Không Tình Yêu - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
690


Không Tình Yêu


Phần 18


Sáng hôm sau tỉnh giậy, tôi tất bật chuẩn bị đồ đạc để đến công ty đi làm. Có lẽ do hôm qua uống hơi nhiều với mệt người nên tôi dậy muộn hơn mọi khi, thành ra có phần hơi hấp tấp, quên trước quên sau.
Chứng kiến cảnh tôi chạy loạn trong phòng, chạy hết chỗ này đến chỗ kia tìm đồ thì Tùng thể hiện sự khó chịu ra mặt :
– Có cách nào cô từ từ xử lý từng việc một giúp tôi được hay không ?
Tôi vừa lấy quần áo từ vali, vừa nhanh nhảu trả lời :
– Không, muộn đến nơi rồi mà từ từ cái gì.
Tôi vừa nói dứt câu thì đã cảm thấy toàn bộ cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng, ai đó dùng 1 tay xách cổ áo phía lưng của tôi lên, gằn giọng :
– Chúng ta đang sinh hoạt trong không gian chung, là không gian chung cô biết chưa hả ?
Theo hướng chỉ tay của Tùng, tôi thấy 1 bãi chiến trường đồ đạc lộn xộn do mình gây ra, cảm thấy lòng mình có chút hổ thẹn nhưng cũng không thể nào sữa chữa ngay được bởi vì thời gian hơi gấp gáp, thế nên tôi chọn phương án mềm mỏng để xoa dịu Tùng trước , tôi cúi đầu, bày ra biểu cảm thảm thương rồi ra sức nài nỉ :
– Tôi biết, tôi biết chứ, tôi hứa với anh hôm nay sau khi tan làm trở về tôi sẽ dọn sạch mọi ngóc ngách, còn bây giờ tôi không kịp nữa rồi, anh buông cổ áo tôi ra để tôi còn thay đồ, chuyến bus gần nhà còn 5p nữa là tới đấy.
Vừa nói dứt câu, tôi nhanh chóng dựt người ra khỏi tay Tùng rồi chạy béng vào nhà vệ sinh thay quần áo, vài phút sau thì vội vội vàng vàng cầm theo túi xách chạy xuống dưới nhà để kịp chuyến xe.
– Làm gì mà vội vã thế Xinh, lại đây ăn sáng với anh chị rồi đi làm này.
Chân tôi còn chưa kịp chạm xuống bậc thang cuối cùng thì đã nghe giọng nói lanh lảnh của chị Như vang lên, hướng mắt về phía bàn ăn, chỉ có mỗi chị Như và Tùng đang ngồi đó mà thôi, cả 2 người nhìn tôi chăm chú..
Tôi gật đầu cười lấy lệ :
– Em muộn mất rồi nên em xin phép đi trước, anh chị ăn ngon miệng.
– Không ấy để chị bảo anh Tùng chở em đến công ty, đi xe bus vừa chật chội, vừa kẹt xe giữ lắm.
Chị Như tuy nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí có phần thể hiện tính sở hữu cao, tôi nghe chị ta nói chuyện mà tưởng chừng như chị ta đang là vợ của Tùng chứ không phải tôi, buồn cười thật, rõ ràng tối qua chị ta thừa biết giữa tôi và Tùng chẳng có gì, tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, tôi không quan tâm chị ta thì hà cớ gì hết lần này tới lần khác chị ta cố gắng minh chứng như thể Tùng là của chị ta ? Người đàn bà này đúng thật không phải dạng vừa…Càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy chị ta kém sang nhiều..
Điện thoại tôi reo lên âm thanh báo thức quen thuộc, tôi nghĩ nếu mình tiếp tục nấn ná ở đây thì người trễ làm là mình, nên tôi nhanh chóng rời đi mà chẳng thèm phản hồi lại cái “Ý tốt” của chị ta nữa.
Đến công ty vừa kịp lúc, cả người tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chị Hồng thấy tôi như vậy thì đon đả bước tới hỏi thăm :
– Sao nay đi làm sát giờ vậy ?
Tôi ái ngại nhìn chị cười rồi bảo :
– Hôm qua nhà em tổ chức tiệc, em uống cũng hơi nhiều thành ra sáng nay dậy trễ hơn mọi khi.
– Trời đất, em chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì hết, vừa mới khỏe lại sau tai nạn thôi mà, uống gì thì cũng phải để ý chứ.
– Vâng ạ, em biết rồi.
Chị Hồng nhìn quanh 1 lượt, khi không thấy ai để ý thì ghé sát tai tôi bảo nhỏ :
– Chị nói này, tối nay cô rảnh không ?
– Có chuyện gì hả chị.
– Tối nay thu xếp đi đây với chị 1 chút, chị cần cô tư vấn hộ chị.
Tôi định bụng từ chối lời đề nghị của chị Hồng bởi lẽ tối nay là ngày đầu tiên tôi với Tùng ngồi lại với nhau để bàn công việc chung, tôi nhìn chị, mấp máy môi định từ chối thì chị Hồng tiếp tục ghé vào tai tôi thủ thỉ :
– Nhất định phải đi cùng chị không là chị giận đấy nhé, bữa giờ em bị ốm nghỉ việc nên không có ai ủng hộ chị cả, bây giờ khỏe rồi thì cô phải giúp chị mới được.
– Có chuyện gì quan trọng lắm hả chị ?
Chị Hồng gật đầu, 2 mắt sáng rực bảo tôi :
– Đúng rồi, quan trọng cực, đi với chị đi rồi tối chị gởi cho danh sách những người vừa nghỉ việc, kèm theo cả thông tin cơ bản về mấy đứa đó nữa, chẳng phải bữa cô nhờ chị tìm hộ sao.
Nghe đúng thông tin mình cần tìm, tôi vui ra mặt, đành thuận theo ý chị Hồng, đồng ý đi đâu đó cùng chị vào chiều tối sau khi tan làm.
Như những gì đã hứa, trưa hôm đó, chị Hồng gởi tôi thông tin về những người bị Sếp cho thôi việc, kèm theo mô tả cụ thể về lý do nghỉ, thái độ làm việc và đánh giá đi kèm của Sếp Thiên và chị Hồng về những người đó, tôi nghĩ những thông tin này vô cùng hữu ích cho mình, biết đâu dựa vào nó tôi có thể tìm ra được ít manh mối liên quan tới vụ tai nạn vừa rồi xảy ra với mình thì sao…
Kể từ ngày tôi cổ động cho mối lương duyên giữa chị Hồng và Sếp, bà ấy bảo vệ và ủng hộ tôi ra mặt, hồi tôi còn nằm viện, thỉnh thoảng rảnh là bà ấy tranh thủ vào thăm và ngồi kể chuyện về Sếp Thiên cho tôi nghe, đôi khi lại thẫn thờ thở dài bày ra vẻ mặt lo lắng vì sợ rằng Sếp phong độ, lịch lãm, có nhiều người mê mệt quá nên bà ấy cạnh tranh không nổi…Những lúc như vậy chỉ cần tôi động viên vài câu, chịu lắng nghe 1 chút là bà ấy như được shock lại tinh thần, tươi rói hớn hở ngay :
– Chị nói thật, ban đầu chị cũng không ưa mày lắm đâu Xinh ạ, bởi vì chị cứ tưởng anh Thiên nhà chị thích mày.
Đấy, mọi người thấy chưa, phải là “ Anh Thiên nhà chị” mới chịu, tôi nghe xong, nén cười, thật thà chia sẻ :
– Em không có nhu cầu yêu đương chị ơi, với cả sếp Thiên cũng chẳng phải gu của em nữa, mà em nghĩ, em cũng chẳng phải là gu của Sếp nốt, tại sao chị lại có thể nghĩ oan cho em như thế chứ..
– Ừ thì chị thấy Sếp cũng quan tâm tới mày, đòi chở mày về nhà, rồi đứng ra bênh vực mày đuổi cổ cái bọn lâu nhâu kia đi, ưu tiên quá trời là ưu tiên nên chị nghĩ Sếp có cảm tình với mày thôi..
– Bởi vậy nên chị ghét em đúng không ?
Chị Hồng nhìn tôi có phần đỏ mặt, chị không trả lời nhưng nhìn vào biểu cảm ấy của chị tôi cũng hiểu được một phần lý do xuất phát từ đó.
– Chị an tâm, em với Sếp chẳng có bất cứ mối quan hệ nào cả, em chỉ ngưỡng mộ Sếp trong công việc, coi Sếp là anh lớn của công ty, ngoài những thứ đó ra, em không quan tâm gì nữa hết.
– Ừ, chị tin cô rồi, cô không cần phải giải thích chi cho dài dòng, đặc biệt là ngay cái đêm sau bữa tiệc mình đi chung xe về đấy, chị thấy cô ủng hộ chị, là chị biết mình đã sai, chị không nên nghĩ xấu cho cô.
– Được rồi, chuyện dù gì cũng đã qua, mình không bàn lại nữa, đợi khi nào ra viện thì chị dẫn em đi ăn bù một bữa đi nha.
– Ok em luôn.
Mối quan hệ giữa tôi và chị Hồng tốt dần lên trông thấy, tôi nhìn lại chặng đường đó, cũng thầm cảm thấy biết ơn chính bản thân mình 1 chút, nếu tôi lúc đó không chịu nhún nhường bà ấy 1 xíu thì có lẽ bây giờ tôi còn bị chèn ép ở cái công ty này dài dài…
Kể ra, chị Hồng là người có năng lực và giỏi vô cùng, chị ấy tuy tính khí có phần thất thường và đã không ưa ai là sẽ không ưa ra mặt hoặc tìm cách sử dụng quyền lực của mình để áp chế, nhưng nhìn vào thực tế thì ở chị ta còn có khá nhiều ưu điểm tốt khác, đó là đã thích ai, mến ai thì dốc hết gan hết ruột để hỗ trợ người ta. Tôi từ khi bắt đầu trở thành nhân viên chính thức, không ít lần được chị Hồng hỗ trợ chỉ dạy nhiệt tình, chưa kể tới việc bà ấy toàn đẩy những dự án ngon cho tôi…
Sau tất cả những gì diễn ra, tôi rút cho bản thân mình được một bài học vô cùng quan trọng, đó chính là mọi thứ trên cuộc đời này đều có thể thay đổi…
Hôm nay, có thể bạn có 1 kẻ thù, nhưng ngày mai, biết đâu chính kẻ thù ấy lại trở thành bạn của bạn.
Hôm nay, có thể bạn bị gia đình phản đối kịch liệt, cấm cản về 1 điều gì đó, nhưng ngày mai biết đâu họ sẽ quay ra để ủng hộ tất thảy những thứ bạn làm.
Hôm nay, có thể bạn có 1 cuộc sống đầy khó khăn, thử thách và gặp phải muôn vàn trắc trở, nhưng ngày mai biết đâu mọi chuyện sẽ tươi sáng hơn rất nhiều lần.
Bởi vậy, việc của bạn là đón nhận tất cả những gì thuộc về hôm nay và tích cực cố gắng để đón nhận những đổi thay vào ngày mai, ngày mốt và vào cả tương lại nữa…
5h30p chiều.
Sau khi vừa tan làm, chị Hồng lấy xe chở tôi đến 1 cửa hàng quần áo thiết kế khá nổi tiếng của thành phố. Bước vào trong, chị mới chịu kể cho tôi nghe lý do tại sao lại đưa tôi đến đây :
– Sắp tới là sinh nhật Sếp Thiên, chị muốn đứng ra tổ chức sinh nhật mừng tuổi 29 của Sếp bởi vậy chị cần phải chuẩn bị mọi thứ thật chỉn chu nhất có thể. Trước hết, là váy đầm cho chị đã.
Tôi bật cười, trố mắt ngạc nhiên nhìn chị :
– Ơ, em tưởng chị vào đây để đặt quần áo cho Sếp chứ, mình vào đây để đặt cho chị à ?
– Ừ, chị phải đẹp trước hẵng, phải gây ấn tượng thật tốt với sếp trước hẵng. Nào, xem giúp chị bộ này, em thấy sao ? Bữa chị thấy mày make up với cả ăn vận đồ đạc đỉnh đấy, nên chị nghĩ mày có mắt quan sát tốt.
Tôi nhìn bộ đầm màu sắc lòe loẹt với style thiết kế tương đối rườm rà, đánh giá bộ trang phục này tuy chất liệu vải khá tốt và mát, nhưng xét về tính phù hợp với body của chị Hồng thì tôi nghĩ là không, bởi vì vóc người chị tương đối thô và đẫy đà, thế nên những bộ trang phục đơn giản sẽ khiến chị đẹp hơn nhiều..
Tôi xem đi xem lại vài lần, mấp máy môi định đưa ra đôi lời góp ý cho chị hiểu thì từ đâu 1 bàn tay khác cũng đồng thời chạm vào bộ váy, âm giọng lanh lảnh ấn tượng vang lên :
– Xinh cũng tính lấy bộ váy này à ? Chị cũng thích nó nữa…và chị nghĩ nó sẽ phù hợp với chị hơn, em nhường chị được không ?
Ngước mắt lên, tôi khá ngạc nhiên với người con gái đang đứng trước mặt mình. Chưa dừng lại ở đó, tôi nghe giọng nam trầm ấm đầy quen thuộc vang lên phía sau cô gái ấy :
– Em lựa được cái nào chưa ? Tranh thủ rồi còn về.
Ps : Xinh nhà ta có khả năng biến thù thành bạn ko mn ơi hihi…cỡ c Hồng mà còn chinh phục dc thì huống hồ …

Pss: Đố mn giọng nam trầm đi với Như là ai đấy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN