cửa nhà mở ra, nhìn thấy những đồ vật bên trong căn hộ tập thể đơn sơ đó, tôi lại hốt hoảng. Cảm giác bị giam nhốt gần một tháng nay chợt dội ngược vào tim tôi.
Tôi vùng vằng định nhảy xuống khỏi tay Đặng Khải Thành, hét lên: “Đây không phải là nhà của tôi, tôi không ở đây. Mau thả tôi ra”.
“Nhà của tôi ở Hồng Hưng, trước nhà có một đài phun nước, ở bên hông nhà còn có một cây táo đá, mùa xuân năm nào ba cũng trèo lên hái cho tôi”.
“…”
“Mỗi lần tôi về nhà đều có mẹ đợi tôi, tóc tôi dài, mẹ sẽ đứng bên cửa sổ tết tóc cho tôi, bảo qua mùa đông năm nay là tôi lại thêm một tuổi rồi… Nhưng nơi này không có mẹ tôi”.
“…”
“Ở đây cũng không có các anh em trong Hồng Hưng, không có ai cõng tôi từ trường tiểu học về nhà”.
Nhắc đến cha mẹ, cuối cùng tôi cũng rơi nước mắt, tôi bám lấy tay Đặng Khải Thành, liên tục lắc đầu: “Sao nơi này không giống nhà của tôi vậy?”.
Đặng Khải Thành nhìn tôi đăm đăm, rất lâu sau mới nói một câu: “Chân Ý, bây giờ nơi này là nhà của em. Ở đây, còn có tôi”.
“Tôi nhớ ra rồi, anh là kẻ thù của tôi”. Tôi đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng xoay người định chạy ra ngoài: “Tôi không muốn ở cạnh anh. Tôi phải tìm anh Nguyên, chắc chắn anh Nguyên đang ở Hồng Ý đợi tôi. 10 năm nay anh ấy luôn ở Hồng Ý đợi tôi về”.
“…”
“Tôi phải tìm anh ấy”.
“…”
“Tôi đã nói với anh ấy là sẽ cưới anh ấy rồi. Tôi phải tìm anh ấy”
Đặng Khải Thành nghiến răng: “Chân Ý”.
“Anh Nguyên, anh Nguyên…”. Tôi mặc kệ anh ta, vẫn muốn chạy đi, nhưng giây tiếp theo đã bị Đặng Khải Thành lôi về.
Anh ta kéo tôi thẳng vào trong phòng tắm, xả nước, nhấn đầu tôi xuống bồn. Nước lạnh làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút, tôi bụm miệng, không thể hét được, lúc phổi sắp nổ tung lại được Đặng Khải Thành lôi lên.
Mắt anh ta vằn lên tơ m.áu: “Tỉnh chưa? Nếu còn chưa tỉnh, tôi cho em thử lại lần nữa”.
Tôi há miệng, muốn gọi tên anh ta, nhưng lý trí và ảo giác giằng co mãnh liệt, tôi không chịu được nữa, chỉ một giây sau liền thấy trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Chẳng biết tôi đã mơ những giấc mơ gì, chỉ biết khi tôi tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, đầu cũng nặng trịch.
Tôi thấy bên giường có treo một bình truyền đã hết nước, rèm cửa cũng đã được kéo lại, không gian bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng người nói chuyện ở ngoài phòng khách khe khẽ vang lên.
Tôi nghe được Dương Quang nói:
“Sếp, người của ta đã phục kích ở bến tàu rồi, tối nay khi bọn chúng bắt đầu giao hàng, ta sẽ tóm gọm một mẻ”.
“Chuẩn bị đến cả phương án 3 chưa?”.
“Cục phó đã lên kế hoạch 3 rồi ạ”.
“Mọi chuyện phải làm thật cẩn thận, không được để xảy ra sai sót, tránh bứt dây động rừng”. Âm thanh đều đều lạnh lùng của Đặng Khải Thành không lẫn đi đâu được: “Phải nhớ, nhiệm vụ cần hoàn thành, nhưng tính mạng anh em vẫn là trên hết. Nếu gặp sự cố không thể xoay chuyển được tình huống, bảo toàn mạng sống trước rồi tính sau”.
“Vâng, em biết rồi ạ. Chúng ta tìm kiếm cả năm nay, khó khăn lắm mới lần ra được đầu mối của đường dây tuồn số m.a t.úy nước từ Kyryzstan vào trong nước, tất cả anh em trong cục sẽ cố gắng hết sức có thể, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu, sếp đừng lo”.
“Lần này cục phó trực tiếp chỉ đạo, tôi không đến cục, nhưng tôi sẽ theo dõi hành động của mọi người”. Đặng Khải Thành ngừng một lát, lại nói: “Cố gắng lên”.
“Vâng. Em sẽ cố gắng”. Dương Quang đáp: “Chân Ý… cô ấy thế nào rồi sếp, ổn chưa ạ?”.
“Bác sĩ nói tạm ổn rồi”.
“Cô ấy cũng uống phải một lượng lớn m.a t.úy nước, sau này liệu có…”.
“Sẽ không đâu”. Đặng Khải Thành dứt khoát nói.
“Vâng, em nghĩ mạnh mẽ như cô ấy sẽ không ngh.iện đâu. Mà có nghi.ện thì cũng vẫn sẽ cai được”. Dương Quang thở phào một hơi: “Lúc em vào trong phòng Bar, thằng Tư một mí đó bị đánh đến biến dạng mặt mày, Chân Ý ra tay cũng ác liệt thật”.
“…”
“Nếu không có cô ấy, không biết lúc nào chúng ta mới có bằng chứng tóm được đám cặn bã buôn m.a tú.y đó. May mà anh đã tính toán từ trước, bảo em đi theo cô ấy mới tóm gọn được một mẻ. Lần này chắc cô ấy phải chịu thiệt nhiều rồi”.
Đặng Khải Thành không muốn tiếp tục chủ đề này nên chỉ nói: “Được rồi, mau lên đường đi không muộn giờ”.
“Vâng”.
Dương Quang đi không lâu thì cửa phòng ngủ mở ra, Đặng Khải Thành thấy tôi đã tỉnh mới lên tiếng:
“Tỉnh rồi à?”.
Tôi không đáp, chỉ nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ. Anh ta cũng không bận tâm, lại nói: “Đợi chút, tôi đi lấy cháo cho em ăn”.
Dứt lời, anh ta lại xoay người ra ngoài, lát sau bưng một tô cháo nóng vào, ngồi xuống ghế bên cạnh giường: “Ăn một chút đi cho tỉnh táo”.
Lúc này, tôi mới quay đầu nhìn anh ta, không nói không rằng một câu liền hất đổ cả tô cháo. Nước cháo nóng bắn lên quần Đặng Khải Thành, làm bẩn đồ của anh ta, cũng có thể làm anh ta bị bỏng, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn lạnh băng, không kêu một tiếng nào.
Tôi không cảm xúc nói: “Tôi tưởng anh bây giờ đã là cục trưởng, không còn dùng những trò dơ bẩn để lợi dụng người khác nữa, không ngờ anh vẫn bỉ ổi như 20 năm trước, vì lợi ích của mình mà sẵn sàng chà đạp tất cả”.
Ánh mắt Đặng Khải Thành tối lại, anh ta không buồn phủi cháo trên quần mình, chỉ nói: “Chân Ý, em nói xem, tôi chà đạp ai?”.
“Trước mặt một kẻ phải cầu xin anh như tôi, anh vẫn giả vờ làm gì?”. Tôi cười lạnh: “Tôi cứ thắc mắc mãi, không biết vì sao quán Bar cửa dày như thế mà vẫn có người nghe được tiếng hét của tôi rồi báo công an. Cũng không hiểu tại sao người của anh lại đến kịp lúc như thế. Hoá ra vì cục trưởng cho người bám theo tôi, lấy tôi làm mồi bẫy tội phạm buôn m.a t.uý”.
“…”
“Để tôi đoán nhé. Cục trưởng đã biết tôi trốn ra ngoài từ trước rồi phải không?”.
Đặng Khải Thành nhìn tôi, im lặng một lúc rồi nói: “Phải”.
“Nhưng anh không vạch trần tôi, bởi vì anh biết tôi về nước, kiểu gì cũng sẽ gặp gỡ một vài anh em cũ của Hồng Hưng. Mà hễ là tội phạm liên quan đến Hồng Hưng thì anh sẽ tìm đủ mọi cách giăng lưới để tóm gọn hết. Nói cách khác, anh lợi dụng tôi để đặt bẫy đám anh Tư phải không?”.
“Chân Ý, em nghĩ tôi thần thánh đến mức có thể biết được em sẽ đến gặp ai, người em gặp sẽ làm gì em ư?”. Đặng Khải Thành cười lạnh, nhưng trong mắt lại không có nổi một tia sáng: “Đúng là tôi biết em trèo tường trốn ra ngoài, nhưng chuyện lợi dụng em để đặt bẫy đám tội phạm kia, tôi không có hứng”.
“Vậy cho hỏi cục trưởng bảo người của anh đi theo tôi làm gì? Quản tôi?”. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói: “Nếu là quản tôi, tại sao ngay từ lúc tôi trèo tường ra ngoài, hoặc là khi tôi ngồi ở quán cafe nói chuyện với anh Tư, người của anh lại không ra mặt? Tại sao phải đợi đến khi anh Tư đổ m.a t.uý vào miệng tôi, chuẩn bị cưỡ.ng bứ.c tôi thì mới ra mặt?”.
Lần này, Đặng Khải Thành im lặng.
Tôi thất bại nở một nụ cười: “Cho nên anh Thành, lần sau nếu muốn lợi dụng tôi thì làm ơn nói trước với tôi một tiếng, tôi không chống cự đâu, tôi chỉ mang bao cao su sẵn thôi.
Bàn tay Đặng Khải Thành lặng lẽ siết chặt lại, anh ta nhìn tôi rất lâu, rất lâu, sau đó mới nói: “Chân Ý, hỏi ngược lại em đi. Nếu ngay từ đầu em nghe lời tôi, không ra ngoài, thì những chuyện đó liệu có xảy ra không?”.
“Anh không niêm phong Hồng Ý, không làm mẹ tôi phải nằm viện, hàng tháng tốn cả trăm triệu tiền điều trị, thì tôi phải bán Hồng Ý đi làm gì? Tôi đi gặp người ta làm gì? Anh Thành, anh đừng nói với tôi, chuyện Hồng Ý bị niêm phong không liên quan đến anh”.
Đặng Khải Thành cười lạnh: “Em nói chuyện phải có bằng chứng, Chân Ý, em bảo tôi niêm phong Hồng Ý, em có bằng chứng không?”.
“Bằng chứng ư?”. Tôi cũng cười: “Bằng chứng là 10 năm trước anh phá hủy Hồng Hưng, đến người không liên quan như mẹ tôi, anh cũng đuổi cùng g.iế.t tận đó thôi. Một người tàn nhẫn m.áu lạnh như anh, bao dung đến đâu mà tha nổi cho Hồng Ý?”.
“Phải. Tôi không có lòng bao dung”. Đặng Khải Thành đứng dậy, lúc này, tia sáng cuối cùng trong ngày chiếu lên gương mặt anh ta, tôi có thể trông thấy trên đó phảng phất nét mệt mỏi cùng chán chường: “Em thì sao? Em có lòng bao dung đối với kẻ thù của mình không?”.
Tôi ngẩn ra vài giây rồi cũng thành thật lắc đầu: “Sẽ không”.
Đặng Khải Thành không nói nữa, chỉ lạnh lùng quay người đi ra ngoài. Tôi cũng mệt mỏi nằm xuống giường, một giọt nước mắt đau thương trượt qua khóe mắt, rơi qua thái dương tôi.
Cảm giác bị lợi dụng và phản bội lần thứ 2 đúng là tệ thật đấy!
Tác dụng của thuốc an thần vẫn còn nên tôi nằm một lúc rồi lại thiếp đi, lúc tỉnh dậy lại thấy Đặng Khải Thành ngồi bên giường, anh ta đã thay một bộ quần áo khác, trên tay vẫn là một tô cháo, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa xa cách nhìn tôi.
Anh ta nói: “Ngồi dậy ăn cháo”.
Tôi quay mặt vào tường: “Tôi không ăn”.
“Nếu em không ăn, đừng trách ngày mai tôi đưa ba em về trại giam”.
Tôi lập tức bật dậy, tức điên lên quát to: “Anh dám?”.
Đặng Khải Thành cũng nhìn vào mắt tôi, lạnh lùng nói từng chữ: “Em nói xem tôi có dám không?”.
Tôi biết, anh ta dám. Không những vậy, anh ta còn có thể làm ba tôi phải c.hế.t thảm thương ở trong tù. Tôi hận anh ta, lúc này chỉ muốn cắn c.hế.t Đặng Khải Thành, nhưng tôi biết tôi không thể làm vậy, cuối cùng, sau một hồi giằng co nhau bằng ánh mắt, tôi đành chấp nhận chịu thua, giật lấy tô cháo trong tay anh ta.
Tôi ăn từng thìa đầy ắp, nuốt chưa hết lại nhét thêm một thìa khác, không có bất cứ vị giác gì, từ cổ họng đến trái tim đều lạnh lẽo khô khốc.
Cho đến khi tôi không thở nổi nữa thì tô cháo cũng hết, đặt xuống, lại trông thấy ánh mắt thâm trầm của Đặng Khải Thành nhìn tôi.
Tôi nghiến răng gằn từng chữ: “Đủ chưa? Muốn tôi ăn nữa không?”.
Anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm chiếc bát không đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng, rất lâu sau cũng không thấy quay lại.
Tôi ngủ hơn một ngày trời, thực sự không thể ngủ được nữa, lúc này, cảm giác thất bại, đau đớn cùng cay đắng cứ liên tục cào xé trái tim tôi. Rõ ràng là người của Đặng Khải Thành đến cứu tôi kịp lúc, tôi nên cám ơn, nhưng sau khi biết anh ta có toan tính, tôi lại thấy ghê tởm.
Anh ta luôn cho tôi một kẹo mà vỏ ngoài là ngọt ngào nhưng bên trong nhân là thuốc độc, luôn khiến tôi ảo tưởng và tin tưởng, rồi cuối cùng lại tàn nhẫn đ.âm tôi một d.ao. Nhiều năm nay tôi cứ ngỡ đã quen với một Đặng Khải Thành như vậy rồi, nhưng đến giờ mới chợt nhận ra, tôi mãi mãi không thể quen nổi!
Tôi ngồi bó gối trên giường một lúc, cảm thấy quá bức bối mỏi mệt, cuối cùng đành đứng dậy lột ga giường, thay một bộ ga gối mới rồi đi tắm. Cả đêm hôm ấy tôi thức trắng, sáng ngày hôm sau cũng ở lì trong phòng không chịu ra, thế nhưng tôi vẫn nghe được tiếng mở cửa và đóng cửa của Đặng Khải Thành, thế nên vẫn biết mấy giờ anh ta đi làm.
8h sáng, mặt trời lên cao, một ngày mới rực rỡ lại đến. Bên ngoài cánh cửa, bỗng dưng vang lên mấy tiếng gõ khe khẽ, tôi tưởng là thằng nhóc Đậu đũa, tâm trạng lập tức tốt lên, cũng quên béng mất chuyện mình bị nhốt trong nhà, vội vàng chạy ra mở cửa.
Thế nhưng người đứng bên ngoài không phải là Đậu đũa mà là Dương Quang. Anh ta hình như vừa đi đường xa đến đây nên người ngợm đầy bụi bặm, quầng mắt thâm đen.
Thấy tôi mở cửa, anh ta hơi ngẩn ra: “Chân Ý, khỏe rồi chứ?”.
Tôi có thù với cảnh sát, chỉ đáp lạnh nhạt: “Ừ, anh tìm anh Thành à?”
“Tôi có việc cần gặp anh ấy, đoán anh ấy ở nhà nên không gọi điện mà đến thẳng đây luôn”. Dương Quang là cảnh sát hình sự, con mắt tinh tường, dường như cũng đã nhận ra Đặng Khải Thành không có ở đây nên hỏi: “Sếp không có ở nhà sao?”.
“Đi làm từ sớm rồi”.
“Vậy à?”.
Tôi không đáp, cũng không mời anh ta vào nhà, tôi nhớ rất rõ Dương Quang là người đã đến cứu tôi kịp lúc, còn bắt bọn anh Tư khai ra tôi đã bị ép uống thuốc gì. Nhưng nghĩ anh ta cứu tôi có mục đích riêng, nên tôi lại khó chịu.
Dương Quang nói: “Mấy ngày này có đợt truy quét, lẽ ra sếp Thành phải tham gia, nhưng anh ấy giao lại cho cục phó. Anh ấy bảo ở nhà có việc, tôi đoán là chăm sóc cô”. Anh ta cười cười, bộ dạng cứng đơ: “Chắc là cô khỏe rồi nhỉ?”.
Tôi khẽ nhíu mày, đầu óc tập trung vào mấy chữ “Anh ấy bảo ở nhà có việc, tôi đoán là chăm sóc cô” của Dương Quang. Đặng Khải Thành yêu công việc như thế, từng vì tổ quốc mà nhẫn nhịn ở nhà tôi 10 năm, phản bội tất cả mọi người ở Hồng Hưng… anh ta có thể bỏ cả đợt truy quét quan trọng để ở nhà, đúng là lạ thật.
Lòng tôi khẽ động một cái, nhưng tôi không dám thừa nhận, lại gạt đi.
Tôi nói: “Tôi khỏe rồi”.
“Hình như cô có thành kiến với tôi?”.
Tôi cười nhạt: “Có sao?”.
“Tôi có học qua tâm lý học, cũng lâu lắm rồi, nhưng tâm lý con người tôi cũng hiểu sơ sơ”.
“Không phải tôi có thù với riêng anh, chẳng qua là tôi có thù với cảnh sát thôi”.
“À… vậy hả?”. Dương Quang bối rối gãi đầu, ngừng một lát lại nói: “Tôi có biết chuyện anh Thành trước đây đã đến Hồng Hưng 10 năm. Cô ghét cảnh sát, tôi hiểu”.
“…”
“Nhưng nhiệm vụ của cấp trên giao, chúng tôi phải hoàn thành. Phụng sự tổ quốc là trách nhiệm của chúng tôi, dù muốn hay không muốn, dù phải đánh đổi bằng m.áu hay nước mắt, chúng tôi vẫn phải làm. Giống như anh Thành từng làm vậy”.
Tôi nhướng mày: “Anh Quang, anh cứ nói thẳng đi”.
“Tôi không biết mâu thuẫn của hai người sâu sắc đến mức nào, nhưng Chân Ý, người tổn thương không chỉ có gia đình cô, mà anh Thành cũng phải mất đi c.ha m.ẹ, ai cũng có nỗi đau như ai. Giày vò nhau chỉ mệt mỏi cả hai”.
“Anh Quang, nếu đổi lại là anh, dù ba anh có sai, nhưng người khác trả thù bằng cách phá huỷ gia đình anh, phá huỷ toàn bộ tương lai của anh, anh có bằng lòng tha thứ không? Anh có cao thượng đến mức không oán hận không?”.
Dương Quang mím môi một lúc, rồi lại cúi đầu đáp: “Có lẽ là không”.
“Cho nên mối quan hệ của tôi và sếp anh là như vậy đấy”.
“Nhưng nếu cứ như vậy, người đau khổ vẫn chỉ là cô thôi”.
“Tôi chấp nhận đau khổ”.
Anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Về sau, cô đừng trèo tường ra ngoài nữa. Mặc dù mấy năm nay sếp tôi vẫn luôn có chuyên án riêng về Hồng Hưng, nhưng những người liên quan đến gia đình cô lúc trước vẫn chưa truy quét hết được đâu, ra ngoài nguy hiểm lắm. Biết đâu lại xảy ra sự việc như vừa rồi”.
Tôi im lặng không đáp, Dương Quang lại nói: “Ở đây rộng rãi, có đông người, không khí cũng tốt mà. Nếu không có việc gì thì cô cứ ở đây, đợi truy quét hết tội phạm liên quan đến Hồng Hưng rồi hãy ra”.
Anh ta nói đến đây, tôi mới chợt nhớ tới ban nãy tôi chỉ cần vặn tay nắm là đã mở được cửa, chứng tỏ Đặng Khải Thành không hề khóa.
Là hôm nay anh ta không khóa, hay là từ khi tôi đến đây anh ta chưa từng khóa mà tôi không phát hiện ra?
Tim tôi đột nhiên có cảm giác như bị thứ gì đó bén nhọn chọc vào, vừa đau vừa khó chịu. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn bình thản như không: “Truy quét hết tội phạm, còn bao lâu nữa?”.
“Cái này không nói trước được, nhưng nhờ có cô mà cục cảnh sát đã bắt được thêm một đám tội phạm trước đây đã từng là người của Hồng Hưng rồi. Ngày quét sạch hết chắc không còn xa nữa đâu”.
Tôi cười: “Vậy thì tốt”

Yêu thích: 4 / 5 từ (17 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN