Không Thể Giết Anh
Cố Diễn tỉnh lại
Giọng nói Tiêu Dao vang lên bên tai tôi, tôi lại đang mơ…
Xin chào! Tôi là An Thuần, theo tuổi Trái Đất tôi 23 tuổi, còn 153 là tuổi vũ trụ của tôi. Tôi là hậu duệ cuối cùng của tộc Ams hệ Thái Bình, tôi hiện đang sống và làm việc tại Thái Dương hệ. Là sinh viên năm cuối của khoa Thiên văn trường đại học A.
“Cậu để cho mình ngủ…”
“Cậu hứa hôm nay cùng tớ đến thăm mẹ!”
Tôi bật dậy nhìn Tiêu Dao, hình như tôi thật sự có hứa với cô ấy. Tiêu Dao là nhân loại thuần chủng, nhưng gen lặn lại thuộc tộc Ams, mẹ cô ấy 40% dòng máu thuộc tộc Ams có thể xem như thần dân của Ams. Dù Ams chỉ còn một mình tôi là thuần chủng nhưng con lai dòng máu Ams có rất nhiều.
Tôi cùng Tiêu Dao chen chúc dưới phố đầy người. Nơi này luôn luôn nhộn nhịp như vậy khác xa không khí u ám trên phi thuyền đang ở sao Thổ của tôi. Lúc cùng Tiêu Dao băng qua các dãy phố tôi bắt gặp một gương mặt vô cùng quen thuộc… Cố Diễn? Không thể! Lúc tôi định hình lại bản thân thì gương mặt đó biến mất, tôi tiếp tục đi theo bước chân gấp gáp của Hoa Dao.
Trên hành lang trong bệnh viện tôi phát hiện có sức mạnh tinh thần rất lớn đang ngày một gần, tôi phong tỏa tất cả tinh thần lực của mình. Sức mạnh tinh thần đó chính là từ phòng bệnh của má Tiêu, lúc vừa bước vào tôi thoáng chốc ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sức mạnh tinh thần đó trên người vị bác sĩ đó tỏa ra, lúc nhìn thấy tôi anh ta hơi ngạc nhiên sau đó không nói gì cùng Tiêu Dao ra ngoài nói chuyện.
Cố Trạch? Anh ta không trị vì Atom đến đây làm gì? Ánh mắt Tiêu Dao và Cố Trạch nhìn nhau vô cùng phức tạp. Hoàng thất Atom vô cùng chung thủy và gia trưởng, Tiêu Dao nếu lọt vào mắt xanh của Cố Trạch chắc chắn sẽ bị anh ta ngấu nghiến.
“Công chúa sao cô chưa trở về?”
“Phải đưa hai người theo.”
Mẹ Tiêu nằm trên giường đột nhiên nắm lấy tay tôi. Tuy ở Trái Đất đã rất lâu nhưng mẹ Tiêu vẫn thường xuyên cập nhật tin tức ngoài chiến trường vũ trụ. Lúc tôi quyết định sẽ trở về, bà ấy đã khóc đến sưng mắt vì vui mừng.
Lúc Tiêu Dao vào phòng, hai chúng tôi không nói gì thêm. Tôi muốn chọn thời điểm thích hợp để nói với Tiêu Dao, nhưng một cô bé 23 tuổi có thể chấp nhận sự thật này. Lúc tôi và Tiêu Dao trở về, Cố Trạch nói với chúng tôi một câu, mà chính là xác là nói để một mình tôi nghe.
“Cố Diễn tỉnh lại rồi, cô mau đi tìm anh ta đi!”
Bàn tay tôi vô thức siết chặt, Cố Diễn sao có thể tỉnh lại? Năm đó một nửa tinh thần lực của hắn đã truyền cho Atom rồi mà? Tôi cắn răng trở về kí tíc xá, 12 giờ đêm, tôi đứng trên ban công kí túc xá nhìn lên trời. Đáng lẽ năm đó tôi phải giết Cố Diễn, nhưng tôi không thể xuống tay vì tôi yêu hắn. Còn bây giờ tôi có thể xuống tay không?
“Em có thể sao…”
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, tôi sợ hãi nhìn xung quanh. Giọng nói này… là Cố Diễn? Hắn đang ở đây? Vậy sáng nay trên đường cô không phải hoa mắt, cũng không phải ảo ảnh của tinh thần lực? Tôi dùng sức mạnh tinh thần phong tỏa tất cả suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng vào trong đóng cửa.
Hắn tìm tôi để trả thù cho 200 thuộc hạ năm đó của hắn? Hay muốn bắt cóc tôi để tôi không thể trở về liên minh?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!