Không Thể Giết Anh
Sự dịu dàng khó cưỡng
“An Thuần, cậu không sao chứ? Xin lỗi, là tớ liên lụy cậu…”
“Tiêu Dao, tớ cũng giống Cố Trạch, là người ngoài hành tinh…”
Người máy thả Tiêu Dao và má Tiêu ra, tôi đỡ má Tiêu nằm xuống giường rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Dao. Cô ấy khóc rất lớn, chắc đã biến thân phận của Cố Trạch và bản thân, cô ấy còn tưởng đã liên lụy tôi, nhưng thực ra từ đầu tôi đã là người trong cuộc rồi. Tiêu Dao nghe tôi nói có chút ngạc nhiên sau đó chùi nước mắt không nói gì nữa ôm lấy tôi. Đúng lúc này Cố Diễn bước vào, khỏi phải nói sắc mặt hắn khó coi không thể nào tả được. Tôi vỗ lưng Tiêu Dao an ủi rồi cùng Cố Diễn bước ra ngoài. Hắn đưa tôi đến một căn phòng vô cùng quen thuộc, bên trong toàn mùi oải hương của tôi và thấp thoáng hương hổ phách của hắn. Apolo là chiến hạm mà tôi cùng Cố Diễn sát cánh bên nhau 3 năm, còn đây là căn phòng tôi và hắn thường ôm nhau ngủ. Trong tủ, quần áo cũ của tôi và quân phục cùng tây trang của hắn sắp xếp rất ngăn nắp, mọi thứ chủ như mới xảy ra hôm qua…
“Thuần…”
Cố Diễn ôm lấy tôi từ phía sau, đầu hắn tựa trên đỉnh đầu của tôi. Một cảm giác tê dại truyền đên, đây là sự thật, Cố Diễn đã tỉnh lại, một Cố Diễn khát máu tàn độc, một Cố Diễn hoàn toàn xa lạ. Tôi muốn thoát khỏi con người ma quỷ đó, nhưng tôi không thể động đậy, chẳng ai hiểu được 100 năm qua tôi đã khao khát được người này ôm như thế nào, chỉ cần hắn tỉnh lại ôm tôi, tôi nguyện sẽ chết. Cố Diễn ôm tôi rất lâu thì bộ đàm vang lên, Cố Trạch cần hắn ở phòng điều khiển, hắn luyến tiếc buông tôi ra tôi xoa đầu tôi bước đi.
Tôi đứng trước tủ quần áo thất thần, tất cả những bộ quần áo hắn thích nhìn tôi mặc đều ở trong tủ. Tôi cười khổ chọn một chiếc váy màu lam xòe công chúa rồi bước vào phòng tắm. Dòng nước lạnh lẽo và xối xả không thể tẩy sạch mùi hổ phách của Cố Diễn trên người tôi.
Lúc tôi ra khỏi phòng tắm Cố Diễn đã trở về, hắn mặc một chiếc sơ mi trắng nằm trên giường với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Mấy năm qua, hắn liên tiếp dẫn binh chinh chiến khắp dải Ngân Hà, từ ngân hà này sang ngân hà khác nhưng dù đi qua hệ sao Thái Bình bao nhiêu lần đi chăng nữa hắn vẫn không động thủ. Vì hắn biết nơi đó có tinh thần lực của tôi, chỉ cần hắn tấn công tôi sẽ phát giác ra hắn đã tỉnh. Nhưng hắn không biết lúc tảng băng giữ hắn tan ra tôi đã biết rồi, chỉ la không biết hắn đã chết, hay là đã tỉnh lại mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng nằm xuống chỗ trống còn lại trên giường, hắn vẫn có thói quen chừa chỗ cho tôi. Nhìn gương mặt tuấn mĩ hoàn hảo hiện ngay trước mặt tôi không ngăn được bản thân giơ tay lên muốn sờ mặt hắn. Mắt hắn, mũi hắn, môi hắn tất cả sự hoàn mĩ của hắn tôi vô cùng quen thuộc, nhưng hiện tại trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác không thể tả được. Lúc tôi rút tay lại, bàn tay to lớn của Cố Diễn nắm lấy tay tôi đặt lên má hắn, vốn cứ tưởng hắn đã tỉnh ai ngờ hắn điềm nhiên ngủ say. Hắn biết tôi có mối thù với hắn, nhưng hắn vẫn tin tưởng tôi, suy nghĩ này làm con tim lạnh lẽo 100 năm qua của tôi ấm áp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!