Không Thể Giết Anh - Uy Hiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Không Thể Giết Anh


Uy Hiếp


Lúc tôi tỉnh giấc, Tiêu Dao giường trên đã biến mất, mà bây giờ mới 3h sáng. Tôi nghi hoặc đứng lên, một luồng sức mạnh tinh thần màu trắng phảng phất trong phòng. Cố Trạch đến đưa Tiêu Dao đi trong im lặng là có ý gì? Tôi dùng tinh thần lực tìm kiếm Tiêu Dao, cô ấy đang ở ngọn núi sau bệnh viện, bên cạnh còn có má Tiêu, bọn hắn bắt cóc người của tôi? Tôi nheo mày khoác chiếc áo len dài lên người rồi bay đến đó. Lúc tôi đến nơi, Cố Trạch đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, hắn ta đứng quay lưng lại với tôi, nhưng bóng lưng đó quả thực rất quen thuộc…

“An Thuần! Cậu mau chạy đi!”

Tiêu Dao và má Tiêu bị hai tên người máy mặc quân phục giữ chặt đứng bên cạnh cửa tàu vũ trụ. Hai người họ đang rất sợ hãi…
Cố Trạch ngẩn mặt lên nhìn tôi, người đó cũng quay lưng lại. Tôi bất giác lùi lại một bước, vô tình tinh thần lực của tôi thoáng làm chấn động tất cả tinh thần lực trong vũ trụ. Cố Trạch khẽ ôm bụng có vẻ rất đau đớn, người kia bất giác nheo mày, tinh thần lực của hắn rất lớn sẽ không vì tâm lý thất thường của tôi mà bị ảnh hưởng, cùng lắm chỉ là lóe qua.

“An Thuần, cô kích động như vậy sẽ giết hàng triệu người đó có biết không?”

Gương mặt Cố Trạch ướt đẫm mồ hôi từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt có phần sợ hãi. Còn người kia lại trở về với vẻ điềm tĩnh.

“Thả người…”

“An Thuần, à không… vương phi, tôi chỉ muốn đưa vợ sắp cưới và mẹ vợ của tôi đi. Cô lấy tư cách gì ngăn cản?”

Cố Trạch đề phòng nhìn tôi, hắn vẫn đang đứng sau lưng Cố Diễn. Cố Diễn im lặng nhìn tôi không nói gì, ánh mắt cũng không chuyển khỏi người tôi.

“Tư cách gì ư? Xuống suối vàng mà hỏi Diêm vương!”

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai người phụ nữ trên phi truyền mà tôi mất bình tĩnh. Một thân bay về phía Cố Trạch, đến gần anh ta liền đáp xuống, tay trái dùng tinh thần lực đánh tới. Nhưng bàn tay trên không trung đột nhiên bị Cố Diễn giữ lại, hắn đang đứng rất gần tôi, ánh mắt hắn có phần dịu dàng nhưng xung quanh hắn lại tỏa ra luồng khí lạnh, trong một tích tắc, hắn ôm lấy tôi. Tinh thần lực trên tay tôi biến mất, tôi lập tức đẩy hắn ra, nhanh chóng lùi lại cách xa hắn vài bước. Nhìn thấy tôi bài xích, mắt Cố Diễn thoáng hiện lên tia hiểm độc nhưng lại nhanh chóng biến mất.

“Không ai được phép chạm vào tôi!”

Đây đã là thói quen một trăm năm nay, ngoài Cố Diễn không ai được chạm vào tôi. Cố Diễn trước mặt, không phải Cố Diễn của năm đó. Cố Diễn hiện tại rất hiếu chiến, rất nham hiểm và độc ác, nhắm mắt tôi cũng đoán được hắn chính là Chiến Thần của Atom. Không biết phải tôi mơ tưởng hay không, lúc tôi nói ra câu nói đó, ánh mắt Cố Diễn có chút ý cười, rất lâu sau môi hắn vẫn còn cong.

“Vương phi, nếu cô không muốn họ bị thương, hãy ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi.”

“Anh không sợ tôi giết tất cả các người sao Cố Trạch?”

“Em sẽ không.”

Câu trả lời đó là Cố Diễn nói, giọng của hắn rất chắc chắn. Cả tôi và hắn đều biết, hắn nói đúng! Sau khi thảm sát 200 binh lính của hắn, tôi dường như đã giết hơn hết số người đến hệ Thái Bình, cả vũ trụ có thể tắm máu sông ngân hà. Từ lúc đó tôi cũng không xuống tay giết ai nữa, việc thảm sát năm đó làm tôi có cảm giác tôi không khác gì tộc Atom máu lạnh.

Tôi cắn môi nhìn tất cả bọn họ rồi gật đầu. Tiêu Dao và má Tiêu vẫn quan trọng, tạm thời như vậy sẽ không ai bị thương vẹn toàn cả đôi đường. Tôi đã thầm để lại một dấu vết nhỏ tinh thần lực trong kí túc xá rồi tiến đến chỗ tàu vũ trụ. Đây là thuyền vận chuyển Apolo 1, một trong những tàu vận chuyển của phi thuyền Apolo thuộc hạm đội 7, sức chiến đấu của Apolo dường như là mạnh nhất vũ trụ. Lúc bước vào phi thuyền, một chiếc áo choàng được khoác lên vai tôi, Cố Diễn kiên nhẫn cài từng nút áo khoác lại. Tôi chỉ mặc một chiếc váy trắng dài hơn đầu gối nên để lộ cả đôi chân trắng ngần, may mà phía trên có khoác một chiếc áo len nhỏ nhưng vẫn không thể che lại sự căng đầy của bộ ngực. Tính cách Cố Diễn dù có thay đổi lớn như thế nào, hắn vẫn rất bá đạo, ngoài hắn ra không ai được nhìn thấy tôi trong bộ dạng này. Những thứ liên quan đến tôi từ lâu đã ăn sâu vào tận trong xương tủy hắn, nhưng có lẽ không ai nghĩ rằng hắn và tôi vẫn chưa đi đến đoạn cuối của quá trình quan hệ, vì hắn muốn giữ cho đêm tân hôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN