Không Thể Giết Anh - Có chút ngọt ngào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Không Thể Giết Anh


Có chút ngọt ngào


Khóe môi khẽ cong lên, cô ta quả nhiên là y hệt tôi cả một trăm năm trước, giống đến cả ánh mắt và tính tình, Cố Diễn không thể nào không mềm yếu trước cô ta được. Lúc đầu trên đời này Cố Diễn chỉ kiêng nể và yêu chiều tôi, bây giờ lại có thêm A Tư và A Ly, tôi hận gia đình ba người bọn họ! Trong lúc tức giận, sức mạnh tinh thần bộc phát hơn một nửa, đánh cho A Tư phun cả máu văng ra xa, sau đó dùng tinh thần lực đỡ lấy cô ta đưa cô ta đến trước mặt. Gương mặt cố nén đau đớn và ánh mắt kiêng cường làm tôi khẽ đau lòng. Đây đích thị là tôi lúc Ams bị Cố Diễn hủy diệt, uất ức cùng căm phẫn.

“Vĩnh biệt bọn họ đi!”

“Con gái… phải… thật mạnh mẽ! Diễn, em yêu…”

Chữ ‘anh’ trong miệng A Tư chưa kịp nói ra thì cả thân xác cô ta đã nổ tung, máu văng khắp nơi, trên chiếc áo sơ mi là một mảng màu đỏ. Ánh mắt khát máu lập tức trở lại bình thường, nụ cười quỷ quyệt nở trên môi. Tinh thần lực của vả thế giới song song lập tức đổ vào người tôi, riêng của A Tư lại có thể xuyên qua không gian truyền cho Cố Diễn.

– – –

“Mẹ! Mẹ… không phải… đây… không phải thật… Ba mau… mau cứu mẹ đi…”

Cố Diễn trầm mặc nhìn gương mặt xinh đẹp nhàn nhẫn của An Thuần vừa rồi. A Ly bên cạnh ôm lấy cánh tay của Cố Diễn không ngừng lay, Cố Trạch hơi thất thần ôm lấy cô cháu gái. Đây là An Thuần sao? 100 năm trước An Thuần giống y hệt A Tư, là cô gái bốc đồng nhưng hiểu chuyện lại vô cùng thương người. Cố Trạch cười khổ, nếu A Tư là bản gốc thì tốt biết mấy, nhưng cô ấy chẳng qua cũng chỉ là hàng nhái của An Thuần mà thôi. Lúc luồn sức mạnh tinh thần màu hồng truyền vào người Cố Diễn, một cỗ dịu dàng mang theo an ủi làm Cố Diễn thả lỏng. Một ngày nữa hắn sẽ phải đối mặt với An Thuần, cô gái xinh đẹp hiểu chuyện của hắn đã biến thành dạng gì thế này?

– – –

Lúc tôi trở về Tiêu Dao có hơi hốt hoảng nhìn tôi. Cả người tôi đầy máu ngây ngất nhìn cô ấy cười. Sau khi giải quyết vật chướng mắt tinh thần liền nhẹ nhõm hẳn. 100 năm qua người ta thắc mắc sao An Thuần tôi lại ngày càng trở nên mạnh như vậy, lí do chính là, rảnh rỗi sẽ đi diệt một hành tinh hoặc một thế giới nào đó, vì muốn cứu Cố Diễn ra việc gì tôi cũng có thể làm. Nhờ sức mạnh càng ngày càng tăng, mà tôi mới có thể kéo sinh mệnh của Cố Diễn trở lại, Cố Diễn chết tôi lập tức đem cả vụ trũ chôn cùng hắn! Đây chính là tình yêu điên cuồng mà tôi dành cho hắn, vậy mà lúc tôi điên cuồng sát sinh, hắn lại cùng người phụ nữ khác điên cuồng lăn lộn trên giường.

“Dao Dao, nếu một ngày nào đó cậu buộc phải giết Cố Trạch, cậu có xuống tay không?”

“Tớ sẽ không… Chẳng phải cậu cũng không thể xuống tay với Cố Diễn sao? Đã 100 năm rồi…”

Đây là lý do tôi thân với Tiêu Dao, cô ấy rất hiểu tôi. Ngoài Cố Diễn, Tiêu Dao là người hiểu tôi nhất. Tôi đột nhiên có cảm giác xót xa, tôi đưa Tiêu Dao rời khỏi Cố Trạch là đúng hay sai, nếu cô ấy đi vào vết xe đổ thù hận của tôi thì tôi thật có lỗi với cô ấy.

– – –

“A Ly, cháu ngoan đường khóc…”

“Tại sao ‘mẹ’ lại giết mẹ của con, tại sao bà ấy lại tàn nhẫn như vậy? Mẹ của con… Con phải đi giết ả ta…”

“A Ly, không được vô lễ!”

Giọng nói Cố Diễn mang theo vài phần tức giận. A Ly lập tức sững người quay đầu lại nhìn Cố Diễn, trong ánh mắt Cố Diễn không thể nhìn ra điều gì làm A Ly sợ hãi.

“Ba… Ba có từng yêu mẹ con không… Hay ba chỉ xem… mẹ là người thay thế cho kẻ ác ma đó thôi? Ba… ả ta độc ác như vậy… tàn nhẫn như vậy, mẹ con lại tốt đẹp như vậy, tại sao ba không thể yêu mẹ… ba có biết những lúc ba sốt luôn miệng gọi tên ả ta làm mẹ con đau khổ thế nào hay không? Sao ba… lại bất công như vậy…”

“Nhốt nó vào phòng! Hết ngày mai không cho nó ra ngoài!”

Bàn tay Cố Diễn vo thành nắm đấm quay mặt đi. Cố Trạch mím môi trở về ghế lái, riêng A Ly bị đưa trở về phòng, nước mắt không ngừng rơi, nhớ lại cảnh mẹ chết thảm, A Ly thề phải báo thù! Phải giết ả ác ma trả thù cho mẹ!

– – –

Một ngày sau hành tinh Atom,

Tuyết Dao đỗ xuống bãi đáp quân sự đối diện cung điện của hành tinh Atom. Tôi đưa mắt nhìn khung cảnh xinh đẹp đã từng quen thuộc mà chạnh lòng. Tiêu Dao mặc một bộ quân phục tiến đến làm động tác chào với tôi, tôi mỉm cười đứng dậy, chiếc váy hồng nhạt ngắn hơn gối khoe đôi chân dài trắng nón, mái tóc ngắn ngang vai phủ xuống che đi đôi vai. Tôi bước xuống khỏi Tuyết Dao, người dân Atom sửng sốt nhìn tôi, mặt họ như nhìn thấy ma, tôi bất giác nở nụ cười nhìn một đứa bé bán bông hồng vượt qua hàng rào bảo vệ chạy đến chỗ tôi. Lúc binh sĩ sắp chặn cô bé lại thì tôi phất tay bảo bọn họ đứng yên. Tôi ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ nhắn xoa đầu cô bé.

“Chị xinh đẹp, em tặng chị một bông!”

“Đây là em bán, sao lại tặng chị?”

“Bởi vì chị rất xinh đẹp, rất giống nữ thần trong bức tranh mà Chiến thần vẽ đặt ở Bảo tàng!”

Cô hơi nhướn mày nhìn cô bé, mỉm cười rất tươi nhìn Tiêu Dao, Tiêu Dao lập tức lấy bốn tờ giấy, một viên ngọc và một tấm thẻ đưa tôi. Tôi đặt chúng vào tay cô bé.

“Chị sẽ nhận, còn lại chị bên cạnh sẽ mua hết, còn đây là quà cho em! Khi nào em đủ 17 tuổi đưa cả gia đình em đến Thái Bình hệ tìm chị!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN